Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tại Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 07-08-2021] Tôi là một học viên trẻ sống ở Hoa Kỳ. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với cha mình khi chưa đầy bốn tuổi, và tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi đã tu luyện được hơn 20 năm. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ trải nghiệm giảng chân tướng ở trường học và quá trình tu bỏ chấp trước của tôi.
Vượt qua nỗi sợ hãi
Trong mấy năm đầu mới đến Hoa Kỳ, tôi rất sợ khi nói về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại sau khi đã sống ở Trung Quốc nhiều năm. Tôi thậm chí còn không nói với giáo viên hay các bạn thân nhất của mình về Đại Pháp.
Mùa hè năm 2015, tôi tham dự một buổi hòa nhạc và sự việc này đã giúp và khuyến khích tôi bắt đầu giảng chân tướng. Năm đó, 30 thiếu niên từ nhiều nơi trên thế giới đã đạp xe khắp Hoa Kỳ để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại đang diễn ra và giải cứu trẻ mồ côi ở Trung Quốc. Họ là thành viên của nhóm Đạp xe vì Tự do (Ride to Freedom). Cuối cùng, khi đến Thủ đô, họ đã tổ chức một buổi hòa nhạc trước Đài tưởng niệm Lincoln. Tôi vô cùng xúc động trước lòng dũng cảm và vị tha của họ. Nhiều bạn trong số họ còn trẻ hơn tôi. Khi ngồi trên khán đài, tôi tự nhủ: “Những bạn trẻ này đã đạp xe khắp nước Mỹ, vậy mà tại sao mình thậm chí không thể nói với các bạn về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại?” Sau đó, tôi bắt đầu kể cho những người bạn thân câu chuyện của gia đình tôi và lý do tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi học nghiên cứu sinh ở một thành phố nhỏ. Vào thời điểm đó, tôi không tham gia vào bất kỳ hạng mục giảng chân tướng quan trọng nào và tôi chỉ biết vài học viên trong thành phố. Đôi khi tôi tự hỏi tại sao tôi đến đó thay vì một trường học ở một thành phố lớn với nhiều học viên và nhiều hạng mục hơn để tham gia.
Trong khi đi nghỉ cùng gia đình người bạn thân nhất của mình, tôi đã có một giấc mơ sống động. Người điều phối Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố gần đó nói với tôi rằng tôi nên làm nhiều hơn nữa, và tôi có thể cảm nhận rõ rằng nhiều học viên đang giúp đỡ tôi.
Tôi tỉnh dậy và khóc. Tôi biết Sư phụ đang cố gắng thức tỉnh tôi và khích lệ tôi tinh tấn hơn trong việc giảng chân tướng. Hôm đó, tôi quyết định nói với gia đình bạn tôi về Đại Pháp. Trước đây, tôi đã từng nói chuyện với cha mẹ của bạn tôi về cuộc bức hại và họ đã xem biểu diễn Shen Yun. Tuy nhiên, tôi chưa nói chuyện với bà và người cô tốt bụng của bạn tôi về Đại Pháp. Tôi biết bà là một Cơ đốc nhân rất sùng đạo. Trước đây, khi tôi gặp bà, tôi đã do dự nói cho bà biết về Đại Pháp vì tôi lo bà có thể hỏi tôi những câu hỏi khó. Tuy nhiên, sau giấc mơ, tôi đã có đủ can đảm để nói chuyện với bà vào buổi sáng. Trước sự ngạc nhiên của tôi, bà rất cởi mở và cho biết bà nhận thấy rất nhiều giá trị chung giữa các tín ngưỡng khác nhau. Tôi còn ngạc nhiên hơn khi ngày hôm đó, cả sáu thành viên trong gia đình bạn tôi đã học cả năm bài công pháp với tôi. Trong vài ngày còn lại của kỳ nghỉ, hàng sáng, mẹ, bà và người cô tốt bụng của bạn tôi đều thức dậy sớm để luyện công với tôi. Con xin tạ ơn Sư phụ đã động viên con!
Chứng thực Đại Pháp tại trường học
Được khuyến khích từ trải nghiệm với gia đình người bạn, tôi quyết định cho các bạn cùng lớp xem các bài công pháp. Là học viên duy nhất trong trường, tôi chưa thể thành lập câu lạc bộ. Vì vậy, tôi bắt đầu bằng việc tổ chức các buổi hướng dẫn thiền cho các sinh viên và nhân viên trong khoa.
Các học viên địa phương đã đến giúp tôi tổ chức khóa đầu tiên. Sau đó, tôi chủ yếu tự tổ chức một mình. Đã gần ba năm kể từ khi bắt đầu các buổi hướng dẫn hàng tuần, tôi vẫn tiếp tục tổ chức chúng. Trong thời gian đại dịch, các buổi hướng dẫn đã được tổ chức trực tuyến. Đôi khi có vài người mới đến, và có những lần không có ai tham gia. Nhưng điều quan trọng là phải kiên trì và tiếp tục tổ chức chúng. Sau gần ba năm, hơn 50 người đã học các bài công pháp trong các buổi hướng dẫn, và nhiều người đã tham gia hơn một lần.
Tổ chức các lớp học thiền định cũng giúp tôi hiểu rõ hơn về lý do tôi tu luyện. Khi còn nhỏ, tôi luôn vâng lời cha tôi và ông đã dạy tôi trở thành một đứa trẻ ngoan chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn. Trong các lớp học thiền định, bạn tôi hỏi tại sao tôi lại tu luyện. Tôi bắt đầu bằng cách nói về những trải nghiệm của mình khi lớn lên. Tôi giải thích rằng việc học các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp và thiền định đã giúp ích cho tôi. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra tôi đã không tìm ra lý do vì sao tôi tu luyện. Tôi tu luyện là vì cha tôi đã bảo tôi, hay đó là phần vốn thuộc về tôi mà tôi còn nhớ được? Sau đó, một học viên địa phương nhắc tôi: lý do chúng ta tu luyện là để trở về gia viên trên thiên giới của chúng ta.
Trong thời gian đó, tôi đã có dịp tổ chức các hội thảo tập trung thảo luận về việc tu dưỡng tâm tính để có sức khỏe. Qua cuộc nói chuyện với một học viên lớn tuổi về văn hóa truyền thống Trung Quốc, tôi bắt đầu nhận ra tu luyện tâm tính để có sức khỏe tốt đã là một phần của lịch sử Trung Quốc từ thời sơ khai (chẳng hạn như từ đời Hán Đế). Để thực sự có được sức khỏe về thể chất và tinh thần, mọi người cần tập trung vào việc đề cao tâm tính và loại bỏ các chấp trước. Nhận thức này giúp tôi dễ dàng nói chuyện với bạn bè về Pháp Luân Đại Pháp, đặc biệt là về các giá trị đạo đức.
Sau khi tổ chức các lớp học thiền trong một năm, tôi bắt đầu tìm cách thành lập một câu lạc bộ sinh viên vì điều đó sẽ giúp tổ chức các sự kiện lớn hơn. Hai nhân viên và một nghiên cứu sinh thường xuyên tham gia lớp học thiền đã đồng ý tham gia làm thành viên, vậy nên, chúng tôi đã có đủ người để thành lập câu lạc bộ.
Lúc đầu, tôi đã lo lắng bởi tôi là học viên duy nhất ở trường. Trước đây, tôi đã từng nghe những câu chuyện về việc các câu lạc bộ Đại Pháp bị các sinh viên đã bị ĐCSTQ lừa dối phản đối. Khi tôi có tâm nghi ngờ, một học viên địa phương đã nhắc nhở tôi về sứ mệnh của mình. Anh nói: “Có lẽ trước đây những người ở trường em từng là Thần, và họ xuống Trái đất này để được cứu độ. Họ chọn trường em vì họ biết em sẽ ở đó. Em là hy vọng duy nhất của họ.” Sự khích lệ của anh đã giúp tôi củng cố ý chí để thành lập một câu lạc bộ Đại Pháp nhằm tiếp cận với cộng đồng lớn hơn của trường.
Để tránh bất kỳ trở ngại nào có thể xảy ra, tôi nghĩ tốt nhất nên giảng chân tướng cho các cán bộ và nhân viên của trường trước khi nộp đơn đăng ký câu lạc bộ. Cuối tuần đó, tôi có cơ hội tham gia một buổi chia sẻ kinh nghiệm về việc giảng chân tướng tại các sân bay và các điểm du lịch của địa phương. Thật tình cờ, các học viên phương Tây đề nghị tôi dịch cho họ. Sau hai giờ dịch bài chia sẻ kinh nghiệm giảng chân tướng của các học viên Trung Quốc, tôi bắt đầu hiểu cách để có thể giảng chân tướng cho các nhân viên của trường. Con xin tạ ơn Sư phụ vì an bài này.
Tuần tiếp theo, tôi đi đến phòng quản lý các câu lạc bộ sinh viên. Tôi phát chính niệm khi đang đi bộ và có thể cảm thấy tâm mình trở nên rất tường hòa. Khi tôi bấm chuông cửa phòng, người ra mở cửa tình cờ là trưởng phòng đó. Bà đang đi tưới cây. Ngay khi tôi đưa cho bà một tờ giới thiệu Đại Pháp, bà nói: “Ồ, tôi biết về Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi đã tập vài năm trước và đã đọc Chuyển Pháp Luân.” Tôi gần như không thể tin vào tai mình. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi thành lập câu lạc bộ sinh viên tại trường. Tôi đã có cơ hội để chia sẻ câu chuyện của gia đình mình và cuộc bức hại với bà và nhân viên trực tiếp phụ trách các câu lạc bộ sinh viên. Sau khi nghe câu chuyện của tôi, nhân viên phụ trách bảo với tôi rằng tôi nhất định phải thành lập một câu lạc bộ, và khuyến khích tôi chia sẻ câu chuyện của mình với cộng đồng lớn hơn trong trường. Cô ấy nói: “Mọi người trong trường sẽ vui vẻ đón nhận câu chuyện của em, và đây là một câu chuyện rất quan trọng để chia sẻ.” Đơn đăng ký thành lập Câu lạc bộ Pháp Luân Đại Pháp ở trường tôi đã nhanh chóng được chấp thuận.
Năm ngoái, tôi đã có dịp phối hợp với các học viên trẻ trên khắp Hoa Kỳ và Canada để tổ chức các buổi chiếu phim trực tuyến. Mỗi lần tôi quyết định tổ chức một sự kiện mới lại có những cơ hội để tu bỏ các tầng chấp trước sợ hãi của tôi. Khi tôi buông bỏ chấp trước nhiều hơn, nhiều cơ hội mở ra và tôi có thể kết nối với giảng viên, nhân viên và sinh viên ở nhiều khoa của trường. Tôi cũng bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của các lớp hướng dẫn thiền định hàng tuần. Nhiều người giúp đỡ tôi trong việc quảng bá chiếu phim là những người đã từng tham gia lớp học thiền định. Ấn tượng tích cực về Đại Pháp và hiểu biết về cuộc bức hại đã giúp họ đóng một vai trò quan trọng trong việc giới thiệu các sự kiện với đồng nghiệp của mình, và thậm chí thông qua các nhóm email của trường.
Khi mới làm nghiên cứu sinh ở trường, tôi chưa biết mình nên giảng chân tướng như thế nào. Con xin tạ ơn Sư phụ đã cho con cơ hội được giới thiệu với nhiều người hơn về Đại Pháp và để cứu chúng sinh tại trường của con. Thỉnh thoảng khi tổ chức các sự kiện lớn hơn, tôi có xu hướng tập trung quá nhiều vào việc hậu cần của sự kiện chứ không tu luyện bản thân. Còn trong việc quảng bá chiếu phim trực tuyến, tôi thấy rất rõ rằng khi tôi học Pháp chăm chỉ, tôi chỉ cần gửi vài email là có thể mở ra con đường mới cho việc quảng bá; còn nếu tôi giải đãi trong tu luyện, tôi sẽ không nhận được bất kỳ hồi âm nào sau khi gửi đi nhiều email.
Sư phụ giảng:
“Tâm của đệ tử Đại Pháp nếu bất ổn, sẽ khiến hoàn cảnh chung quanh chư vị phát sinh biến hoá. Khi chư vị hoảng sợ, chư vị phát hiện chúng sinh đều không đúng như bình thường nữa. Khi chư vị biến đổi thần tình trở thành tươi tỉnh thảnh thơi, tấm lòng rộng mở, lạc quan, thì chư vị phát hiện rằng hoàn cảnh chung quanh cũng khác rồi. Trong khi giảng chân tướng, khi chứng thực Pháp, khi chư vị làm các việc mà phát sinh khó khăn, [hãy] điều chỉnh điều chỉnh bản thân, dùng chính niệm suy xét vấn đề, có thể sẽ rất hiệu dụng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009, Giảng Pháp tại các nơi IX )
Ngoài ra, tôi nhận rõ được tầm quan trọng của việc tổ chức lớp học thiền định hàng tuần. Mặc dù so với các buổi chiếu phim, tôi không thể tiếp cận được nhiều người trong một giờ, nhưng việc chia sẻ với cộng đồng trong trường về các bài công pháp và giới thiệu với họ về Đại Pháp có thể giúp mọi người hiểu rõ hơn các bộ phim về cuộc bức hại và giúp chính lại những trở ngại trong các không gian khác. Con rất biết ơn Sư phụ đã dẫn hướng con trên con đường chứng thực Pháp của con ở trường.
Lời kết
Trong nhiều năm qua, Sư phụ đã giúp tôi tìm ra con đường giảng chân tướng ở trường. Trong quá trình đó, tôi dần dần tu bỏ tâm sợ hãi của mình. Tuy nhiên, khi tình hình xung quanh trở nên thoải mái hơn, tôi đã buông lơi trong tu luyện và nảy sinh tâm an dật và lười biếng. Chúng ta thật may mắn khi được trở thành đệ tử Đại Pháp, và chúng ta đã phát nguyện cùng Sư phụ hạ thế để trợ Sư chính Pháp. Đó là thệ ước mà tôi phải hoàn thành.
Tôi muốn khích lệ các đồng tu hãy tinh tấn tu luyện, cứu nhiều chúng sinh hơn và hoàn thành thệ ước của chúng ta với Sư phụ!
Trên đây là thể ngộ của cá nhân tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì chưa phù hợp.
Con xin tạ ơn Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!
(Trình bày tại Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện của Học viên trẻ Quốc tế Trực tuyến 2021)
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/7/429261.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/8/194514.html
Đăng ngày 17-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.