Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-07-2021] Tôi từng làm việc tại một công ty sở hữu nhà nước. Vào năm 2015, trong làn sóng vĩ đại khởi kiện cựu Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân vì việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã tham gia bằng tên thật của mình. Sau đó khi công ty tôi phát hiện ra việc đó, họ sợ bị liên lụy và đã đánh tiếng cho quản lý của tôi khuyên tôi từ nhiệm. Tôi đã nói: “Buộc tôi phải thôi việc chỉ vì tôi đã gửi đơn kiện là một sự phân biệt đối xử chống lại đức tin cá nhân của tôi.” Tôi đã cho bà ấy xem một bản khiếu nại Giang mà tôi đã viết và nói với bà ấy rằng các hành động của tôi đều tuân thủ pháp luật. Quản lý là người tốt bụng và không sẵn lòng để tôi ra đi, nhưng bà ấy cũng bất lực bởi vì đó là quyết định của công ty. Cuối cùng tôi đã bị buộc phải rời khỏi công ty.

Sáu tháng sau, quản lý đã gọi cho tôi và mời tôi quay trở lại công ty làm việc. Tôi hỏi liệu họ có còn lo bị liên lụy hay không. Bà ấy nói: “Sẽ ổn thôi nếu chị viết hối quá thư, và tôi sẽ chuyển nó đến chủ tịch công ty.”

Tôi đáp: “Tôi sẽ không viết bất kỳ cái gì không đúng với lương tâm mình. Tôi cảm thấy công ty sẽ vẫn phân biệt đối xử với tôi nếu lúc này tôi quay trở lại.”

Quản lý đã chuyển phản hồi của tôi cho văn phòng Chủ tịch. Chủ tịch đã yêu cầu quản lý liên lạc lại với tôi vài ngày sau đó. Bà ấy nói: “Chủ tịch đã đề nghị tôi thành tâm mời chị quay lại công việc. Chị không phải viết bất kỳ cái gì nếu chị không muốn. Sẽ không có ai phân biệt đối xử đối với chị vì đây là vấn đề đức tin cá nhân. Khi mà chị làm tốt công việc của mình, chị làm gì sau giờ làm không phải là việc của chúng tôi. Trước giờ công ty chưa từng mời bất kỳ ai quay lại.”

Cuối cùng tôi đã quay lại để làm việc, và công ty cũng đã bù cho tôi sáu tháng tiền lương. Tôi đã thực sự trải nghiệm những gì Sư phụ đã giảng:

“Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Nửa cuối năm 2018, bộ phận nơi tôi làm việc đã bị giải thể khi công ty được hợp nhất. Tôi đã chọn cách rời khỏi công ty vì nhiều lý do và sau đó có một công việc tại một công ty tư nhân. Tôi cảm thấy rất nhiều bất tiện do sự khác biệt to lớn giữa công ty quốc doanh và công ty tư nhân. Ngoài ra, công ty này hoạt động trong lĩnh vực khác nên tôi phải học mọi thứ từ những thứ linh tinh. Giám đốc công ty này là một phụ nữ đanh đá. Bà ấy có thói la mắng người bằng lời lẽ khiếm nhã trong các cuộc họp hàng ngày của chúng tôi thay vì đưa ra những gợi ý một cách lịch sự. Tôi bắt đầu băn khoăn liệu bà ấy có thể ăn nói một cách bình thường được không.

Tôi đã từng là nhân viên chủ chốt trong công ty trước đây và quản lý của tôi rất tử tế và tôn trọng tôi. Thật khó khăn cho tôi để thích nghi với môi trường mới này. Tôi tự nhắc nhở rằng mình là một người tu luyện và điều xảy ra này có thể giúp tôi tống khứ các chấp trước của mình và đề cao sự dung nhẫn của mình. Nhưng tình trạng càng dữ dội hơn. Trong nhóm tôi có năm người, và hai trong số họ có vẻ có vấn đề với tôi. Vì tôi là người mới, họ đã bắt nạt tôi. Tôi không chỉ cần phải hàng ngày hoàn thành phần việc của riêng mình mà còn phải làm phần mà họ quẳng cho tôi. Ngoài ra, họ đã nói xấu tôi trước mặt giám đốc và nói rằng tôi ích kỷ, lười biếng, xảo quyệt, và rằng tôi đã không giúp đỡ họ. Thực tế, tôi rất bận rộn với công việc của mình và với phần việc mà họ bỏ lại cho tôi. Tôi hiếm khi có thời gian để nghỉ một chút, trong khi họ chỉ ngồi đó. Họ từ chối giúp tôi một tay với công việc mà lẽ ra họ phải làm.

Dù Giám đốc tiếp tục la mắng tôi mà không nhắc đến tên tôi trong cuộc họp hàng ngày-nhưng mọi người đều biết bà ấy đang nói đến ai. Các chấp trước vào giữ thể diện và oán hận của tôi đã đến giới hạn. Tôi đã kể với chị gái tôi, người cũng là một học viên, về các vấn đề của tôi trong công việc. Tôi hy vọng chị ấy có thể chỉ ra vấn đề của tôi dựa trên Pháp. Tuy nhiên, tôi đã bật khóc và tất cả nỗi phiền muộn và bất bình trong tâm tôi đã tuôn ra khi tôi nói về nó. Tôi đã không phải khóc như thế này hàng chục năm rồi, ngay cả khi tôi bị bức hại trong nhà tù của ĐCSTQ. Cuối cùng tôi đã bình tĩnh lại sau khi khóc.

Chị tôi nói: “Trước tiên em cần phải hướng nội. Em từng là một thành viên cốt cán trong công ty trước đây và là cánh tay phải của quản lý. Nhưng giờ đây đột nhiên em bị rơi xuống vị trí thấp nhất. Một công việc mới luôn đòi hỏi một quá trình. Nhưng chúng ta là các học viên Đại Pháp, và Sư phụ và Pháp luôn bên chúng ta mọi thời khắc. Mọi thứ về chúng ta, kể cả công việc, là do Sư phụ an bài. Không gì là ngẫu nhiên cả. Hẳn là phải có một số quan niệm con người chúng ta cần vứt bỏ trong quá trình tu luyện và một số yếu tố để chúng ta đề cao lên.”

Tôi đã nhận ra rằng tôi gần như đã rơi vào bẫy của cựu thế lực. Nó lợi dụng các chấp trước của tôi để hủy hoại môi trường làm việc của tôi khiến cho tôi bị mất việc, rồi đến lượt việc đó lại gây tác động tiêu cực đối với ba việc mà lẽ ra tôi cần phải làm tốt. Sao tôi lại bất cẩn đến thế cơ chứ?

Sư phụ đã giảng:

“Hoàn cảnh phức tạp, tôi nghĩ rằng trái lại lại là điều hay; càng phức tạp thì càng có khả năng xuất hiện cao nhân; nếu từ nơi đây mà vọt trội lên được thì mới tu được chắc chắn nhất.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển PhápLuân)

Đoạn Pháp này của Sư phụ đã khai sáng cho tôi. Tôi nhận ra rằng tôi phải thực sự hướng nội. Tôi tĩnh tâm xuống, tự kiểm tra toàn bộ và đã tìm ra rất nhiều chấp trước. Thứ nhất, tôi tìm thấy chấp trước của mình đối với danh. Tôi từng là trụ cột của công ty, nhưng giờ tôi là người học việc cấp thấp. Điều này thực sự kích động đến chấp trước vào giữ thể diện của tôi. Thứ hai, tôi cảm thấy bị bất công và sự tự tôn của tôi đã bị sỉ nhục. Tôi đã chăm chỉ và làm tốt công việc trước đây, nên quản lý và các lãnh đạo công ty cũ tôn trọng tôi. Giờ đây tôi không còn là một chuyên gia nữa. Tôi không quen với công việc mới này và tất cả đồng sự của tôi đều chĩa mũi dùi vào tôi. Cuối cùng, tôi có vấn đề là không thể chấp nhận sự phê bình. Trước đây, quản lý và đồng nghiệp khen ngợi vì sự giỏi giang của tôi. Giờ đây tôi phải xin xỏ mọi thứ và liên tục bị chỉ trích. Tôi còn cảm thấy tật đố và oán hận. Tôi ghen tị rằng những nhóm khác thì rất hòa hợp; tất cả họ đều giúp đỡ và hợp tác với nhau. Ngược lại, nhóm của tôi lại đối xử với tôi rất bất công.

Sau khi tìm ra tất cả các quan niệm con người của mình, cảm thấy như một gánh nặng lớn đã được gỡ ra khỏi người tôi. Tôi cảm thấy thoải mái và dễ chịu không thể tả xiết, như thể là một tảng đá đè trên ngực đột nhiên được quẳng đi vậy.

Sư phụ đã giảng:

“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công. Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui. Bậc Giác Giả không có tâm chấp trước, tĩnh nhìn thế nhân đang lấy điều huyễn hoặc làm cõi mê.” (Cảnh giới, Tinh tấn yếu chỉ)

Một khi tìm thấy các chấp trước của mình, tôi tự chính lại bản thân dựa trên Pháp. Tôi đã hiểu được rằng sự oán hận của tôi là do tôi có chấp trước vào danh. Sự tự tôn của tôi đã bị cảm xúc kích nổ. Khi sự tự tôn mạnh mẽ của tôi không được thỏa mãn, tôi đã trở nên oán hận. Khi tôi cảm thấy bị bất công hay không thể chịu nhận sự phê bình, đó thực sự là sự ích kỷ mạnh mẽ của tôi. Thứ vật chất ích kỷ này đang cố tự bảo vệ chính nó và không để tôi thoát ra khỏi các chấp trước của mình.

Sau khi tôi tìm ra căn nguyên của sự oán hận và mối bất bình của mình và chính lại bản thân, tôi đã lấy lại được sự an hòa, tốt bụng và bao dung. Thật ngạc nhiên, môi trường làm việc của tôi cũng đã thay đổi một cách đột ngột. Tôi đã được chuyển sang một nhóm khác. Tôi hòa hợp với các thành viên trong nhóm và không có xung đột nào. Khối lượng công việc của tôi trở lại bình thường và chúng tôi cùng nhau làm việc.

Thật bất ngờ, Giám đốc cũng trở nên tử tế hơn và hiếm khi la mắng. Thỉnh thoảng, bà ấy cũng vạch ra thứ gì đó trong cuộc họp hàng ngày, nhưng theo một cách lịch thiệp và không còn hung hăng như trước. Giờ đây tôi đã hiểu sâu sắc hơn về Pháp của Sư phụ:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là nhẫn, Tinh tấn yếu chỉ)

Con xin đa tạ Sư phụ, vì sự khai ngộ từ bi! Trên đây là thể ngộ cá nhân của tôi. Xin hãy vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/15/-428187.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/31/194870.html

Đăng ngày 13-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share