Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-04-2021] Tôi là một học viên trẻ sinh vào khoảng những năm 1990. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 15 năm về trước khi đang là học sinh cấp 2.

Mẹ tôi bắt đầu tu luyện vào giữa thập niên 90 nhưng đã dừng tu luyện khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Sức khoẻ của bà ấy suy giảm nhanh chóng và bà đã mắc nhiều chứng bệnh. Một học viên địa phương thông qua thiên mục đã nhìn thấy nguyên thần của mẹ tôi chuẩn bị ly thể. Vì thế cô ấy đã đến thăm chúng tôi và thuyết phục mẹ tôi tiếp tục tu luyện bởi vì chỉ có Sư phụ mới có thể cứu mẹ tôi.

Trong chuyến thăm, người học viên này đã mở nhạc Đại Pháp cho chúng tôi nghe và đây là lần đầu tiên tôi được nghe bản nhạc Phổ Độ. Âm nhạc mỹ diệu ngập tràn tâm hồn tôi và nội tâm tôi mừng vui khôn tả. Tôi bắt đầu tu luyện và đọc đi đọc lại cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã khích lệ mẹ mình kiên trì tu luyện bất kể có khó khăn đến đâu.

Giảng chân tướng trong trường cấp hai

Thời điểm mà tôi bắt đầu tu luyện cũng là lúc chính quyền địa phương đưa ra nhiều cách thức để bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Ở trường học, giáo viên dạy chũng tôi những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nhằm vu khống và phỉ báng Đại Pháp.

Khi giáo viên môn Trung văn của tôi lặp lại những lời dối trá của ĐCSTQ về Đại Pháp, tôi đã đứng dậy và ngăn cô ấy lại. Tôi nói với cả lớp rằng Đại Pháp dạy người ta chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt và có ích cho xã hội. Tôi giải thích chi tiết tại sao vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn là giả mạo. Cô giáo sau đó đã vội vàng kết thúc tiết học.

Sau giờ học, tôi nói chuyện với hai người bạn và giảng sâu hơn về tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ. Họ đều đồng ý thoái Đoàn, Đội. Vào lúc đó, tôi minh xác hơn bao giờ hết rằng tôi là một học viên Đại Pháp, và trách nhiệm của tôi là duy hộ Pháp vào bất cứ lúc nào và bất kể tôi ở đâu.

Bởi tôi có điểm số học tập cao và được các bạn trong lớp yêu mến nên giáo viên chủ nhiệm đã chỉ định tôi làm lớp trưởng. Nhưng khi cô ấy biết được tôi là người đã truyền bá Cửu Bình và tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy đã bị sốc.

Trong khi cô ấy lo lắng về điểm số cũng như sự an toàn của tôi, thì đồng thời cô ấy cũng lo rằng tôi có thể gây “ảnh hưởng xấu” đến các học sinh khác. Cô ấy thường kéo tôi ra khỏi lớp để thực hiện “giáo dục tư tưởng”, đặc biệt trong phòng giáo viên, tại đây các giáo viên khác cũng thường xuyên tham gia cùng cô ấy.

Tôi đã nhân cơ hội này giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ. Tôi nói với họ về vụ tự thiêu giả trên quảng trường Thiên An Môn, chỉ ra rằng “nạn nhân” Lưu Tư Ảnh 12 tuổi, được cho là mới phẫu thuật mở khí quản chỉ vài ngày trước nhưng đã có thể nói và hát rõ ràng trong cuộc phỏng vấn với phóng viên.

Một giáo viên môn sinh học lúc đầu khí thế rất hung hăng, nhưng sau đó đã trở nên tĩnh lặng và trầm tư khi nghe tôi nói chuyện. Giáo viên chủ nhiệm của tôi cũng không nói được điều gì chống đối Đại Pháp nữa. Tôi biết họ hẳn là đã suy nghĩ kỹ càng về sự việc và cố gắng tự suy xét xem đâu là giả và đâu là thật.

Một giáo viên môn Toán luôn mỉm cười khi nhìn thấy tôi trong khuôn viên trường và đã nói với các giáo viên khác rằng: “Cậu ta là một đứa trẻ ngoan”. Tôi tin rằng phía mặt biết của thầy ấy biết rằng tôi đang cứu thầy. Cho dù ban giám hiệu nhà trường và các giáo viên của tôi đã gây nhiều áp lực để ép buộc tôi từ bỏ tín ngưỡng của mình, nhưng về phương diện học tập tôi vẫn thực hiện được rất tốt. Trong các kỳ thi thực hành, tôi đã đạt điểm môn Toán cao nhất trong toàn khối. Giáo viên Toán đã khen ngợi tôi không ngớt, và thầy nói rằng tôi có một bộ não thông minh và tôi đã hoàn toàn sẵn sàng cho kỳ thi thật vào trường trung học.

Khối lượng bài tập cần hoàn thành của năm cuối trường cấp hai rất lớn. Nhưng mẹ tôi luôn yêu cầu tôi nghiêm túc học Pháp. Mỗi tối sau khi học Pháp xong, mẹ sẽ ngồi vào bàn học để giúp tôi làm bài tập về nhà. Ngay cả khi tôi phải thức đến sau nửa đêm để hoàn thành bài tập thì mẹ sẽ luôn ngồi đó với tôi.

Thành tích của tôi xếp thứ năm trong kỳ thi tuyển sinh vào trung học và tôi đã được một trường trung học chất lượng cao chấp thuận. Sau đó tôi nghe được tin từ một bạn học nhỏ tuổi hơn học cùng trường cấp hai với tôi nói rằng giáo viên chủ nhiệm của tôi thường nhắc đến tôi trước cả lớp. Cô giáo thường kể rằng tôi luyện công vào buổi sáng cùng mẹ và học Pháp vào buổi tối. Cô ấy rất tự hào vì tôi được nhận vào trường trung học tốt nhất trong thành phố. Cô cũng bảo tất cả học sinh của mình hãy noi theo gương tôi.

Tôi biết mọi thứ tôi đắc được là do Đại Pháp và Sư phụ ban cho. Bất kể gặp phải khó khăn đến đâu, Sư phụ vẫn luôn bên cạnh dõi theo tôi. Dù vài lần tôi đối mặt với tình huống nguy hiểm nhưng nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ nên tôi đã vượt qua bình an vô sự.

Sư phụ từ bi đã cứu mẹ tôi và tôi. Pháp Luân Đại Pháp là ngọn hải đăng dẫn lối cho sinh mệnh tôi bước đi trong đêm tối.

Buông lơi tu luyện sau khi học Đại học

Khi tôi bắt đầu bước vào Đại học và phải sống xa nhà, tôi chỉ có một mình. Rời xa hoàn cảnh tu luyện quen thuộc vốn có mẹ và những đồng tu là người thân khác, tôi đã phóng túng trong tu luyện và các chấp trước và quan niệm của tôi đã nổi lên bề mặt.

Tôi nghiện xem phim truyền hình Hàn Quốc, đọc tiểu thuyết và mua sắm trực tuyến. Tâm an dật và tâm sắc dục của tôi bị phóng đại lớn hơn và mạnh hơn, và tôi đã hoàn toàn quên mất thệ ước thần thánh của mình với tư cách là một học viên Đại Pháp. Mẹ tôi rất lo lắng cho tôi. Mặc dù bản thân tôi đôi lúc cảm thấy vô cùng hối hận và thống khổ, nhưng cứ hễ ở cùng bạn bè là tôi sẽ bị bao quanh bởi rất nhiều cám dỗ và tôi không thể khống chế bản thân.

Vì tôi không thể tự kéo bản thân ra khỏi tình huống này nên Sư phụ đã an bài các học viên khác tới giúp tôi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy bất lực khi phải thay đổi trạng thái tu luyện của mình, như thể có một lớp màng mỏng cách khai tôi khỏi Đại Pháp. “Tu luyện giống như việc bơi ngược dòng – nếu bạn không tiến về phía trước thì bạn sẽ bị tụt lại phía sau”.

Sau mỗi lần trò chuyện chân thành với từng học viên là thành viên trong gia đình, tôi trở nên thanh tỉnh hơn, nhưng cũng sớm rơi vào thói quen cũ và chấp trước vào những thứ của người thường. Tôi không thể học Pháp nhập tâm, và khi thời gian trôi qua, tôi trở nên lãnh đạm và dễ cáu kỉnh. Tôi đã dán mắt vào điện thoại di động và hoàn toàn quên mất sứ mệnh cứu độ chúng sinh thần thánh của mình.

Một người thân là học viên đã cảm thấy buồn khi thấy tôi trong tình trạng như vậy và nói rằng: “Cháu sẽ đối đãi ra sao với những chúng sinh đang chờ đợi cháu tới cứu?” Tôi cảm thấy cần phải có một sự thay đổi nên đã quyết tâm quay trở lại luyện công vào sáng sớm với mẹ.

Một giấc mơ

Vào ngày đầu tiên tôi thức dậy sớm để phát chính niệm, tôi đã có một giấc mơ sống động sau khi quay trở lại ngủ. Tôi bước vào một thế giới có làn nước trong xanh và những ngọn núi tuyệt đẹp, nhô cao lên bầu trời. Tôi đã gặp một bà lão đầu đội mũ trắng và thân mặc y phục cũng màu trắng.

Bà lão đã kể cho tôi nghe một câu chuyện. Từ rất lâu về trước, vị Vương trong thế giới của bà đã hạ xuống thế gian cùng với một vị Thần tầng thứ còn cao hơn nữa để chính Pháp và trừ ác. Mặc dù có khả năng vị Vương sẽ không thể quay trở về nhưng Ngài đã hạ quyết tâm – Ngài cần phải hạ thế để cứu tất cả chúng sinh trong thế giới của mình.

Tất cả chúng sinh trong vương quốc cùng tề tựu tại quảng trường để tiễn biệt vị Vương của họ. Những đám mây bắt đầu nổi lên và một đường hầm thời không dần dần mở ra trên bầu trời. Vương của họ dùng tất cả pháp lực và biến thành bạch hổ với đôi cánh lớn. Khi ông ấy nhảy vào đường hầm thời không, tất cả chúng sinh đều khóc thương vô hạn bởi họ không muốn nhìn thấy ông ấy ra đi. Bà lão nói rằng bà ấy đã đợi ở đây rất lâu rồi để đợi vị Vương của bà trở về.

Tôi đã khóc khi tỉnh dậy sau giấc mơ đó. Tôi cảm thấy vị Vương đó chính là tôi. Nỗi thống khổ và bi thương mà tôi trải qua tại thời khắc đó đã khiến tôi chấn động đến tận xương tuỷ. Tôi không thể khống chế cảm xúc của bản thân và nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của tôi. Là một học viên Đại Pháp tôi phải gánh vác trách nhiệm to lớn cứu độ chúng sinh. Sau giấc mơ này tôi đã có một thể ngộ sâu sắc hơn về những hy vọng lớn lao mà chúng sinh trong thế giới của tôi đã ký thác lên tôi.

Chép tay Chuyển Pháp Luân giúp tôi đạt được thể ngộ sâu sắc hơn

Để tăng cường học Pháp, tôi đã bắt đầu chép tay cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau khi hoàn tất việc chép tay toàn bộ cuốn sách lần đầu, nội tâm tôi đã trở nên trầm ổn và an định. Những dụ dỗ trong thế gian con người không còn quan trọng với tôi nữa và tôi đã có thể xem nhẹ chúng. Cứ như thể chúng chỉ là một làn khói hay sương mù, và chúng đã tan biến.

Việc chép Pháp đã gia cường thể ngộ của tôi đối với những Pháp lý. Điều thần kỳ là, mỗi khi tôi phải vật lộn để buông bỏ chấp trước và cảm thấy thống khổ, nhưng chỉ cần tôi lấy ra cuốn sổ và bắt đầu chép Pháp thì một tia sáng mặt trời sẽ chiếu qua ô cửa sổ vào đến trang vở và nội tâm tôi cảm thấy ngập tràn ánh nắng. Tôi biết Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi, khích lệ tôi từng bước trên con đường tu luyện. Tôi quyết tâm phải buông bỏ chấp trước và không bao giờ bỏ cuộc.

Sau kết quả tuyệt vời của việc chép tay cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã tiếp tục chép thêm các Kinh văn khác của Sư phụ, bao gồm cuốn Tinh Tấn Yếu Chỉ, Tinh Tấn Yếu Chỉ II, và Tinh Tấn Yếu Chỉ III. Trong quá trình này, tôi đã ngộ ra được tầm quan trọng của việc phóng hạ chấp trước. Tôi cũng dần dần thể hội được tầng tầng nội hàm của Pháp.

Tôi thường chỉ ra ngoài cùng mẹ vào ban đêm để dán các tờ giấy chứa thông tin Đại Pháp và phân phát cửu bình, tờ rơi Đại Pháp, hoặc đĩa DVD. Bây giờ tôi đã bắt đầu gửi thư giảng chân tướng. Khi tôi nhìn thấy các địa chỉ gửi thư được đăng trên bảng thông báo trong các khu dân cư, tôi đã sao chép chúng lại. Trên đường tới trường, tôi sẽ đi đường vòng và bỏ thư giảng chân tướng vào các hòm thư trong những khu dân cư này. Tôi biết hầu hết các lá thư của tôi đều có người nhận, bởi giáo viên, bạn học và ban giám hiệu nhà trường đã đề cập đến chúng.

Mẹ tôi và tôi cũng phối hợp tham gia gọi điện thoại giảng chân tướng. Mỗi ngày sau bữa tối, tôi ngồi trên ghế sau xe đạp của mẹ và chúng tôi đạp xe quanh khu phố. Trong khi điện thoại của chúng tôi thực hiện hầu hết phần việc quay số và phát các tin nhắn giảng chân tướng được thu âm sẵn, thì mẹ và tôi cùng nhẩm Hồng Ngâm. Có một bài thơ của Sư phụ mà chúng tôi rất thích đọc đó là:

“Trì sính vạn lý phá yêu trận

Trảm tận hắc thủ trừ ác thần

Quản nhĩ đại vụ cuồng phong vũ

Nhất lộ sơn vũ tẩy chinh trần”. (Chinh, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Vun vút vạn dặm phá yêu trận

Chém sạch hắc thủ trừ ác thần

Ngại chi sương mù và gió dữ

Mưa núi dọc đường tẩy bụi trần”. (Chinh, Hồng Ngâm II)

Vào năm 2015, một số học viên đã đệ đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ – kẻ khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ tôi và tôi một lần nữa phối hợp để giúp các học viên địa phương hoàn tất đơn kiện của họ. Chúng tôi làm việc với các học viên khác để nhanh chóng in ấn và gửi các đơn kiện đi.

Một ngày sau khi mẹ tôi và tôi gửi đi những đơn kiện chống lại Giang, chúng tôi đã tới chợ để mua vài quả bí và vui mừng khi nhận thấy có hai bông hoa ưu đàm trắng thuần khiết nở trên một quả bí. Chúng tôi đã đặt trái bí có những bông hoa này ở trước ảnh Pháp tượng của Sư phụ. Trái bí đến nay tuy đã héo nhưng những bông hoa ưu đàm vẫn còn nở rộ. Những thánh hoa này chính là nguồn khích lệ lớn lao Sư phụ dành cho chúng tôi. Mỗi khi nghĩ tới những bông hoa trắng thuần khiết này, tôi đều cảm ân vô hạn trước sự từ bi bảo hộ của Sư phụ.

Kiên định tu luyện sau khi tiến nhập vào đội ngũ lao động

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã tìm được một công việc ổn định. Tôi đã dành bảy ngày để học toàn bộ các phần mềm cần thiết để thực hiện công việc của mình. Trong công tác, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp chân chính – tôi luôn cân nhắc đến người khác trước và không bao giờ tranh đấu vì lợi ích cá nhân hay tham gia vào những xung đột mâu thuẫn. Tôi đã được thăng chức ba lần và được vinh danh là Nhân viên sáng giá của năm trong ba năm liên tiếp.

Hầu hết các nhân viên trong công ty tôi đều là người lớn tuổi. Những kiến thức của họ về công nghệ máy tính đã trở nên lạc hậu. Vì các thiết bị và phần mềm của chúng tôi được thường xuyên thay thế và nâng cấp nên một số người cảm thấy khó có thể theo kịp. Khi họ tìm đến tôi để được giúp đỡ, bất kể đó có phải là nhiệm vụ của tôi hay không thì tôi đều tận tâm giúp đỡ họ – với một nụ cười chân thành.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Chúng ta ở đâu cũng đều nên là một người tốt”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Thuỵ Sỹ [1998])

Xem nhẹ lợi ích cá nhân trong khi làm trưởng nhóm một dự án

Khi trưởng nhóm phụ trách dự án xin cấp giấy chứng nhận quốc tế thông báo trước hai tuần về đơn xin nghỉ việc của anh ấy, ban quản lý đã tiếp cận tôi để giao phó cho tôi công việc và hoàn thành dự án này. Công việc này liên quan đến việc đưa sản phẩm và công nghệ cốt lõi của công ty cho một công ty nước ngoài chứng nhận. Việc này đòi hỏi nắm chắc hiểu biết về kỹ thuật và thành thạo tiếng Anh, đây là những kỹ năng mà hầu hết nhân viên chúng tôi đều thiếu.

Tôi công tác trong lĩnh vực hành chính quản trị và không có những hiểu biết về kỹ thuật hay năng lực ngoại ngữ cần thiết – dù ở phương diện nào thì tôi cũng không phải một sự lựa chọn tốt. Tuy nhiên, ban lãnh đạo công ty đánh giá cao đạo đức nghề nghiệp của tôi và tin tưởng rằng tôi sẽ học hỏi nhanh chóng. Họ chân thành đề nghị tôi cân nhắc đến việc dẫn dắt dự án. Tôi đã nói với quản lý của mình rằng: “Tôi sẽ tận lực thử xem sao. Tuy nhiên nếu tôi thực sự không thể hoàn thành công việc thì xin anh hãy tìm một người khác có chuyên môn hơn”.

Sự thực là ban đầu tôi rất bối rối vì không biết bắt đầu từ đâu. Tôi đã xem danh sách các thông số kỹ thuật và yêu cầu chứng nhận do đại lý ở nước ngoài của chúng tôi cung cấp và thu thập tất cả các tài liệu cần thiết. Tôi cố gắng dịch các tài liệu này tốt nhất có thể và gửi chúng đến công ty chứng nhận để họ xem xét sơ bộ.

Tôi đã nhận về một danh sách hơn hai mươi góp ý chỉnh sửa cho bản đề xuất, bao gồm cả thông tin bổ sung như tóm tắt về cấu trúc công ty, chất lượng sản phẩm, và quy cách sản phẩm. Tôi cần sự hỗ trợ của các phòng ban khác để lấy được thông tin và dữ liệu. Tuy nhiên, trưởng các phòng ban lại bất đồng ý kiến đối với dự án này và gây ra nhiều trở ngại. Tôi đã hướng nội mỗi khi phát sinh vấn đề và mỗi lần tôi đều buông bỏ được chấp trước vào việc muốn hoàn thành công việc một cách nhanh chóng. Khi tôi cố gắng nhẫn nại hơn, tôi đã tìm ra được một giải pháp khả thi.

Dự án này khiến tôi mất năm tháng để hoàn thành, trong khi nhiều đối thủ cạnh tranh của chúng tôi phải mất một năm hoặc hơn để đạt được chứng nhận tương tự. Thậm chí sau đó họ còn không đạt được chứng nhận. Quản lý công ty rất hài lòng với công việc của tôi và hứa sẽ thưởng cho tôi một khoản tiền lớn. Dự án này đã mang về cho công ty 200.000 nhân dân tệ, và nếu tôi được thưởng dù chỉ 5% lợi nhuận thôi thì cũng đã là một khoản tiền kếch xù. Tuy nhiên, đến cuối năm đó tôi chỉ được nhận 600 nhân dân tệ.

Một kỹ thuật viên của chúng tôi đã tham khảo ý kiến của một công ty bên ngoài có chuyên môn về thu thập những bản đề xuất như vậy để được cấp giấy chứng nhận, và đã được nhận hoá đơn 4.000 nhân dân tệ chỉ tính riêng cho buổi tư vấn đó. Một số đồng nghiệp cho rằng tôi bị đối xử bất công và đề nghị tôi đến thương lượng với quản lý, nhưng tôi đã tự chối. Là một học viên, điều mà tôi muốn là thăng hoa tầng thứ sinh mệnh chứ không phải đạt được lợi ích kim tiền. Tôi nhớ đến Pháp lý mà Sư phụ giảng:

“Có người biết rằng anh ta là người luyện công, bèn hỏi anh ta: ‘Người luyện công các anh không muốn gì cả; hỏi anh muốn gì?’ Anh ta nói: ‘Điều người khác không muốn, tôi muốn’. Thực ra anh ta không ngốc chút nào hết, rất tinh minh. Chính về mặt lợi ích thiết thân của cá nhân, thì đối đãi như vậy; anh ta giảng tuỳ kỳ tự nhiên”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Nói “Không” với tiền lại quả và hối lộ

Là một nhà quản trị, tôi cần tiếp xúc với nhiều người cả trong và ngoài công ty. Trong xã hội ngày nay, nhiều người coi việc nhận tiền lại quả và thu hồng bao (tiền hối lộ) là điều bình thường. Nếu ai đó không lợi dụng vị thế của mình để kiếm thêm chút tiền mặt cho bản thân thì những người khác sẽ cho rằng tâm thần người này có vấn đề. Là một học viên, tôi phải đo lường bản thân theo tiêu chuẩn của Đại Pháp và không thể hành xử giống với người thường.

Tôi chịu trách nhiệm thu mua vật phẩm cho căng tin của công ty và nhiều nhà cung cấp muốn bán ngũ cốc, dầu ăn, và rau cho căng tin của chúng tôi. Một số người còn tìm ra nơi tôi sống và đã ghé thăm tôi cùng với những món quà đắt tiền. Những người khác thì cố gắng chuyển cho tôi những hồng bao có tiền bên trong, nhưng tôi đều cự tuyệt toàn bộ.

Các nhà cung cấp thì lo sợ bị mất đơn đặt hàng của chúng tôi. Do vậy cứ vào dịp nghỉ lễ hoặc trước Tết Nguyên đán, họ luôn cố gắng tặng những món quà cho tôi. Tôi nói với họ rằng, tôi là một học viên Đại Pháp và luôn chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn trong mọi việc tôi làm, vì thế tôi sẽ không nhận bất cứ thứ gì cả.

Tôi đảm bảo với họ rằng tôi sẽ không thay đổi phương thức làm việc hoặc nguyên tắc của mình chỉ bởi có ai đó tặng quà cho tôi. Tôi nói với họ rằng không cần lo lắng. Tôi cũng không làm lớn chuyện vì lỗi của những người khác, ôm giữ tâm oán hận, trả ít tiền hơn hay không trả tiền chỉ bởi ai đó gây ra một lỗi nhỏ. Tất cả nhà cung cấp làm việc cùng tôi đều nói rằng: “Người quản lý mua hàng này quả là người tốt”.

Hỗ trợ giảng chân tướng

Bên cạnh công tác, tôi cũng sử dụng những kiến thức học được trong trường lớp để trợ giúp giảng chân tướng. Với sự giúp đỡ và khích lệ của chúng tôi, nhiều học viên lớn tuổi ở địa phương đã biết cách truy cập Minh Huệ Net. Tôi thường xuyên cập nhật và nâng cấp hệ thống và phần mềm cho họ để giúp họ tuân thủ các giao thức an toàn.

Chấp trước hoàn thành mọi việc một cách nhanh chóng của tôi đôi lúc biểu hiện xuất lai khi công việc trở nên bận rộn. Tôi thường phàn nàn khi các học viên là người thân của tôi phụ thuộc vào tôi để được hỗ trợ về mặt công nghệ. Hễ tôi không bảo trì vững tâm tính, tôi sẽ gặp phải các sự cố kỹ thuật tưởng chừng đơn giản nhưng tôi lại không thể giải quyết.

Mẹ tôi luôn nhắc nhở tôi rằng: “Hãy tạm gác việc này lại và đi học Pháp trước đã”. Hiển nhiên là sau một khoảng thời gian học Pháp, vấn đề đã được giải quyết vì tôi được Đại Pháp cấp thêm trí huệ.

Những thay đổi của bác tôi

Kể từ khi đại dịch virus Trung Cộng bùng phát, tôi bắt đầu chuyển sang làm việc từ xa. Mẹ tôi luôn bận rộn giảng chân tướng cho người thân của chúng tôi và nói với họ hãy ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Chị gái của cha tôi đã chịu đựng nhiều loại bệnh tật và thường xuyên phải nhập viện. Mẹ tôi đã nhiều lần cố gắng giảng chân tướng cho bác ấy nhưng bác luôn gạt đi. Trong thời gian dịch bệnh, mẹ tôi đã gọi cho bác một lần nữa và giảng chân tướng cho bác. Bác tôi nói rằng bác đã bị sốc khi thấy toàn bộ những gì mẹ tôi vẫn nói với bác trong những năm qua đang tái hiện chính xác theo cách mà mẹ tôi nói. Bác đã hoàn toàn thay đổi thái độ và nói với mẹ tôi rằng bác sẽ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Ngày hôm sau chúng tôi biết được tin rằng chứng đau thắt lưng dai dẳng khiến bác nhiều lần phải nhập viện giờ đã biến mất! Bác ấy thậm chí còn vứt bỏ được cây gậy mà bấy lâu nay luôn phải phụ thuộc vào nó. Sau khi nghe tin này, tất cả người thân của chúng tôi đều nói rằng: “Đại Pháp thật thần kỳ!”

Bước đột phá trong việc giảng chân tướng

Khi chứng kiến thái độ khẩn trương cứu người của mẹ tôi, tôi đã nhận ra chỗ mà mình còn thiếu sót. Thậm chí ngay cả trong đại dịch, tôi vẫn không cảm thấy cấp bách giảng chân tướng cứu người. Tôi đã tăng cường học Pháp, hướng nội, và nhận thấy tư tâm là thứ đã ngăn trở tôi và khiến tôi lãnh cảm với những người xung quanh. Ngay cả khi tôi đang nói chuyện điện thoại với người bạn tốt đang sống trong vùng tâm dịch, tôi cũng không thể mở miệng giảng chân tướng. Tôi đã để nỗi sợ hãi và tư tâm lấn át bản thân, và tại thời khắc đó tôi cảm thấy mình không giống như một người tu luyện.

Vào một đêm khi tôi phát chính niệm lúc nửa đêm, thiên mục của tôi khai mở và tôi nhìn thấy một trận lụt lớn tràn vào tất cả các toà nhà và mọi người chạy tán loạn. Tôi không thể tin vào những gì mình đã thấy. Trong lúc luyện công tôi cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự, tôi cảm thấy thời gian còn lại thật gấp rút.

Tôi đã bắt đầu tiếp quản khối lượng công việc của điểm sản xuất tài liệu của gia đình chúng tôi và đã học cách làm lịch để bàn, thẻ chứa thông tin VPN cho mọi người vượt tường lửa, cuốn sách nhỏ giảng chân tướng, và những lá bùa hộ mệnh Đại Pháp. Tôi đã giảng chân tướng cho những người mà tôi tình cờ gặp ngoài đường và cho đồng nghiệp của tôi. Nếu thông điệp của tôi không thể đả khai cho họ trong lần đầu, thì tôi sẽ tìm cơ hội khác để nói chuyện lại với họ. Mọi người xung quanh tôi đã dần cải biến thái độ và trở nên tiếp nhận chân tướng Đại Pháp.

Giảng chân tướng trong thôn làng của bà ngoại

Mẹ tôi và tôi đã tới thăm bà ngoại vào tiết Thanh minh năm nay. Chúng tôi đem theo những lá bùa hộ mệnh của Đại Pháp, bản sao tuần báo Minh Huệ, và những cuốn sách nhỏ giảng chân tướng và tới thăm từng gia đình trong thôn. Chúng tôi đã đạt được một số thu hoạch khi giảng chân tướng cho từng gia đình mà chúng tôi tới thăm. Xu thế đã thay đổi và mọi người đang háo hức chờ đợi được cứu độ.

Buổi sáng hôm đó, chúng tôi đã giúp 12 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Không một ai từ chối cuốn sách giảng chân tướng mà chúng tôi tặng. Thậm chí khi những đứa trẻ nhỏ đi ngang qua, chúng còn dừng lại và mỉm cười hỏi: “Chú có khoẻ không ạ?” Tôi vô cùng cảm động khi nhìn thấy niềm vui và hy vọng trong ánh mắt của chúng sinh. Tôi thực sự cảm thụ được sự từ bi vô lượng của Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Lời kết

Tôi đã trượt dài trong tu luyện hơn 15 năm qua, phần lớn thời gian đã bị nhân tâm và quan niệm hậu thiên cản trở. Tuy nhiên, tôi biết rằng mọi việc xảy ra trong tu luyện của chúng ta, dẫu chúng là việc tốt hay việc xấu thì đều là hảo sự. Miễn là tôi tiếp tục tu luyện kiên định thì tôi sẽ vượt qua được. Tôi có tín tâm vào Đại Pháp và tín tâm vào bản thân mình.

Tôi muốn chia sẻ đoạn Pháp dưới đây để khích lệ chúng ta cùng nhau tu luyện tinh tấn:

“Hỡi các đệ tử Đại Pháp, chư vị là ánh vàng kim nơi thế gian dơ bẩn, là hy vọng của con người thế gian, là đồ đệ của Pháp đang trợ giúp Sư phụ, là các Pháp Vương của tương lai. Hãy tinh tấn, hỡi các Giác Giả đang ở thế gian; hết thảy mọi thứ hiện nay đều sẽ là huy hoàng của tương lai!” (Lời chúc, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Con xin khấu bái Sư phụ từ bi tôn kính!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/18/418634.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/9/192256.html

Đăng ngày 22-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share