Bài viết của học viên Pháp Luân Công ở Mỹ
[MINH HUỆ 30-07-2021] Tôi là một học viên mới, chớp mắt đã đắc Pháp được hơn một năm. Nhìn tôi trong gương không khác gì mấy so với trước đây, dáng người mập mạp, ngoại trừ tóc cắt ngắn hơn trước ra, còn lại không có gì thay đổi nhiều. Thế nhưng, quay đầu nhìn lại con đường tu luyện của bản thân, tôi mới phát hiện bây giờ mình đã thay đổi một trời một vực so với hơn một năm về trước.
Còn nhớ một năm trước, tôi mới đến Mỹ, tá túc ở nhà của một đồng nghiệp cũ, cậu ấy đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp rất nhiều năm rồi. Do lệch múi giờ, cả đêm tôi không ngủ được. Sáng sớm hôm sau, tôi vừa hút thuốc xong từ ngoài vườn đi vào, đồng nghiệp hỏi tôi: “Đã nhiều năm như vậy, cậu vẫn chưa bỏ hút thuốc à?” Tôi trả lời: “Chưa, tớ đã hút thuốc mười mấy năm, giờ bỏ thuốc chắc mất thêm mười mấy năm nữa, vậy thì tiêu rồi, cho nên tớ không cai nữa, vả lại cai thuốc lá tốn rất nhiều tiền.” Cậu ấy nhìn tôi cười, rồi đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân và nói: “Cậu đọc cuốn sách này đi, thông thường khi đọc đến bài giảng thứ sáu hay thứ bảy thì cậu sẽ không muốn hút thuốc nữa.” Mặc dù trên miệng tôi nói là mình sẽ đọc sách, nhưng trong tâm vẫn không tin. Tôi đã hút thuốc mười mấy năm; vì để cai thuốc lá, tôi đã từng uống thuốc, hút thuốc lá điện tử, thậm chí là lên mạng học khóa tâm lý, nhưng mọi thứ đều vô dụng, tôi chưa bao giờ kiên trì được hơn một tuần.
Đồng nghiệp cũng biết tâm tư của tôi, cậu ấy kể cho tôi nghe rất nhiều thể ngộ về tu luyện. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy hiếu kỳ về Pháp Luân Công. Tôi giở sách Đại Pháp ra, ngày đầu tiên học được hai bài giảng. Ngày hôm sau, tôi bắt đầu học bài giảng thứ hai, lúc học xong phần “Vấn đề liên quan đến thiên mục”, theo thói quen tôi đi thẳng ra ngoài vườn hút thuốc. Vừa mới đưa điếu thuốc lên miệng, tôi thấy trời đất quay cuồng, cảm giác rất khó chịu, buồn nôn, tôi liền ngồi xổm xuống đất. Dần dần, tôi cảm thấy đỡ hơn; rồi tôi lại đưa điếu thuốc lên miệng, cảm giác khó chịu kia lại đến, đến nỗi tôi không đứng dậy nổi, cho nên tôi đã vứt điếu thuốc đi.
Tôi đi vào nhà và kể cho đồng nghiệp nghe, cậu ấy bảo: “Cậu nhanh thật, không thể hút thuốc nữa đúng không?” Nhưng tôi vẫn còn chối ngang: “Ài, do tớ không ngủ được, thôi không sao đâu!” Học xong bài giảng thứ ba, tôi lại đi ra ngoài vườn. Lúc vừa rút điếu thuốc ra, cảm giác khó chịu kia lại đến, nó hoàn toàn khiến tôi không muốn hút thuốc và cũng không thể hút thuốc tiếp nữa. Mãi cho đến hôm nay, tôi không còn hút thuốc nữa, vả lại thân thể tôi cũng không cảm thấy khó chịu chút nào. Từ đó về sau, tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp. Cậu bạn đồng nghiệp ở chung nhà cũng trở thành đồng tu của tôi. Thuận theo tu luyện dần dần, thật không ngờ là cuộc đời của tôi đã thay đổi hẳn vì sự lựa chọn để lại ấn tượng sâu sắc này.
Không lâu sau khi đắc Pháp, tôi cảm thấy thật may mắn khi gia nhập vào hạng mục truyền thông. Thời điểm đó vừa đúng lúc kênh truyền thông triển khai mảng video, và tôi đã có kinh nghiệm mười mấy năm về mảng video lúc còn ở Trung Quốc, quả thật là như cá gặp nước. Tôi mở từng video mà kênh truyền thông đã làm trước đó lên xem, tôi nghĩ: Cái này đơn giản … Cái kia có thể thay đổi cách làm … Cái này màu sắc chưa đúng … Cái kia phụ đề nhìn chưa đẹp, tôi có thể làm cái này, làm cái kia. Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, cứ như thế tôi đã bắt tay vào làm một tiết mục mà mình muốn.
Từ quay phim, biên tập, chỉnh màu cho đến âm nhạc, chỉ cần có đủ điều kiện, tôi đều thêm ý tưởng cách làm của mình vào đó. Sau khi làm xong, tôi say mê thưởng thức thành quả của mình một lượt. Khi đó, tôi nghĩ “mình làm không tệ, mình làm tốt hơn tiết mục của đồng tu nhiều!” Tôi đóng gói và gửi video cho đồng tu. Sau đó, tôi mong ngóng đồng tu hồi đáp. Nói là chờ đồng tu hồi đáp, nhưng thực ra là tôi đang chờ đồng tu khen mình thế nào. Tôi nghĩ, cô ấy sẽ gửi tin nhắn khen mình, hay là gửi mail, hay là gọi điện cho mình nhỉ? Cô ấy sẽ khen mình chuyên nghiệp, hay là khen mình có ý tưởng và sáng tạo nhỉ?
Tôi chờ cũng khá lâu mới nhận được một tin nhắn gắn gọn từ đồng tu. Cô ấy viết: “Xin chào, anh làm video rất tốt, tôi có một số ý kiến chỉnh sửa, anh xem thử có thể giúp tôi chỉnh lại được không.” Tôi mở ra xem thì thấy có đến 23 chỗ cần sửa. Bỗng dưng, tôi thấy tâm ý nguội lạnh. Tôi bèn xem kỹ lần nữa, thì mới phát hiện cô ấy viết thêm: “Còn có một số ý kiến chỉnh sửa khác, nhờ anh xem nội dung trong mail.” Tôi nghĩ, một đoạn video chỉ dài hơn 7 phút mà có đến 40 chỗ cần sửa, phải nói đây là thất bại lớn nhất trong sự nghiệp làm video của tôi.
Bỗng dưng, đủ thứ suy nghĩ ào ào xuất ra, nào là: “Mình sẽ thuyết phục cô ấy không sửa, mình làm tốt rồi, do cô ấy không hiểu thôi!”, “Video tôi làm là thế này, thích thì dùng, không thích thì thôi!”, “Mình làm tốt thế, sao cô ấy không thỏa mãn nhỉ, ài đúng là cố ý mà …” Cứ như vậy, tôi hậm hực suốt cả buổi chiều.
Tối đến học Pháp, bạn đồng nghiệp đã biết tôi gặp phải chuyện gì, cậu ấy bèn nói với tôi: “Hay là cậu đi liên hệ với cô ấy thử xem, cậu có chuyên môn, hạng mục truyền thông rất cần chuyên môn của cậu. Ngoài ra, tu luyện kỳ thực nói ra cũng đơn giản, chính là hướng nội tìm, đề cao tâm tính!” Lời nói này đã cảnh tỉnh tôi, tôi nghĩ sao mình lại biến thành như vậy nhỉ? Mình không thể lắng nghe ý kiến của người khác, thích nghe người khác nói mình tốt, còn mình chỉ biết một mực trách móc người ta.
Sau đó, tôi đã cẩn thận chỉnh sửa video theo từng ý kiến của đồng tu. Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra đồng tu xem rất kỹ đoạn video tôi làm, hơn nữa cô ấy rất trân trọng nó. Trong khi đó, tôi lại ôm giữ tâm hiển thị, hiểu lầm cô ấy, rồi hậm hực suốt cả buổi chiều. Nhìn thấy bản thân như vậy, tôi cảm thấy mình thật đáng cười.
Năm cũ qua, năm mới đến, dịch bệnh bùng phát, để đáp ứng nhu cầu giảng chân tướng, công việc của tôi cũng ngày càng bận rộn; nhưng ngay lúc này, tôi lại cảm thấy nhớ nhà, nhớ bố mẹ, lo lắng không biết bố mẹ có bình an giữa dịch bệnh hay không. Bố mẹ ở nhà tuổi đã cao, chúng tôi lại lựa chọn sống xa bố mẹ vào lúc này, ngày nào tôi cũng tự trách bản thân.
Để không suy nghĩ lung tung, tôi đã chủ động làm nhiều việc hơn; nhưng mỗi lần làm đến video dịch bệnh ở Trung Quốc, tôi lại bật khóc vì quá lo lắng cho người nhà. Có khi liên tục nhiều đêm, tôi giật mình thức giấc nhìn thấy gối đầu ướt đẫm nước mắt. Tôi muốn về nhà, trong lòng tôi thực sự muốn về nhà, chủng cảm xúc này nhanh chóng vây lấy tôi, tôi không ngừng trách móc vợ (cũng là đồng tu), sao chúng tôi lại phải đến Mỹ? Vợ tôi bình thường tu luyện không tinh tấn cho lắm, nhưng lúc này cô ấy bình tĩnh nói chuyện với tôi: “Anh đừng vội, dù anh muốn về nhưng cũng không về được. Anh cần học Pháp nhiều, bình tĩnh lại, đừng nghĩ gì hết. Chúng ta cùng nhau học Pháp nhé.”
Mỗi khi thế này, bình tĩnh xuống và học Pháp đã trở thành cách làm hữu hiệu nhất vỗ về tâm tình sốt ruột của tôi. Tôi rất nhanh nhận ra đây chính là “tình”, là chấp trước, nhưng tôi làm sao để tu bỏ nó đây? Người tu luyện chúng ta vì sao cần tu bỏ tình? Vả lại, “từ bi” đề cập trong sách Chuyển Pháp Luân là loại trạng thái như thế nào? Cứ như thế, tôi đã vượt qua thời khắc nghiêm trọng nhất của dịch bệnh vào năm ngoái, nhưng tôi biết mình vẫn chưa hoàn toàn tu bỏ chấp trước này, và thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.
Đầu năm nay, tôi nhận được một hạng mục mới yêu cầu đi Los Angeles quay phim, nhưng sau khi đến Los Angeles được ba ngày, tôi cảm thấy mệt mỏi và chóng mặt. Hai tiếng sau, tôi hoàn toàn ngã quỵ. Tôi cảm thấy mình mê sảng và sốt cao. Các đồng tu đi cùng luôn nhắc nhở tôi phát chính niệm cho nhiều để thanh lý trường không gian. Nhưng tôi ngày càng cảm thấy không khỏe.
Sáng hôm sau, một đồng tu khác trong nhóm cảm thấy không khỏe, chiều hôm đó lại có hai đồng tu cảm thấy không khỏe. Tôi chợt nghĩ, lẽ nào là COVID? Tôi lén rút điện thoại ra, tìm kiếm các triệu chứng của COVID. Lúc này, tôi mới phát hiện các đồng tu bên cạnh mình đều đã xuất hiện trạng thái tiêu nghiệp. Mọi người đều ngã gục, mất vị giác, ho liên tục. Lúc này tôi chỉ có thể nằm dài trên giường. Trong tâm tôi tự trách nếu không phải do tôi, thì mọi người sẽ không như vậy; cái tâm trách móc phàn nàn lại nổi lên.
Khi này có một đồng tu la lên: “Mọi người đừng nằm nữa, đây là tiêu nghiệp, chúng ta hãy cùng nhau học Pháp, luyện công, phát chính niệm.” Tôi lập tức nhận ra là “phát chính niệm”. Từ nào đến giờ, hình như tôi chưa từng nghiêm túc phát chính niệm. Do đó, tôi liền ngồi đả tọa, phát chính niệm, tôi niệm khẩu quyết phát chính niệm. Dần dần tôi thấy đỡ hơn, hết đau đầu, hết sốt, hết ho, và không thấy khó chịu gì nữa.
Tôi bắt đầu khích lệ các đồng tu, mọi người cùng nhau học Pháp và phát chính niệm, tiêu trừ nghiệp bệnh. Tôi rất mau hồi phục, sau đó tôi hỏi han những đồng tu khác xem thế nào. Lúc này, tôi đã ngộ được về cái “tình” mà mình vẫn chưa tu bỏ! Tôi giật mình tỉnh ngộ, trong tu luyện, tất cả những thứ đi sang cực đoan hoặc cưỡng cầu đều là chấp trước, chẳng hạn như tâm yêu thích, hiển thị, tật đố v.v. Tình cũng giống như vậy, có tình quá phận chính là chấp trước. Tôi của ngày trước quá chấp trước vào tình. Thật không ngờ, điều đó đã ảnh hưởng tới tâm trạng của bố mẹ, ảnh hưởng tới tu luyện của vợ, và nó cũng khiến tôi đắm chìm quá lâu! Do tôi đi sang cực đoan và cưỡng cầu nên mới sinh ra chấp trước. Tu luyện đã hơn một năm, quay đầu nhìn lại, tôi thấy tôi của bây giờ là tốt đẹp nhất trong suốt 35 năm qua.
Cảm tạ Sư phụ từ bi đã giúp đệ tử có thể bước vào tu luyện Đại Pháp trong lúc mê mang nhất. Sư phụ vẫn luôn chỉ dẫn đệ tử hướng nội tìm, đề cao lên trên, giúp đệ tử áp dụng Pháp lý vào trong cuộc sống, giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh. Đệ tử sẽ thực sự hòa tan trong Pháp, không cô phụ sự từ bi cứu độ của Sư phụ.
Nếu có chỗ nào chưa đúng với Pháp, mong quý đồng tu từ bi chỉ rõ.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/7/30/修煉大法──看到更好的自己-428856.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/16/194644.html
Đăng ngày 12-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.