Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Úc

[MINH HUỆ 11-09-2021] Tôi là học viên duy nhất ở vùng Tây Úc nơi tôi sống. Tôi tham gia công tác hiệu đính cho báo Epoch Times. Có lần, ngay trước thời hạn ra báo một ngày, tôi cứ đợi phân công mãi mà không thấy ai phản hồi, do đó tôi đã truy cập vào ứng dụng nhắn tin mà chúng tôi sử dụng và thấy tài khoản của mình đã đăng xuất lúc nào không hay. Tôi nhanh chóng đăng nhập lại và thấy hai trang cuối cùng đã sẵn sàng để hiệu đính, mọi người cũng gửi tin nhắn thắc mắc tôi đã đi đâu. Tôi xin lỗi vì sự vắng mặt của mình và gấp rút hoàn thành mọi việc nhờ sự giúp đỡ của một học viên khác, người đã hiệu đính một trong các trang cho tôi vì không còn đủ thời gian.

Sau đó, tôi cảm thấy thực sự, thực sự tệ bởi vì tôi luôn có một mong muốn rất mạnh mẽ là được người khác tin tưởng. Cảm giác đó giống như một đòn giáng mạnh vào giá trị bản thân khi tôi thất bại trong vấn đề này.

Tối hôm đó, sau khi tôi học Pháp trực tuyến với một học viên khác, tôi kể với cô ấy những gì đã xảy ra. Cô ấy nhận ra chấp trước đó và gọi nó là “danh”. Tôi tức khắc biết cô ấy đúng, mặc dù tôi chưa nhận ra đó là danh mãi đến khi cô ấy nói ra. Muốn trở nên đáng tin cậy là một điều tốt, nhưng động cơ sâu xa hơn trong trường hợp của tôi là xấu. Nhưng điều này chính là chấp trước vào danh tiếng.

Một lúc sau, tôi chuẩn bị đi ngủ nhưng lại có cảm giác bồn chồn, vì vậy tôi bắt đầu hướng nội và cố gắng tìm ra chấp trước vào danh ẩn sâu bên trong. Ngay lập tức, tôi cảm thấy mình đi sâu đến mức có cảm giác như đang ở trong một ngục tối bằng đá tại tầng thấp nhất của một lâu đài. Nơi ấy chính là “tầng đáy”.

Khi tôi ở dưới đó, tôi có thể thấy quan niệm ẩn sâu nhất của mình liên quan đến danh. Chúng xuất hiện như những lời tuyên bố, và tôi có thể nhìn thấy các câu chữ. Chúng đang dần dần hiển hiện và chuyển động chậm rãi trước mặt tôi. Tôi thấy năm lời tuyên bố hiện ra và có thể thấy rõ rằng mỗi một câu trong đó đều sai. Vì vậy, tôi đã đứng đó, quan sát chúng và nghĩ: “Điều đó không đúng. Đó là một lời nói dối. Điều ấy cũng không đúng. Không, kia cũng là một lời nói dối”. Tất cả những khái niệm này đều là một phần của cái “giả ngã”, và chẳng có điều nào đúng cả.

Đột nhiên những câu chữ đó biến mất và tôi nhận ra Sư phụ đang hiện diện ở đó, mặc dù tôi không thể nhìn thấy Ngài. Đầu tiên, tôi nghĩ rằng mình phải quỳ xuống, nhưng sau đó tôi hiểu rằng mình không cần phải quỳ như vậy, bởi lúc ấy tâm trí tôi tràn đầy sự kính trọng và biết ơn. Ngay sau đó tôi đã chìm vào giấc ngủ.

Tối hôm ấy, tôi mơ thấy một nơi nào đó trong tâm trí mình, tại đó có một bức tường nhỏ bằng đá vôi màu hình gợn sóng. Có một con rắn ẩn mình vào tường bằng cách khớp hình dạng cơ thể của nó với các đường cong chữ S và màu da của nó trùng với màu của bức tường. Khi nơi đó chìm trong bóng tối, không ai có thể phát hiện ra con rắn. Nhưng trong giấc mơ của tôi, ánh sáng đột nhiên tràn ngập nơi ấy, con rắn buộc phải rời đi vì nó đã bị lộ ra ngoài và không thể trốn ở đó được nữa.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi có thể nhớ lại giấc mơ nhưng không thể nhớ các từ chuyển động chậm. Tôi hiểu rằng “sự lãng quên” này chính là phần tu tốt đã tách ra của mình.

Chấp trước căn bản

Tôi nghĩ rằng chấp trước căn bản của mình chính là danh tiếng. Khi lớn lên ở một thị trấn thưa thớt, người ta có thể dễ dàng cảm thấy bản thân mình có chút danh tiếng. Bố tôi là một luật sư, gia đình tôi cũng có danh tiếng hàng đầu trong vùng, tôi có ba anh chị em, bản thân cũng được nhiều người biết đến. Mọi người thường nói: “Ồ, bố bạn là luật sư” hoặc “Ồ, bạn là chị gái của người này/người kia à.”

Vì vậy, một số quan niệm hậu thiên về danh hình thành từ đó. Nhưng tôi cũng nghĩ có lẽ mình đã mang theo chấp trước vào danh đến thế gian này. Một trong những ký ức đầu tiên của tôi khi còn là một đứa trẻ chập chững biết đi, tôi đã trèo lên tủ trang điểm của mẹ để có thể nhìn chăm chú vào hình ảnh mình trong chiếc gương của mẹ. Tôi cảm thấy thật vui vì có thể thấy được khuôn mặt của mình mỗi khi nhìn vào gương. Thời điểm đó, tôi đã cảm thấy mình có một khuôn mặt cân xứng, và hẳn là sẽ hữu ích cho những truy cầu của bản thân. Đây thực sự là một điều khác thường đối với một đứa trẻ mới biết đi!

Tôi còn nhớ, có lần một giáo viên tiểu học đã viết trong sổ liên lạc của tôi: “Cô bé này [tôi] cho rằng bản thân mình rất đặc biệt và nên được đối xử khác với những trẻ khác”. Điều này là sự thật, tôi luôn có ý niệm tiềm ẩn rằng mình đặc biệt như thế nào đó và bản thân khao khát cảm giác được ai đó đối xử đặc biệt. Nhưng tôi cũng cảm thấy lo lắng và hoài nghi khi được đối xử đặc biệt. Tôi nghĩ giả ngã và chân ngã đều đang phản ứng với trải nghiệm đó, giả ngã muốn nắm giữ nó, trong khi chân ngã đang cố gắng cảnh báo tôi về sự nguy hiểm của nó.

Ngoài ra, tôi còn có thói quen mơ mộng hão huyền từ khi còn nhỏ. Đa số đều là mơ mộng bản thân được phỏng vấn trên TV vì sự nổi tiếng của mình.

Tôi nhớ Sư phụ giảng rằng mỗi chúng ta đều có thể là tỷ phú hoặc giai tầng tinh anh trên thế giới. Trong sâu thẳm, bất cứ khi nào tôi đọc đoạn Pháp đó, tôi cảm thấy như Sư phụ đang đề cập đến mình và bản thân đã được định sẵn cho sự nổi tiếng ấy. Nhưng tôi vô cùng vui mừng vì điều đó đã không xảy ra, bởi vì tôi biết chắc chắn rằng mình sẽ không thể kiểm soát tốt, sẽ mất đức, và đổi lấy nghiệp lực to lớn.

Tôi hiểu giấc mơ về con rắn rời đi, ấy là hiện tại tôi đã đột phá phần lớn chấp trước vào danh, nên Sư phụ đã loại bỏ chấp trước cho tôi thông qua hình ảnh sinh vật tương ứng. Tôi không nhận thấy bất kỳ thay đổi đáng kể nào ở nơi bề mặt con người này, nhưng tôi hiểu rằng đã có những thay đổi lớn ở không gian vi quan.

Trên đây là chút thể hội cá nhân trong tầng thứ hữu hạn của tôi.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/11/195017.html

Đăng ngày 19-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share