Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-04-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại vào mùa hè năm 1998, trước khi vào lớp 7.
Mẹ tôi mang về nhà cuốn Đại viên mãn Pháp. Vì tò mò nên tôi đã xem qua cuốn sách, và những hình ảnh Sư phụ Lý Hồng Chí đang biểu diễn các bài công pháp đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi đã đứng trước một tấm gương lớn để tự học các động tác luyện công.
Là một đứa trẻ, tôi thích xem bộ phim Tây Du Ký trên truyền hình. Bộ phim này dựa trên một tiểu thuyết cổ điển nổi tiếng cùng tên của Trung Quốc. Tôi bị thu hút nhất bởi những câu chuyện thần thoại và các nhân vật chính trong phim.
Tôi muốn thiền định giống như các nhân vật trong Tây Du Ký. Mẹ tôi đã rất vui vì tôi thích làm điều đó. Mẹ con tôi đã cùng tham gia một nhóm luyện công ở làng chúng tôi.
Khi thiên mục của tôi được khai mở, tôi đã trông thấy Pháp Luân đang bay lượn xung quanh chúng tôi và những cảnh tượng tại các không gian khác. Điều đó thật kỳ diệu.
Mặc dù thể ngộ của tôi về các Pháp lý còn khá mơ hồ, nhưng tôi biết chúng tôi cần phải vượt qua khổ nạn, khoan dung và tốt bụng, đồng thời đề cao tâm tính bản thân. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc của mẹ con tôi. Tôi thấy mình là một đứa trẻ thật may mắn bởi tôi có thể tìm được lời giải đáp cho tất cả những nghi vấn của mình ở trong Pháp.
Sư phụ bảo hộ tôi
Cũng giống như nhiều học sinh sống tại các ngôi làng nhỏ, tôi phải đi tới một thành phố gần đó để học trung học cơ sở. Đầu năm lớp bảy, tôi ở lại trường và các ngày cuối tuần mới bắt xe buýt về nhà, từ trường về nhà mất khoảng một giờ đồng hồ.
Các con đường từ thành phố về làng không được trải nhựa, các phương tiện qua lại khiến bụi bay mù mịt làm hạn chế tầm nhìn.
Trên chuyến xe buýt vào mùa hè năm 1999, tôi nghe thấy một âm thanh lớn giống như thứ gì đó đã bị va chạm, và xe buýt của chúng tôi đột ngột dừng lại. Một xe buýt khác đã đâm hỏng phần phía sau của xe buýt chúng tôi. Một người ngồi ở hàng ghế cuối cùng đã tử vong tại chỗ. Hai người khác bị thương rất nặng và phải gọi xe cứu thương đưa tới bệnh viện.
Tôi ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên. Tôi không bị thương chút nào ngoại trừ một vết xước nhỏ trên cánh tay trái do một miếng kính cứa phải. Vết sẹo dài một centimet đã nhắc tôi về những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, và việc Sư phụ đã bảo hộ cho tôi khỏi vụ tai nạn.
Giúp nhiều người hơn nữa biết tới Pháp Luân Đại Pháp
Tôi cùng các học viên khác đã đi đến nhiều khu chợ cuối tuần ở các thị trấn và làng xã gần đó để nói với người dân về Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi thường gặp hàng trăm người mỗi ngày. Tôi phụ trách việc giới thiệu Đại Pháp cho các em nhỏ.
Tôi thích luyện công, và trong thời gian học nội trú ở trường tôi thường tìm những nơi yên tĩnh để luyện công. Sau khi các bạn cùng phòng của tôi đi ngủ, tôi ngồi trên giường ở tư thế song bàn và thiền định. Điểm số của tôi tốt. Việc học tại trường cũng dễ dàng với tôi, vì vậy tôi có nhiều thời gian rảnh để học Pháp. Vào cuối tuần, tôi tham gia các hoạt động nhóm cùng các học viên khác.
Đó là những ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.
Sự gián đoạn [trong tu luyện]
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999. Nhiều học viên, trong đó có mẹ tôi, đã bị bắt giữ.
Mẹ tôi đã cất giấu những sách Đại Pháp và nhắc tôi không được nói bất cứ điều gì nếu được hỏi về Đại Pháp.
Tôi đã phải chịu áp lực khủng khiếp, đặc biệt là sau khi mẹ tôi bị bắt giữ. Cha tôi phải đi làm, và em gái tôi chỉ mới lên hai. Anh em tôi không biết phải làm gì. Tôi sợ nói chuyện với thầy cô và bạn cùng lớp về những gì đã xảy ra ở nhà.
Có đôi lúc tôi bối rối và tuyệt vọng, và bắt đầu sao nhãng việc học Pháp. Nhưng bất cứ khi nào tôi thấy các Pháp Luân và những cảnh tượng ở không gian khác thì tôi lại nghĩ tới Sư phụ. Điều này đã khích lệ tôi, và tôi bắt đầu giảng chân tướng về Đại Pháp.
Tôi đã dán một áp phích về Đại Pháp trên bảng thông báo của trường, nhưng nó đã sớm bị gỡ xuống. Ban quản lý thậm chí đã nói về sự việc này tại một cuộc họp của nhà trường.
Để khiến nhiều người hơn nữa biết rằng việc Đại Pháp bị bức hại sai trái, tôi đã để nhiều tờ thông tin tại nhiều nơi khác nhau để mọi người có thể lấy chúng.
Tinh tấn trở lại
Khi trưởng thành, công việc và gia đình khiến tôi liên tục bận rộn. Ảnh hưởng của xã hội người thường đã kéo tôi xa rời Đại Pháp. Tôi đã dừng tu luyện và giảng chân tướng.
Một hôm, tôi đột nhiên bị đau lưng. Bác sỹ đã khuyên tôi phẫu thuật, nhưng tôi biết chỉ có Đại Pháp mới có thể giúp được tôi.
Tôi đã nhặt được một số cuốn sách thông tin về Đại Pháp và đọc cẩn thận. Suy ngẫm về việc tôi đã để tâm đến tiền bạc và lợi ích cá nhân nhiều đến thế nào trong vài năm qua, tôi nhận ra Sư phụ đang cố gắng thức tỉnh chủ ý thức của tôi thông qua nghiệp bệnh.
Mẹ đã thường xuyên nhắc nhở tôi không được quên Đại Pháp nhưng tôi đã không để tâm đến những lời mẹ dặn. Lần này, tôi nghĩ về những ký ức đẹp khi là một học viên tinh tấn. Sau đó tôi nghĩ về hoàn cảnh hiện tại – và cả tương lai nữa. Tôi biết tôi may mắn như thế nào khi được quay trở lại tu luyện. Dần dần, chỗ đau ở lưng cũng biến mất.
Một lần nữa, làm ba việc lại trở thành trọng tâm trong cuộc sống của tôi. Để bù đắp cho khoảng thời gian đã mất, tôi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân. Đọc cuốn Chuyển Pháp Luân khi đã trưởng thành giúp tôi có những nhận thức khác so với khi còn niên thiếu. Nhiều điều tưởng chừng mơ hồ trong quá khứ giờ đây đã trở nên sáng tỏ, và điều này đã làm vững thêm tín tâm và chính niệm của tôi.
Từ khi còn niên thiếu cho tới khi trưởng thành, tôi đã được chứng kiến sự thần thánh của Đại Pháp, nhưng tôi cũng trải qua nhiều thăng trầm trên con đường tu luyện của mình. Đại Pháp quý giá với tôi hơn bao giờ hết. Tu luyện là nghiêm túc. Là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ chính Pháp, ngoài việc tinh tấn trong tu luyện cá nhân, chúng ta còn có trách nhiệm cứu độ chúng sinh.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/22/404174.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/11/186289.html
Đăng ngày 11-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.