Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 25-05-2021] Dường như hầu hết con dâu và mẹ chồng đều không hòa hợp với nhau. Thật bất bình thường nếu đôi bên không tranh cãi. Thế nhưng tôi là một người vô cùng may mắn. Tôi là người con dâu may mắn nhất trên thế giới này vì mẹ chồng tôi là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Hình thành một môi trường tu luyện mới

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1999. Vào ngày 20 tháng 7, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại môn tu luyện này. Mỗi ngày, TV đều đưa tin phỉ báng Đại Pháp suốt cả ngày. Mặc dù tôi tu luyện Đại Pháp chưa lâu nhưng sau khi suy nghĩ một cách nghiêm túc, tôi đã quyết định đứng lên vì Đại Pháp.

Mặc dù tôi không trải qua cuộc Cách mạng Văn hóa, nhưng tôi biết những rủi ro mình sẽ phải đối mặt khi bước ra bảo vệ Đại Pháp. Đối diện với cuộc đàn áp phô thiên cái địa, tôi cũng sợ. Mọi người tại nơi làm việc cần phải chọn một lập trường. Việc viết tuyên bố cam kết không tu luyện Đại Pháp vẫn chưa đủ, bạn còn phải chỉ trích môn tu luyện này. Nhưng tôi đã quyết định rồi. Vì vậy tôi đã viết 8 chữ: “Pháp Luân Đại Pháp, thiên cổ kỳ oan” và rời đi.

Thoáng chốc một thập kỷ đã trôi qua. Tôi bị giam giữ phi pháp trong suốt 5 năm chỉ vì đã đứng lên bảo vệ Đại Pháp. Tôi đã mất tất cả và cuộc hôn nhân của tôi cũng tan vỡ. Tôi đã không tu luyện vững chắc trong khi bị bức hại. Tôi bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi đã rất hoang mang về trạng thái tu luyện của mình. Tại sao tôi không thể tu xuất được tâm từ bi và một tâm thái tường hoà?

Một hôm tôi gặp một đồng tu. Mẹ của anh ấy cũng là một đồng tu và bà ấy luôn vui vẻ. Sau khi gặp bà ấy tôi mới hiểu thế nào là tường hoà. Trước khi gặp bà ấy, tôi ít khi có cơ hội được tiếp xúc với các học viên lớn tuổi bởi vì cuộc bức hại đã tách tôi ra khỏi các học viên khác. Tôi thiếu một môi trường tu luyện ổn định. Sức khỏi của tôi cũng rất kém và nước da sạm đi.

Mẹ của người học viên đó rất để ý đến trạng thái tu luyện của tôi. Con trai bà độc thân và tính cách của chúng tôi bổ sung cho nhau về nhiều mặt. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, chúng tôi đồng ý lập gia đình và bắt đầu một môi trường tu luyện mới. Vì vậy, mẹ anh ấy trở thành mẹ chồng tôi.

Vết thương cũ được chữa lành

Trong mắt cha mẹ, tôi là một đứa trẻ biết nghe lời. Tôi học tập xuất sắc và có một công việc ổn định với một tương lai tươi sáng. Nhưng tôi đã bị sa thải, bị tống vào trại lao động và bị kết án tù và buộc phải ly hôn do không từ bỏ đức tin của mình. Mẹ tôi khóc hết nước mắt còn cha tôi trở nên lập dị dưới áp lực to lớn. Sự lựa chọn kiên quyết của tôi đã cho mọi người thấy bạo lực cũng không thể khiến con người từ bỏ đức tin của họ. Bố mẹ tôi đã phải chịu đựng nỗi đau sâu sắc trong hơn 10 năm.

Sau khi được trả tự do, tôi dần trở nên nhạy cảm và dễ nổi nóng. Có lúc tôi như thuốc súng có thể nổ bất cứ khi nào bén lửa. Khi tôi khuyên cha tôi thoái khỏi ĐCSTQ, ông đã từ chối và thậm chí còn bảo vệ ĐCSTQ. Tôi đã tức giận và thường xuyên xung đột với ông. Tôi biết vậy là sai nhưng tôi không thể kiểm soát cơn nóng giận của mình. Mẹ tôi bắt đầu gào thét như thể bị mất trí mỗi khi bà nghe thấy tôi tranh cãi với cha. Cả gia đình tôi chìm trong tuyệt vọng.

Sau khi gặp chồng tương lai và mẹ của anh ấy, cha mẹ tôi cảm thấy ấm áp vì thấy họ thật sự chăm sóc cho tôi. Họ đã rất cảm động. Tuy nhiên ban đầu vẫn khá khó khăn cho cả hai gia đình khi chúng tôi dọn về ở chung.

Mẹ chồng tôi dự định đặt Pháp tượng của Sư phụ ở phòng khách. Mẹ tôi lập tức phản đối và to tiếng. Mẹ chồng tôi rất bất ngờ. Bà và con trai đã tu luyện Đại Pháp công khai hơn 10 năm. Khi bố chồng tôi còn sống, ông hoàn toàn ủng hộ đức tin của họ. Nơi làm việc của bà cũng cố gắng hết mức bảo vệ bà. Bà chưa từng gặp phải sự phản đối trước đó. Tuy nhiên bà cũng không nói một câu nào và bắt đầu chăm sóc gia đình này một cách tận tâm.

Sau khi kết hôn, tôi cùng chồng tới nơi khác làm việc. Mẹ chồng tôi bắt đầu một cuộc sống mới với bố mẹ tôi từ hai bàn tay trắng như một người chị lớn tuổi. Bà làm việc chăm chỉ, rất nhanh nhẹn và nấu ăn rất giỏi. Bà nấu các món ăn ngon và biết làm mọi thứ từ bánh ngọt đến các món tráng miệng. Trong dịp Tết truyền thống Trung Quốc, bà đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn như một đầu bếp chuyên nghiệp. Cha mẹ tôi chưa từng gặp một người nào có khả năng như vậy. Họ đã rất ngạc nhiên.

Ba người lớn tuổi hòa hợp nhau một cách kỳ diệu và ngôi nhà lạnh lẽo nay đã sống lại. Hàng xóm được nếm thức ăn ngon tuyệt vời của mẹ chồng tôi nấu. Mẹ chồng tôi luôn nở nụ cười trên môi. Niềm hạnh phúc của bà như dòng suối chảy không ngừng từ trong tâm. Ai nhìn thấy bà đều lập tức cảm thấy vui vẻ. Bất kể bà sống ở đâu, trong vòng chưa đầy ba tháng, các mối quan hệ giữa hàng xóm láng giềng đều được cải thiện.

Bà thích nói chuyện bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Bà có thể nói về bất cứ điều gì một cách sống động, từ việc trong nhà và bên ngoài cho tới những giai thoại và những sự việc thú vị, kết hợp cùng với kiến thức và kinh nghiệm của mình như một người tu luyện. Bà đã cho bố mẹ tôi thấy Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào, những người tu luyện tốt ra sao, và giúp họ thấy rõ những lời dối trá thêu dệt bởi ĐCSTQ để biện minh cho cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của nó.

Dần dần thái độ của bố mẹ tôi đã thay đổi 180 độ. Mẹ tôi đã vô cùng hối tiếc về quá khứ và quan điểm phản đối gay gắt của bà về Pháp Luân Đại Pháp. Bà đã chân thành ăn năn hối lỗi nhiều lần và tự trách bản thân đã tin theo lời nói dối của Trung Cộng. Bà đã thoái đảng trực tuyến và viết nghiêm chính thanh minh. Khi các quan chức ĐCSTQ quấy rối chúng tôi, bà đã dùng lời lẽ nghiêm khắc, kể ra trải nghiệm của bản thân, lên án chính sách bức hại của Giang Trạch Dân đã mang đến bao tai hoạ cho bách tính. Cuối cùng bà còn dũng cảm cùng chúng tôi đệ đơn tố cáo hình sự cựu lãnh đạo ĐCSTQ với tên thật của bà. Cha tôi cũng đã thay đổi quan niệm. Ông đã nhận ra cuộc bức hại tàn ác như thế nào và những lợi ích Pháp Luân Đại Pháp mang lại cho mọi người. Ông đã làm một chiếc khung thật đẹp để cho mẹ chồng tôi treo ảnh Pháp tượng của Sư phụ. Ông thậm chí còn cùng mẹ chồng tôi đi gặp đại diện chính quyền ĐCSTQ ở quận để yêu cầu họ không quấy rối những gia đình tu luyện Đại Pháp.

Mẹ chồng tôi đã quét sạch đám mây mù bao trùm gia đình chúng tôi. Nhiều lúc tôi ngạc nhiên khi quan sát bố mẹ tôi trông thật hạnh phúc và thư giãn, nói chuyện với mẹ chồng tôi như với một người chị. Đó thật sự là kết quả khi một học viên chân tu Pháp Luân Đại Pháp. Lòng từ bi thuần khiết giống như pha lê tỏa ánh vàng kim chan hòa hạnh phúc, thật là một điều kỳ diệu. Tôi thật may mắn đã có được duyên phận này.

Người tu luyện vị tha

Mẹ chồng tôi đã thay đổi hoàn toàn sau khi tu luyện Đại Pháp. Những bất hạnh trong cuộc sống khiến bà trở thành người luôn tranh đấu để giành giật lợi ích. Bà có một tuổi thơ hạnh phúc nhưng sau khi chế độ ĐCSTQ nắm quyền, tài sản của gia đình bà bị tịch thu. Là con gái trưởng, bà phải nghỉ học và ra ngoài làm việc trợ giúp gia đình. Bà đã làm nhiều việc, bán rau quả, làm người phục vụ và làm việc trong các nhà máy. Bà là người rất thông minh, làm việc chăm chỉ và có năng lực. Mọi người đều yêu quý bà. Tuy nhiên bà không dễ dàng để người khác lợi dụng chiếm lợi ích của mình.

Mặc dù bà thông minh và khỏe mạnh, sức khỏe của bà giảm sút khi bà mới khoảng đầu 40 tuổi và bị buộc phải nghỉ hưu sớm. Con trai bà mắc một dạng bệnh gan hiếm gặp và không thuyên giảm mặc dù đã tìm kiếm bác sỹ ở khắp nơi. Bệnh tình của anh kéo dài nhiều năm và sắp không qua khỏi, khiến gia đình rất tuyệt vọng.

Con trai bà đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Chỉ trong vòng ba tháng, anh ấy đã hồi phục. Chồng tôi nhớ lại: “Khi đó cuốn Chuyển Pháp Luân vẫn chưa xuất bản. Anh chỉ thực hành các bài tập. Bởi vì anh uống rất nhiều thuốc nên trong miệng luôn có vị đắng. Anh không cảm thấy thèm ăn. Nhưng chỉ một ngày sau khi luyện công, anh đã có cảm giác thèm ăn. Dần dần, thân thể anh khỏe lên từng ngày. Cơ thể anh không ngừng đẩy ra những thứ xấu, chiếc nhẫn trên tay của anh đã biến thành màu đen. Ba tháng sau, mẹ anh nhờ anh bê bao bột mỳ từ dưới tầng lên. Trước đây leo cầu thang rất khó khăn, vậy mà hôm đó đã leo lên leo xuống mấy lần, xách ba bao bột mỳ nặng 25kg. Mẹ đã ôm anh và nói: “Con trai mẹ đã khỏe lại thật rồi!”

Mẹ chồng tôi cũng đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi thấy con trai mình hồi phục. Ngay sau đó, mọi bệnh tật của bà đều biến mất. Một lần bà cảm thấy rất khó chịu và buồn nôn. Bà đã thổ ra một ngụm máu lớn. Bà chạy vào nhà vệ sinh và tiếp tục nôn rất nhiều. Bà tiếp tục nôn vào một cái chậu lớn. Cuối cùng, một nửa cái chậu đầy máu tươi bà đã nôn ra. Cũng có những cục máu đen to bằng quả trứng.

Bà không hề cảm thấy sợ. Cơ thể bà cảm thấy nóng và đầu óc bà rất minh mẫn. Bà nhận ra Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho bà. Bụng của bà bắt đầu đau sau khi bà tống khứ ra hết những thứ đó và bà bắt đầu đi ngoài ra phân đen. Tình trạng như vậy diễn ra trong suốt ngày hôm đó. Buổi tối bà ngủ gục trên giường. Hàng xóm nghĩ rằng bà sẽ không qua khỏi.

Được cả gia đình ủng hộ, bà đã không đi tới bệnh viện mà ở nhà nghe các bài giảng của Sư phụ và nhạc Đại Pháp. Bà đã kiên trì luyện công. Dần dần, bà đã có thể uống nước, ăn đồ ăn loãng và sau đó ăn được một chút cơm. Bà đã hoàn toàn hồi phục sau sáu tháng. Từ đó trở đi. Bà trở thành một con người mới. Bà đã tăng cân và nước da của bà trở nên hồng hào. Bà cũng luôn luôn mỉm cười.

Tính cao ngạo của bà đã biến mất – thay vào đó bà trở nên vui vẻ, ấm áp và chu đáo. “Sư phụ đã biến tôi thành một con người mới,” bà nói trong sự cảm kích sâu sắc. Không lời nào có thể diễn tả niềm hạnh phúc tràn ngập của gia đình tôi.

Khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, mẹ chồng tôi và các học viên khác không do dự mà đi thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Bà tới Bắc Kinh một vài lần và giương cao biểu ngữ ở quảng trường Thiên An Môn và hô lớn Pháp Luân Đại Pháp hảo, trả lại thanh danh cho Sư phụ của chúng tôi. Bà đã trở về nhà an toàn. Bất chấp áp lực cực đại, bà đã tìm đủ mọi cách để bảo vệ sách Đại Pháp và các đồng tu. Bà giảng chân tướng bất cứ nơi nào bà đi qua, bằng cách dán các tờ thông tin và treo băng rôn. Bất cứ nơi đâu bà đi qua, bà đều giảng chân tướng và kêu gọi mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ngay cả khi chồng bà đã qua đời. Con trai bà bắt buộc phải bỏ nhà ra đi để tránh bị bức hại và bà đã bị kết án tù, bà vẫn không ngừng làm những việc một đệ tử Đại Pháp cần làm mỗi ngày.

Một lần bà đi tới một tòa nhà chung cư để phát tờ rơi chân tướng. Lúc ở tầng ba, bà nghe một người đàn ông hét lớn: “Bà là ai, đứng lại.” Sau đó bà nghe tiếng chân nặng nề tiến đến. Bà nhanh chóng xuống tầng và cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Xin Sư phụ hãy khiến người đó dừng lại!” Khi bà quay đầu lại nhìn, bà thấy người đàn ông đó đã bị đông cứng tại chỗ, và bà đã có thể chạy thoát.

Một lần khác sau khi phân phát xong các tờ rơi giảng chân tướng thì trời đã rất muộn. Bà đi đường tắt về nhà trên một con đường nhỏ giữa những cánh đồng. Đột nhiên bà bị rơi vào một cái hố đầy nước. Trời tối đến nỗi không thể nhìn thấy được các ngón tay của mình và bà hoàn toàn bị chìm trong nước. Bà không biết bơi và người lại mập. Ngay lúc bà nghĩ mình sắp chết, bà đã hét lên trong tâm: “Sư phụ ơi xin Ngài cứu con.” Một lực rất mạnh nâng bà lên và đầu bà đã nhô lên khỏi mặt nước. Chẳng mấy chốc chân bà đã bước trên mặt đất. Bà liền từ từ leo lên. Bà nhanh chóng cúi đầu và cảm tạ Sư phụ đã cứu mạng.

Mẹ chồng tôi cũng giúp đỡ những đồng tu bị bức hại. Có một nữ đồng tu đã bị nằm liệt giường vì bị tra tấn. Gia đình cô đã bị lừa dối bởi những tuyên truyền bôi nhọ Đại Pháp của ĐCSTQ và đã từ bỏ cô. Mẹ chồng tôi đã chịu trách nhiệm chăm sóc cho đồng tu này. Bà tới nhà cô mỗi sáng, nấu bữa ăn, vệ sinh thân thể cô, giặt quần áo, động viên cô và cùng cô học Pháp. Chăm sóc một người liệt giường là một công việc rất mệt mỏi. Bà đã chăm sóc nữ đồng tu này trong vài năm. Mặc dù cuối cùng cô ấy đã qua đời, nhưng gia đình cô đã nhận ra rằng những học viên Pháp Luân Đại Pháp thực sự là những người tốt.

Gương mẫu trong tu luyện

Tôi rất may mắn vì mẹ chồng tôi coi tôi như con gái bà và chăm sóc tốt cho tôi. Khi chúng tôi mới cưới, tôi bị nghiệp bệnh rất nặng và thỉnh thoảng phải nằm liệt giường. Mẹ chồng tôi luôn đắp chăn cho tôi, nấu cháo và giúp tôi đi đúng hướng trên con đường tu luyện.

Những người trí thức gặp trở ngại lớn trong khi học Đại Pháp. Họ bị vướng mắc bởi những suy nghĩ phức tạp của họ. Ví dụ, tôi luôn luôn nghĩ rằng hướng nội nghĩa là thừa nhận mình sai và thay đổi cách làm của mình. Vì vậy tôi nghĩ rằng mình đã làm tất cả đều đúng trong tu luyện. Tôi chỉ thật sự hiểu thế nào là hướng nội sau khi gặp mẹ chồng tôi.

Không giống tôi, bà không nghĩ quá nhiều. Tâm trí bà rất thuần tịnh và bà tập trung vào việc đạt được các yêu cầu của Đại Pháp. Bà dậy vào 3 giờ 30 phút mỗi ngày, luyện các bài công pháp và sau đó học Pháp. Bà rất nguyên tắc và tràn đầy năng lượng trong cả ngày. Bất cứ khi nào xảy ra xung đột hoặc có vấn đề, bà không cau có và ngồi suy nghĩ về nó như tôi. Bà bình tĩnh đối mặt và giải quyết vấn đề. Chồng tôi cũng như vậy.

Mặc dù tôi thường nghĩ mình đang tu luyện, nhưng tôi đã làm được những điều cơ bản trong tu luyện chưa? Tôi không thể dậy sớm luyện công buổi sáng. Tôi không thể ngồi đả tọa trong tư thế song bàn. Tôi không học Pháp thường xuyên. Tôi thường bị stress và tâm tôi không vững vàng, ổn định. Tôi bị mắc kẹt trong quan nạn trong một thời gian dài và tính tôi khá thất thường. Sau khi kết hôn tôi nhận ra mình không ở trong trạng thái đúng đắn trong tu luyện.

Sư phụ đã giảng:

“Hơn nữa, một cá nhân mong muốn tu luyện, nhưng đó đâu phải chuyện dễ dàng. Tôi đã giảng rằng đây là một việc nghiêm túc phi thường, ngoài ra nó là điều siêu xuất [khỏi] người thường; so sánh với bất kể sự việc gì nơi người thường thì nó cũng khó hơn.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Quả vậy, tu luyện khó hơn bất cứ điều gì khác, và là một điều phi thường. Tôi đã từng đọc rất nhiều sách viết bởi người thường và biết rất nhiều lý thuyết. Tuy nhiên tôi cũng chưa thật sự đắc được Đại Pháp mặc dù tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Dường như tôi chỉ không ngừng nghĩ làm sao làm tốt ba việc mỗi ngày nhưng tôi không nhìn ra chấp trước ẩn sâu bên trong mỗi suy nghĩ. Vì vậy tôi không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của Pháp.

Lấy mẹ chồng mình làm gương, tôi quyết định bắt đầu từ những điều cơ bản nhất, luyện tập các bài công pháp mỗi buổi sáng, học Pháp và phát chính niệm. Luyện công buổi sáng là thử thách lớn đối với tôi. Tôi cố gắng thức dậy vào lúc 4h30, nhưng hôm sau lại ngủ quên. Tôi tìm được mọi lời bao biện. Mẹ chồng tôi không trách mắng tôi, thay vào đó bà cố gắng làm hết các công việc nhà để tôi có thể hoàn thành công việc của mình sớm hơn.

Nhưng tư tưởng của con người thật giảo hoạt. Khi tôi không làm tốt, tôi bao biện cho bản thân và thậm chí trở nên dựa dẫm vào mẹ chồng. Tôi nghĩ tôi có thể được coi là một đệ tử Đại Pháp dựa vào việc tôi có một đồng tu lớn tuổi hơn hằng ngày vẫn chăm sóc rất chu đáo cho tôi và tôi có một đức tin mạnh mẽ vào Đại Pháp. Ngay cả khi tôi làm không tốt, dần dần điều đó cũng không còn khiến tôi thấy phiền. Mẹ chồng tôi nhìn thấy tôi đang coi bà như hình mẫu và dựa dẫm vào bà. Bà nhận ra bà cần buông bỏ cái tình của mình với các con. Thỉnh thoảng bà đi thăm bạn bè, họ hàng ở các thanh phố khác và ở lại đó hai đến ba tháng. Sự dựa dẫm của tôi đã giảm đi rất nhiều.

Hai năm sau bà quyết định chuyển về quê sống. Mặc dù chúng tôi lưỡng lự không muốn chia tay bà nhưng chúng tôi tôn trọng quyết định của bà.

Sau khi bà rời đi, tôi đã thật sự có thể dậy được lúc 3h30 sáng. Khi đồng hồ báo thức tắt, tôi ra khỏi giường rất dễ dàng. Sau khi luyện công xong, tôi không cảm thấy buồn ngủ chút nào trong cả ngày hôm đó. Ngày hôm sau tôi dậy sớm đúng giờ và không cảm thấy mệt. Kể từ khi tôi bắt đầu kiên trì luyện công vào các buổi sáng, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tâm tôi trầm tĩnh khi tôi ngồi đả tọa và học Pháp.

Khi nhìn lại, tôi thấy rằng mọi suy nghĩ trước đây của tôi đều là chấp trước. Trí huệ căn bản không thể cứ vắt óc là có được. Nó đến từ Đại Pháp và Sư phụ, không từ ngữ nào có thể diễn tả được nó tuyệt vời như thế nào.

Chồng tôi và tôi bây giờ thức dậy luyện công vào lúc 3h30 buổi sáng. Từ khi nhạc luyện công dài 1 tiếng của bài công pháp thứ hai được công bố, chúng tôi đã tập theo. Chúng tôi học Pháp vào buổi sáng và đọc ít nhất một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Chúng tôi đã làm như vậy trong ba năm. Với một nền tảng tốt trong tu luyện, con đường chứng thực Pháp của chúng tôi đang rộng mở.

Đã ba năm kể từ ngày mẹ chồng tôi trở về quê sống. Khi tôi nghĩ lại về quá khứ, tôi nhận ra bà là một người mẹ vị tha và tuyệt vời như thế nào. Bà đã cho chúng tôi thấy lòng từ bi của một đệ tử Đại Pháp. Chúng tôi cùng đắm mình trong Phật ân hạo đãng của Sư phụ và quyết sẽ không cô phụ sự cứu độ từ bi của Ngài.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/25/426079.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/27/193371.html

Đăng ngày 14-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share