Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Châu Âu

[MINH HUỆ 09-08-2021] Năm nay tôi 20 tuổi, hiện đang là sinh viên theo học tại Hungary. Vào năm 2018, dưới sự ảnh hưởng của mẹ, lần đầu tiên tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân và bước vào tu luyện Đại Pháp.

Trước khi đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi nhớ mình đã vô cùng xúc động trước nội hàm bác đại tinh thâm của đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ. Tôi hạ quyết tâm sẽ chiểu theo lời giảng của Sư phụ và hành xử theo tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp. Mặc dù cả gia đình tôi cùng bước vào tu luyện năm đó, nhưng chỉ có tôi và mẹ là tiếp tục tu luyện, còn cha và người anh sinh đôi của tôi thì dường như không kiên trì tu luyện nữa. Tuy vậy, tôi vẫn rất cảm kích vì được sinh ra trong một hoàn cảnh tu luyện lý tưởng, nơi mà mọi người đều liễu giải được Đại Pháp. Mặc dù hành trình tu luyện của bản thân có lúc thăng lúc trầm nhưng tôi chưa bao giờ bỏ cuộc và không ngừng nỗ lực tinh tấn hơn. Dưới đây tôi xin được chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của bản thân trong những năm qua.

Buông bỏ chấp trước vào tập thể thao

Trước khi tu luyện, tôi cũng giống như hầu hết các cậu bé tuổi thiếu niên khác, tôi có rất nhiều truy cầu và chấp trước ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Vì muốn thể hiện và chứng minh mình có khả năng hơn người khác, nên tôi đã bắt đầu tập thể thao từ năm 17 tuổi. Tôi đã tiêu tốn một lượng lớn các thực phẩm chức năng và thường xuyên đến phòng tập thể hình từ sáu đến bảy ngày một tuần. Hậu quả là tôi đã tập luyện quá sức và bị đau lưng dữ dội. Hầu như đêm nào tôi cũng không thể ngủ đủ giấc và thấy bất an do các cơ bị căng cứng khiến cơ thể tôi run lên từng cơn. Tôi sợ hãi và lo lắng về hậu quả của việc luyện tập quá độ nhưng vì chấp trước vào danh mà tôi vẫn cố chấp không chịu từ bỏ. Nhưng ngay sau ngày đầu tiên tập Pháp Luân Đại Pháp, tình trạng tồi tệ trên cơ thể tôi nhanh chóng biến mất và tôi đã có một đêm ngủ ngon giấc. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể từ bỏ chấp trước muốn có một thể hình lý tưởng.

Sư phụ giảng:

“Trong quá trình cải biến ấy, trong khi các tế bào của con người dần dần được vật chất cao năng lượng thay thế, thì lão hoá sẽ chậm lại. Thân thể biểu hiện sự lùi lại hướng về tuổi trẻ con người, dần dần lùi lại, dần dần chuyển hoá; cuối cùng khi đã hoàn toàn được vật chất cao năng lượng thay thế, [thì] thân thể cá nhân ấy đã hoàn toàn chuyển hoá thành một loại thân thể [cấu thành từ] vật chất không gian khác. Loại thân thể này giống như ‘ra ngoài ngũ hành’ mà tôi đã giảng, không ở trong ngũ hành nữa; thân thể của người ấy đã là một thân thể bất hoại rồi”. (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Khi đọc đến đoạn Pháp này, tôi nhận ra càng tập thể thao nhiều thì càng thúc đẩy quá trình tân trần đại tạ của cơ thể, khiến cho việc lão hóa diễn ra nhanh hơn. Điều đó có nghĩa là tôi đang làm ngược lại những gì Sư phụ cấp cho chúng ta. Tôi đã minh bạch Pháp lý này và hiểu được mình nên dừng việc tập thể thao lại. Nhưng vì ngộ tính còn thấp nên tôi vẫn tiếp tục đến phòng tập thể hình. Sau một năm đặt chân trên cả hai chiếc thuyền thì tôi chẳng thu được gì. Cơ bắp của tôi không nở lớn hơn và có cảm giác như chính bản thân đang cản trở việc tu luyện của mình vậy. Tôi phải tự quyết định con đường mà bản thân cần phải đi.

Tôi nhận ra mong muốn thể hiện bản thân và có một cơ thể hấp dẫn đều là chấp trước của người thường. Hơn nữa là người thường, ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, vì vậy cái thân xác thịt này của tôi không thể tồn tại mãi. Tôi quyết định chọn đi theo con đường tu luyện và quay trở về chân ngã của mình, chứ không thể đặt công phu vào luyện tập cái thân thể vật chất này nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn đến phòng tập vài ngày sau vì thẻ thành viên của tôi chưa hết hạn. Nhưng cảm giác tập luyện ở phòng tập không giống như trước nữa. Tôi không còn thấy hào hứng với nó và tự nhủ: “Tập những thứ này có ích lợi gì chứ? Nó chỉ khiến mình lãng phí thời gian. Mình nên dành thời gian để giảng chân tướng hoặc học Pháp sẽ tốt hơn nhiều”. Lần này, tôi đã có thể buông bỏ chấp trước dễ dàng hơn.

Trải nghiệm này nhắc tôi nhớ tới Pháp mà Sư phụ giảng:

“… nếu chư vị muốn cai, đảm bảo chư vị có thể cai; chư vị hễ cầm [điếu] thuốc hút trở lại [thì] sẽ không thấy đúng mùi vị nữa. Chư vị đọc sách đọc bài giảng này, cũng sẽ có tác dụng ấy. Tất nhiên nếu chư vị không muốn tu luyện, thì chúng tôi cũng không quản; làm một người tu luyện, tôi nghĩ rằng chư vị cũng nên cai bỏ nó đi”. (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Vượt quan nghiệp bệnh giúp đề cao trong tu luyện

Vào tháng 7 năm 2020, vùng da quanh mũi tôi bị ngứa và sưng tấy. Ban đầu tôi không chú ý nhiều đến nó vì nghĩ mình là một học viên tinh tấn, Sư phụ đang giúp mình tiêu nghiệp, chứ không coi nó là can nhiễu của cựu thế lực. Tôi cho rằng nếu tôi chuyên tâm tu luyện thì khổ nạn này sẽ sớm kết thúc. Tuy nhiên, một tháng đã trôi qua mà tình trạng khó chịu trên da ngày một lan rộng hơn. Nó khó chịu đến mức làm tôi bật khóc và cảm thấy không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi soi mình trong gương và tự hỏi điều gì đã xảy ra với khuôn mặt của mình. Tôi tin mình tu luyện rất tốt vì đã làm đủ ba việc. Nhưng thực tế, tôi chỉ tu luyện một cách hời hợt và hiếm khi hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Theo cách nghĩ này tôi nhận ra khổ nạn chính là an bài của cựu thế lực để bức hại tôi và tôi cảm thấy phẫn nộ trước sự can nhiễu của chúng.

Tôi cảm thấy oán hận cựu thế lực đến độ muốn tiêu trừ hết thảy bọn chúng bằng cách phát chính niệm một giờ mỗi ngày. Sau khi lắng nghe những suy nghĩ đó của tôi, mẹ tôi cũng là một học viên đã giúp tôi thông qua việc chia sẻ một đoạn Pháp của Sư phụ:

“Đệ tử: Chúng con có thể dùng chính niệm trói buộc cựu thế lực chăng?”

“Sư phụ: cựu thế lực ấy, chư vị chỉ có thể không thừa nhận chúng. Bộ hệ thống mà chúng an bài, thì chư vị không động đến nổi. Sư phụ [dù] có thể động đến, [thì] cũng không thể động đến, là vì đã đến bước này hôm nay, huỷ một cái là huỷ hết, hết thảy tất cả đều huỷ hết. Tương kế tựu kế, chính là tương kế tựu kế. Những thứ căn bản thì chúng không động đến được, do đó đã là đệ tử Đại Pháp mà nói, chư vị chính là kiên định chính niệm của chư vị, làm tốt những việc của chư vị, chư vị quả thực làm rất là tốt ba phương diện, thì không ai dám động chư vị”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Sau khi đọc đoạn Pháp này, tôi ngộ ra mình nên hướng nội và chân chính tu luyện thay vì hướng ngoại cầu phương pháp giải quyết. Bên cạnh đó, không cần biết đó là an bài của cựu thế lực hay được Sư phụ tịnh hóa thân thể, tôi nên xem đây là khảo nghiệm ngộ tính và là cơ hội cho tôi đề cao. Tôi nhận ra hết thảy những khổ nạn gặp phải trên con đường tu luyện đều không phải là thứ gì đó bất công mà đó chính là vì sự thăng hoa của chúng ta. Sau khi buông bỏ tâm lý bất bình, tôi đã có thể nhìn nhận khổ nạn từ góc độ của một người tu luyện. Đêm hôm đó, thay vì dành thời gian một tiếng để diệt trừ cựu thế lực, tôi đã phát chính niệm để chính lại những tư tưởng bất hảo của bản thân và tập trung hướng nội tìm.

Thông qua việc hướng nội tìm, tôi nhận thấy bản thân ôm giữ nhiều tâm oán hận với cha mình cũng tương tự như tâm oán hận đối với cựu thế lực, và dĩ nhiên nó là trạng thái không đúng đắn của một học viên. Trước khi đắc Pháp, tôi có rất nhiều suy nghĩ bất hảo về ông bởi tôi cũng gặp vấn đề về da giống ông. Tôi đổ lỗi cho ông về nghiệp lực mà bản thân tôi phải gánh chịu. Là một người tu luyện, tôi hiểu những tư tưởng phụ diện với cha như vậy là không đúng, tâm oán hận này cần phải được nhanh chóng trừ bỏ.

Ngay lập tức tôi thừa nhận với Sư phụ là tôi đã sai và tự nhủ rằng tâm oán hận đó không phải là một phần chân ngã của mình. Tôi ngộ ra dù căn bệnh về da của tôi chỉ là biểu hiện trên bề mặt nhưng nó vẫn là nghiệp lực cần được trừ bỏ.

Tuy nhiên, sau ba tháng, tình trạng trên da tôi vẫn không khá hơn, nên tôi tiếp tục hướng nội tìm. Tôi nhận thấy bản thân mang tâm mong cầu khổ nạn sớm kết thúc, nó bắt nguồn từ chấp trước mạnh mẽ vào ngoại hình. Dù tôi không còn đến phòng tập thể hình nhưng tôi vẫn chưa thực sự tu khứ chấp trước căn bản vào dáng vẻ bề ngoài. Trước khi triệu chứng nghiệp bệnh tiến triển, tôi thường xuyên soi mình trong gương và ao ước mình có khuôn mặt hoàn hảo hơn, những suy nghĩ này nguyên lai chính là bắt nguồn từ truy cầu danh lợi của người thường.

Sư phụ giảng:

“Chẳng phải tôi đã giảng rồi sao? Chịu khổ là để vứt bỏ chấp trước, là để đề cao”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc [1999])

Tôi bắt đầu ngộ ra lý do vì sao khổ nạn này kéo dài lâu đến vậy. Nó tồn tại để tôi có cơ hội tu bỏ những chấp trước căn bản của mình. Thực tế là thân thể người thường rồi sẽ lão hóa theo thời gian. Vì vậy, dù hiện tại trông tôi có ưa nhìn thế nào thì dáng vẻ đó cũng không thể trường tồn mãi mãi. Chỉ có vẻ đẹp nội tâm – phản ánh qua tâm tính tốt mới là vẻ đẹp đích thực. Sau khi tôi trừ bỏ chấp trước căn bản này, căn bệnh trên da của tôi liền biến mất và mọi thứ khôi phục lại trạng thái chính thường.

Chấp trước vào mạng xã hội

Khi mới bước vào tu luyện, tôi có động lực và mong muốn phi thường mạnh mẽ là mình sẽ tu luyện tinh tấn. Vào mỗi sáng sớm, tôi đều thức dậy luyện công và chăm chỉ học Pháp hàng ngày. Tôi cảm thấy tự hào vì trong bốn tháng đầu tu luyện, tôi đã có thể làm ba việc mà các đệ tử trong thời kỳ Chính Pháp cần phải làm, và chỉ trong vòng sáu tháng, tôi đã đọc hết một lượt các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Tuy nhiên, theo thời gian, khao khát tìm về bản tính tiên thiên của tôi dần dần phai nhạt. Tâm an dật khiến tôi tìm đến những thứ lôi cuốn và hấp dẫn trong xã hội người thường và ngày càng xa rời an bài của Sư phụ. Tôi nhận thấy mình càng thích xem các video và lướt mạng xã hội bao nhiêu thì lại càng giống với người thường bấy nhiêu. Tôi càng xem nhiều thì lại càng khó dứt ra được, bởi tôi đang đo lường bản thân theo tiêu chuẩn của một người thường. Tôi đã không tu luyện nghiêm túc, thậm chí còn nghĩ trong tu luyện có mắc lỗi cũng không sao vì tôi có thể nhanh chóng quay đầu làm lại. Tôi cảm thấy đi đường vòng trong tu luyện cũng không có vấn đề gì, nên đã để tâm sắc dục, dục vọng, tâm tranh đấu và tâm hiển thị kiểm soát suy nghĩ và hành động của bản thân.

Kết quả là bất luận tôi có học Pháp nhiều đến đâu, thì Pháp cũng không xúc động được đến tâm linh và tâm trí tôi, nói gì đến việc tôi có thể nhận thức Pháp lý ở tầng thứ cao hơn. Chẳng những vậy, khi luyện công, học Pháp và phát chính niệm, tôi thường hay ngủ gật và có những niệm đầu bất hảo can nhiễu. Tôi cũng bị đau bụng dữ dội kéo dài suốt ba tháng, đây là an bài của cựu thế lực để khảo nghiệm xem tôi có muốn tiếp tục tu luyện nữa hay không. Tôi từng nghĩ rằng việc trừ bỏ các chấp trước quả thực quá khó, tu luyện chẳng dễ dàng gì, và viên mãn là điều không thể. Tuy nhiên, tôi đã nhớ đến Kinh văn Sư phụ giảng.

Sư phụ giảng:

“… tất cả những tư tưởng bất hảo kỳ thực đều không phải là chư vị. Chư vị có thể làm được điểm này thì đã phân được rõ: Ồ, tư tưởng này bất hảo, nên tiêu trừ đi, trừ bỏ nó, tôi không nên nghĩ như vậy. Điều này bản thân đã là đang tiêu đi mà”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [1999])

Ngay lập tức, tôi coi những tư tưởng bất hảo đó không phải là của tôi mà là an bài của cựu thế lực. Suốt đêm tôi thao thức suy nghĩ: “Tại sao tôi quá yếu đuối như vậy? Yếu đuối đến mức chẳng thể quyết định được con đường mình sẽ đi. Tôi sẽ hồi gia cùng Sư phụ hay đi theo những sinh mệnh biến dị kia? Sao tôi lại để Sư phụ thất vọng về mình như vậy? Có phải những gì Sư phụ đã làm cho tôi trở thành vô ích không? Mục đích của tôi đến thế gian con người là gì? Chẳng lẽ chỉ để rơi vào cõi mê này rồi cuối cùng bị hủy đi mất hay sao? Tôi đã can đảm đến mức dám xuống nơi đây gánh vác trách nhiệm cứu độ chúng sinh và trợ Sư chính Pháp, nhưng giờ lại thành ra như thế này?” Tôi vô cùng hối hận, thậm chí còn khóc lóc thương hại cho chính bản thân và các chúng sinh mà tôi có trách nhiệm. Tôi hạ quyết tâm phải thay đổi và không thể để bản thân tiếp tục trầm mê vào các thú vui giải trí trên mạng xã hội.

Ngày hôm sau, tôi tải một ứng dụng có tên gọi “Self Control” về máy tính để khóa các trang web mà tôi thường xuyên xem, vì tôi biết mình khó lòng kiềm chế nổi bản thân khi chúng có thể dễ dàng truy cập.

Chỉ trong một tuần, chính niệm của tôi nhanh chóng thăng khởi trở lại, cơn đau bụng cũng biến mất một cách thần kỳ. Tôi cảm thấy mình có thể hoàn toàn kiểm soát mọi tư tưởng và hành động của bản thân.

Tuy nhiên, sau một tuần, tôi thấy chấp trước của bản thân vào việc lướt mạng xã hội và xem các video của người thường vẫn còn tồn tại, và dường như các chấp trước này lại biểu hiện xuất lai. Tôi đã quay lại thói quen cũ trong một đến hai tuần. Vì vậy những thứ như tư tưởng bất hảo và chứng đau bụng lại tái phát. Lúc đó tôi nghĩ: “Nếu thực sự muốn trừ bỏ chấp trước thì phải hướng nội và dựa vào nỗ lực của bản thân. Nỗ lực đó phải đến từ tự thân tôi và tôi cần phải chịu trách nhiệm với chính mình. Tôi cần phải tự kiểm soát bản thân chứ không phải dựa vào phần mềm đó”. Tôi đã chấn động khi đọc đến đoạn Pháp Sư phụ giảng năm 2016:

Sư phụ giảng:

“Dù sao đi nữa, làm đệ tử Đại Pháp mà giảng, tôi chính là muốn bảo chư vị này, chư vị cần phải biết trách nhiệm của chư vị trọng đại ngần nào, chứ không phải trò đùa trẻ con đâu. Việc này là đã tới cuối cùng rồi, cả tôi còn sốt ruột lắm, chư vị lại không coi ra sao cả, nhưng mà, cuối cùng dù khóc cũng đã muộn. Hết thảy của thế gian đều có an bài một cách có mục đích, dẫn khởi chấp trước của con người, những gì không để chư vị được cứu là có quá nhiều, chư vị không coi bản thân như người tu luyện thì cũng là đi thuận theo [chúng] sao?! Chư vị là hy vọng của chúng sinh, chư vị là hy vọng của chúng sinh một phương ấy!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Tôi ngộ ra mình đã quá coi nhẹ việc tu luyện. Tôi không chỉ phải có trách nhiệm với bản thân mà còn có trách nhiệm với vô số chúng sinh nội trong thế giới của tôi. Trải qua khổ nạn này, tôi có thể nhìn ra sự nghiêm túc của tu luyện, cũng như sự nguy hiểm của tâm an dật, nó đã dấy khởi chấp trước của tôi vào mạng xã hội. Bằng cách thay đổi cách nhìn nhận về mạng xã hội, từ việc coi nó là một thứ giải trí thì giờ đây tôi đã chuyển sang xem nó là một trở ngại cho việc tu luyện, từ đó tôi đã có thể trừ bỏ căn bản chấp trước này. Hiện tại tôi đã hạ quyết tâm sẽ tu luyện tinh tấn hơn và bước trên một con đường chân chính – đó là trợ Sư chính Pháp.

Con xin cảm tạ Sư Tôn! Cảm ơn các bạn đồng tu!

Trên đây là thể ngộ của tôi tại tầng thứ sở tại của bản thân. Nếu có điều gì chưa phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội quốc tế trực tuyến năm 2021 dành cho các học viên trẻ tuổi)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/9/429165.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/10/194548.html

Đăng ngày 22-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share