Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở New Zealand

[MINH HUỆ 18-06-2021] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!

Là một học viên bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1998, tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm tu luyện của bản thân trong ba năm qua, từ khi tôi rời Trung Quốc tới New Zealand.

Tu luyện vững chắc trong môi trường mới

Ba năm trước, khi lần đầu tới Christchurch, New Zealand, tôi dự định chỉ ở đây khoảng ba tháng. Khi tôi đi qua cửa kiểm tra an ninh của hải quan Trung Quốc thì bị cảnh sát giam giữ trái phép trong một căn phòng nhỏ tối mà không có bất kỳ lý do nào cả. Tôi được thả sau khi xác minh một số thông tin cá nhân với phòng cảnh sát địa phương. Đây là lần thứ hai tôi bị giam giữ tại hải quan bởi tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đang nằm trong danh sách đen của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Con trai tôi không muốn tôi trở về Trung Quốc vì sợ rằng tôi sẽ lại bị bức hại, nhưng tôi không đồng tình. Tôi muốn trở về Trung Quốc để hoàn thành sứ mệnh cứu người ở đó. Cuối cùng, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với gia đình, tôi đồng ý ở lại New Zealand. Tôi nhanh chóng tìm một điểm luyện công ở địa phương và tham gia học Pháp nhóm.

Hoàn thành công việc hạng mục

Tôi muốn được tham gia ngay các hoạt động giảng chân tướng ở địa phương. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hoàn thành công việc của một hạng mục mà tôi đang làm trước khi tới New Zealand. Khi tôi còn ở Trung Quốc, tôi chịu trách nhiệm tổng hợp số liệu thống kê và báo cáo về các trường hợp bức hại ở địa phương. Tôi đã xử lý được rất nhiều dữ liệu thô và lưu tất cả những dữ liệu đó vào một ổ đĩa đã được mã hóa và mang đi cùng với tôi.

Tôi đã do dự rằng liệu tôi có nên tiếp tục và hoàn thành công việc hạng mục này không. Nếu tôi làm hạng mục vốn cần rất nhiều thời gian này, tôi sẽ không có thời gian để tham gia vào các hoạt động ở địa phương. Là một người mới tới, tôi lo lắng rằng các học viên địa phương sẽ nghĩ tiêu cực về tôi. Tôi muốn nhờ các học viên ở Trung Quốc tiếp quản công việc này nhưng tôi không thể tìm được ai cả.

Sư phụ giảng:

”Bất kể là làm hạng mục công tác gì hay sự việc gì, đã không làm thì không làm, đã làm thì nhất định làm cho thật tốt, có thuỷ có chung. Nếu không trong lịch sử lẽ nào sẽ ghi chép về chư vị là chư vị lãng phí thời gian như thế? Chẳng hoàn thành việc gì cả, việc gì cũng thất bại.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010”, Giảng Pháp tại các nơi XI)

”Mỗi việc mà chư vị gặp phải đều không hề ngẫu nhiên, rất có thể mỗi việc ấy đều là trong lịch sử an bài tốt xong rồi thì mới là như thế, do vậy chớ coi thường những việc mà chư vị làm. Mỗi việc xem ra đều giống như việc của người thường, không đáng gì lắm, nhưng ở không gian khác xảy ra biến hoá hết sức to lớn.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010”, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Tôi hiểu rằng tôi cần phải chiểu theo yêu cầu của Sư phụ và hoàn thành hạng mục này. Thế rồi, một số sự việc kỳ diệu đã xảy ra.

Trước khi tôi rời Trung Quốc, một học viên đã mã hóa máy tính xách tay và ổ cứng của tôi vì lý do an toàn. Vì vậy, sau khi tới New Zealand, tôi chỉ cần một phần mềm thích hợp để phục hồi chúng. Vậy mà sau nhiều lần cố gắng tôi vẫn không thể khôi phục lại được ổ cứng. Thế nhưng sau khi quyết định sẽ hoàn thành hạng mục đó, ổ đĩa này đã kết nối được với máy tính. Một chuỗi các ký tự xuất hiện trong tâm và tôi đã gõ chúng vào, và ổ đĩa đã được khôi phục. Tôi đã khóc khi thấy những tài liệu này xuất hiện trở lại. Một lần nữa tôi hiểu rằng tôi cần hoàn thành hạng mục này. Tôi tạ ơn Sư phụ bởi sự chỉ dẫn từ bi của Ngài.

Trong nhiều tháng tiếp theo, tôi đã ngồi cả ngày trước máy tính và công bố 6 báo cáo với khoảng 200.000 từ. Tôi cũng tìm được một học viên ở Trung Quốc có thể tiếp tục làm hạng mục này.

Đêm gửi đi bản báo cuối cùng, tôi đã có một giấc mơ rất sống động. Trong giấc mơ, tôi đứng trên một cánh đồng cùng với các học viên ở Christchurch. Tôi biết mình chuẩn bị bước đi trên hành trình chứng thực Pháp ở New Zealand. Ngày hôm sau, tôi tới Oamaru cùng mấy học viên khác để phát tặng các tài liệu giảng chân tướng.

Đề cao trong môi trường tu luyện tập thể

Trong ba năm ở New Zealand, tôi nhận ra rằng môi trường tu luyện tập thể là thiết yếu đối với mỗi học viên.

Khi lần đầu tới New Zealand, tôi đã gặp khó khăn trong việc thích nghi với cuộc sống và môi trường tu luyện mới. Ban đầu, tôi sống cùng gia đình con trai. Tôi dành khoảng vài giờ đồng hồ mỗi ngày để chăm lo cho những nhu cầu hàng ngày của gia đình. Sau khi gặp một vài mâu thuẫn với con dâu, tôi đã quyết định chuyển ra ngoài. Tôi cảm thấy tức tối và phẫn uất. Tôi không thể học Pháp tốt và không thể luyện năm bài công pháp mỗi ngày, thậm chí là tôi không thể phát chính niệm đúng giờ. Đôi khi tôi thậm chí còn không thể tham gia các hoạt động tập thể. Trong một thời gian, tôi còn có triệu chứng “cảm lạnh”. Các khớp xương của tôi sưng tấy và đau nhức.

Vào khoảng trước ngày 20 tháng 7, các học viên đã lên kế hoạch tổ chức diễu hành ở Wellington để kêu gọi chấm dứt cuộc bức hại. Tôi đã tham dự ngay cả khi tôi cảm thấy không được khỏe. Khi cầm di ảnh của một học viên ở Trung Quốc đã bị bức hại tới chết và đợi cuộc diễu hành bắt đầu, một người phụ nữ phương Tây đã tiến tới chỗ tôi, nhẹ nhàng chạm tay vào bức ảnh. Đôi mắt của bà đẫm lệ, và tôi cũng khóc.

Trong khi diễu hành và mít-tinh, thân tâm của tôi đã được tịnh hóa. Tôi minh bạch ý nghĩa là một đệ tử Đại Pháp, trọng trách trên vai và sứ mệnh cứu chúng sinh. Tôi đã có thể xem nhẹ tình huống khó chịu ở nhà. Mọi sự thù hận của tôi biến mất và tôi chỉ có duy nhất một niệm trong tâm: Ta là một đệ tử Đại Pháp, ta phải tu luyện bản thân và sống theo sự cứu độ từ bi của Sư phụ, sống theo sự kỳ vọng của tất cả chúng sinh và hoàn thành sứ mệnh của mình. Tối hôm đó khi trở về nhà từ Wellington, tôi cảm thấy bản thân đã thay đổi.

Để tạo ra một môi trường tu luyện cho các học viên cùng nhau đề cao, Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp địa phương đã tạo lập các phòng trực tuyến dành cho việc học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi ngay lập tức tham gia cùng với họ. Tôi dậy sớm để tham gia luyện công tập thể mỗi sáng. Buổi chiều, tôi học Pháp trong hai giờ đồng hồ.

Tôi cũng tham gia học Pháp nhóm mỗi tuần một lần cùng với các học viên Úc, và tôi đã thu được những lợi ích to lớn trong tu luyện. Thời gian ở Úc và New Zealand chênh nhau khoảng hai giờ đồng hồ. Đôi khi, những buổi chia sẻ trải nghiệm tu luyện kéo dài đến quá nửa đêm. Các học viên Úc đề nghị tôi đi nghỉ bởi đã quá muộn rồi nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục. Điều này giống như tôi quay trở lại thuở đầu tu luyện của 20 năm trước.

Trong những buổi học Pháp này, mọi người nói về những trải nghiệm của họ hoặc đưa ra các đề nghị cho hạng mục. Một số học viên trẻ nói về cách họ cân bằng giữa công việc, gia đình, tu luyện và làm hạng mục. Tôi thấy được khoảng cách trong tu luyện giữa bản thân tôi và nhiều học viên khác.

Một học viên đã đề nghị tất cả chúng tôi viết nhật ký về quá trình chúng tôi làm ba việc. Ông ấy đề nghị rằng tất cả chúng tôi sẽ chia sẻ nhật ký tu luyện của mình tại nhóm học Pháp để so sánh với nhau trong việc học Pháp và tu luyện. Tôi đã làm theo đề nghị đó và bắt đầu ghi lại việc tôi đã làm ba việc mỗi ngày như thế nào. Điều này có ích cho tu luyện của tôi bởi tôi có thể dễ dàng bắt kịp nếu tôi buông lơi. Tôi cũng nhận ra rằng trong 22 năm qua, tôi đã không hoàn toàn đạt tiêu chuẩn của một học viên.

Là một đệ tử Đại Pháp, tôi cần phải làm tốt ba việc. Thế nhưng, tôi đã không dành đủ thời gian để học Pháp, luyện công hàng ngày và phát chính niệm đúng giờ. Tôi luôn nói tôi sẽ làm bù khi tôi có thời gian nhưng tôi hiếm khi làm được.

Tham gia và thấy được những học viên khác tinh tấn ra sao đã giúp tôi duy trì được trạng thái tu luyện như thể tôi vừa mới bước đi trên con đường tu luyện của mình vậy.

Giảng chân tướng cho người thân trong gia đình

Đầu tháng 6 năm 2020, các tình nguyện viên của Trung tâm Dịch vụ Thoái ĐCSTQ Toàn cầu đã phát động một chiến dịch thu thập chữ ký nhằm “Kết thúc ĐCSTQ”.

Sư phụ giảng:

” Bước tiếp theo, có lẽ sẽ rất nhanh là ai ai ở thế giới cũng phải biểu [đạt] thái [độ] có muốn tà đảng đó không, ai ai cũng phải lựa chọn tương lai.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc [2005]”, Giảng Pháp tại các nơi VII)

Tôi nhận ra rằng mỗi người phải tự lựa chọn tương lai cho chính mình. Các đệ tử Đại Pháp phải theo sát tiến trình chính Pháp và giúp tất cả mọi người biết chân tướng để họ có thể lựa chọn tương lai của mình.

Vào cuối tháng 6, chúng tôi đã phát tặng các tờ thông tin “Kết thúc ĐCSTQ” tới từng cửa nhà trong thành phố. Trong vòng chưa đầy hai tháng, chúng tôi đã phát được cho hầu hết mọi tuyến phố ở Christchurch. Lúc đó là mùa đông và mưa triền miên. Chúng tôi thường bị ướt từ đầu đến chân nhưng không thể ngăn được việc chúng tôi cứu người.

Ý thức về sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp đã thôi thúc tôi hầu như ngày nào cũng ra ngoài phát tặng tài liệu. Những phản hồi tích cực từ người dân đã truyền động lực để tôi tiếp tục công việc.

Một hôm, tôi đứng dưới mưa cố gắng tìm đường trên điện thoại di động của mình. Một người phụ nữ đi tới và đề nghị giúp tôi. Tôi cảm ơn và tặng bà ấy một tờ thông tin, sau đó nói với bà ấy về việc ĐCSTQ đã bưng bít sự thật về đại dịch cũng như về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Bà ấy nói bà hoàn toàn đồng ý.

Bà cho biết bà là một giáo viên ở Thành Đô khi trận động đất Mân Xuyên xảy ra. Bà biết ĐCSTQ đã lừa dối người dân về trận động đất này. Bà cũng biết về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ và tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng, bà nói ĐCSTQ là tà ác. Bà cảm kích trước sự kiên trì giảng thanh chân tướng của các học viên trong hơn hai năm qua, điều này đã giúp mọi người hiểu được sự tà ác của ĐCSTQ. Bà cũng xin một tập tờ rơi cho bạn bè và đồng nghiệp, với hy vọng rằng họ sẽ biết sự thật và tránh xa ĐCSTQ.

Ở South Island có rất ít học viên, vì vậy việc phân phát [tài liệu] thông tin ra các khu vực xung quanh chủ yếu là do các học viên ở Christchurch chúng tôi. Tuy nhiên, ở đây chúng tôi cũng chỉ có khoảng một chục học viên, và hầu hết chúng tôi đều không biết lái xe, vì vậy đi phát tài liệu ở ngoài thành phố thật sự là thử thách.

Vào thời gian đó, tôi chỉ có thể đi phát tài liệu vào những ngày nghỉ lễ bởi tôi phải học ngôn ngữ ở trường.

Tôi biết miễn là chúng ta có tâm muốn cứu chúng sinh, Sư phụ sẽ luôn an bài một con đường cho chúng ta. Tôi muốn nhờ chồng tôi lái xe. Tuy nhiên, tôi không biết ông ấy có đồng ý không bởi thực hiện chuyến đi đồng nghĩa với việc phải tiêu tiền vào chỗ ở, đồ ăn và xăng dầu. Chúng tôi sống thanh đạm bằng những đồng lương hưu ít ỏi. Để tiết kiệm xăng xe, chúng tôi đã đi xe đạp bất cứ khi nào có thể.

Tôi cầu Sư phụ gia cường chính niệm cho chồng tôi và hàng ngày tôi phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu trong trường không gian của ông ấy. Ông ấy cũng dần đón nhận chân tướng khi theo dõi những chương trình truyền thông do các đồng tu sản xuất. Ngoài ra, tôi cũng chia sẻ nhiều bài viết có tính truyền động lực mà tôi đọc trên Minh Huệ (Minghui.org) và Chánh Kiến (zhengjian.org), đồng thời kể cho ông ấy những trải nghiệm tu luyện của bản thân tôi.

Tôi dần đề cập tới việc ra khỏi thành phố. Tôi nói tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn đông lạnh và đặt một nhà nghỉ có phục vụ bữa sáng giá rẻ. Tôi hỏi ông ấy liệu có thể lái xe đưa tôi tới địa điểm cần đến và sau đó ông ấy có thể nghỉ ngơi trong xe. Ông ấy đã ngay lập tức đồng ý.

Thái độ của ông ấy khác xa so với lần đầu chúng tôi đến New Zealand ba năm trước đây. Lúc đó, chồng tôi phản đối tôi tham gia bất kỳ hoạt động nào của Đại Pháp. Ông ấy không cho tôi ra ngoài làm bất cứ việc gì có liên quan đến Đại Pháp. Ông ấy không cho tôi dạy các cháu học Pháp. Ông còn không cho phép các học viên tới nhà chúng tôi để học Pháp. Khi tôi không đồng ý, ông nói tôi ích kỷ và không nghĩ cho ông. Ông phàn nàn và nói rằng nếu ông ấy quay về Trung Quốc thì ông sẽ phải đối mặt với cảnh sát. (Cảnh sát địa phương đã từng chặn ông ấy bằng xe cảnh sát và ép ông ấy phải nói ra nơi ở của tôi). Khi tôi tiếp tục giảng chân tướng cho chồng mình, ông ấy đã thay đổi rất nhiều.

Khi chúng tôi tham gia lễ diễu hành mừng Giáng sinh, ông ấy đã giúp đỡ trong toàn bộ quá trình, từ việc chuẩn bị tài liệu cho tới việc đóng gói. Ông ấy đã chụp hình và quay phim lễ diễu hành và chia sẻ với những người bạn của mình ở Trung Quốc.

Chồng tôi trợ giúp phát tặng tài liệu chân tướng

Khi tôi đang đặt chỗ trọ, chồng tôi đột nhiêu bị đau khớp dữ dội và đi lại rất khó khăn. Bác sỹ cho biết đó là do bong gân ở hông và cho chồng tôi uống thuốc giảm đau. Tôi chăm sóc ông ấy và thường xuyên phát chính niệm để thanh trừ can nhiễu. Mấy ngày sau, tôi hỏi ông ấy cảm thấy thế nào, liệu có thể đi được không. Ông ấy nói là có thể. Chúng tôi đi đến Belenheim, đó là nơi dừng chân đầu tiên của chúng tôi.

Sau năm giờ lái xe, chúng tôi đã tới trung tâm thành phố vào khoảng giữa trưa. Chồng tôi nghỉ ở trong xe còn một mình tôi ra ngoài phát các tờ thông tin chân tướng.

Tôi đã rất hào hứng. Tôi đã nói với các vị Thần và tất cả chúng sinh từ trong tâm rằng: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Xin hãy đừng bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu chân tướng. Xin hãy tránh xa ĐCSTQ tà ác, và lựa chọn một tương lai tốt đẹp cho chính mình!” Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và đi bộ rất nhanh. Trong khoảng bốn giờ đồng hồ chiều hôm đó, tôi đã phát được 902 tờ thông tin.

Ngày hôm sau, chân của tôi rất đau. Tới giữa trưa, vì quá đau nên tôi phải quay về chỗ trọ. Sau bữa trưa, tôi bắt đầu phát chính niệm và hướng nội. Tôi nhận ra rằng tôi có tâm hoan hỷ bởi tôi đã phát được hơn 900 tờ thông tin chỉ trong 4 giờ đồng hồ. Tôi nhận lỗi với Sư phụ và loại bỏ chấp trước này. Tôi nhận ra rằng chỉ có phát tặng tài liệu với một trái tim thuần tịnh mới thật sự cứu được chúng sinh.

Trưa hôm đó, chồng tôi bảo tôi nghỉ ngơi và không ra ngoài nữa. Tôi mỉm cười và nói: “Không có vấn đề gì đâu. Sư phụ sẽ giúp tôi”. Chúng tôi tiếp tục công việc và tôi vẫn phát tài liệu.

Buổi tối, khi tôi trở về nhà, chân tôi đau đến mức tôi không thể ngồi ở tư thế song bàn. Điều này chưa từng xảy ra trong 20 năm qua. Tôi nhận ra rằng đó không còn là vấn đề tống khứ chấp trước nữa mà là can nhiễu. Sau khi học Pháp, tôi đã phát chính niệm một lúc lâu và cầu xin Sư phụ trợ giúp.

Khi tôi phát chính niệm, tôi đã nói với các sinh mệnh tà ác ở các không gian khác rằng: “Ta là một đệ tử Đại Pháp và ta đến đây để cứu người trong khu vực này. Lựa chọn tốt nhất cho các sinh mệnh trong vũ trụ này là đồng hóa với Đại Pháp. Những kẻ can nhiễu tới việc giảng chân tướng sẽ bị tiêu hủy triệt để trong Chính Pháp. Tôi hy vọng các vị lựa chọn đồng hóa với Đại Pháp”.

Sáng sớm hôm sau, khi chúng tôi tới Picton, chân của tôi hoàn toàn không còn đau nữa.

Khi chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo, tôi gặp phải vấn đề về thời tiết. Chúng tôi lên kế hoạch phát cho bảy thị trấn ở các vùng Otago, Canterbury và Southland. Tôi tìm cách lập kế hoạch tốt nhất như tìm chỗ trọ giá rẻ, tìm quãng đường lái xe ngắn nhất và điều kiện thời tiết tốt nhất trong mùa mưa. Vài ngày trôi qua, kỳ nghỉ của tôi đã sử dụng hết nhưng không có một lựa chọn nào khả thi.

Tôi đã cầu xin Sư phụ trợ giúp và tôi không còn lo lắng về thời tiết nữa. Tôi đã đặt bốn chỗ trọ, chuẩn bị đủ tài liệu cùng thức ăn và chúng tôi sắp xếp lịch trình.Thời tiết chuyển sang nắng đẹp ở bất kỳ nơi nào chúng tôi đi qua.

Chúng tôi ra ngoài vào 7 giờ mỗi sáng và về đến chỗ trọ vào khoảng 7 giờ tối. Chúng tôi ăn trưa trên xe vào buổi trưa. Khi chúng tôi phát tặng các tờ thông tin ở Christchurch, chúng tôi đã phát được tối đa 850 bản trong nửa ngày. Tuy nhiên, lần này chúng tôi đã phát được 2.063 bản trong một ngày, thật tuyệt vời.

Chồng tôi phát tài liệu ở nhiều tuyến phố khác nhau nhưng ông ấy không nói tiếng Anh. Một hôm, tôi chợt nghĩ: “Liệu chồng mình có gặp rắc rối gì không?” Tôi lập tức cầu xin Sư phụ giúp ông ấy.

Quả thực, chồng tôi đã gặp một sự việc không mong muốn. Ông ấy không để ý tới cảnh báo “Không thư rác” ở một hòm thư. Một người đàn ông lớn tuổi tức tối đi ra, chỉ tay vào lời cảnh báo và hét vào mặt chồng tôi. Chồng tôi ngay lập tức nói “Xin lỗi ông!” và ra hiệu rằng ông không nhìn thấy cảnh báo đó nhưng người đàn ông lớn tuổi kia vẫn tiếp tục la hét và bảo chồng tôi phải lấy tờ thông tin ra khỏi hòm thư.

Chồng tôi lấy tờ thông tin ra khỏi hòm thư và bước đi. Ngạc nhiên là ngay khi chồng tôi bước đi, người đàn ông lớn tuổi vốn vừa giận dữ la hét trước đó lại vội vã theo sau chồng tôi. Ông ấy liên tục xin lỗi và hỏi xin một tờ rơi. Chồng tôi tặng ông ấy một tờ và ông ấy liên tục cảm ơn chồng tôi trước khi quay vào nhà.

Chồng tôi bối rối và hỏi tôi vì sao điều này xảy ra. Tôi đã hỏi ông ấy nghĩ gì khi người đàn ông lớn tuổi kia hét vào mặt ông, chồng tôi nói: “Tôi chỉ nghĩ đó là lỗi của tôi. Tôi không oán giận người đàn ông lớn tuổi vì đã hét vào mặt tôi đâu”. Tôi nói với chồng mình rằng Sư phụ đã giúp ông bởi ông đã làm được rất tốt khi giữ được bình tĩnh và hướng nội tìm.

Những phản hồi tích cực từ công chúng

Tôi đã nói chuyện với một người phụ nữ làm việc tại một viện dưỡng lão ở Picton. Tôi nói với bà ấy về bản chất tà ác của ĐCSTQ. Bà nói trước đó một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Christchurch đã phổ biến cho bà biết đến nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng sống của ĐCSTQ. Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp sống ở Christchurch. Tôi tới đây vì muốn nhiều người hơn nữa biết sự thật và tránh xa ĐCSTQ”. Bà ấy rất cảm động và nói: “Bà đúng là một người tốt. Bà đang làm một việc vĩ đại!” Bà ấy hỏi xin tôi thêm các tờ thông tin và đề nghị sẽ đăng những thông tin này lên mạng xã hội của mình.

Trong một vùng lân cận ở khu vực Southland của Te Anau, có năm hoặc sáu người lớn tuổi đang trò chuyện. Tôi bước tới để chào hỏi họ, tặng họ các tờ thông tin và hỏi liệu họ có muốn tìm hiểu thêm không. Một người không biết CCP nghĩa là gì. Khi ông lão nghe tôi giải thích CCP nghĩa là gì, ông ngay lập tức trả lại tờ thông tin và hét lớn: “Tôi không thích ĐCSTQ. Tôi không muốn bất kỳ thứ gì của ĐCSTQ cả”. Tôi cười và nói ông đã hiểu nhầm rồi. Tôi chỉ tay vào từ “không” trên tờ thông tin. Ông lão liền lập tức lấy lại tờ thông tin đó.

Họ nói tất cả họ đều biết đến cuộc đàn áp người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương và người dân Hồng Kông. Họ biết những sự việc này thông qua các phương tiện truyền thông tự do bởi truyền thông chính thống ở New Zealand không bao giờ đưa tin về vấn đề này. Khi họ biết tôi đến từ Christchurch, họ đã rất cảm động và nói họ sẽ chia sẻ những thông tin về ĐCSTQ với bạn bè.

Tại một công trường xây dựng ở Arrowtown, một nam thanh niên đã hỏi liệu tôi có phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi ngạc nhiên trả lời: “Đúng vậy, tôi là một học viên”. Người thanh niên nói cậu ta biết Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện rất tốt. Vậy mà, ĐCSTQ đã bức hại các học viên trong nhiều năm qua và thậm chí là thu hoạch nội tạng khi họ vẫn còn sống. Tôi đã giải thích thêm nhiều sự thật về bản chất tà ác của ĐCSTQ cho cậu. Khi cậu thanh niên này biết tôi đã lái xe từ Christchurch tới chỉ vì mong người dân ở đây biết về bản chất tà ác của ĐCSTQ và đứng về phía chính nghĩa, cậu ấy liền nói: “Bác quả là một người tử tế và tốt bụng”. Cậu ấy còn hỏi cậu có thể làm gì để trợ giúp và nói sẽ truyền chân tướng này cho nhiều người khác.

Sau khi tôi bước đi được khoảng hai hoặc ba bước, cậu ấy đã theo sau và hỏi tên tôi, sau đó dùng hai tay bắt tay tôi và nói: “Cảm ơn bác, cảm ơn!”

Những điều kỳ diệu dưới sự bảo hộ của Sư phụ

Vợ chồng tôi đã ra khỏi thành phố ba lần và đã phát tài liệu cho 11 thị trấn ở bốn khu vực chính. Chúng tôi đã lái xe 3.000km, đi bộ tổng cộng 650km và phát tặng được 23.000 tờ thông tin.

Bản thân tôi cũng thấy khó tin về điều này. Nếu không nhờ sự gia trì của Sư tôn, thì hai người gần 70 tuổi như vợ chồng tôi làm sao có thể làm được đây? Suốt những ngày đó, tôi thức dậy vào lúc 3 giờ 50 phút mỗi sáng để luyện công và tôi học Pháp mỗi tối. Thậm chí điều khó tin hơn nữa là sau khi đi bộ hơn 300 cây số, hông của chồng tôi đã hết đau.

Gia đình con trai tôi đều biết nếu một người tu luyện, thì toàn gia quyến sẽ được thụ ích. Bất cứ khi nào vợ chồng tôi ra ngoài, con trai và cháu trai của tôi sẽ trông nom khu vườn cho chúng tôi. Sau đó, sẽ thành kính dâng hương và khấu bái Sư phụ. Người nhà tôi biết Sư phụ và Đại Pháp đã ban cho chúng tôi sức khỏe và bình yên nên không phải lo lắng về chúng tôi nữa.

Khi chúng tôi đi phát tặng các tờ thông tin, hàng ngày chúng tôi đều thấy bình minh và hoàng hôn. Đôi chân chúng tôi đầy những vết phồng rộp. Đôi khi chúng tôi quá mệt để bước đi, nhưng chúng tôi luôn tiếp tục công việc sau khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi.

Tôi mong được làm công việc này từ tận đáy lòng. Mọi sự vật xung quanh cảm thấy thân thuộc như thể tôi đã từng sống ở đây. Đôi khi tôi cảm thấy mình là vua của mảnh đất này, mong muốn cống hiến hết thảy những gì mình có vì lợi ích của chúng sinh nơi đây. Không có thứ gì trên thế giới này có thể đánh đổi được niềm vui và vinh quang mà tôi cảm nhận được.

Tôi nói với chồng tôi rằng: “Trong thế giới ngày nay, làm gì có ai tiêu tốn tiền bạc và thời gian để đi phát tờ rơi mà không mong đợi nhận lại được điều gì. Chỉ có các đệ tử Đại Pháp mới có thể làm điều đó”. Ông ấy nói ông hoàn toàn đồng ý.

Nhìn lại 23 năm tu luyện, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ. Tôi biết ơn Ngài vì Ngài đã dạy tôi cách tu luyện và chỉ cho tôi cách tìm lại bản ngã thực sự của mình. Tôi tạ ơn Sư phụ vì Ngài đã chọn tôi làm đệ tử Đại Pháp và ban cho tôi cơ hội hoàn thành sứ mệnh và cứu chúng sinh. Tôi tạ ơn Sư phụ vì Ngài đã khai sáng con đường tu luyện cho tôi. Tôi có thể sẽ không bao giờ báo đáp được ơn cứu độ của Ngài.

Tôi sẽ làm thật tốt ba việc, tu luyện tinh tấn và bước những bước cuối cùng thật vững chắc trên hành trình của mình.

Con xin tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/18/427142.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/24/193807.html

Đăng ngày 24-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share