Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đức

[MINH HUỆ 25-07-2021]

Kính chào Sư phụ!

Chào các bạn đồng tu!

Trong bài viết chia sẻ tâm đắc thể hội này, tôi muốn kể với các bạn về con đường tu luyện của tôi từ khi tôi bắt đầu tham gia vào hạng mục truyền thông. Bên cạnh đó, tôi cũng muốn chia sẻ về kinh nghiệm tu luyện mà tôi có được trong vài tháng đầu tiên tôi tham gia hạng mục này.

Nhiều năm trước, tôi có mong muốn tiếp cận với nhiều người nhất có thể thông qua mạng xã hội. Tôi muốn giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và về những hành vi tàn ác, vô thiên vô đạo của ĐCSTQ với thế nhân mà trước nay chưa từng có.

Năm 2017, tôi và những học viên khác thành lập một kênh truyền thông và chúng tôi đã đăng được một số video. Tôi thực sự rất thích làm việc nhóm với các học viên đó và đặc biệt là hướng dẫn mọi người làm theo những cách mới. Chúng tôi đã đặt rất nhiều công phu vào dự án này. Tuy nhiên, hiệu quả không như tôi mong đợi vì mỗi video chỉ có vài trăm lượt xem. Nhìn chung, khối lượng công việc dường như không tương xứng với kết quả. Tôi tự hỏi làm thế nào chúng tôi có thể đạt được hiệu ứng tốt hơn với những kỹ năng mà chúng tôi đã có được.

Một thời gian sau, kênh của chúng tôi bắt đầu hợp tác một phần với các kênh truyền thông lớn của chúng ta. Bằng cách này, chúng tôi đã tiếp cận được phạm vi rộng lớn hơn và nguồn nhân lực được sử dụng tối ưu hơn. Vì vậy, trong năm 2018, tôi quyết định dành một ngày cuối tuần để hỗ trợ hạng mục truyền thông này. Tuy nhiên, lúc đầu tôi lại không muốn từ bỏ hạng mục do mình lập ra. Khi ở Berlin vài ngày để làm việc với những người khác trong hạng mục truyền thông, người điều phối nói: “Sẽ có lúc, bạn phải lựa chọn một thứ thôi.”

Thời gian sau đó, tôi tự hỏi tại sao tôi lại gặp khó khăn khi tập trung hoàn toàn vào một hạng mục để đạt được kết quả tốt nhất có thể.

Sư phụ giảng,

“Ví như khi đưa nắm tay ra, mọi người phải nắm lại thì mới mạnh (Sư phụ làm cử chỉ dơ nắm tay) Chư vị nếu bảo rằng cái này muốn làm thế này, cái này muốn làm thế này, cái này muốn làm thế này (Sư phụ xoè bàn tay ra, và chỉ vào từng ngón) như thế không mạnh, vừa đưa ra đã bị tản ra rồi, phải vậy không? Chư vị cần có một cái quy định, cần phải có một an bài, hợp tác cho tốt thì phối hợp với nhau mới tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009 – Giảng Pháp các nơi IX)

Hướng nội, tôi nhận ra sự cố chấp của bản thân và ước muốn được công nhận, đặc biệt là muốn lập một hạng mục của riêng mình. Tôi nhận ra rằng điều này khiến tôi trở thành một trong những “ngón tay” cứng đầu không chịu nắm lại, nghĩa là không thể tìm ra kết quả tốt nhất. Đúng hơn, tôi là người đã không tập trung vào sức mạnh của các học viên để phát triển thành một chỉnh thể.

Quyết định làm việc toàn thời gian cho hạng mục truyền thông

Từ năm 2018, bên cạnh công việc toàn thời gian của mình, tôi còn tham gia vào một hạng mục truyền thông, đặc biệt là công việc liên quan đến sản xuất video. Làm việc trong hạng mục truyền thông thực sự khiến tôi hài lòng vì tôi tin rằng mình sẽ đóng góp tốt cho việc giảng chân tướng. Không chỉ vậy, tôi cũng thích công việc có tính sáng tạo.

Tôi không tìm thấy điều đó trong công việc toàn thời gian của mình. Công việc của tôi dường như càng trở nên tầm thường và quan trọng là nó không có ý nghĩa đối với tôi. Mặc dù tôi luôn thấy rõ rằng mình đang làm rất tốt, và luôn có thể giảng chân tướng về Đại Pháp, nhưng tôi vẫn còn thấy thiếu một điều gì đó. Từ lâu, tôi đã muốn theo đuổi công việc truyền thông toàn thời gian. Tuy nhiên, luôn có một vấn đề lớn. Tiền lương trong hạng mục truyền thông rất khiêm tốn, và tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ sống như thế nào với mức lương thấp như thế.

Chương trình đào tạo mà tôi đang trải qua tại công ty nơi tôi làm việc đã kết thúc vào tháng 10 năm 2020. Vào đầu năm đó, tôi đã bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về cách sắp xếp công việc để có thể dành thời gian nhiều hơn cho hạng mục truyền thông. Tuy nhiên, tôi không muốn nghỉ công việc đó, họ đã hứa sẽ tăng lương hậu hĩnh cho tôi khi kết thúc chương trình.

Vì vậy, tôi đã xem xét các lựa chọn của mình và tính toán xem tôi có thể áp dụng cách nào để giảm thời gian làm việc và có thời gian cho hạng mục truyền thông mà vẫn kiếm đủ tiền. Tôi đã xem xét một số cách cho phép tôi giảm giờ làm việc chuyên nghiệp của mình. Vì vậy, tôi đã tính đến một số phương cách, bao gồm tăng lương, hoặc duy trì ở mức thu nhập hiện tại. Có lúc tôi cũng làm thêm giờ hoặc khi khác thì giảm bớt vài giờ làm để dành thời gian cho hạng mục truyền thông.

Với các tính toán này, tôi kết luận rằng tôi vẫn sẽ kiếm đủ tiền với thời gian làm việc giảm đi 50%, cả trước và sau khi tăng lương. Vì vậy, tôi đã theo đuổi phương thức này.

Tháng 8 năm 2020, tôi gặp quản lý công ty và nói về kế hoạch giảm giờ làm của tôi, nhưng ông chủ của tôi tỏ ra không mấy hào hứng. Ông ấy đã rất tin tưởng tôi. Cùng với việc thăng chức, tôi phải đảm nhận nhiều nhiệm vụ và trách nhiệm hơn. Ông ấy nói rằng tôi làm việc ít thời gian hơn là không thực tế.

Vì tôi biết rằng kết quả công việc của tôi và bản thân tôi được ông chủ đánh giá tốt, nên tôi nghĩ mình có thể tạo ra một chút áp lực [với ông ấy]. Vì vậy, tôi đã nói rằng tôi sẽ cân nhắc nghỉ việc. Không ấn tượng gì lắm, ông chủ của tôi chỉ đơn giản nói rằng đây sẽ là quyết định của tôi. Cuối cùng, tôi phải lắng nghe trái tim mình và đi đến quyết định. Sau cuộc nói chuyện, tôi cảm thấy thất vọng. Bởi vì ông ấy đã không cố gắng giữ tôi lại và xem xét hiệu quả công việc của tôi. Tôi nhận ra rằng tất cả những suy nghĩ mà tôi chuẩn bị sẵn, các tính toán về thời gian làm việc đều hoàn toàn vô ích.

Bây giờ, tôi phải đối mặt với quyết định ở lại công ty, được tăng lương, nhưng vẫn làm những công việc mà tôi cho là nhàm chán và vô nghĩa, hoặc tham gia vào hạng mục truyền thông toàn thời gian với tiền lương ít ỏi. Để có được điều này, tôi sẽ theo đuổi công việc mà khiến tôi hạnh phúc và là điều mà trong thâm tâm tôi coi là quan trọng nhất.

Sau cuộc phỏng vấn, tôi chỉ nghĩ về điều này một chút. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng kể từ đầu năm, tôi đã mong mỏi sẽ làm việc nhiều hơn cho hạng mục truyền thông và làm ít hơn trong chuyên môn của mình. Tôi hoàn toàn không thể nghĩ đến việc tiếp tục làm việc toàn thời gian cho người chủ lúc đó của mình. Thực ra, những lời của sếp tôi lúc đó vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi: Tôi nên nghe theo trái tim mình và tự mình quyết định. Hôm nay tôi chắc chắn đó là điểm hóa của Sư phụ.

Trong tình huống như vậy, bất kỳ nhà quản lý giỏi nào cũng sẽ làm mọi cách để giữ chân một nhân viên có trình độ cao, đặc biệt là một người mà công ty đã đầu tư rất nhiều tiền vào đó.

Trong thâm tâm, tôi biết rằng tôi muốn làm việc cho hạng mục truyền thông. Vì vậy, trong thời gian nghỉ trưa ở Berlin, tôi đã gọi cho Giám đốc điều hành của hạng mục truyền thông và nói rằng kế hoạch giảm giờ làm việc của tôi đã thất bại, nhưng tôi muốn bắt đầu làm việc toàn thời gian cho truyền thông.

Lúc đó, tôi thực sự chỉ lắng nghe trái tim mình. Tâm trí tôi đã luôn lo lắng về tương lai tài chính trong suốt thời gian qua với suy nghĩ “sẽ phải chọn lấy phương thức nào đó.” Vào ngày tôi nói chuyện với ông chủ, tôi đã đặt lá đơn từ chức lên bàn làm việc của ông, ông ấy rất ngạc nhiên.

Hướng nội, thâm tâm tôi hiểu rằng mình là một người tu luyện Đại Pháp. Tuy nhiên, đầu óc tôi lại ngập tràn những suy tính thiệt hơn. Khi tâm và trí xung đột với nhau, tôi chỉ nên tin vào nội tâm của mình, nhớ rằng Đại Pháp trong tim-tin vào những gì chân ngã của tôi mong muốn và không dành chỗ cho những quan niệm người thường.

Thách thức tài chính

Không suy nghĩ thêm về điều đó nữa, tôi đã quyết định từ bỏ công việc an toàn và được trả lương cao. Tôi bắt đầu công việc ngay giữa cuộc khủng hoảng Covid và làm việc cho hạng mục truyền thông. Tất cả các tính toán trước đây của tôi về phương thức làm việc như thế nào giờ đây không còn cần thiết. Đúng hơn, tôi phải xem làm thế nào để sống với thu nhập thấp hơn nhiều trong tương lai. Tôi có niềm tin nội tâm rằng dù thế nào thì tôi cũng sẽ giải quyết được.

Điều đầu tiên tôi nhận ra là tôi phải giảm chi phí cố định của mình. Vì vậy, tôi bắt đầu với khoản mục lớn nhất-chi phí thuê nhà. Trước đây, tôi có căn hộ ba phòng cho riêng mình tôi. Tôi đã hỏi một học viên khác thuê chung căn hộ với tôi. Việc chuyển đến ở cùng nhau diễn ra tốt đẹp một cách đáng ngạc nhiên. Học viên này đã tìm thêm một người khác, chi phí cố định đã giảm xuống ngay cả trước khi tôi bắt đầu làm việc cho hạng mục truyền thông. Trước đây, tôi có phòng ngủ riêng, phòng khách và studio. Tuy nhiên, hiện tại, tôi chỉ có một căn phòng cỡ vừa cho mình, nơi tôi phải tìm chỗ để đồ đạc của mình. Tôi hiểu rằng đơn giản là tôi phải buông bỏ điều gì đó và chỉ cần ở một phòng. Tôi nghĩ rằng điều đó đã giúp tôi giảm bớt chấp trước vào tiện nghi và sự thoải mái.

Vào thời điểm đó, tôi thấy rõ rằng tôi đã không cần đến một số vật dụng nào đó. Tôi nghĩ rằng nó sẽ giúp tôi từ bỏ chấp trước vào tài vật. Điều này thật dễ dàng một cách ngạc nhiên đối với tôi lúc đó. Tâm tôi khá trầm tĩnh. Lý trí nói với tôi rằng tôi đã vượt qua được chấp trước vào tài phú và thử thách tiền bạc một cách dễ dàng. Tuy nhiên, tôi đã nhầm khi xem xét điều đó về sau.

Khi bắt đầu làm việc cho hạng mục truyền thông, đột nhiên tôi phải đối mặt với rất nhiều khoản chi phí cao. Ví dụ, chiếc xe của tôi cần sửa chữa và phải được đưa đến tiệm sửa xe. Rồi, máy tính xách tay của tôi cần nhiều tiền để sửa chữa và tôi cần một số công cụ khác. Tất cả đều là những chi phí mà tôi không thể chi trả với thu nhập từ hạng mục truyền thông trong vài tháng đầu tiên. Tất cả những gì tôi thấy là rất nhiều chi phí, nhưng thu nhập lại rất ít.

Không chỉ thu nhập thấp, tôi còn phải đụng đến tiền tiết kiệm của mình, và có vẻ như tôi sẽ không thể để dành được khoản tiết kiệm nào trong tương lai. Điều này khiến tôi mất an toàn về tài chính.

Sau khi tôi nói với bố mẹ về tình hình công việc và mức thu nhập thấp hơn của tôi, mẹ tôi hỏi liệu tôi có thể sống được bằng số tiền đó không. Tôi trả lời rằng tôi đã kiểm soát được mọi thứ, và mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Tuy nhiên, bố tôi nói rằng hiện tại có thể là đủ, nhưng tôi cũng phải suy nghĩ và cân nhắc xem mình có thể xoay sở tài chính như thế nào nếu tôi lập gia đình. Điều này khiến tôi bắt đầu suy nghĩ sâu hơn về chủ đề này, và tôi nhận ra từ nhận xét của bố tôi rằng, tôi vẫn còn mối lo lắng về tài chính ẩn sâu hơn tôi nghĩ. Mặc dù tôi vẫn băn khoăn về tình huống ấy, nhưng tôi đã có thể trả lời khá bình tĩnh rằng tình hình có thể thay đổi một lần nữa theo một kịch bản như vậy.

Bước ngoặt

Tôi đã trải qua một bước ngoặt khi muốn bán chiếc máy ảnh cũ của mình. Nó bị thất lạc khi gửi bưu điện, và tôi đã tự hỏi trong một thời gian dài làm cách nào để giải quyết vấn đề. Nhưng, điều này kéo dài trong vài tuần mà không có kết quả. Có lúc, tôi đã bỏ ý nghĩ về những tổn thất vật chất liên tục và quyết định: “Được rồi, có lẽ mình nên buông việc này.” Vì thế, tôi đã có thể chấp nhận những mất mát liên tục về vật chất một cách dễ dàng hơn.

Khi tôi đã vứt bỏ lo lắng về việc mất tiền, một ngày nọ, tôi nhìn vào tài khoản ngân hàng của mình và vô cùng ngạc nhiên. Tôi nhận thấy có một bút toán ghi có (ghi nhận số tiền tăng lên) nhưng không có mô tả chi tiết. Sau khi tìm kiếm nguồn gốc của khoản ghi có này, tôi thấy rằng tôi đã nhận được khoản tiền hoàn lại cho chiếc máy ảnh 12 năm tuổi từ một công ty bưu ký mà bán chiếc máy ảnh cho tôi 12 năm trước. Đó là giá đầy đủ khi tôi mua. Giá mua từ 12 năm trước cao hơn nhiều so với khoản lỗ mà tôi phải gánh chịu sau khi chiếc máy ảnh biến mất. Sau 12 năm, không thể giải thích được, công ty bưu ký đã thông báo rằng sẽ bồi thường chiếc máy ảnh theo nguyên giá, mặc dù nó đã bị thất lạc qua đường bưu điện và chắc chắn không nằm trong khoảng thời gian trả lại 30 ngày.

Khi tôi nghĩ về những gì đã thực sự xảy ra, tôi hiểu rằng việc mất tiền liên tục là một thử thách đối với tôi. Một khi tôi chấp nhận những tổn thất tài chính này thì việc tổn thất liên tục sẽ dừng lại, và tôi thậm chí còn nhận lại được một số tiền. Từ sự việc này, tôi hiểu rằng mình phải mất một ít để có thể vượt qua khảo nghiệm về coi nhẹ tiền tài một cách dễ dàng hơn. Rõ ràng, tôi đã mất nhiều tiền hơn số tiền mà tôi đáng lẽ phải có, đó là lý do tại sao tôi nhận lại được, theo thể ngộ của tôi.

“Những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy-Chuyển Pháp Luân)

Sự việc này giúp tôi hiểu rằng tôi không phải lo lắng về tiền bạc, cũng như không phải lo lắng về việc muốn đạt được bất cứ điều gì cụ thể để khiến tôi cảm thấy thoải mái.

Từ đầu tôi đã có tín tâm vào Sư phụ, và nghĩ rằng, “mọi việc rồi sẽ có cách giải quyết.” Nhưng, mối lo lắng về việc giải quyết vấn đề kinh tế thông qua nỗ lực của con người cần phải được tu bỏ. Bây giờ, tôi biết rằng tôi sẽ chỉ đánh mất những gì không phải của mình và tôi có thể hoàn toàn tin tưởng rằng tôi sẽ luôn có được chính xác những gì tôi cần cho tình huống sinh hoạt trước mắt và sự tu luyện của mình.

Phát triển kỹ năng trong lĩnh vực truyền thông

Tôi đã làm việc toàn thời gian trong lĩnh vực truyền thông kể từ tháng 9 năm 2020. Ban đầu, tôi đã có một số kỹ năng về video mà tôi vẫn thích làm. Nhưng, tôi nhanh chóng được giao nhiệm vụ mới. Tôi nhận ra rằng tôi không nên chỉ làm những gì tôi muốn làm, mà còn sẽ làm những công việc khác nếu chúng quan trọng đối với hạng mục tổng thể. Bằng cách đó, là một chỉnh thể, chúng ta có thể đạt được hiệu quả tổng thể tốt hơn. Đồng thời, nhiệm vụ mới và sự thay đổi nhiệm vụ luôn liên quan đến việc tu luyện của tôi.

Lúc đầu, tôi luôn vui mừng khi đảm nhận công việc cắt ghép biên tập video phỏng vấn đã được ghi hình sẵn. Ví dụ như, video đã có ai đó biên tập lời. Vì được đào tạo pháp lý, mà khi đó tôi không có kỹ năng viết báo chí tốt. Tôi đã cố gắng hai lần nhưng không đặc biệt có động lực. Tôi đã mất một thời gian dài, văn bản tôi viết ra thì khô khan và nhàm chán nên chúng không phù hợp với một tờ báo.

Sau một thời gian, tôi nhận ra rằng thật bất tiện khi nhờ người khác trong nhóm biên tập viết bài cho video của tôi. Tôi nhận thấy rằng dự án của chúng tôi đã không đạt được hiệu quả như chúng tôi đáng lẽ có thể làm được. Vì vậy, tôi nghĩ đến việc học cách viết lách, điều này sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn cho chỉnh thể.

Trước đây, khi tôi không có mong muốn hoặc động lực để viết những văn bản này, chúng trở nên nhàm chán và có vẻ giống với những bản tóm tắt pháp lý-nghĩa là chúng không phù hợp để xuất bản. Tôi vẫn phải luyện tập rất nhiều và cải thiện trong bài viết của mình. Khi tôi có mong muốn nhận nhiệm vụ này, để cải thiện công việc biên tập, kỹ năng viết của tôi đã thay đổi. Khi không còn quan tâm đặc biệt đến kỹ năng viết lách nữa, thì văn chương của tôi cũng không giống với văn bản pháp lý nhàm chán, mà phù hợp hơn nhiều để đăng trên một tờ báo. Đột nhiên tôi biết làm thế nào để viết tốt hơn.

Sư phụ đã giảng:

“Toàn bộ quá trình diễn hoá công của một người tu luyện, là một quá trình rất phức tạp tại các không gian khác; không phải chỉ ở một không gian khác, mà tại tất cả các không gian; thân thể tại các từng không gian tất cả đều biến hóa. Chư vị có tự mình làm được điều ấy không? Không làm được. Điều ấy là do sư phụ an bài, sư phụ làm cho; do đó mới nói là tu tại tự kỷ, công tại sư phụ. Chư vị chỉ cần tự mình có nguyện vọng như thế, mong muốn như vậy; [còn] sự việc chân thực là do sư phụ làm giúp.” (Bài giảng thứ hai-Chuyển Pháp Luân)

Tôi chưa bao giờ học viết văn phong báo chí. Tuy nhiên, Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ, ngay khi tôi xuất tâm mong muốn cải thiện việc giảng chân tướng.

Nhìn chung, tôi hiểu rằng có nhiều cách thú vị để tham gia vào các hạng mục truyền thông. Tuy nhiên, luôn có trường hợp là tôi không chỉ làm những gì tôi cảm thấy thích làm, mà là tôi được giao những nhiệm vụ phù hợp để tu luyện bản thân trên các phương diện khác nhau tại cùng một thời điểm. Tôi cũng nhận thấy có bao nhiêu cơ hội mới nảy sinh trong công việc của mình, cho phép tôi tiếp cận với nhiều người hơn nữa.

Vì thế, tôi rất biết ơn cơ hội làm việc toàn thời gian với hạng mục giảng chân tướng này. Con xin cảm tạ Sư phụ đã ban cơ hội cho con, và tôi xin cảm ơn các đồng tu đã phó xuất và chân thành tạo dựng một môi trường tu luyện vô giá đối với tôi.

Tôi xin kết thúc bằng một bài thơ của Sư phụ trong Hồng Ngâm V:

Mạt hậu đô tại đẳng Sáng Thế Chủ cứu khởi

Hoại diệt tiền dĩ truyền cứu nhân đích Pháp lý

Khả thị nhân môn truy trục đích thị danh lợi

Phấn đấu nhất sinh đích truy cầu đái bất tẩu

Lai khứ chỉ hữu nhĩ

Mang lục trung dĩ bất tri vi hà lai giá lý

Hạ thế tiền đa thị tự kỷ Thiên quốc đích Đế

Vi cứu thiên chúng phóng khí liễu Thần thể

Nhân thế đích lợi ích bất trọng yếu

Tiếp thánh duyên trùng tân thành tựu tự kỷ

Trảo đáo chân tướng tẩu xuất mê để

Đoái hiện lai thế đích túc nguyện tài thị nhĩ đích đại hỷ

(Vi hà lai gia lý-Hồng Ngâm V)

Diễn nghĩa:

Thời mạt hậu đều đang đợi Sáng Thế Chủ cứu độ

Trước khi hoại diệt đã truyền Pháp lý cứu con người

Thế nhưng điều con người theo đuổi là danh lợi

Những truy cầu phấn đấu cả một đời không mang theo đi được

Đến đi chỉ có bạn

Trong bận rộn đã không biết vì sao đến nơi này

Trước khi hạ xuống thế gian đa số là vua tại Thiên quốc của mình

Vì cứu chúng sinh trên trời đã buông bỏ Thần thể

Lợi ích của thế gian con người không quan trọng

Tiếp thánh duyên trùng tân thành tựu bản thân

Tìm đến chân tướng thoát khỏi mê sâu

Làm tròn lời thệ ước xưa khi đến thế gian mới là đại hỷ của bạn

(Vì sao đến nơi này-Hồng Ngâm V)

Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Đức năm 2021

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/25/428657.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/30/194344.html

Đăng ngày 29-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share