Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Nhật Bản

[MINH HUỆ 15-05-2021] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Nhật Bản. Trước khi tu luyện Đại Pháp, vào những năm ngoài 20 tuổi, tôi đã gặp nhiều vấn đề về sức khoẻ như: suy giáp, các vấn đề phụ khoa và tâm lý lo lắng. Để quên đi những muộn phiền và làm tê liệt các cơn đau, tôi chìm đắm trong rượu chè, mua sắm và những tệ nạn khác. Đôi khi tôi còn cãi nhau với chồng đến tận nửa đêm.

Khi cuộc sống của tôi đang trong tình trạng hỗn độn, mẹ tôi đã tìm tôi và đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân của Pháp Luân Đại Pháp, và một tấm vé đi xem biểu diễn Shen Yun. Lần đầu tiên khi đi xem biểu diễn, tôi đã khóc sướt mướt. Mặc dù tôi không nhớ lắm nội dung buổi biểu diễn, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc đó là tôi đã khóc nhiều như thế nào.

Mặc dù rất mệt mỏi nhưng tôi nhất quyết phải đọc cho được cuốn Chuyển Pháp Luân. Cuốn sách đã trả lời cho tôi vô vàn những thắc mắc về cuộc sống, chẳng hạn như cái khổ của con người, lý do tại sao chúng ta lại phải sống trên trái đất này. Tôi nhớ mình từng nghĩ đến việc không muốn được tái sinh ở thế giới này, một thế giới chỉ toàn khổ đau. Tôi đoán đó là động lực để tôi bắt đầu tu luyện – để siêu xuất tam giới.

Đó là lần đầu tiên tôi tự mình luyện hết năm bài công pháp. Ngày hôm sau, cơ thể của tôi cảm thấy nhẹ nhàng một cách thần kỳ, tôi thấy mình ở trạng thái không trọng lượng khi leo cầu thang và không còn bị chứng táo bón kinh niên. Tôi đã vứt hết thuốc của mình đi và thề sẽ không đi bệnh viện. Khi đả tọa tôi đạt đến trạng thái “định”, và trong khoảng 15 phút đó, tôi cảm thấy mình như một tên lửa đang lao xuyên qua vũ trụ.

Được Sư phụ dẫn dắt, tôi đã vinh dự trở thành một học viên Đại Pháp.

Sau khi tu luyện được vài tháng và không thực sự trân quý cơ hội tu luyện, tôi bắt đầu buông lơi và bị cựu thế lực lợi dụng. Sư phụ giảng:

“… Chính bởi vì tôi bảo chư vị tu luyện trong xã hội người thường, người tu luyện có thể phù hợp với xã hội người thường ở mức độ tối đa mà tu luyện…” (Bài giảng tại Pháp hội ở Houston [1996])

Tôi đã cùng chồng của mình, một người không tu luyện, xem phim truyền hình dài tập của nước ngoài. Nó đã trở thành một thói nghiện khó bỏ. Con quỷ này khiến tôi mất tập trung khi học Pháp và thậm chí còn khiến tôi hoài nghi Đại Pháp. Tôi đã cố gắng đấu tranh trong vài tuần, nhưng không thể đột phá. Tôi có cảm giác rằng việc tu luyện đã chấm hết đối với tôi.

Một ngày kia tôi có một giấc mơ, trong mơ tôi trông thấy một vách đá đổ sụp xuống và mọi người đều rơi xuống dưới. Tôi xem đây là dấu hiệu cho thấy cơ hội tu luyện của tôi đang bị treo trên sợi chỉ. Đồng thời tôi bắt đầu cảm thấy đau ở buồng trứng và tìm cách điều trị như thể tôi là người thường. Bác sĩ kiểm tra phim chụp X-quang và cho tôi hay rằng bệnh của tôi đã được chữa khỏi. Sau đó tôi mới nhận ra rằng Sư phụ không hề bỏ rơi tôi, vì vậy tôi đã tự nhủ rằng tôi muốn quay lại tu luyện. Trong mơ tôi đã khóc. Những ngày sau đó, cơn đau ở buồng trứng của tôi dần biến mất.

Chấp trước lớn nhất của tôi là tâm sợ hãi. Kể từ khi còn nhỏ tôi luôn bị tâm sợ hãi bao trùm. Ẩn sau nỗi sợ hãi này là mong muốn tìm kiếm sự thoải mái, né tránh khổ nạn và bảo vệ bản thân. Cho đến hôm nay, tôi vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ được nỗi sợ hãi này, mặc dù nó rất yếu. Nhưng nó sẽ biểu hiện ra bất cứ khi nào chính niệm của tôi yếu đi. Tôi luôn sợ bị cựu thế lực can nhiễu, và dường như đó là động lực duy nhất để tôi làm ba việc.

Tôi cảm thấy mình chưa đạt được tiêu chuẩn của đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Tôi chỉ tu luyện vì tôi không muốn mình là mục tiêu bức hại của cựu thế lực. Trong khi đó, các học viên ở Trung Quốc đang phải mạo hiểm tính mạng trong những tình huống cực kỳ khó khăn và nguy hiểm để cứu người. Tôi cảm thấy buồn và thất vọng vì thiếu chính niệm.

Tôi quyết định cách duy nhất để đột phá sự thờ ơ này là học thuộc Pháp. Khi vừa xuất ra niệm ấy, tôi cảm thấy như có chấn động trong não khi tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân ra. Đó có thể là nghiệp lực đang sợ hãi vì sợ bị tiêu trừ.

Cách học thuộc Pháp của tôi là học theo từng mục một, mỗi mục đều được đánh một tiêu đề. Tôi sẽ không chuyển sang mục tiếp theo nếu vẫn chưa học thuộc toàn bộ. Tuy nhiên không dễ để nối các đoạn lại với nhau.

Vì tôi vẫn đang làm với lý do không chính – tôi học thuộc Pháp với mục đích để loại bỏ tâm sợ hãi hơn là mong muốn đồng hóa với Pháp – Không lâu sau đó tôi đã bỏ cuộc khi vai trò của tôi trong một hạng mục Đại Pháp đòi hỏi tôi phải dành nhiều thời gian hơn.

Tháng 3 năm nay, tôi có chia sẻ tình huống với một đồng tu. Cô ấy đã khuyên tôi rằng cách tốt nhất để học thuộc Pháp là học từng đoạn một, từng chữ từng chữ một và điều quan trọng là phải kiên trì.

Vì vậy lần này tôi đã dành thời gian của mình để học thuộc từng chữ, đến mức vi quan sinh mệnh của tôi. Kết quả thật tuyệt vời. Tôi cảm nhận được trường năng lượng chạy xuyên trong cơ thể của mình khi đang học thuộc Pháp, và thể ngộ của tôi về Pháp ngày càng sâu sắc hơn.

Hiện tôi đã quen với việc nhẩm đi nhẩm lại Pháp trong đầu khi đang đi bộ, đi làm hoặc trong lúc đang làm việc nhà. Đôi khi tôi vẫn cần phải mất một khoảng thời gian dài để đọc đi đọc lại sao cho đúng toàn bộ đoạn Pháp, và cảm giác tuyệt vọng xuất hiện, nhưng tôi luôn cố gắng ước chế cảm giác thôi thúc khiến mình bị lo lắng hoặc vội vàng vượt qua nó.

Sư phụ đã giảng rằng:

“Tôi nói rằng mỗi chữ đều là tầng tầng trùng điệp chư Phật, Đạo, Thần. Chư vị cũng lý giải không nổi [lời] nói rằng Sư phụ điều gì cũng đưa áp nhập vào trong bộ Pháp này; chư vị hiện nay dùng tư tưởng con người cũng lý giải không được câu nói ấy. Cái gì cũng có thể đắc, chỉ là xét chư vị dụng tâm như thế nào, chỉ là xem chư vị tâm thái ra làm sao.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2009)

Tu luyện chính là tu chính mình. Bạn phải tu tâm tính theo các tiêu chuẩn của Pháp, chỉ khi đó bạn mới lĩnh hội được nội hàm thâm sâu của Pháp.

Trước khi học thuộc Pháp, việc học Pháp của tôi từng như làm một công việc vặt, nên tôi thường xuyên bị mất tập trung và buồn ngủ. Giờ đây học Pháp trở thành một việc mang lại cho tôi niềm vui, tôi cảm thấy trường năng lượng ở quanh mình, và có được những thể ngộ mới sâu sắc hơn về Pháp, thật trân quý biết bao. Thời gian học thuộc Pháp chắc chắn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi.

Ban đầu, tôi đắn đo về việc viết bài chia sẻ này. Tôi cảm thấy mình không có gì đáng để chia sẻ dựa trên những bài chia sẻ mà tôi đã đọc. Nhưng khi bắt đầu viết, tôi nhận ra bản thân quá trình viết cũng là tu luyện.

Tôi thoáng thấy mong muốn chứng thực bản thân và thể hiện bản thân bằng ngôn ngữ hoa mỹ. Sau khi xóa bỏ những quan niệm của con người bằng cách phát chính niệm, tôi đã cố gắng hết sức để viết với tâm thuần tịnh. Tôi cũng đã học được cách trân quý hơn sự trang nghiêm của Đại Pháp sau trải nghiệm viết bài này.

Nhìn lại quá trình tu luyện của mình trong vài năm qua, tôi biết Sư phụ đã luôn ở đó, quan sát và động viên tôi. Tôi vẫn còn rất nhiều tâm chấp trước cần phải buông bỏ, và nhiều khảo nghiệm để vượt qua. Tôi sẽ trân trọng môi trường tu luyện học Pháp nhóm và các bài công pháp do Sư phụ cấp cho chúng ta, và dành thêm thời gian để tu luyện tinh tấn.

Tôi sẽ kết thúc bài chia sẻ của mình bằng việc trích dẫn một đoạn Pháp của Sư phụ:

“Một sinh mệnh từ lịch sử mà bước đi tới hôm nay, chư vị là vì điều gì? Chính là vì một chớp mắt này thôi. Trong dòng sông dài lịch sử, đoạn thời gian này chính là như một cái nháy mắt. Đừng tiêu cực thế, hãy phấn chấn lên. Chư vị là người tu luyện. Chúng sinh đang chờ đợi chư vị cứu độ!” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/5/15/424422.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/14/194075.html

Đăng ngày 31-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share