Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-05-2021] Tháng 6 năm 1996, tôi đã mua hai cuốn sách, Chuyển Pháp Luân và Chuyển Pháp Luân – quyển II, tại một hiệu sách ở Bắc Kinh. Vào thời điểm đó gần như mọi cửa hàng sách và quầy sách ở Bắc Kinh đều bán sách Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hiểu được ý nghĩa của nhân sinh.
Trong suốt 25 năm qua, tôi đã gặp nhiều người tốt bụng đã âm thầm giúp đỡ các học viên sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Những việc làm tốt ấy đã mang lại phước lành cho họ. Tại đây tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện như vậy.
Ủng hộ giảng chân tướng, chủ cửa hàng hoa kinh doanh phát đạt
Tôi đã bị bắt năm lần và bị giam giữ trong các trại lao động cưỡng bức hai lần chỉ vì không đồng ý từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Công ty của tôi đã sa thải tôi. Tôi nhận được 255 nhân dân tệ tiền trợ cấp thất nghiệp mỗi tháng và vợ tôi nhận được 146 nhân dân tệ tiền trợ cấp ốm đau mỗi tháng. Làm thế nào để chúng tôi có thể xoay sở để sống qua ngày?
Một mặt tôi yêu cầu công ty phục hồi công việc cho tôi, mặt khác tôi cũng đi tìm việc làm. Một học viên đã giúp tôi tìm việc làm tại một cửa hàng hoa. Tôi đã giảng chân tướng cho chủ cửa hàng và các khách hàng đến đây. Hai tuần sau, ông chủ sa thải tôi mà không cho biết lý do. Tôi đoán ông ấy sợ rằng công việc kinh doanh của mình sẽ bị ảnh hưởng vì tôi đã giảng chân tướng cho khách hàng.
Nửa tháng sau, đồng tu lại nói với tôi rằng đã tìm được một công việc khác cho tôi, lần này cũng là một cửa hàng hoa, ở ngay gần cửa hàng hoa lần trước. Ông chủ Ben (bí danh) đã 46 tuổi, nhìn rất thiện lương. Khi tôi giảng chân tướng cho ông chủ, ông ấy im lặng lắng nghe. Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để trở thành một người tốt. Tôi tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tín ngưỡng không có tội.” Ông Ben tin vào chân tướng mà tôi nói, ông ấy cũng biết ĐCSTQ tà ác. Ông ấy đã cho tôi một mức lương cao hơn và sau đó trả tiền vé xe buýt hàng tháng cho tôi.
Tôi giảng chân tướng cho khách hàng mỗi ngày. Tôi càng giảng chân tướng, chúng tôi càng có thêm nhiều khách hàng. Trong số các khách hàng của chúng tôi có cảnh sát, thẩm phán, công tố viên, quan chức chính phủ, sĩ quan quân đội, nhân viên an ninh, giáo viên và học sinh. Họ đến từ mọi tầng lớp xã hội. Nhiều người trong số họ đã biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và thiện đãi các học viên.
Một ngày nọ, tôi giảng chân tướng cho hai người phụ nữ lớn tuổi. Một người trong số họ hỏi: “Nếu Pháp Luân Đại Pháp là tốt, vậy tại sao người đàn ông đó lại tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn?” Người phụ nữ kia nói: “Có rất nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp trong khu vực của chúng tôi. Họ đều là những người tốt. Họ sẽ không làm những điều như vậy.“ Người phụ nữ đầu tiên đã thay đổi thái độ và nói: “Đúng vậy, họ đều là những người tốt. Họ sẽ không làm những điều ngốc nghếch.”
Tôi nói với họ: “ĐCSTQ đã dàn dựng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn để đổ lỗi cho Pháp Luân Đại Pháp, lừa dối mọi người và kích động lòng thù hận đối với các học viên. Các học viên tu luyện bản thân và tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, ĐCSTQ thì đi theo giả, ác, đấu, là đối lập với thiện.“ Sau khi biết được chân tướng, họ đã mua hoa và rời đi.
Một ngày nọ, một viên cảnh sát đeo huy hiệu cảnh sát tư pháp đến mua hoa. Sau khi trò chuyện một lúc, tôi nói: “Ông là một cảnh sát. Xin đừng tham gia các hoạt động bức hại học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tổ tiên của chúng ta tin rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Ông ấy lắng nghe trong khi chọn hoa. Ông ấy đã mua 100 nhân dân tệ tiền hoa.
Ông chủ Ben nói: “Tôi đã đoán chắc chắn anh sẽ giảng chân tướng cho ông ấy.” Lúc đó ông chủ có đôi chút lo lắng. Nhưng viên cảnh sát đã mua bốn chậu hoa, thanh toán100 tệ rồi vui vẻ rời đi. Ông Ben cũng cảm thấy rất vui.
Một người đàn ông trung niên đến mua chậu hoa. Khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy, ông ấy hỏi tôi có biết công việc của ông ấy là gì không. Tôi nói: “Ông là một cảnh sát.” “Đúng vậy,” ông ấy nói. “Nhiều bạn học của tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ đều là những người tốt. Xin hãy cẩn thận vì Đại hội Đại biểu Toàn quốc lần thứ 16 sắp khai mạc.” Tôi đã cảm ơn ông ấy.
Một lần khi đưa hoa cho tôi để giao cho khách hàng, ông chủ Ben nói: “Đây là một người giàu có. Hãy giảng chân tướng cho ông ấy.”
Tôi đã giảng chân tướng cho bạn bè của ông chủ Ben — trong đó nhiều người là quan chức chính phủ hoặc chủ các doanh nghiệp. Họ hỏi ông có lo lắng về công việc kinh doanh của mình không vì tôi đã giảng chân tướng cho họ. Ông nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp cũng phải kiếm sống. Anh ấy muốn giảng thì cứ giảng, dù sao những gì anh ấy nói đều là sự thật”.
Ông chủ Ben nói với tôi: “Hãy để cửa hàng này là nơi giảng chân tướng của anh.” Tôi cảm thấy rất mừng cho ông ấy. Thực ra công việc kinh doanh của ông ấy không hề bị ảnh hưởng. Đúng hơn là nó còn ngày càng phát đạt. Ông ấy đã được hưởng phúc lành từ Đại Pháp. Vợ chồng ông ấy cùng hai nhân viên khác mỗi ngày đều rất bận rộn. Họ kiếm được hàng trăm, thậm chí hàng nghìn nhân dân tệ mỗi ngày.
Tôi đối xử chân thành với mọi khách hàng với hy vọng tất cả đều sẽ biết chân tướng. Nhiều người trong số họ nhiều lần quay trở lại mua hàng. Một số người cũng nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” khi họ nhìn thấy tôi.
Ông chủ Ben nhận ra rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là người đáng tin cậy, và khi tôi rời công việc này một năm sau đó, ông ấy đã đề nghị tôi tìm một học viên Pháp Luân Đại Pháp để thay thế tôi.
Nữ cảnh sát tốt bụng
Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp một nữ cảnh sát họ Ôn trong khu dân cư của tôi. Chị ấy nói: “Anh có biết rằng bài giảng mới của Sư phụ đã được đăng không?” Tôi nói tôi không biết. Chị ấy nhắc tôi phải cẩn thận. Ngày hôm đó, tôi đã nhận được bài giảng mới của Sư phụ.
Chúng tôi sống trong cùng một khu dân cư. Hàng xóm của tôi là họ hàng của chị ấy. Tôi không biết chị ấy là cảnh sát vì chị ấy chưa bao giờ mặc cảnh phục ở nhà. Chúng tôi quen nhau ở trung tâm cai nghiện ma túy thành phố.
Tôi bị bắt vào ngày 2 tháng 10 năm 2000. Cảnh sát sợ rằng tôi sẽ đến văn phòng thỉnh nguyện ở Bắc Kinh để đòi công lý cho Pháp Luân Đại Pháp và họ sẽ bị cách chức. Họ liền bắt tôi để có thể “yên tâm.” Ủy ban Chính trị và Pháp luật địa phương và Sở Cảnh sát đã thành lập “Trung tâm Chuyển hóa Cưỡng chế Thành phố” trong trung tâm cai nghiện ma túy. Hàng trăm học viên đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp đã bị giam giữ trong tòa nhà này. Cảnh sát đã sử dụng các biện pháp mềm mỏng và cứng rắn, tìm cách chuyển hoá họ và buộc họ từ bỏ niềm tin của mình.
Tôi bị giam trên tầng ba. Chị Ôn và một trưởng nhóm khác quản lý tầng này. Chúng tôi bị buộc phải ngồi trên những chiếc ghế đẩu nhỏ trong hơn mười tiếng đồng hồ mỗi ngày. Họ tẩy não bằng cách bắt chúng tôi xem các video phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Chị Ôn và người cảnh sát kia ngày nào cũng trông coi một cách nghiêm túc nhưng không hề ác ý. Mẹ vợ tôi đến gặp tôi và mang theo một túi đồ ăn. Tôi đưa thức ăn cho các học viên khác và hai chùm nho cho hai nữ cảnh sát. Khi chị Ôn và viên cảnh sát kia đang làm nhiệm vụ, chị ấy nói với các học viên hãy cứ thoải mái. Khi chuông reo và các nhân viên cảnh sát khác đến, chị ấy hô lớn: “Ngồi thẳng lên!” Các nhân viên cảnh sát biết chân tướng đã cố gắng hết sức để giúp các học viên.
Chị Ôn nói với tôi rằng chị ấy sống trong khu dân cư của tôi và có một người họ hàng của chị ấy sống trong tòa nhà của tôi. Tôi nói: “Chị hãy đối xử tử tế với các học viên. Họ là những người tốt. Bức hại người tốt là một tội ác.”
Một ngày nọ, cảnh sát Ôn yêu cầu các học viên Pháp Luân Công tới nhà ăn để làm dưa muối. Chị ấy nói: “Tôi bảo mọi người tới đây để thư giãn một chút. Nghe những thứ ‘chuyển hóa’ kia làm gì chứ? Phải không?” Tôi đã cười và giảng chân tướng cho chị ấy. Chị ấy nói: “Cha mẹ tôi đã dạy tôi trở thành một người tốt từ khi tôi còn nhỏ. Mặc dù tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi cố gắng trở thành một người tốt chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi nghĩ rằng điều đó là đúng. Sau khi gặp các anh, chúng tôi nhận ra rằng các học viên đều là người tốt và ĐCSTQ đã sai lầm.”
Người đại đội trưởng nói chuyện với các học viên hàng ngày để thuyết phục họ từ bỏ niềm tin của mình. Một lần, đại đội trưởng tới nói chuyện với tôi, tôi liền nói: “Các video này đều phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và xuyên tạc lời dạy của Sư phụ. Chị hãy mang tất cả sách của Sư phụ, băng ghi âm và ghi hình bài giảng đến đây. Các học viên chúng tôi sẽ cùng chị xem lại tất cả các video, mọi bản ghi âm và mọi lời nói để xem Sư phụ của chúng tôi có nói như vậy không. Sư phụ của chúng tôi không nói những điều đó. ĐCSTQ lừa bịp mọi người bằng những lời nói dối. Đây là cách mà ĐCSTQ sử dụng để bức hại người dân và phát động các chiến dịch chính trị.” Vị đại đội trưởng đó không nói bất cứ điều gì và chỉ im lặng lắng nghe tôi nói.
Ngày hôm sau, cô ấy nói với tôi rằng tôi sẽ bị giam giữ hành chính trong vòng 15 ngày. Các học viên không “chuyển hóa” đã bị giam giữ bất hợp pháp, bị đưa đến trại lao động cưỡng bức, hoặc bị kết án tù. Họ đã không thể “chuyển hóa” tôi. Tôi bị đưa đến trại tạm giam sau khi tôi bị giam trong trung tâm cai nghiện ma túy trong vòng 16 ngày.
Tôi đã giảng chân tướng cho các tù nhân trong thời gian bị giam giữ. Bố vợ tôi đến đón tôi vào ngày thứ tư. Ông đến trại tạm giam bằng xe của Phó đội trưởng Đội giám sát Công an thành phố. Lúc ấy, tôi đang làm việc ở công trường. Đội trưởng ở đó gọi tôi đến văn phòng. Vị Phó đội trưởng nói: “Tôi không thể thuyết phục anh từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hãy thu dọn đồ đạc của mình.” Anh ấy đã chở tôi về nhà. Tôi nói với anh ấy rằng hãy thiện đãi các học viên vì họ là những người tốt.
Chẳng bao lâu sau khi về nhà, tôi đã nhìn thấy chị Ôn ở khu dân cư. Chị ấy hỏi: “Ở trong đó nhìn tôi có nghiêm túc không? Tôi phải ở trong môi trường đó. Khi các học viên bị đưa đến, họ rất khổ sở. Một số người thậm chí không đi giày. Họ không có khăn tắm, giấy vệ sinh, kem đánh răng hoặc bàn chải đánh răng. Tôi đã mua cho họ giày, áo sơ mi, khăn tắm, giấy vệ sinh và tôi cũng giúp đỡ họ.”
“Giám đốc của chúng tôi đã đến Hồng Kông,” chị tiếp tục. “Ông ấy nói rằng Pháp Luân Đại Pháp được tập luyện hợp pháp ở Hồng Kông và không ai làm phiền các học viên. Họ đứng ở những nơi công cộng, công khai phát tài liệu và nói với mọi người về Đại Pháp. Giang Trạch Dân [cựu lãnh đạo ĐCSTQ] thực sự là kẻ tồi tệ và đã ra lệnh cho cảnh sát Trung Quốc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp và buộc tội họ.” Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì sự thức tỉnh của chị ấy.
Khi một học viên địa phương bị bắt, các học viên đã nhờ chị ấy giúp giải cứu vị đồng tu này. Chị ấy đã đến gặp giám đốc sở cảnh sát và người học viên này đã được thả vào ngày hôm đó. Một lần, chị ấy đã cho một cặp vợ chồng học viên vay 2.000 nhân dân tệ, hai vợ chồng học viên này bị buộc phải rời khỏi nhà để tránh bị bức hại. Với sự giúp đỡ của chị ấy, họ đã không bị bắt.
Các học viên địa phương rất tin tưởng chị ấy. Họ đã gửi các sách Đại Pháp và giấy tờ tùy thân của mình ở chỗ chị ấy trước khi bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức. Sau khi họ được thả, chị ấy đã trả chúng lại cho họ.
Trong thời gian khắc nghiệt đó, hơn 800 học viên ở thành phố của chúng tôi đã bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức và gần 400 học viên bị kết án tù. Hơn 100 học viên đã tử vong vì cuộc bức hại. Hàng nghìn học viên đã bị giam giữ trong trung tâm cai nghiện ma túy, trại tạm giam và trung tâm tẩy não.
Hoa Ưu đàm nở trong viện nghiên cứu
Hoa Ưu đàm gần đây đã bắt đầu nở ở nhiều nơi trên thế giới. Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã từng nói rằng khi hoa Ưu đàm nở có nghĩa là Pháp Luân Thánh Vương đang truyền Pháp và cứu độ chúng sinh tại thế gian.
Một học viên bảo tôi đến xem hoa Ưu Đàm nở trong viện nghiên cứu mà anh ấy làm việc. Tôi nghe thấy tiếng nhạc Phổ độ của Đại Pháp đang phát bên trong tòa nhà khi đến đó. Tôi nhìn thấy một hàng mười bông hoa Ưu đàm trắng nở trên cánh cổng sắt. Người học viên đặt bức tranh hoa Ưu Đàm nở trên mặt tượng Phật trên cửa phòng tiếp khách kèm theo lời giải thích bên dưới.
Trên tường của phòng lễ tân là một dãy các tài liệu và cuốn sách nhỏ về Pháp Luân Đại Pháp. Có vẻ như cuộc bức hại không xảy ra trong viện nghiên cứu này. Trên thực tế, người học viên này đã bị bắt vào năm ngoái. Anh ấy đã được tuyên bố vô tội và thả tự do nhờ chính niệm và niềm tin vững chắc vào Đại Pháp.
Anh ấy là một kỹ sư cao cấp. Do bị áp lực, lãnh đạo của anh ấy chuyển anh sang làm việc ở phòng lễ tân và cắt giảm lương của anh ấy. Anh đã làm tốt nhiệm vụ này mà không có bất kỳ lời phàn nàn hay oán giận nào và tiếp tục giảng chân tướng cho các đồng nghiệp của mình.
Những bông hoa Ưu đàm đã đánh thức thần tính của mọi người. Các đồng nghiệp của anh ấy đều là những người rất thông minh và có thể nhìn thấu những lời nói dối của ĐCSTQ.
Người học viên này nói với Ban giám đốc về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và những lời dối trá lừa gạt người dân của ĐCSTQ. Vợ của Giám đốc viện là cán bộ công an tại trại tạm giam thành phố. Tất cả họ đều biết được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả các đồng nghiệp của anh ấy đều biết chân tướng và không còn nghe những lời dối trá của ĐCSTQ nữa. Họ đã ngừng thực hiện các mệnh lệnh của ĐCSTQ để bức hại các học viên. Nhiều người trong số họ đã thoái khỏi ĐCSTQ.
Nhiều người đã giúp đỡ học viên Pháp Luân Đại Pháp
Tôi được trả tự do vào tháng 7 năm 2005 sau hai năm bị giam giữ trong trại lao động cưỡng bức. Một lần tôi nhận được một cuộc điện thoại. Người đó nói rằng anh ấy là giám đốc văn phòng quân đội chuyển nghiệp và hỏi tôi có cần việc làm không. Anh ấy nói rằng nếu tôi cần giúp đỡ thì có thể tới gặp anh ấy. Anh ấy đề nghị tôi đến hội trường tòa nhà dịch vụ hành chính quận, khi đi có mang theo sổ hộ khẩu và thẻ căn cước.
Khi đến đó, tôi được thông báo là sẽ nhận được tiền lương trong thời gian tôi bị giam giữ phi pháp. Tôi đã nói với người thu ngân và những người xung quanh về những bức hại mà tôi đã trải qua. Họ bảo tôi ngồi xuống và nói chi tiết cho họ nghe. Họ rất cảm thông và lặng lẽ lắng nghe. Nhân viên thu ngân đưa cho tôi thẻ ngân hàng và tôi được nhận lại tiền lương của mình — hơn 10.000 nhân dân tệ. Người thu ngân đã biết được chân tướng và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Sau đó tôi đến văn phòng quân đội chuyển nghiệp và nhờ giám đốc bố trí công việc cho tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy. Anh ấy đóng cửa văn phòng và bắt đầu kể cho tôi nghe về công việc. Tôi đã nói một cách công khai và trung thực với anh ấy: “Hiến pháp Trung Quốc cho phép công dân có tự do tín ngưỡng. Tôi tin vào Chân – Thiện – Nhẫn. Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp và cần được bảo vệ. ĐCSTQ đã lệnh cho cảnh sát lục soát nhà tôi, bắt giữ tôi, bắt tôi vào trại lao động cưỡng bức, sa thải tôi và đình chỉ lương của tôi. Tôi chỉ muốn lấy lại công việc của mình. Tôi phải bảo vệ quyền lợi sinh tồn của mình.” Anh ấy rất tốt bụng và chăm chú lắng nghe.
Tôi nói: “Hiện tại trong các quân nhân trong quân đội cũng như cán bộ đã chuyển nghiệp hoặc quân nhân giải ngũ đều biết hai cuốn sách Cửu bình Cộng sản đảng và Con người Giang Trạch Dân. Ngày càng nhiều người trong số họ, từ tướng lĩnh đến binh sĩ, biết được sự thật và thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Anh hãy đọc cuốn Con người Giang Trạch Dân và sẽ biết ông ấy đã làm loạn quân đội như thế nào. Cuốn sách cửu bình Cộng sản đảng nói về việc ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp và bức hại dân chúng như thế nào.“
Tôi nói với anh ấy nguyên lý “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo” và đề nghị anh ấy không trở thành đồng phạm của ĐCSTQ để bức hại các học viên. Tôi cũng nói rằng anh ấy sẽ được ban phước lành nếu bảo vệ các học viên và anh ấy sẽ tích được đức lớn. Sau khi biết được chân tướng, anh ấy bảo tôi đến gặp Trưởng ban quản lý Khu phố.
Tôi đã giảng chân tướng cho các thành viên của Ban quản lý Khu phố. Tổ trưởng đã yêu cầu tôi nói chuyện với Bí thư cấp ủy địa phương nơi cư trú. Tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy và hai cán bộ khác phụ trách bức hại các học viên. Vị bí thư nói: “Anh có thể về nhà chờ tin.”
Giám đốc Văn phòng quân đội chuyển nghiệp, trưởng Ban quản lý Khu phố, Giám đốc khu dân cư, và năm cán bộ đã đến gặp tôi vào cuối tháng 7 năm 2005. Họ đã thăm hỏi và đưa cho tôi 500 nhân dân tệ. Giám đốc nói: “Thay mặt đảng và chính phủ, tôi đến để thăm hỏi anh.”
Tôi cười và nói: “Thưa giám đốc, tôi sẽ không cảm ơn đảng hay chính phủ. ĐCSTQ tà ác đã chà đạp lên quyền tự do tín ngưỡng, và tước đoạt quyền sống của tôi. Tôi sẽ không cảm ơn họ. Nhưng tôi cảm ơn tất cả các anh, những người đã giúp đỡ tôi một cách tử tế.” Họ nghe tôi nói vậy đều khá kinh ngạc và tỏ ra khâm phục.
Trung tâm quản lý khu dân cư đã liên hệ với tôi mời tham gia các lớp đào tạo máy tính miễn phí vào mùa Xuân năm 2006. Tôi đã tham gia khóa đào tạo và được cấp đồng phục. Tôi bắt đầu làm việc vào ngày 6 tháng 6. Tôi đã nhận lại được hơn 4.000 nhân dân tệ trong lần trả lương đầu tiên vào tháng 7. Tôi đã mua một chiếc máy tính và một chiếc máy in. Như vậy, địa điểm sản xuất tài liệu tại nhà của tôi đã được thành lập.
Trong thời gian bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã làm nhiều công việc khác nhau như dọn phòng, giao báo, bán hoa, quản lý một quầy hàng trên phố và lao động nặng nhọc. Tôi đã giảng chân tướng mọi lúc mọi nơi. Tôi trân trọng những gì tôi đã trải qua và từng khoảnh khắc mà những người khác đã giúp đỡ tôi.
Tôi muốn cảm ơn những người tốt đã giúp đỡ các học viên Pháp Luân Đại Pháp bằng sự thiện lương của họ. Những việc làm tốt của các bạn ngày hôm nay sẽ trở thành phúc báo của các bạn trong tương lai.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/20/【庆祝513】默默帮助法轮功学员的善良人-425866.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/28/193374.html
Đăng ngày 28-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.