[MINH HUỆ 23-09-2021] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu! Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp người Việt Nam sống tại Pháp. Tôi đắc Pháp vào năm 2019 trong thời gian học ở Singapore và tôi trân quý cơ hội tu luyện quý giá này. Mặc dù thi thoảng tôi có vài vấn đề về tâm tính nhưng tôi vẫn kiên định học Pháp, luyện công và tham gia các hoạt động giảng chân tướng.

Vượt qua nghiệp bệnh

Vào tháng 8 năm 2020, ở Paris, một địa điểm giảng chân tướng được mở ra ở Khu phố Tàu. Sư phụ giảng:

“Những [vị] quanh năm thủ vững nơi lãnh sự quán Trung Quốc, quanh năm thủ vững điểm giảng chân tướng, quả thực rất xuất sắc! Có những [người] tuổi khá là cao; có người bảo, rằng họ cao tuổi chính là phù hợp làm cái này; vậy chăng chư vị tuổi không cao, thì chư vị làm gì nhỉ? Như nhau cả thôi, chỉ là nhìn xem đệ tử Đại Pháp ra làm thế nào.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Là một học viên mới, tôi không thường xuyên tham gia các hoạt động giảng chân tướng. Tôi nghĩ đây là cơ hội mà Sư phụ đã ban cho tôi để tôi có thể bước ra. Mặc dù từ nhà đến khu phố Tàu cũng khá xa, nhưng tôi vẫn đến đó mỗi ngày.

Tôi cố gắng không bỏ lỡ bất kỳ một người qua đường nào. Hoặc là tôi đưa cho họ một tờ tài liệu hoặc là tôi sẽ nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Khi không có người tôi phát chính niệm để giải thể các nhân tố tà ác trong khu vực. Tôi rất ngạc nhiên vì mặc dù chúng tôi ở khu phố Tàu, nhưng mọi người rất nhiệt tình tiếp nhận thông tin của chúng tôi. Một vài người còn giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ ủng hộ chúng tôi hoặc khen ngợi chúng tôi, những người khác còn mua nước cho chúng tôi, một số thậm chí còn xin thêm tờ rơi để đem về cho bạn bè và người thân của họ.

Tuy nhiên vào ngày thứ ba, cơ thể tôi xuất hiện nghiệp bệnh. Mặc dù ban đầu tôi không thực sự bị ốm, tôi đã viện cớ này để xin phép được ở nhà và ngủ. Kết quả là khi thức dậy tôi cảm thấy mệt hơn trước.

Vì chấp trước an nhàn này, cựu thế lực đã tạo ra cho tôi giả tướng rằng tôi bị bệnh và bức hại tôi. Ngày hôm sau khi thức dậy, tôi thậm chí còn cảm thấy mệt mỏi hơn, và còn không thể luyện công. Đột nhiên tôi nhớ đến một bài chia sẻ về nghiệp bệnh được đăng trên trang Minh Huệ. Tôi nghĩ: “Đó là giả tướng, mình phải phủ nhận nó.” Tôi cảm thấy sự mệt mỏi biến mất và tôi đã có thể đứng dậy luyện công.

Sư phụ giảng:

“…chính niệm mà mạnh như của Thần thì lực có thể phá núi, nhất niệm phách sơn, vậy rồi chư vị thử xem cựu thế lực còn dám làm gì nữa không.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010)

Chiều hôm đó mặc dù vẫn còn rất mệt, nhưng tôi nghĩ rằng tôi không thể ngủ giống ngày hôm qua và tôi nên đến điểm giảng chân tướng. Khi đến nơi, trường năng lượng ở đó mạnh đến mức tôi không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.

Khi chân thành hướng nội, tôi nhận ra mình có rất nhiều chấp trước, chẳng hạn như tâm hoan hỷ khi nhận thấy có nhiều người nhận tài liệu giảng chân tướng, tâm hiển thị và tâm an nhàn. Đây đều là những chấp trước mà cựu thế lực có thể lợi dụng để bức hại và ngăn cản tôi cứu người. Mặc dù tôi vẫn chưa nhận ra được các chấp trước của mình, nhưng tôi vẫn phủ nhận cựu thế lực và ra ngoài giảng chân tướng, vì vậy Sư phụ đã giúp tôi vượt qua khảo nghiệm này.

Sư phụ giảng:

“Việc tu luyện không thể là trò đùa con trẻ, cũng không phải là kỹ năng nơi người thường; [nó] là việc nghiêm túc phi thường.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Trải nghiệm này cũng cho tôi thấy rằng tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Nếu tâm chúng ta không chính, tà ác có thể lợi dụng sơ hở và gây trở ngại cho chúng ta.

Nhận ra và loại bỏ nỗi sợ hãi

Tham gia giảng chân tướng tại điểm giảng chân tướng đã giúp phơi bày những chấp trước của tôi. Bất cứ điều gì tôi gặp phải đều là sự phản chiếu nội tâm của tôi.

Một ngày nọ khi tôi đưa một tờ báo cho một người đàn ông Trung Quốc, ông này đã cầm lấy nhưng sau đó vứt xuống đất và đạp lên tờ báo. Hai người Trung Quốc đi ngang qua và chế nhạo. Tôi nhặt tờ báo lên và phủi bụi đi. Khi ấy chỉ có mình tôi tại điểm giảng chân tướng. Một nỗi sợ hãi dồn dập bao trùm lấy tôi, đến mức tôi cảm thấy run và đứng không vững.

Tôi nghĩ sự việc này đã chỉ ra chấp trước sợ hãi của tôi. Một đồng tu đã chỉ ra rằng tôi bị sợ hãi nhưng tôi không tin điều chị ấy nói. Sau khi đắc Pháp tôi có đi du lịch Trung Quốc. Tôi có nghe các bài giảng của Sư phụ, cho dù là đang ngồi ở Sân bay Thượng Hải, trong các trung tâm mua sắm và thậm chí ở trạm kiểm soát biên giới giữa Trung Quốc và Việt Nam.

Tôi không nghĩ mình lại sợ đến vậy. Nhưng thực tế nỗi sợ hãi đã ẩn sau những chấp trước khác, nên đôi khi nó biểu hiện một cách bất ngờ và rất mạnh mẽ.

Sư phụ giảng:

“Chư vị đã biết đạo lý tương sinh tương khắc, không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Một lần khác, một người phụ nữ đi ngang qua chỉ vào tôi và nói rằng tôi là một tên Phát-xít. Tôi hỏi tại sao cô ấy lại nói như vậy. Cô ấy quay lại với vẻ mặt rất tức giận trong khi chỉ tay vào chiếc áo có biểu tượng cộng sản của mình. Tôi đã không nói được gì.

Tôi nhận ra mình đã không vượt qua khảo nghiệm. Tôi tự nhủ rằng mình phải làm tốt hơn vào lần sau và cần loại bỏ nỗi sợ hãi. Tôi nghĩ rằng tất cả những người tôi gặp đang giúp tôi nhìn thấy những chấp trước của mình và tôi đang dần cải thiện.

Nhận ra tâm tật đố

Khi hướng nội, tôi nhận ra mình đã không coi trọng việc giảng chân tướng. Tôi chỉ làm một cách hời hợt để thu thập chữ ký. Tâm truy cầu này là phản ánh của văn hóa Đảng. Tôi thậm chí còn theo dõi các học viên khác để xem họ đang làm tốt như thế nào.

Tôi nhận ra tâm tật đố của mình quá mạnh nên tôi đã so sánh bản thân với các học viên khác. Mục đích của tôi đến đây là cứu chúng sinh, nhưng thay vào đó, có vẻ như tôi đang chứng thực bản thân. Tôi tật đố với những người khác và cạnh tranh với các đồng tu.

Một khi nhận ra điều này, tôi đã cố gắng thay đổi bản thân và bình tĩnh lại. Tôi chân thành phát chính niệm. Khi nói chuyện với mọi người, tôi giải thích về Pháp Luân Đại Pháp, các giá trị Chân-Thiện-Nhẫn, và cuộc bức hại ở Trung Quốc. Sau đó tôi cảm thấy thư thái hơn. Tôi cũng ngừng chú ý đến số lượng chữ ký mà tôi có. Tôi tập trung nói chuyện với từng người qua đường và tặng họ tài liệu.

Việc tương tác với mọi người đã giúp tôi nhận ra tâm tranh đấu và hiển thị của mình, và tôi dần vượt qua chúng. Tôi nghĩ những chấp trước này đến từ tâm lý ích kỷ, và chúng thuộc về vũ trụ cũ. Tôi biết ơn và trân trọng những trải nghiệm mà tôi đã có tại địa điểm giảng chân tướng.

Trân quý từng chúng sinh

Sư phụ giảng:

“Ngay cả với người ở nơi thế gian này mà chư vị gặp thoáng qua không kịp nói chuyện thì chư vị cũng cần để từ bi lưu lại cho họ; không được lạc mất [những ai] đáng được độ, càng không được lạc mất [người] có duyên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)

Là người tu luyện, đúng ra tôi nên đối xử từ bi với mọi người. Tuy nhiên, tôi đã không làm được như vậy và đôi lúc còn phán xét mọi người. Ví dụ như: người này có vẻ dễ giảng chân tướng, người đó có vẻ sẽ không tiếp nhận chân tướng. Những quan niệm này lệch khỏi Pháp.

Một ngày nọ, có một người đàn ông ngồi trên xe lăn đến. Anh này ở cách tôi một khoảng nên tôi không tiến đến nói chuyện với anh. Nhưng một học viên người Trung Quốc đã nhờ tôi nói chuyện với anh. Tôi thấy anh không nói được rõ ràng, miệng méo, tay vẹo và run. Anh ấy muốn nói với chúng tôi điều gì đó, nhưng anh không thể. Thành thật mà nói, tôi rất sợ, nhưng tôi nhận ra rằng phản ứng của mình là sai, vì vậy tôi đã cố gắng nói chuyện với anh. Cuối cùng, với đôi tay run rẩy, anh mở điện thoại gọi tên mình và chỉ vào dấu hiệu thỉnh nguyện. Tôi hiểu rằng anh ấy muốn ký, nhưng vì tình trạng khuyết tật của mình nên anh không thể. Anh đã nhờ tôi ký thay cho anh.

Trải nghiệm này đã khích lệ tôi rất nhiều. Một người bị khuyết tật nặng, không nói được và không viết được nhưng lại có thể thể hiện thái độ rõ ràng như vậy. Khi nhìn lại bản thân, tôi cảm thấy xấu hổ, bởi vì tôi luôn đánh giá mọi người bằng vẻ bề ngoài của họ. Tôi rất biết ơn về trải nghiệm này! Tôi trân trọng và ngưỡng mộ người đàn ông khuyết tật này. Anh ấy đã giúp tôi nhận ra những suy nghĩ và quan niệm của mình thật ích kỉ, xấu xa và sai lệch đến thế nào.

Một lần khác, khi đang phát tờ rơi, tôi gặp một người đàn ông đến từ Châu Phi. Anh này nhanh chóng ký vào tờ đơn mà không cần tôi giải thích rõ ràng. Tôi rất ngạc nhiên vì sự hiểu biết của anh về Trung Quốc. Anh nói với tôi rằng ĐCSTQ là một chính phủ khủng bố muốn kiểm soát thế giới. Điều đáng chú ý là một người bình thường như anh lại có được nhận thức này. Tôi rất ngạc nhiên và hỏi số điện thoại liên lạc của anh, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc khuyên anh tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước đây tôi đã cố gắng giới thiệu Pháp cho nhiều người phương Tây trước nhưng không có hiệu quả, vì vậy nó đã tạo ra trong tiềm thức của tôi quan niệm này.

Sau đó, chúng tôi đã gặp lại nhau và hẹn nhau nói chuyện. Anh ấy đề cập rằng người cha đã qua đời của anh đề nghị anh đến Pháp vì một việc rất quan trọng. Khi ấy, tôi cảm nhận thấy có một nguồn năng lượng đặc biệt. Đó là một cảm giác thần thánh, như chạm vào ký ức xa xưa của tôi. Vào khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một điều gì đó thật thần thánh, như một lời hứa cách đây đã lâu. Tôi ngay lập tức giới thiệu Pháp cho anh ấy và anh đã rất vui mừng về điều đó.

Sau đó chúng tôi đã gặp nhau vài lần để luyện công và học Pháp cùng nhau. Anh nhanh chóng trở thành một người tu luyện nghiêm túc. Trải nghiệm này đã khích lệ tôi rất nhiều. Tôi nhận ra rằng dùng quan niệm để đánh giá mọi thứ là dựa trên những chấp trước mà tôi chưa buông bỏ.

Khi hướng nội sâu hơn, tôi cũng phát hiện rằng phán xét người khác là biểu hiện rất mạnh của văn hoá Đảng. Đó là kết quả của việc nhìn và phán xét người khác, thay vì hướng nội và chính lại bản thân.

Những người tôi gặp không chỉ động viên tôi rất nhiều mà còn giúp tôi tìm ra những thiếu sót của mình. Tôi cảm thấy mỗi người tôi gặp đều có duyên với mình. Tôi cũng hối hận vì đã bao lần tôi không giảng chân tướng tốt vì sự lười biếng của mình. Tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ duyên?

Kết luận

Năm ngoái, tôi đã nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của người Pháp. Giờ đây, ngày càng có nhiều người nhận thức được tội ác của ĐCSTQ và chân tướng về cuộc bức hại. Tuy nhiên, nhiều người vẫn không nhận thức được sự dối trá của ĐCSTQ.

Tôi cảm thấy rằng nhiều người lương thiện trong các ngành nghề khác nhau từ Tây sang Đông, tất cả đều đang bị ĐCSTQ lừa dối và vô tình ủng hộ họ. Tất cả họ đang thực sự là nạn nhân của ĐCSTQ, và bị thúc đẩy bởi lợi ích của họ. Như Sư phụ đã nói:

“Hồng ma dụng hoang ngôn lợi ích bả nhân ngoạn lộng

Phong cuồng hành ác bất khiếu nhân bả độ thuyền thừa”

(Ngã đích mộng, Hồng Ngâm V)

Diễn nghĩa:

“Ma đỏ dùng lời nói dối và lợi ích đùa giỡn con người

Điên cuồng hành ác không để con người lên thuyền cứu độ”

Thật vậy, chỉ có đệ tử Đại Pháp mới có thể cứu người và giúp người dân trên thế giới không bị lừa gạt bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại này tôi sẽ cố gắng tinh tấn hơn nữa, và làm tốt những việc mình cần làm.

Bài chia sẻ này chỉ là thể ngộ của cá nhân của tôi, nếu thấy có gì đó không phù hợp với Pháp, xin vui lòng từ bi chỉ rõ.

Cảm xin cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu đã lắng nghe.

(Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện ở Pháp 2021)

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/23/431331.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/30/195975.html

Đăng ngày 27-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share