Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi tại Úc

[MINH HUỆ 08-08-2021] Con xin kính chào Sư tôn! Xin chào các bạn đồng tu!

Năm 1998, khi tôi còn học tiểu học, dì tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho người mẹ ốm yếu của tôi. Lúc đầu, mẹ tôi không muốn đưa tôi đến nhóm học Pháp vì bà sợ tôi sẽ quấy rối. Nhưng tôi cảm thấy như mình đang bỏ lỡ điều tuyệt vời nên cứ năn nỉ, rồi mẹ cũng đưa tôi đi cùng vào buổi học tiếp theo. Bây giờ nhìn lại, đó là những khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc đối với tôi.

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, mẹ tôi bị bức hại nhiều lần. Gia đình chúng tôi từng vui vẻ, đầm ấm nhờ có Đại Pháp, nay đã tan vỡ. Tôi bị cho nghỉ học khi đang học lớp bảy và phải tìm việc làm để phụ giúp gia đình. Điều này đã đẩy lối tôi vào thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội, tôi ngày càng học Pháp ít hơn. Trong thâm tâm tôi biết Đại Pháp là tốt, nhưng tôi không thể câu thúc bản thân tiếp tục tinh tấn. Tôi thường cầu xin Sư phụ, hy vọng Ngài sẽ ban cho tôi một cơ hội để bù đắp khoảng thời gian đã mất. Tôi muốn tu luyện trở lại.

Nhờ an bài của Sư phụ, tôi đã chuyển đến Melbourne vào đầu năm 2018. Cuối cùng, vào năm 2019, tôi đã liên lạc được với các học viên khác và tôi đã quay lại môi trường tu luyện. May mắn thay, tôi ở cùng phòng với một số học viên rất tinh tấn. Họ động viên tôi học Pháp, luyện công, và tôi thường đến các điểm giảng chân tướng cùng họ. Với ảnh hưởng của họ, tôi đã tu luyện tinh tấn hơn.

Đột phá nhân tâm để giảng chân tướng

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên truyền và kích động thù hận, khiến nhiều người không hiểu chân tướng sinh ra thành kiến với các học viên. Hơn nữa, tôi lại không học Pháp trong một thời gian dài khi ở Trung Quốc, và tôi có tính cách hướng nội. Tất cả những điều này khiến tôi gặp khó khăn khi giải thích về vẻ đẹp của Đại Pháp mặc dù tôi hiểu Đại Pháp là tốt. Mỗi lần phải lấy can đảm để giảng chân tướng, tôi đều cảm thấy rất khó chịu. Cuối cùng, tôi hoặc không nói được gì, hoặc người tôi nói chuyện đã chế nhạo tôi. Tôi bắt đầu nghĩ mình không biết cách giảng chân tướng. Tại Pháp hội năm ngoái, tôi đã lắng nghe các học viên trẻ khác chia sẻ về việc tạo cơ hội để chứng thực Pháp và giảng chân tướng trong những tình huống khác nhau. Tôi nhận ra đã đến lúc tu bỏ quan niệm của mình.

Sư phụ giảng:

“Bởi vì công pháp của chúng tôi là công pháp ‘Pháp luyện người’. Công pháp Pháp luyện người [này], chính là một số trạng thái sẽ từ công, từ Pháp thể hiện ra. Trong quá trình tu luyện các tầng khác nhau sẽ thể hiện ra các trạng thái khác nhau.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi học và học thuộc Pháp, Sư phụ đã gia trì chính niệm mạnh mẽ hơn cho tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy muốn giảng chân tướng, vì vậy tôi đã nhờ các đồng tu chỉ cho tôi cách giảng chân tướng. Chúng tôi có một số số điện thoại từ Tứ Xuyên. Khi bấm số đầu tiên, tôi rất hồi hộp và tim đập rất nhanh. Tôi thầm cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Ngay khi tôi nói “Xin chào?” tôi cảm thấy một luồng điện chạy qua cơ thể. Trước đó, tôi đã viết ra những gì định nói để giảng chân tướng. Mặc dù tôi đã liên tục điều chỉnh nhưng thông tin vẫn không có trình tự, cảm giác không được liền mạch. Trong thời gian đó, tôi đã thực hiện khoảng 500-600 cuộc gọi, và mặc dù tỷ lệ thành công trong việc giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó không cao, nhưng tôi đã có thể luyện giọng điệu và tốc độ trò chuyện.

Khi Melbourne bị phong tỏa trong đại dịch, tôi đã tham gia khóa đào tạo về nền tảng RTC và học cách giảng chân tướng. Hầu như hàng ngày tôi đều lên nền tảng này để gọi điện. Với sự gia trì của Sư phụ và sự trợ giúp của các đồng tu, cuối cùng tôi đã phá vỡ quan niệm rằng tôi không biết cách giảng chân tướng. Tôi đã có thể gọi điện thoại để nói với mọi người cách niệm chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân Thiện Nhẫn hảo” và thoái ĐCSTQ để được bình an.

Vào cuối tuần, tôi thường đến khu phố Tàu của Melbourne để phát tài liệu chân tướng. Nếu tôi gặp người Trung Quốc, tôi sẽ nhờ một học viên có kinh nghiệm giảng chân tướng, thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Rồi tôi lại sinh ra chấp trước phụ thuộc vào đồng tu, nhưng gần đây, học viên này bận nên không thể đến được. Tôi nhận ra đây là cơ hội để tôi tu bỏ chấp trước vào việc “sợ không giảng chân tướng tốt”. Bây giờ, tôi cũng giảng chân tướng trực diện ở khu phố Tàu.

Một hôm, tôi trò chuyện với một người đàn ông đã sống ở Úc hơn 30 năm, và đã giúp ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Hôm đó, mặt ông tái nhợt, và trông ông rất mệt mỏi. Ông cảm ơn tôi nhiều lần và nói với tôi rằng ông trân trọng nỗ lực phát tờ rơi của chúng tôi. Khoảng một tháng sau, tôi tình cờ gặp lại ông ấy. Ông nhìn thấy tôi trước, và gọi: “Này! Cháu là học viên Pháp Luân Đại Pháp hôm nọ, phải không!” Tôi ngạc nhiên nhìn ông, nghĩ: “Bác là ai vậy?” Ông cười và nói: “Cháu không nhận ra bác à?” Tôi chợt nhớ đến ông ấy. Tôi cười và nói: “Dạ, vì bác trông bác tràn đầy năng lượng. Có vẻ tinh thần của bác đang rất tốt. Cháu không nhận ra bác.“

Ông rất vui khi nghe điều đó. Sau khi nhìn thấy sự thay đổi ở quý ông này, tôi càng chắc chắn những gì đệ tử Đại Pháp làm trong việc giảng chân tướng thực sự là để cứu độ chúng sinh.

Tu luyện tâm tính trong các hạng mục Đại Pháp

Vào tháng 10 năm 2019, một học viên nói với tôi rằng cô gặp sự cố khi chỉnh sửa file âm thanh cho một chương trình radio. Cô hy vọng tôi có thể giúp cô. Tôi hơi do dự, vì tôi không thích làm loại công việc “dọn dẹp” này. Tôi nghĩ nếu tôi làm tốt công việc biên tập, khán giả sẽ nghĩ tất cả là nhờ vào người dẫn chương trình; nếu làm không tốt, tôi sẽ bị đổ lỗi. Hơn nữa, khi ở Trung Quốc, tôi luyện công không được tinh tấn nên vẫn bị đau lưng. Ý nghĩ phải ngồi làm việc đến khuya trước máy tính khiến tôi nản. Nhưng khi nghĩ học viên này đang gặp khó khăn như thế, tôi quyết định bỏ đi tư tưởng vị kỷ của mình và giúp chỉnh sửa đoạn tin tức về phong cách sống của Đài Phát thanh Hy vọng của Úc.

Động cơ của tôi khi làm điều này là để giúp đỡ một đồng tu và giảm khối lượng công việc của cô. Khi tiếp tục làm, tôi nhận ra đây là con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Thông qua việc này, nhiều chấp trước của tôi đã được phơi bày, như không muốn bị mọi người đánh giá sai, muốn được khen ngợi, tâm phàn nàn, và khó chịu khi các học viên thu âm không tốt, v.v.

Nhiều chấp trước trong đó đã xuất hiện vào tháng 10 năm ngoái. Tôi nghĩ mình cũng có kinh nghiệm vì đã làm việc ở vị trí đó trong một năm, nên tôi bắt đầu tập trung nhiều thời gian và năng lượng hơn vào việc gọi điện thoại giảng chân tướng. Khi ở trong phòng 101 trên nền tảng RTC, trưởng phòng thường bật tiếng của tôi trước để phát các cuộc gọi của tôi cho các học viên khác trong phòng nghe. Đợt đó, tôi học Pháp không sâu, vì thế mà sinh tâm hư vinh sau khi nghe các học viên khác khen ngợi. Tôi cũng sinh tâm hiển thị sau khi vượt qua trở ngại không thể giảng chân tướng đã đeo bám tôi nhiều năm. Mặc dù tôi có vẻ khiêm tốn, nhưng tâm hiển thị của tôi đã bộc lộ ra.

Tôi trở nên tự mãn và không thể tập trung vào việc biên tập. Khi được giao nhiệm vụ, tôi lập tức nghĩ cách để hoàn thành công việc càng nhanh càng tốt. Trong khi nghe các file âm thanh để kiểm tra chất lượng, tôi thường gọi điện thoại và không đặt tâm vào việc kia. Đương nhiên, công việc của tôi bị ảnh hưởng. Nhưng vì đã nuôi dưỡng các chấp trước trên nên tôi không nhận ra điều đó. Tôi vẫn nghĩ công việc của mình là hoàn hảo.

Một hôm, người dẫn chương trình do tôi biên tập gửi cho tôi một tin nhắn. Vừa thấy tin nhắn dài của cô, tôi rất choáng. Nói chung, cô ấy nói trạng thái hiện tại của tôi là tôi không đặt tâm như thuở đầu. Mọi người từng yên tâm về chất lượng những đoạn tôi biên tập, nhưng bốn, năm tập gần đây, tôi đã xử lý không tốt. Cô cũng đề cập rằng trong công ty của người thường, các biên tập viên bị trừ lương cho mọi sai lầm mà họ mắc phải.

Khi đọc xong tin nhắn, tôi rất bực, thậm chí còn tự biện hộ cho mình: “Có nhất thiết phải phản ứng thái quá như vậy cho những sai lầm nhỏ này không? Cô có biết khối lượng công việc trong một ngày của tôi không? Tôi bận đến mức gần như không có thời gian ăn. Tôi làm tất cả việc này cho cô, và tất cả những gì cô làm là chỉ trích tôi!” Chấp trước vào danh của tôi cảm thấy bị tấn công, và những bất bình từ xưa đến nay của tôi liên tục nổi lên.

Khi học Pháp, tôi đọc được đoạn này:

“Tất nhiên như tôi đã giảng, người ta đều vì quan niệm của mình chẳng ngay, tâm nơi mình chẳng chính mà [tự] rước lấy rắc rối.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bị hút vào lời này của Sư phụ: “tâm nơi mình chẳng chính”. Nhưng tôi đã tinh tấn làm các việc để cứu người! Tôi nghĩ—mình vẫn theo kịp tất cả hạng mục Đại Pháp mà. Trong thời gian phong tỏa, tôi thức dậy lúc 4 rưỡi sáng để học thuộc Pháp, và tôi hầu như không có thời gian để gọi FaceTime với gia đình, vậy tâm của tôi bất chính thế nào?

Khi bắt đầu hướng nội, tôi thấy rất nhiều thiếu sót. Đầu tiên, tôi coi việc biên tập cho Đài Phát thanh Hy Vọng giống như công việc của người thường. Tôi nghĩ vì mình đã có kinh nghiệm nên không cần phải chú ý nhiều đến bài làm của mình nữa. Vì tôi nghĩ mình đã làm tốt công việc, nên không muốn dành thời gian để kiểm tra lại. Tôi làm ba việc, nhưng không đặt tâm vào công việc. Tôi cảm thấy việc giảng chân tướng trên nền tảng RTC hiệu quả hơn nhiều vì khi tôi gọi điện thoại, người ta sẽ thoái ĐCSTQ, thế là được rồi. Nhưng với việc biên tập các chương trình phát thanh, tôi phải thức đêm và đôi khi nội dung thậm chí chẳng liên quan gì đến Đại Pháp.

Tôi cảm giác mình đã bỏ rất nhiều thời gian và công sức vào một chương trình không có người nghe. Thành thật mà nói, tất cả là do tôi có tâm tự cao mạnh mẽ, và nghĩ mình phải làm việc lớn. Khi biên tập lại mấy chương trình mà tôi đã làm hỏng ấy, tôi giật mình vì chúng dở quá, và tôi tự hỏi làm sao mình làm dở đến vậy. Tôi phát chính niệm để loại bỏ tâm oán hận, tâm tranh đấu và hiển thị. Khi tôi lại tin nhắn của người dẫn chương trình gửi cho tôi, giọng điệu của cô thực sự rất bình tĩnh và bao dung, và rõ ràng cô đã hướng nội trước tiên khi vấn đề này xảy ra. Tất cả những gì cô làm là chân thành chỉ ra những khuyết điểm của tôi. Tôi cảm thấy biết ơn cô từ tận đáy lòng, và đã điều chỉnh lại trạng thái tu luyện của mình.

Tín Sư tín Pháp giúp tôi vượt qua ma nạn

Trước đây, trạng thái tu luyện của tôi rất bất ổn, vì vậy hễ tôi hạ quyết tâm tinh tấn và được Sư phụ sẽ gia trì, tôi liền cảm thấy khác biệt rõ rệt. Mỗi khi viết bài chia sẻ, tôi đều nói về những gì tôi cảm thấy hoặc nhìn thấy trong mơ. Có vẻ như tôi đang tu luyện dựa trên cảm giác. Vì vậy, khi tôi nhận ra mình có quá nhiều chấp trước và không làm ba việc bằng chính niệm, ma nạn cứ thế lần lượt xuất hiện.

Vào tháng 11, khi Melbourne mở cửa trở lại sau khi phong tỏa vì đại dịch, tôi quay lại với lịch trình bận rộn và bị mất thói quen luyện công. Đồng thời, ứng dụng mà tôi dùng để gọi RTC đã xuất hiện sự cố. Số điện thoại của tôi đã bị chặn và tài khoản RTC của tôi đã bị đóng băng. Khi tôi gọi điện vềTrung Quốc, người ở đầu dây bên kia không nghe thấy gì, và nỗ lực học cách chỉnh sửa video của tôi là vô ích vì tôi không thể tạo ra bất kỳ sản phẩm nào ưng ý ngay cả sau nhiều đêm dài làm việc mệt mỏi. Tôi đã mất mọi “cảm giác” mà tôi có được trong tu luyện.

Khi tôi dâng hương cho Sư phụ, tôi không thể nhận ra được biểu cảm của Sư phụ, và cũng không thể nhìn thấy gì thông qua thiên mục. Tôi bắt đầu cảm thấy như đã ngừng tu luyện. Sau đó, cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ đã khuấy động rất nhiều chấp trước khác của tôi. Tôi thậm chí không thể nhập tĩnh khi phát chính niệm. Trạng thái tu luyện của tôi ngày càng tệ hơn, cho đến khi tôi hầu như không có động lực nào để tinh tấn.

Trong thời gian này, tôi đã nhận ra nhiều thiếu sót của mình như không coi trọng việc tu luyện, không tu luyện dựa trên Pháp, không ước thúc bản thân theo tiêu chuẩn tâm tính nghiêm khắc mà một người tu luyện cần phải có, nên lúc nào cũng muốn hiển thị. Tôi cũng quá truy cầu vào sự công bằng, mà cái tâm này bắt nguồn từ tâm tật đố, cũng như tâm oán hận ẩn sâu. Nhưng vẫn còn một chấp trước ẩn giấu mà mãi sau này tôi mới tìm thấy.

Trong khi học Pháp nhóm, tôi tình cờ đọc được đoạn Pháp này:

“Mọi người nghĩ rằng ‘Sư phụ chúng ta có bản sự tuyệt đối, trong Chính Pháp nói làm thế nào thì làm như thế’. Nhưng chư vị đã nghĩ đến chưa, rằng hết thảy những gì cần cứu vớt, những ai được cứu nếu không tự nguyện thì không được tính, thực hiện một cách cưỡng chế thì bản chất sẽ không cải biến, cải biến một cách cưỡng chế thì sẽ bằng như tạo lại sinh mệnh một lần mới, tái tạo thì dễ dàng, cứu độ một sinh mệnh mới là khó nhất, tái tạo thì quá dễ rồi.”(Giảng Pháp vào ngày Kỷ niệm 20 năm truyền Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Tôi nhận ra trước đây mình cũng từng có những suy nghĩ tương tự. Vào năm 2020, các học viên ở Melbourne đã tổ chức phát chính niệm 24 giờ để việc biểu diễn của Shen Yun không bị hủy bỏ. Tôi nghĩ vì chúng tôi đã tạo thành một chỉnh thể trong chính niệm và hành động, thì Shen Yun sẽ được biểu diễn mà không gặp trở ngại nào. Nhưng cuối cùng, Shen Yun đã phải hủy bỏ chuyến lưu diễn do đại dịch. Lần này, chúng tôi tiếp tục thực hiện việc phát chính niệm 24 giờ, nhưng kết quả lại trái ngược với những gì chúng tôi mong đợi. Tôi nhận ra tất cả khảo nghiệm và ma nạn xảy đến đều là vì tôi không kiên định đức tin vào Sư phụ và Pháp.

Sư phụ giảng:

“Bất kể áp lực nào đó chẳng phải đều là khảo nghiệm rằng về gốc rễ có thể kiên định vào Phật Pháp hay không? Về gốc rễ mà không kiên định vào Pháp, thì không còn gì để nói nữa.” (Tu vì ai, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Mặc dù tôi không theo kịp tin tức bầu cử, tôi vẫn mong đợi một kết quả nhất định. Khi kết quả được công bố, nhiều đồng tu đã rất ngạc nhiên. Họ nhanh chóng tìm thấy chấp trước của mình và có thể quay lại và tiếp tục làm tốt ba việc. Tuy nhiên, tôi lại che giấu chấp trước mạnh mẽ của mình, cứ để nó bộc lộ ra khi mọi việc không diễn ra như ý. Tôi cảm thấy như bầu trời sụp đổ, và không còn ý chí để làm bất cứ điều gì. Đây là một thiếu sót lớn trong tu luyện của tôi—nhưng cuối cùng tôi đã tìm thấy chấp trước ẩn giấu của mình. Sau đó, trạng thái và môi trường tu luyện của tôi đều thay đổi tốt hơn.

Bước tiến lớn nhất trong năm nay của tôi là hễ sự việc trở nên khó khăn, tôi sẽ biết cách xử lý tình huống bằng chính niệm. Trước đây, khi có dấu hiệu nhỏ nhất của khó khăn, tôi đã nghĩ mình không phù hợp với công việc, hoặc tôi sẽ không thành công, hay không đủ năng lực.

Tôi muốn khép lại bài chia sẻ tại đây bằng bài thơ “Kiên Định” trong Hồng Ngâm II của Sư phụ:

“Giác ngộ giả xuất thế vi tôn
Tinh tu giả tâm đốc viên mãn
Cự nạn chi trung yếu kiên định
Tinh tấn chi ý bất khả chuyển”
(Kiên Định, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Bậc giác ngộ xuất thế vi tôn
Kẻ tinh tu tâm vững viên mãn
Ở trong nạn lớn phải kiên định
Ý chí tinh tấn không lay chuyển”
(Kiên Định, Hồng Ngâm II)

Trên đây là những kinh nghiệm tu luyện gần đây của tôi. Xin vui lòng chỉ ra những thiếu sót.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ ở Pháp hội Quốc tế trực tuyến dành cho đệ tử Đại Pháp trẻ năm 2021)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/8/429265.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/9/194516.html

Đăng ngày 22-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share