Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-08-2021] Sư phụ đã có ba khóa giảng tại thành phố Quảng Châu, tỉnh Quý Dương, từ tháng 5 đến tháng 8 năm 1993. Tôi đã tham dự nửa khóa giảng thứ hai, và đó là ba ngày cuối cùng. Tuy nhiên, cuộc đời tôi đã thay đổi hoàn toàn mặc dù chỉ nghe giảng trong ba ngày.
Sống trong tuyệt vọng cùng cực
Phiền não bởi bệnh tật
Trước khi tôi bắt đầu hành trình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị hành hạ bởi các vấn đề về sức khỏe, mặc dù tôi chỉ mới ngoài 30 tuổi. Cơ thể tôi luôn ngứa ngáy do bệnh phụ khoa, mắt tôi luôn sưng lên và đau đớn, bệnh tim đe dọa tính mạng tôi và v.v…
Tôi bị cận thị nặng, đau và sưng mắt trong một thời gian dài. Tôi đã thử mọi loại thuốc Trung y và Tây y nhưng không loại nào có thể chữa trị các vấn đề về mắt của tôi. Tôi đã tới Thượng Hải, Quảng Châu, Phúc Kiến và các nơi khác để tìm cách chữa trị cho đôi mắt của mình. Tôi dã gặp một bác sỹ dân gian tại Quý Châu. Đơn thuốc của ông ấy có thể làm giảm sự khó chịu, nhưng nếu tôi dừng uống thuốc hoặc không uống đúng thời gian quy định, cơn đau sẽ tái phát ngay lập tức. Nó thật là thống khổ! Trên hết, tôi phải liên tục tăng liều thuốc khi cơ thể tôi nhờn thuốc. Vấn đề về mắt khiến tôi không thể có được một cuộc sống bình thường.
Bệnh tim của tôi thậm chí còn tồi tệ hơn. Khi bệnh tái phát, tôi sẽ khó thở và yếu ớt, cảm giác như thể tôi sẽ chết bất cứ lúc nào! Tôi có thể lên cơn đau tim bất kỳ lúc nào khi thời tiết đẹp, đang mưa hay khi tôi chán nản. Nếu các triệu chứng nhẹ, tôi sẽ ổn sau khi uống thuốc. Do đó, tôi luôn phải mang thuốc theo bên người. Nếu tình hình nghiêm trọng, thuốc không có tác dụng và tôi cần được nhanh chóng đưa tới bệnh viện cấp cứu!
Tháng 3 năm 1993, tôi bị nhồi máu cơ tim và được đưa tới bệnh viện tỉnh. Tôi bất tỉnh và các bác sỹ mất ba ngày để cứu sống tôi. Sau khi nằm viện được khoảng chục ngày, tôi buộc phải về nhà vì tôi không còn tiền để thanh toán các hóa đơn. Tôi yếu đến mức không thể leo cầu thang để lên đến phòng mình ở tầng 5. Tôi bám vào thành cầu thang để leo một cách chậm chạp, mỗi bậc thang đều phải dừng lại.
Đối mặt với nợ nần do kinh doanh thua lỗ
Tôi bắt đầu kinh doanh quần áo vào giữa những năm 1980. Tôi có thể kiếm được một số lợi nhuận lúc ban đầu, và mọi thứ khá là suôn sẻ.
Đến đầu những năm 1990, doanh số bán hàng sụt giảm đáng kể và tôi bị lỗ. Tôi không thể bán cổ phiếu mà tôi đã mua trong tài khoản và rồi phải nợ tiền các nhà cung cấp của mình. Sau đó, do các vấn đề sức khỏe, tôi không thể quản lý công việc kinh doanh của mình. Tất cả những gì tôi có thể làm hàng ngày là tìm kiếm cách điều trị bệnh của tôi, mua và uống thuốc.
Mâu thuẫn với chồng
Do khác biệt về tính cách và quan điểm, chồng tôi và tôi thường tranh cãi và đánh lộn về những điều nhỏ nhặt. Sau khi tôi sinh con gái, vấn đề tồi tệ nhất trong mối quan hệ của chúng tôi là chi phí nuôi con. Việc kinh doanh của tôi không kiếm được tiền và tôi cần tiền để trị bệnh. Gia đình ba người chúng tôi trở nên phụ thuộc vào lương của chồng tôi là một cảnh sát bình thường. Đánh lộn với chồng trở nên thường xuyên và gay gắt hơn sau khi tình hình tài chính của chúng tôi tồi tệ đi. Chúng tôi làm tổn thương lẫn nhau bằng những lời lẽ khó nghe!
Chồng tôi trở nên trầm lặng khi việc kinh doanh của tôi chịu thua lỗ và phát sinh nợ nần, gia tăng áp lực về kinh tế cho chúng tôi. Anh ấy dừng tranh cãi với tôi. Hóa ra là anh muốn chia tay bởi vì tôi không có công việc, lại bệnh tật và gia đình thì cần tiền. Tôi bị tổn thương bởi anh không còn đếm xỉa đến mối quan hệ của chúng tôi và không sẵn lòng cùng nhau vượt qua khó khăn.
Tôi tới chùa một mình tìm kiếm một nơi yên tĩnh để sống quãng đời còn lại. Tuy nhiên, tôi chứng kiến một cảnh tượng khiến tôi nhận ra rằng chùa cũng không còn là mảnh đất thanh tịnh! Không lối thoát, tôi nghĩ đến cái chết để chấm dứt mọi đau khổ của mình. Nhưng, tôi không thể để lại con gái nhỏ của mình. Nếu Sư phụ không an bài để tôi tu luyện Đại Pháp, tôi đã chết mấy lần rồi!
Trải nghiệm phi thường
Vào cuối tháng 5 năm 1993, tôi đã đọc trên một tờ báo rằng Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) sẽ tổ chức một lớp học tại Quý Châu. Tôi đã tìm kiếm nó, nhưng không thể thấy thêm thông tin nào!
Tôi đã gặp dì Chu tại công viên vào một buổi sáng tháng 6. Dì nói với tôi: “Lớp học đầu tiên đã kết thúc. Dì đã chuyển sang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp-dì từng học những môn khí công khác. Nhanh lên, hãy đến lớp đi!” Tuy nhiên, lớp học thứ hai chỉ còn học 3 ngày nữa.
Tôi vội vã vào sảnh. Những hàng ghế trước đã có người ngồi. Tôi ngồi ở vị trí sau 20 hàng. Chẳng mấy chốc tất cả các chỗ trong hội trường đã chật kín. Những người đến muộn chỉ có thể đứng len vào những chỗ trống ở lối đi và nghe bài giảng.
Sư phụ bước lên bục trong tràng pháo tay. Sau đó toàn bộ hội trường im phăng phắc!
Tôi ngủ gật ngay khi Sư phụ bắt đầu giảng và chỉ tỉnh dậy khi Ngài kết thúc. Kỳ lạ là tôi nghe hết mọi điều Ngài nói! Sau này khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi mới biết rằng đó là vì tôi có bệnh trong não, tôi đang trong tình trạng suy sụp và lơ đãng. Tôi quên mọi thứ và nói không mạch lạc. Tôi buồn ngủ khi Pháp thân của Sư phụ điều chỉnh bộ não của tôi. Tuy nhiên, tôi không gặp vấn đề gì về thính giác, và tôi không bỏ sót một từ nào.
Sau khi Sư phụ xử lý bộ não của tôi, tôi tràn đầy năng lượng vào ngày thứ hai và thứ ba của lớp học. Tôi lắng nghe chăm chú, và cho tới ngày hôm nay, sau 28 năm, tinh thần của tôi thật tuyệt vời!
Khi Sư phụ kết thúc bài giảng tôi thức dậy. Một bé gái, có lẽ khoảng 5-6 tuổi, ngồi bên cạnh tôi nói với bà của cháu: “Con thấy Sư phụ trở thành một vị Đại Phật trên sân khấu! Thân thể của vị Phật chói lọi, và phát ra ánh sáng chiếu rọi toàn bộ sân khấu. Con thấy Pháp Luân lớn và nhỏ nhiều màu sắc, vàng và sáng đang quay ở khắp nơi!”
Sau khi nghe cháu bé thuật lại cảnh tượng đẹp mà cháu thấy qua thiên mục, tôi quyết định gặp Sư phụ sau buổi học. Tôi đợi bên ngoài hội trường và gặp một người bạn thân. Cô ấy cũng đang đợi Sư phụ! Một lúc sau, Sư phụ xuất hiện và một số học viên đến gặp Ngài. Họ xin Sư phụ ký cuốn sách Pháp Luân Công.
Tôi nhanh chóng tới gặp Sư phụ sau khi họ rời đi. Mọi người đều gọi Sư phụ là “Thầy Lý”. Khi tôi đến gần Sư phụ, tôi kính cẩn chào “Sư phụ.” Tôi nói: “Sư phụ, con đã đợi Ngài rất lâu rồi! Ngài là một vị Phật sống!” Sư phụ mỉm cười.
Vào ngày thứ hai, thứ ba của lớp học, do tôi bị cận thị nặng, tôi không thể nhìn thấy các học viên đang dạy các động tác luyện công trên sân khấu. Do đó, tôi đến sớm để tìm một chỗ ở hàng đầu. Chúng tôi được dạy bài công pháp thứ năm-bài tĩnh công thiền định học vào ngày cuối cùng. Tôi không thể ngồi ở tư thế song bàn. Khi tôi ngồi bắt chéo chân cao, tôi không biết cách làm các tư thế tay. Khi một học viên biểu diễn động tác trên sân khấu, Sư phụ đã đi xuống quanh hội trường, chỉnh sửa động tác cho từng người một. Khi Sư phụ dạy tôi động tác, Ngài nói: “Hãy bỏ kính ra khi con luyện công!” Kể từ đó, tôi đã hình thành thói quen bỏ kính ra khi luyện công.
Cuộc đời hoàn toàn thay đổi sau khi tu luyện Đại Pháp
Uy lực của Đại Pháp: Sức khỏe được cải thiện, mối quan hệ với chồng trở nên hài hòa, công việc kinh doanh trở nên phát đạt.
Cuộc đời tôi bắt đầu thay đổi từ khi tôi bước vào lớp học của Sư phụ.
Tôi đã khỏi mọi bệnh tật, kể cả bệnh tim luôn đe dọa sự sống của tôi, bệnh phụ khoa, v.v… Kể từ đó tôi không tới bệnh viện hay uống bất kỳ loại thuốc nào.
Chồng tôi kinh ngạc khi anh thấy cơ thể tôi thay đổi sau khi tham dự ngày học đầu tiên. Anh thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi tôi nói với anh về những điều kỳ diệu xảy ra trong lớp học. Kể từ đó, trong 28 năm, chồng tôi và tôi không bao giờ còn cãi vã hay đánh nhau nữa. Anh ấy cũng đảm đương mọi công việc gia đình. Anh ủng hộ tôi tu luyện, và khôi phục công việc kinh doanh của tôi.
Tôi đã thay đổi sau khi tu luyện Đại Pháp, và chồng tôi cũng vậy. Tất cả đồng nghiệp của chồng tôi đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp cho mọi người. Họ biết chồng tôi và tôi cư xử như thế nào và mọi người đều bảo vệ chúng tôi-chúng tôi đã không phải chịu đựng trong cuộc bức hại.
Khi sức khỏe của tôi được cải thiện, gia đình tôi trở nên hòa thuận, và tôi trải qua các khảo nghiệm tâm tính hết lần này đến lần khác. Công việc kinh doanh quần áo của tôi cũng bắt đầu phát triển.
Những khảo nghiệm tâm tính
Tôi đã trải qua những khảo nghiệm tâm tính khi tôi tới Quảng Châu để mua đồ về kinh doanh. Khi tôi tới nhà máy để mua quần áo, hàng của tôi đã bị đối thủ cạnh tranh lấy đi ngay trước mắt tôi, mặc dù tôi đã đặt hàng từ trước. Tám người sống trong một căn hộ với ba phòng ngủ và một phòng khách, nó chật chội và hơn cả, mọi người tranh đấu với nhau vì những điều nhỏ nhặt. Nó thực sự là khảo nghiệm tâm tính tôi trong một môi trường như vậy. Tôi học cách nhường nhịn, chia sẻ tiện nghi sinh hoạt và làm những công việc bẩn thỉu như thông tắc nhà vệ sinh, quét dọn phòng ngủ và phòng khách. Tôi không thể học các bài giảng hay luyện công trong nhà và phải ra ngoài để tìm một chỗ thích hợp cho mình.
Cải thiện môi trường tu luyện
Trong thời gian ở Quảng Châu, tôi đã tiến bộ trong tu luyện sau khi vượt qua những khảo nghiệm tâm tính. Một ngày nọ, tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, con muốn tìm một môi trường tốt hơn để con có thể học Pháp và luyện công.” Thực sự là Sư phụ đã an bài hai cô gái trẻ ở cùng nhà với tôi. Ba chúng tôi thuê một chỗ được tân trang lại và nó rất yên tĩnh. Hằng ngày, ngoài việc đến chợ quần áo để nắm bắt thị trường, tôi học Pháp và luyện công.
Tôi còn biết ơn nhiều hơn khi Sư phụ an bài cho tôi liên hệ được với các học viên địa phương. Ngôi nhà tôi thuê rất gần với một công viên nơi tôi tìm được điểm luyện công. Mỗi sáng tôi tới công viên để luyện công. Sau khi chúng tôi quen biết nhau hơn, tôi tham gia nhóm học Pháp chung. Có hơn chục người, và các học viên thuộc mọi tầng lớp xã hội. Có người là phi công, nghệ sỹ, v.v…Mọi người học Pháp, luyện công và chia sẻ thể ngộ. Đó là quãng thời gian không thể nào quên!
Công việc kinh doanh phát đạt
Tôi chiểu theo các Pháp lý của Đại Pháp. Mặc dù tôi chịu nhiều gian khổ, nhưng tôi đã tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Công việc kinh doanh của tôi dần đi lên và phát triển. Tôi mua hàng từ Quảng Châu, sau đó bán chúng cho các tiểu thương khắp cả nước. Tôi cũng bán nhiều nhãn hiệu quần áo nổi tiếng mà nhiều doanh nghiệp trong ngành của tôi ngại làm. Doanh nghiệp kinh doanh quần áo của tôi trở thành số 1 trong thành phố của tôi và có danh tiếng tốt. Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi. Khi tôi thấy một lô hàng hóa, ngay lập tức tôi biết làm thế nào tôi có thể bán được nó.
Trên thực tế, số phận tôi đã hoàn toàn thay đổi sau khi tôi tu luyện Đại Pháp.
Đại Pháp đã cứu con gái tôi và chồng tôi
Con gái tôi sống lại
Con gái tôi và chồng tôi bị tai nạn xe hơi vào ngày 22 tháng 6 năm 1999. Con gái tôi bị chảy máu não, còn chồng tôi bị gãy hai xương sườn. Đầu óc tôi trống rỗng khi tôi nghe tin. Ngay sau đó, các học viên và một vài người bạn đã cùng tôi tới hiện trường. Tôi thấy mảnh kính vỡ ở khắp mọi nơi và đôi giày của con gái tôi. Trời mưa và chủ cửa hàng rượu bên kia đường nói với chúng tôi rằng hai bố con đã được đưa tới bệnh viện. Khi chúng tôi tới đó, con gái tôi vừa ra khỏi phòng cấp cứu. Môi cháu tím tái, chân cháu lạnh cóng và cháu bất tỉnh. Một vài học viên đã quỳ xuống ngay lập tức và xin Sư phụ cứu giúp.
Mẹ của người đâm vào con gái tôi đã ngoài 70 tuổi. Bà quỳ xuống xin được tha thứ. Tôi kéo bà dậy và nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ của tôi sẽ cứu con gái tôi, bà đừng lo lắng!” Sau đó tôi thì thầm vào tai con gái đang bất tỉnh: “Con gái, con bị tai nạn ô tô. Nó là một đại nạn, con đang tiêu trừ rất nhiều nghiệp! Dù con không tu luyện Đại Pháp, nhưng con là con gái mẹ và ủng hộ mẹ tu luyện, và con biết Đại Pháp là tốt. Mẹ sẽ xin Sư phụ cứu con!” Khi tôi cầu xin Sư phụ, con gái tôi đã phun ra khỏi miệng một ngụm máu đen. Đôi môi tím tái của cháu trở lại màu sắc bình thường, và đôi chân cháu ấm trở lại.
Con gái phục hồi nhanh chóng
Khi tôi bắt đầu tu luyện, con gái tôi lên chín tuổi. Cháu không tu luyện Đại Pháp, nhưng tôi sẽ đưa cháu đi bất cứ nơi nào tôi tới. Cháu tin tưởng vào Đại Pháp. Sau khi cháu bị tai nạn, tôi tin rằng Sư phụ sẽ cứu con gái tôi, và cháu sẽ phục hồi.
Tôi kiên trì đọc Chuyển Pháp Luân cho cháu dù cháu có tỉnh táo hay không, cả ngày lẫn đêm. Tôi đọc cho cháu nghe hết lần này đến lần khác. Mặc dù cuộc bức hại bắt đầu một tháng sau đó, và tivi, báo đài bên ngoài bệnh viện liên tục phát đi tin tức phỉ báng Đại Pháp, tôi vẫn đọc Chuyển Pháp Luân cho con gái tôi.
Mọi người xung quanh cháu từ bệnh nhân tới y tá, bác sỹ, và những người khác đã chứng kiến điều xảy ra với con gái tôi-từ không còn hy vọng sống tới khi tỉnh lại. Cháu ngày một khá hơn. Tất cả họ đều bảo vệ Đại Pháp bằng cách giữ im lặng.
Con gái tôi nằm viện bốn tháng. Tôi đã đọc Pháp cho cháu nghe trong bốn tháng. Khi chúng tôi ra về, khi chào tạm biệt, vị Phó Trưởng khoa đã nói: “Nó thật kỳ lạ. Bà tôi bị bệnh tim và tôi không thể chữa khỏi cho bà. Chị nói chị đã khỏi bệnh tim sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã thấy chị đọc các bài giảng Pháp cho con gái chị. Cháu đã phục hồi rất tốt trong quá trình điều trị, tôi không thể nói việc chị đọc Chuyển Pháp Luân không có tác dụng gì với cháu. Mặc dù nó là sự thật, tôi không thể chấp nhận điều đó.” Vị Trưởng khoa cũng nói: “Bố tôi là một bác sỹ quân y kỳ cựu. Gia đình tôi có nhiều bác sỹ. Tôi đã tận mắt chứng kiến việc chị đọc Chuyển Pháp Luân cho con chị trong cả bốn tháng. Con gái chị bị xuất huyết não. Bây giờ, cháu đã phục hồi và có thể về nhà! Đây thực sự là một hiện tượng phi thường mà khoa học hiện đại không thể giải thích được.”
Con gái tôi đã trở lại trường học và đỗ vào một trường đại học danh tiếng với số điểm đạt được cao hơn điểm chuẩn 30 điểm. Khi tốt nghiệp, cháu đã làm bài thi TOEFL và thiếu 5 điểm nữa là đủ để học ở nước ngoài miễn phí. Sau đó, cháu đã cùng tôi kinh doanh quần áo và mở công ty riêng. Con gái tôi thông minh và năng động. Bây giờ cháu đang theo học cao học tại một trường đại học ở Hồng Kông.
Tôi cũng nói với chồng mình cũng bị tai nạn xe: “Anh sẽ khỏe! Anh cũng đang tiêu nghiệp, đó là một việc tốt!” Tôi đã chuẩn bị một chiếc đài nhỏ và để cho anh ấy nghe các bài giảng ghi âm của Sư phụ. Anh ấy đã phục hồi trong một thời gian ngắn. Ban đầu, anh muốn tu luyện sau khi con gái chúng tôi vào đại học vì khi đó anh vẫn còn đang đi làm, và con gái chúng tôi mới chỉ học trung học năm thứ hai. Sau đó, cuộc đàn áp đã diễn ra.
Chăm sóc những người khác khi con gái tôi nằm viện
Một ngày nọ, khi tôi đang đọc Pháp cho con gái, tôi nghe thấy tiếng một bệnh nhân đang rên rỉ vì đau đớn. Người lau dọn kể rằng người đó bị một chiếc xe quân sự đâm phải. Chiếc xe đâm vào hai người trong vụ tai nạn. Một người trong số họ đã chết ngay tại chỗ và nạn nhân còn lại được đưa tới bệnh viện. Người lái xe để lại 5.000 Nhân dân tệ và lái xe đi. Người ta không tìm thấy anh ta. Bệnh nhân này không có thức ăn và bị bỏ mặc.
Tôi nói với người lau dọn: “Tôi vừa mua bữa sáng và chưa kịp ăn. Xin hãy mang nó cho anh ấy.” Người lau dọn đưa thức ăn đi và nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp các chị là những người tốt!” Kể từ hôm đó trở đi cho tới khi anh ấy được ra viện, tôi đều mua thức ăn cho anh ấy mỗi ngày. Chồng tôi thậm chí còn mang mỳ và các đồ ăn khác cho anh ấy. Khi những người xung quanh thấy hành động của chúng tôi, họ đã khen ngợi chúng tôi tốt bụng và đều cảm động. Sau khi người đàn ông ấy bình phục, bệnh viện đã quyên góp tiền mua vé cho anh ấy về nhà.
Giúp đỡ các học viên khác
Thuê nhà để sản xuất các tài liệu Đại Pháp
Khoảng năm 2000, tôi tới một điểm sản xuất tài liệu cùng một học viên khác. Tôi quan sát thấy các học viên ăn khoai tây mỗi ngày. Khi tôi về nhà và định gửi tiền cho họ, tôi nhận được tin điểm sản xuất đó bị phát hiện và không thể hoạt động nữa. Tuy nhiên, công việc kinh doanh của tôi vừa mới khởi sắc lúc đó và cần tiền. Tôi quyết định thuê một địa điểm và mua lương thực để thiết lập một điểm sản xuất mới.
Một học viên tới và nói rằng ba học viên không có chỗ để ở và cũng không có tiền. Họ muốn tìm một nơi để sản xuất tài liệu Đại Pháp. Tôi nói rằng tôi có sẵn mọi thứ. Chúng tôi đã làm các biểu ngữ lớn nhỏ. Ngoài việc đưa cho các học viên đang cần chúng, một số học viên và tôi cùng nhau ra ngoài để treo những biểu ngữ này.
Giúp các học viên trong lúc khó khăn
Con gái tôi cùng tôi quản lý doanh nghiệp của tôi sau khi cháu tốt nghiệp đại học. Cháu nhanh chóng trở thành bà chủ và mở công ty quần áo riêng.
Một lần, cháu mơ thấy Sư phụ điểm hóa: “Hãy giúp đỡ các học viên không thể về nhà và đang lang thang ở bên ngoài! Một số học viên không thể xin được việc làm sau khi ra tù. Con gái tôi đã đưa họ về và sắp xếp để họ ở lại nhà cháu, và làm việc trong công ty của cháu. Đôi khi, cháu thu nhận nhiều học viên cùng lúc. Một học viên bị tra tấn nghiêm trọng trong khi bị giam giữ. Chân của cô ấy sưng vù và cô ấy không thể tự chăm sóc bản thân. Con gái tôi trước tiên đưa cô ấy về nhà và cô ấy đã phục hồi nhờ học Pháp và luyện công. Sau đó cô ấy làm việc trong công ty của con gái tôi ở vị trí kế toán. Cô ấy đã ở đó được ba năm.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/17/427903.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/1/194873.html
Đăng ngày 07-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.