Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hàn Quốc

[MINH HUỆ 18-06-2021] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Lần đầu tiên tôi nghe nói đến Pháp Luân Đại Pháp là vào tháng 8 năm 2004, khi đó tôi 54 tuổi. Tôi vô cùng trân quý cơ duyên tu luyện này và đã nỗ lực tinh tấn làm ba việc. Dưới đây tôi muốn chia sẻ về tầm quan trọng của chính niệm trên con đường tu luyện của mình.

Tôi đã biết đến Đại Pháp khi đi dạo trong một công viên nhỏ. Buổi chiều hôm đó, một học viên lớn tuổi đã hướng dẫn tôi một số động tác luyện công, ông bảo tôi rằng đây là Pháp Luân Đại Pháp và đưa tặng tôi một tờ thông tin về Đại Pháp. Trên đường về nhà, tôi thấy một điều thật lạ thường. Cứ như thể có một quả cầu lửa (hoặc một quả cầu ánh sáng) xoay chuyển trên bầu trời, nó chiếu sáng con đường tôi đi mãi cho tới khi tôi về đến nhà.

Theo những chỉ dẫn trong tờ thông tin về Đại Pháp, tôi đã tìm thấy cuốn Chuyển Pháp Luân trên Internet và đã đọc xong cuốn sách trong ba ngày. Từ khi còn trẻ tôi đã hứng thú với việc tu luyện, và tôi vẫn luôn tìm kiếm một pháp môn tu luyện chân chính trong hơn 20 năm qua. Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp chính là điều mà tôi hằng chờ đợi và tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Trong vài tháng tiếp theo, niềm vui vẫn cứ tiếp diễn và tôi đã được chứng kiến nhiều điều kỳ diệu.

Sư phụ giảng:

“Trong giới tu luyện chúng ta có không ít người như thế này: luôn luôn mong muốn tu luyện lên cao tầng. Đi khắp nơi cầu Pháp, tiêu tốn không ít tiền, núi Nam bể Bắc đều đã tới, đi tìm danh sư mà không gặp. Có danh tiếng không nhất định là có minh bạch”. (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Thiết lập điểm giảng chân tướng tại một địa điểm thu hút khách du lịch

Năm 2009, tôi nghỉ hưu sớm, vì vậy tôi có nhiều thời gian hơn cho tu luyện. Vào thời điểm đó, hàng năm có khoảng một triệu khách du lịch từ Trung Quốc tới Hàn Quốc, và cứ mỗi năm con số này lại tăng thêm từ 20% đến 40%. Để giúp người dân Trung Quốc minh bạch chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp do ĐCSTQ gây ra, tôi đã đăng ký theo học một chương trình đào tạo hướng dẫn viên du lịch. Mặc dù tôi đã khá lớn tuổi và việc học tiếng Trung rất khó, nhưng tôi không sợ mất thể diện và đã nỗ lực học tiếng Trung trong hai năm.

Myeong-dong là trung tâm mua sắm sầm uất nhất ở Seoul. Nơi đây thường chật kín khách du lịch Trung Quốc và Đại sứ quán Trung Quốc cũng cách đó không xa. Do đó nó đã trở thành một địa điểm quan trọng để giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc cho mọi người và giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ tà ác. Ở đó có hai quầy thông tin chân tướng, một quầy do một cặp vợ chồng học viên duy trì, nhưng sau đó họ đã rời khỏi Seoul. Một quầy khác do tôi cùng một học viên nữ tiếp quản. Nhưng chúng tôi chỉ có thể đến vào thứ bảy và chủ nhật. Khi có thêm nhiều học viên khác tham gia thì tôi cùng học viên còn lại bắt đầu tìm kiếm thêm những địa điểm khác.

Ngôi làng Bukchon Hanok là một điểm thắng cảnh miễn phí thu hút khách du lịch được bảo hộ bởi chính phủ Hàn Quốc. Các công trình kiến trúc và toà nhà thiết kế theo phong cách truyền thống thu hút rất nhiều khách du lịch tới tham quan mỗi ngày, bao gồm cả người Trung Quốc. Khi tôi tiếp cận sở cảnh sát phụ trách khu vực này, cảnh sát đã nói với tôi rằng tôi không được phép đặt các quầy thông tin giảng chân tướng bởi ở đây chỉ có một con đường dành cho xe cộ lưu thông chứ không có vỉa hè. Tôi không biết phải làm gì. Sau đó một vị cảnh sát khác đi đến và nói rằng trước đây anh ấy đã từng thấy ai đó phát tờ rơi ở đây, vì vậy việc xin giấy phép là hoàn toàn khả thi. Tôi biết sự giúp đỡ của anh không phải là ngẫu nhiên, hai tuần trước đó chúng tôi đã từng gặp gỡ anh.

Vào lúc đó, một quan chức cấp cao của chính quyền Trung Quốc đang tới thăm Hàn Quốc. Ba người học viên chúng tôi đã ở gần khách sạn để phát chính niệm. Ba giờ sau, năm nhân viên cảnh sát tìm thấy chúng tôi. Họ viện dẫn lý do chúng tôi vi phạm các quy định và cưỡng chế chúng tôi lên một chiếc xe cảnh sát để chở chúng tôi về nhà.

Có ba nhân viên cảnh sát ngồi trong xe và ban đầu họ đều khá trầm mặc. Tuy nhiên, sau khi tôi giới thiệu mình là một nhân viên công chức đã nghỉ hưu, họ trở nên kính trọng tôi và tình huống có sự thay đổi. Sau đó tôi kể cho họ nghe về việc tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào và những lợi ích cả thân lẫn tâm mà tôi đạt được, đồng thời giảng chân tướng về cuộc bức hại đang diễn ra ở Trung Quốc. Họ lắng nghe một cách chăm chú và đặt ra các câu hỏi, cuộc trò chuyện đã diễn ra rất suôn sẻ. Một trong những nhân viên cảnh sát đó chính là người mà sau này tôi gặp để xin giấy phép đặt quầy thông tin ở làng Bukchon Hanok.

Vị cảnh sát này đã nhận ra tôi ngay lúc đó và đồng ý cho chúng tôi đặt quầy thông tin. Việc này đối với tôi mà nói không hề ngẫu nhiên.

Sư phụ giảng:

“Giảng chân tướng là chiếc chìa khoá vạn năng”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003, Giảng Pháp tại các nơi IV)

Sư phụ cũng giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi thể hội được rằng miễn là chúng ta đặt tâm giảng chân tướng cứu người thì Sư phụ sẽ trợ giúp chúng ta, biến điều dường như không thể thành có thể.

Bằng cách này, chúng tôi đã xin được giấy phép để thiết lập một quầy thông tin chân tướng ở khu vực lối nhỏ vào làng Bukchon Hanok. Sau đó tình hình đã được cải thiện. Ở bên đường, chúng tôi đặt những tấm áp phích dài 40 mét trên tường và có thể nói chuyện với mọi người về Đại Pháp cũng như chân tướng cuộc bức hại ở bên cạnh con đường lái xe rộng 6 mét.

Sự ra đời của các tấm áp phích là kết quả của sự phối hợp giữa các học viên phụ trách thiết kế và các học viên phụ trách chế tác. Chúng tôi cũng cập nhật nội dung trên áp phích theo thời gian. Quanh năm, các học viên Trung Quốc giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc còn các học viên Hàn Quốc thì giảng chân tướng cho những du khách khác. Nơi đây đã trở thành một địa điểm chính ở Seoul để mọi người tới tìm hiểu về Đại Pháp.

Quá trình thiết lập điểm giảng chân tướng cũng là một quá trình tu luyện, với đủ cả áp lực bên ngoài lẫn nội bộ. Một lần tôi bị gọi đến văn phòng phụ trách điểm du lịch này và bị khiển trách với lý do là, những tờ thông tin chân tướng mà chúng tôi phân phát chứa hình ảnh với nội dung bạo lực và máu me, điều này không phù hợp cho trẻ em, và nhân viên văn phòng đã bị cán bộ cấp cao hơn chỉ trích. Mặc dù người nhân viên này lớn tiếng la mắng, nhưng tôi vẫn bình tĩnh lắng nghe. Sau cùng, tôi hỏi anh ấy: “Vậy thì, chúng ta cứ để mặc ĐCSTQ giết hại những học viên vô tội và kiếm lời từ thu hoạch nội tạng của họ phải không?” Người nhân viên nghe tôi nói xong thì khí thế hung hăng ban đầu đã biến mất và không nói thêm được lời nào nữa. Qua sự việc này, tôi thể hội được rằng lời nói của học viên xuất ra với chính niệm mạnh mẽ quả nhiên có uy lực chấn nhiếp tà ác phía sau thao túng con người.

Tôi đã đề xuất thay thế các tấm áp phích có nội dung được đề cập đến. Nhưng học viên phụ trách tư liệu không đồng ý, và nhất quyết bảo lưu nội dung ban đầu. Tôi cảm thấy vô cùng uỷ khuất, nhưng tôi đã phóng hạ được chấp trước này. Sau cùng thì tu luyện chính là buông bỏ mọi nhân tâm, bao gồm cả tự ngã và tập trung vào phối hợp với các học viên. Với tấm lòng bao dung và nhẫn nại, ít nhất thì tâm tính của tôi sẽ được đề cao lên. Sau đó, người học viên kia cũng sửa đổi nội dung trên các tấm áp phích và sản xuất thêm nhiều tư liệu dựa trên nội dung mới. Chúng tôi đã phối hợp tốt, khi nhìn lại tôi biết đây cũng là một quá trình tu luyện.

Nhẫn chịu trước khó khăn và bảo vệ điểm giảng chân tướng

Nằm giữa trung tâm văn hoá có một nhà hàng quy mô lớn dành cho khách du lịch với sức chứa lên đến 500 người, bãi đậu xe ở đó có thể đỗ được 30 chiếc xe buýt du lịch và 90% thực khách là đến từ Trung Quốc.

Có một lối đi dài dẫn đến nhà hàng, thích hợp cho việc giảng chân tướng. Ban đầu, chỉ có hai hoặc ba học viên tới tham gia. Sau đó, khi số lượng học viên tăng lên đến 6 hoặc 7 người thì có vấn đề phát sinh. Một số học viên đã lớn tiếng và thậm chí tranh cãi với khách du lịch. Một số đi theo khách du lịch vào tận bãi gửi xe để tiếp tục cuộc trò chuyện của họ.

Ông chủ nhà hàng tỏ ra khó chịu và nói rằng việc này có thể khiến lượng khách du lịch suy giảm hoặc gây ra những lo ngại về vấn đề an toàn. Một số học viên đã bỏ qua những điều đó và nói rằng việc giúp du khách Trung Quốc minh bạch chân tướng và thoái ĐCSTQ mới là điều quan trọng. Sau đó, ông chủ nhà hàng cùng với nhân viên của trung tâm văn hoá và nhân viên trông coi bãi đậu xe đã gọi cảnh sát tới để đuổi chúng tôi đi. Ba nhân viên của nhà hàng cũng dùng dao để uy hiếp chúng tôi. Họ nói rằng họ phải trả 20 triệu won (tương đương 18.000 đô la Mỹ) để thuê địa điểm này, và chúng tôi không thể chỉ đứng đó miễn phí. Ông chủ nhà hàng vung cây gậy trong tay và hét lên với chúng tôi rằng chúng tôi cần phải được trung tâm văn hoá chấp thuận thì mới được đến đây.

Theo lý thuyết, nếu chúng tôi xin được giấy phép thì mọi thứ sẽ trở lên dễ dàng hơn. Nhưng đây là tài sản tư nhân nên việc xin giấy phép là không khả thi. Sáu người chúng tôi đã tới gặp chủ tịch của trung tâm văn hoá, ba người ở ngoài phát chính niệm và ba người đi vào trong văn phòng. Tôi giải thích rằng trung tâm này là tổ chức lớn nhất bảo hộ quyền tự do và dân chủ ở Hàn Quốc. Theo đó, chúng tôi là những người tình nguyện thúc đẩy quyền tự do và nhân quyền cho người dân Trung Quốc. Thư ký của chủ tịch ra hiệu cho ông từ chối yêu cầu của chúng tôi. Do đó, ông đã giao toàn quyền xử lý việc này cho một vị giám đốc.

Tôi và vị giám đốc đã có một cuộc trò chuyện kéo dài khá lâu và ông ấy đã từ chối. Tôi vẫn không nản lòng: “Với hy vọng vào một xã hội tốt đẹp hơn, chúng tôi đang làm những việc này để kiến lập uy đức và mang đến những điều phước lành”, tôi nói một cách ôn hoà: “nếu ngài có thể giúp chúng tôi, ngài cũng sẽ đắc được phúc báo …” Trước khi tôi dừng lại, vị giám đốc nói rằng ông ấy là một tín đồ Công giáo và ông ấy cũng tin vào các giá trị như đức và phước lành. Ông ấy đã kể cho chúng tôi nghe một số câu chuyển mà ông trải qua trong quá khứ và cuối cùng đã chấp thuận yêu cầu của chúng tôi.

Ông chủ nhà hàng không hài lòng với quyết định này. Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng đạt được một sự thoả thuận, đó là chúng tôi không được phép đi theo khách du lịch vào bãi đậu xe và số lượng học viên tại một thời điểm không quá bốn người.

Nhờ sự gia trì của Sư phụ cùng với chính niệm mạnh mẽ của toàn thể học viên, chúng tôi đã có thể duy trì điểm giảng chân tướng này. Đây cũng là một cơ hội cho tất cả chúng tôi cùng nhau đề cao. Tuy nhiên can nhiễu lại đến nhanh chóng sau khi mọi việc lắng xuống.

Một ngày có khoảng hơn 20 du khách Trung Quốc khá trẻ tuổi tới dùng bữa, họ mặc đồng phục và để tóc ngắn. Khi họ rời khỏi nhà hàng, một người trong số họ đi đến và dẫm chân lên một tấm áp phích để trên mặt đất. Tôi cố gắng ngăn cậu ta lại, nhưng những người còn lại đã xông lên đấm vào đầu và đá tôi. Một học viên nữ cố gắng ngăn cản họ nhưng cô ấy đã bị đẩy ra xa và các tài liệu bị rải khắp mặt đất.

Người lái xe buýt du lịch đã nói với tôi nên báo nhóm người bạo lực này cho cảnh sát càng sớm càng tốt. Nhưng ông chủ nhà hàng thúc giục tôi không nên làm vậy bởi điều này sẽ gây bất lợi cho cả ông ấy và tôi. Sau khi cân nhắc một lúc, tôi thấy rằng việc báo cảnh sát sẽ khiến sự tình phức tạp thêm, trong khi mục đích của chúng tôi chỉ là giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc.

Người lái xe buýt nhắc lại “Hãy báo việc này cho cảnh sát. Tôi sẽ đứng ra làm nhân chứng”.

Tôi nói tôi sẽ không làm vậy. Tôi không hề bị thương vào lúc đó. Nhưng vài tháng sau, một chân tôi lại bị thương và tôi phải đi khập khiễng.

Mặc dù bị đánh nhưng tôi cảm nhận được sự khó xử của ông chủ nhà hàng nên tôi không muốn mang lại phiền toái cho ông nữa. Vì thế tôi đã bỏ qua chuyện này. Nếu sự chịu đựng của bản thân có thể đổi lấy cơ hội giúp nhiều chúng sinh hơn được cứu, thì điều đó là hoàn toàn xứng đáng. Tôi hướng nội và nhận ra mình đang nuôi dưỡng một chấp trước mạnh mẽ – lo sợ mất điểm giảng chân tướng, điều này khiến tôi luôn cảm thấy bất an. Tuy nhiên sau sự việc này, tôi đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ông chủ nhà hàng cũng không còn gây khó dễ cho chúng tôi nữa.

Sư phụ giảng:

“Dù họ tu luyện thế nào, họ đều che đậy không nổi những tâm mà họ chưa trừ bỏ. Dù họ tu luyện ra sao, tôi đều sẽ dùng tới biện pháp các loại phương diện —mặc kệ là họ cảm thấy đang làm công tác thần thánh nhất— để đưa những cái tâm mà họ không buông bỏ được nhất biểu hiện ra. Dẫu rằng chư vị làm công tác là vì Đại Pháp, tôi cũng sẽ khiến chúng biểu hiện ra. Bản thân công tác không khiến họ đề cao thì không được đâu, sự đề cao của tâm tính của họ mới là ở vị trí số một, thăng hoa của họ mới là vị trí thứ nhất”. (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998])

Tôi nhận ra Sư phụ từ bi đã cấp cho tôi cơ hội này để tu khứ chấp trước. Có nhiều du khách Trung Quốc đã đến đây để dùng bữa trưa và bữa tối. Nhiều người trong số họ đã minh bạch chân tướng và làm tam thoái.

Vượt qua rào cản ngôn ngữ và kiên trì giảng chân tướng trực diện

Khi giảng chân tướng cho người Trung Quốc ở các điểm du lịch thì ngôn ngữ chính là một rào cản lớn đối với người Hàn Quốc chúng tôi. Một vài học viên Trung Quốc đã dịch một số cụm từ thông dụng sang tiếng Trung và thậm chí còn ghi âm lại, việc này hỗ trợ chúng tôi rất nhiều. Các cụm từ mà tôi thường dùng để nói chuyện với mọi người đó là: “Tôi là một người Hàn Quốc. Hàn Quốc là một quốc gia dân chủ với tự do ngôn luận và tự do tín ngưỡng. Vì sao bạn nên thoát xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ? Bởi vì dân tộc Trung Hoa có nền văn hoá Thần truyền kéo dài hàng ngàn năm lịch sử. Chúng tôi tin vào văn hoá truyền thống Trung Hoa chứ không phải chủ nghĩa Mác hay Lênin. Chủ nghĩa cộng sản chính là vô thần và những người đi theo nó sẽ không được Thần, Phật bảo hộ khi thảm hoạ tới”.

Sau khi chứng kiến một người Hàn Quốc nói tiếng Trung, các du khách thường cảm thấy tò mò và đặt rất nhiều câu hỏi như: Tôi đã học tiếng Trung ở đâu? Tôi kiếm được bao nhiêu tiền mỗi ngày? Tôi được trả bao nhiêu tiền mỗi ngày để làm công việc này? Tôi nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và giải thích cho họ biết Đại Pháp đã hồng truyền tới Hàn Quốc như thế nào. Những lời này thường rất có hiệu quả. Vì tôi trò chuyện với họ như những người bạn nên họ không cảm thấy sợ hãi và dễ dàng thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Một số người nói rằng tiếng Trung của tôi rất tốt, và một số người muốn bắt tay tôi. Những người khác còn giơ ngón tay cái lên biểu thị ý khen ngợi.

Có lần, một thanh niên trẻ đang đứng đọc các tấm áp phích. Tôi tới trò chuyện với cậu một lúc và cậu đã đồng ý làm tam thoái. Điều thú vị là, mỗi khi tôi nói điều gì đó thì cậu ấy đều lặp lại lời tôi nói. Kết quả là hơn 20 du khách đứng đằng sau cậu ấy đều nghe thấy những điều tôi nói. “Vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn đã bị ĐCSTQ dàn dựng. Hãy thử nghĩ xem, Quảng trường Thiên An Môn rộng lớn như thế, làm sao cảnh sát có thể tìm thấy chăn và bình cứu hoả chỉ trong vòng một đến hai phút?” Tôi nói: “‘Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’. Đây chính là Thiên lý. ĐCSTQ đã phạm nhiều tội ác trong lịch sử, đừng đi theo nó, đừng trở thành con dê thế tội cho nó …” Mọi người đã lắng nghe đoạn hội thoại giữa chúng tôi và khoảng một nửa trong số họ đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Một lần khác, tôi trông thấy một thanh niên trẻ đang ngồi trên mặt đất và đọc các tài liệu. Sau khi chào hỏi, cậu ấy đã hỏi tôi một số câu hỏi như tôi sống ở đâu, tôi bắt đầu tu luyện khi nào, và Sư phụ Lý (nhà sáng lập pháp môn Pháp Luân Đại Pháp) đang ở đâu. Cậu cũng hỏi thêm một số câu hỏi riêng tư. Mặc dù nghi ngờ cậu ấy có thể là đặc vụ, nhưng tôi vẫn trả lời các câu hỏi và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho cậu. Đột nhiên, tôi nhận ra nước mắt xuất hiện trên mắt cậu. Sau khi cậu rời đi, tôi hồi tưởng lại và đoán rằng có lẽ trước đây cậu cũng từng là một người tu luyện. Lẽ ra tôi nên nói với cậu ấy rằng: “Cậu biết không, Sư phụ vẫn đang chờ đợi cậu”.

Tâm thái thuần chính là chiếc chìa khoá vạn năng. Khi nói chuyện với du khách Trung Quốc, tôi thường nhìn thẳng vào họ và giải thích mọi điều một cách chân thành. Họ cũng nhìn vào mắt tôi và nhìn thấy sự chân thật của tôi. Nếu tôi có tâm hoan hỷ, cho rằng người này nhất định được cứu rồi thì hầu hết các lần đó hiệu quả đều không tốt.

Có ngày tôi gặp phải rất nhiều can nhiễu. Khi tôi đang giải thích về cuộc bức hại và việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ cho một du khách, thì một người nào đó – có thể là người nhà hoặc cũng có thể là du khách khác – sẽ đến và làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi. Chỉ có ba người đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ vào ngày hôm đó. Ngày hôm sau cũng xảy ra điều tương tự, tôi hướng nội và nhận ra mình đã không học Pháp đủ và chỉ chú trọng vào làm các việc. Đến ngày thứ ba, tôi đã học Pháp trước khi ra ngoài giảng chân tướng, ngày hôm đó đã có 43 người đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ và ngày tiếp theo lại có 35 người thoái. Tôi thể ngộ được rằng Sư phụ luôn bên cạnh giúp đỡ và chúng tôi chỉ cần đi thực hiện mà thôi. Trên thực tế, khi giảng chân tướng cho mọi người, thân thể tôi có thể di chuyển một cách nhẹ nhàng và không cảm thấy mệt mỏi.

Các hướng dẫn viên du lịch thường ăn một cách nhanh chóng và ra ngoài trước để đợi khách du lịch. Tôi thường trò chuyện với họ. Tôi nói: “Tôi thực sự thích công việc của các bạn. Bạn biết đấy, chúng tôi ở đây cũng đang hành thiện tích đức”, “có lẽ những người thông minh như bạn sẽ hiểu rõ hơn về Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng nhiều khách du lịch thông thường chỉ tin vào tuyên truyền của ĐCSTQ. Vì họ đang ở ngoài Trung Quốc nên đây sẽ là cơ hội tốt để họ lắng nghe chân tướng”. Tôi nói tiếp: “Nếu tích đức khi còn trẻ thì sau này chúng ta sẽ đắc được phúc báo, đạt được thân thể khoẻ mạnh và cuộc sống hạnh phúc”. Các hướng dẫn viên đã tán đồng với tôi và cho phép các du khách tiếp nhận tài liệu chân tướng. Nhiều hướng dẫn viên cũng thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Chúng tôi cũng tặng các món quà là đĩa DVD chứa thông tin về Pháp Luân Đại Pháp cho các tài xế lái xe buýt du lịch sẵn lòng đón nhận. Sau khi các hướng dẫn viên, tài xế xe buýt, và các nhân viên cảnh sát minh bạch chân tướng thì áp lực từ bên ngoài mà chúng tôi phải đối mặt cũng giảm đi.

Mục tiêu của tôi là khi tôi đạt được số lượng người tam thoái đã đặt ra thì tôi sẽ tăng con số đó lên. Sau khi số lượng người thoái vượt quá 5.000 người, tôi đã tăng mục tiêu lên 10.000. Hiện tại tôi đã hoàn thành 87% mục tiêu của mình. Có những ngày tôi không muốn ra ngoài giảng chân tướng, ví như những ngày tuyết rơi, trời mưa hay các kỳ nghỉ lễ. Tôi luôn phải nhắc nhở bản thân rằng tôi cần phải vượt qua tâm an dật và bước ra ngoài thường xuyên hơn.

Lời kết

Chúng tôi từng ký một hợp đồng đăng 800 bức ảnh trên 100 toa tàu điện ngầm nhằm phơi bày sự tàn bạo trong việc cưỡng bức mổ cướp nội tạng của ĐCSTQ. Vào ngày sau khi hợp đồng được ký kết, ngay khi bước ra ngoài, tôi cảm nhận thấy hương thơm tường hoà của hoa tử đinh hương bay tới. Toàn bộ thân thể tôi được thư giãn, làn da cũng trở nên mềm mịn hơn. Thông qua thiên mục, tôi nhìn thấy một tầng vật chất giống như chiếc lưới đánh cá bao bọc lấy tôi bị kéo lên, từ mắt cá chân kéo qua đỉnh đầu và di chuyển lên trên trời trước khi biến mất vào không trung. Sau đó tôi có thể cảm thụ được trạng thái thoải mái và tự tại chưa từng có. Một cảm giác vô cùng mỹ diệu mà không thể diễn đạt được bằng lời. Chúng tôi biết rằng chỉ cần chúng tôi thực thi được tốt thì Sư phụ sẽ cấp cho chúng tôi còn nhiều hơn thế.

Các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp quả thực rất sâu sắc. Khi tiếp tục đọc những kinh sách này, toàn bộ nghi vấn của tôi đều được giải đáp. Càng buông bỏ được nhiều chấp trước, tôi càng minh bạch được nhiều Pháp lý. Tu luyện là một quá trình vô cùng tuyệt diệu.

Tôi đã dành ra tám tháng để chép tay cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi cũng dành 2 năm để học thuộc cuốn sách từng đoạn từng đoạn. Tôi có thể học tiếng Trung và học Pháp đồng thời. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Vào một ngày tháng 7 năm 2019, trong khi đang thiền định thì tôi nhìn thấy một đám mây trắng trên bầu trời. Tôi cảm nhận rằng bầu trời giống như chân ngã của tôi, còn đám mây kia đại diện cho những chấp trước, dục vọng, và các loại quan niệm của tôi. Vào lúc đó, tôi đang ở trên đám mây và dần dần hạ xuống dưới. Nếu tôi cứ tiếp tục hạ xuống như vậy thì thân thể vật chất của tôi sẽ tử vong. Tôi đứng trên đám mây và cố gắng nhảy lên. Vào lúc đó, tôi như thể bị điện giật chết, lập tức bất tỉnh.

Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã có một thân thể vật chất tồn tại giữa trời và đất, vậy tôi còn cần điều gì nữa? Tôi cảm giác như chân ngã và thân thể vật chất của mình hoà vào làm một.

Sau trải nghiệm này, từ sâu trong tâm tôi trở nên vô cùng vui vẻ. Rất nhiều thứ bao gồm cả sự cô đơn không còn làm phiền tôi được nữa.

Trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài, dẫu có gặp khó khăn thì chúng ta vẫn phải không ngừng thử thách bản thân và tạo ra những bước đột phá. Có thể sẽ có những khó khăn và sợ hãi, nhưng sẽ không thực sự nguy hiểm. Tôi thể ngộ được nội hàm của chính niệm chính là bao gồm dũng khí và sự không ngừng đề cao bản thân.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/18/427131.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/19/193751.html

Đăng ngày 15-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share