Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 28-05-2021] Trước năm 1997, tôi đã từng mắc hơn mười loại bệnh, như bệnh tim mạch, mạch máu não nghiêm trọng, u bướu, bệnh tăng nhãn áp và nhiều bệnh khác. Cứ cách bảy năm, khối u trong cơ thể lại phát triển ở chỗ khác, lúc nghiêm trọng thì không thể hoạt động bình thường được. Bởi vì bị bệnh mạch máu não nghiêm trọng, tôi thường bị khó thở, không có sức lực để nói chuyện. Khi đó, tôi đã biết sinh mệnh của mình không còn bao lâu nữa, nên đã sớm sắp xếp xong xuôi hậu sự cho mình. Việc kinh tế trong ngoài của gia đình cũng bàn giao rõ ràng, sợ khi có mẹ kế con cái sẽ bị ức hiếp, nên cũng đã chọn thay cho chồng một người phụ nữ hiền lành mà tôi hiểu rõ… như lời đồng nghiệp của tôi nói, thì tôi chỉ còn chờ ngày được tặng vòng hoa thôi.
Lúc này, một vị bác sỹ tốt bụng kiến nghị với tôi rằng: “Bệnh tim đã đến giai đoạn này, sẽ càng ngày càng nặng, không thể dựa vào trị liệu của bệnh viện được, cô hãy luyện khí công đi.” Bởi vì ông ấy đã tận mắt chứng kiến người nhà mình luyện khí công, mắc trọng bệnh mà cũng hồi phục. Bản năng sinh tồn khiến cho tôi không thể không từ bỏ quan niệm “mê tín” và bắt đầu tìm kiếm tu luyện khí công.
Chồng tôi hỏi: “Sao em có thể đi lại được, có thể nói chuyện được vậy?”
Mùa thu năm 1997, một đồng nghiệp đã đến thăm tôi và nói rằng, Pháp Luân Công có hiệu quả trong việc trừ bệnh khỏe người. Cô ấy còn kể câu chuyện thực tế về sự hồi phục của người nhà cô ấy. Tôi rất vui mừng, nói cô ấy nhanh đưa sách cho tôi mượn đọc thử. Trước đây mắt trái của tôi bị bệnh tăng nhãn áp, 11 năm qua không thể đọc sách, hễ đọc sách, hễ nhìn thấy chữ thì đầu đau nhức như muốn đập đầu vào tường, đau đớn vô cùng. Nhưng khi tôi đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân”, thân thể tôi từ trong ra ngoài có một luồng nhiệt di chuyển. Sau một giờ đồng hồ, tôi nhìn thấy rõ các đồ vật trong phòng chứ không còn lờ mờ như trước nữa. Hơn nữa khi đọc sách Đại Pháp, chữ trong sách nhô lên và chuyển động, xung quanh sách phát ra ánh sáng màu xanh lam rất đẹp, thật là kỳ diệu.
Sau đó, những cuốn sách được bày trên giá sách đối diện, những chữ nhỏ ở trên gáy sách tôi cũng có thể nhìn được rõ ràng, đầu cũng không đau nữa, ngực cũng không khó chịu, có khí sắc hơn, tâm tình vui vẻ, cảm giác mình bỗng chốc sống lại rồi! Bữa cơm tối ngày hôm đó, tôi đã tự xuống giường rồi đi đến bên bàn ngồi ăn. Chồng tôi hỏi: “Sao em có thể đi lại được, có thể nói chuyện được vậy?” Cứ như vậy, tôi đã đắc Pháp.
Khi tôi đọc cuốn “Đại Viên Mãn Pháp”, hiểu được Sư phụ là đến để cứu độ thế nhân; tôi khóc nức nở cho đến khi đọc hết cuốn sách này. Kể từ thời khắc đó, tôi đã bỏ hết các loại thuốc, toàn tâm toàn ý bước vào tu luyện Đại Pháp. Tôi đọc sách Đại Pháp như một kẻ đói khát lâu ngày, thể xác và tinh thần phát sinh biến hóa rất lớn, tất cả bệnh tật trên thân đều không còn, u bướu hơn 20 năm đã biến mất, người cũng trở nên mập mạp và da dẻ trắng trẻo, cân nặng của tôi lúc trước hơn 35kg, rất nhanh đã tăng lên 45kg, nếp nhăn cũng không còn nữa… thân thể và tinh thần vui tươi, không có ngôn từ nào có thể diễn tả ra được.
Những người biết tôi đều nói, tôi như biến thành một người khác, vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp. Họ đều kinh ngạc và thán phục sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp! Nhiều người vì thế mà xin cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” của Đại Pháp cho mình, cho bạn bè và người thân, một số người hữu duyên với Đại Pháp cũng đã bước vào tu luyện Đại Pháp.
Đồng nghiệp: “Pháp Luân Công này thật là lợi hại, có thể khiến cô thay đổi như thế này!”
Tu Đại Pháp, làm người tốt, dùng tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu ngôn hành cử chỉ của bản thân, không cần người khác ước thúc, mà tự tâm tu luyện.
Ở đơn vị tôi là cấp phó, trước kia từng có nguồn thu nhập thêm không chính đáng, nhưng bản thân chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp, nên không còn nhận tiền, nhận lễ vật nữa, không còn nhận lời mời cơm của khách nữa, ai lôi kéo hối lộ cũng không đồng ý, tôi sẽ thẳng thắn cự tuyệt. Khi có người mời tôi ăn cơm sau giờ làm việc, đồng nghiệp khuyên giải rằng: “Người ta hiện giờ không nhận quà cáp, không nhận lời mời cơm, người ta hiện giờ đã tu luyện Pháp Luân Công rồi.”
Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu rõ rằng: Bệnh tật, bất hạnh, đau khổ của con người bắt nguồn từ những tội nghiệp gây ra trong vô minh của thế tục, làm sao để hoàn trả, cứ mê muội mãi hay sao? Không thể lại làm ra những chuyện như này nữa.”
Ở đơn vị, tôi thiện lương với mọi người. Công chức mới đến là sinh viên đã cao hứng nói với tôi rằng: “Pháp Luân Công quả thực là tốt, em vốn không dám nói chuyện với chị, hiện giờ em mới dám nói.”
Có một lần, lãnh đạo đã hiểu lầm tôi về một chuyện, đang trong buổi Đại hội bầu chọn, ngay trước mặt toàn thể công nhân viên chức đã khiến cho tôi khó xử. Ngay tại chỗ ấy, tôi không so đo với ông ấy, mà bình tĩnh nhẫn nhịn. Mọi người đều cảm thấy thật khó tin: Với tính khí nóng nảy của cô ấy thì sao có thể nhẫn nhịn được vậy? Sau đó, tôi giải thích về tình huống cụ thể với lãnh đạo; ông ấy đã xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, không ngừng nói: “Pháp Luân Công này thật là lợi hại, có thể khiến cô thay đổi đến như thế này, mai chúng ta cũng học đi!” Ông ấy đã thật sự xin hai cuốn “Chuyển Pháp Luân”, một cuốn đưa cho em gái. Sau khi Trung Cộng bức hại Đại Pháp, ông ấy đã vạch trần sự giả dối của truyền hình: “Điều chúng tôi tận mắt nhìn thấy, hoàn toàn trái ngược với những điều tuyên truyền trên tivi, [Trung Cộng] ra sức tung tin đồn nhảm về Pháp Luân Công, đừng tin nó, đó là nói dối!”
Khi đó, có đề xuất tăng 3% lương, đồng nghiệp nói lần này đến phiên tôi được tăng lương, Họ đều nói lần tăng lương năm đó đáng lý là cho tôi, thế nhưng cuối cùng lãnh đạo chủ chốt lại duyệt trước cho vị cấp phó khác. Mọi người đều bất bình thay cho tôi, tôi lại rất thản nhiên. Chuyện này nếu là trước kia thì sẽ không bao giờ xảy ra. Đêm đó, khi tôi ngồi đả tọa, tôi nói với Sư phụ rằng: Con không cầu danh lợi nơi thế gian, đừng nói là mỗi tháng tăng 80 đồng, nếu tăng 800 hay 8.000 thì con cũng không động tâm, không cầu; con chính là muốn cùng Sư phụ trở về nhà ở Thiên quốc. Vừa nói mà những giọt nước mắt thành tâm của tôi cũng rơi xuống. Lập tức chân của tôi đã ngồi song bàn được rồi, nó mềm mềm giống như sợi mì vậy. Tôi rất kinh ngạc, nghĩ sao mà chân không còn nữa rồi? Vừa cúi xuống nhìn, thì thấy chân vẫn còn ở đó. Nửa năm qua, tôi ngồi đơn bàn, chân cứ như pháo cao xạ vậy, không thể ngồi song bàn được, chân còn đau thấu tim thấu xương. Sau khi tôi buông tâm tranh đấu và tâm lợi ích xuống, thân thể tôi đã có sự thay đổi, đã vắt chân ngồi song bàn được rồi. Kể từ đó, tôi đã có thể ngồi song bàn luyện công.
Hồi đó, không ai đốc thúc, mỗi sớm tôi thức dậy vào lúc 2 giờ 40 phút sáng để luyện công, có thời gian liền tranh thủ học Pháp, từ trong Pháp đề cao rất nhanh, rất tinh tấn.
Bởi vì học Đại Pháp, đã đề cao tâm tính, làm một người tốt trong cả việc nhà và việc bên ngoài. Ngày trước, ở nhà đều là người khác chăm sóc tôi, hiện giờ sức khỏe tôi đã tốt rồi, cũng đã có thể làm được việc nhà, cơm dư canh nguội cũng có thể ăn được. Con tôi nói: Mẹ của con ăn cơm dư canh nguội, ăn dưa muối mà vẫn mập. Chồng tôi cũng hết sức vui mừng, không còn phải lo lắng phiền muộn vì tôi nữa.
Trước kia, vì bệnh tim nên tôi đột ngột ngất, lúc đó có người ta lại gọi cho chồng tôi tới, nói: “Không xong rồi, nhanh lên!” Mỗi lần như thế chồng tôi đều vã những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, hoảng sợ chạy về nhà, ôm tôi đang ngất trên mặt đất dậy, nhét thuốc vào dưới lưỡi của tôi, cấp cứu. Cứ như vậy trong nhiều năm, đơn vị của anh ấy nằm ở vùng ngoại ô xa thành phố, sau khi đi làm về, còn phải nấu cơm cho tôi, chăm sóc tôi, thực sự là vất vả cho anh ấy! Tôi tu luyện Đại Pháp rồi, tôi có thể chăm sóc cho anh ấy, anh ấy có thể không vui được sao?
Mẹ chồng tôi nói: “Mẹ từ nay về sau cũng nghe lời của Sư phụ Lý!”
Bởi vì sau khi luyện công tôi có sự thay đổi rất lớn so với trước kia, nên các đồng nghiệp trong đơn vị tôi đều hiểu Đại Pháp là tốt, bản thân tôi đương nhiên không cần nói, chỉ cần là những bạn bè người thân, phàm là tôi gặp được người nào, tôi đều lấy bản thân ra để làm ví dụ thực tế, nói với họ về hiệu quả chữa bệnh khỏe người của Pháp Luân Công.
Một lần, tôi nói với bố chồng tôi Pháp Luân Đại Pháp tốt, ông ấy nghe xong nói một câu đúng trọng tâm: “15 năm rồi, lần đầu nhìn thấy ánh mắt của con sáng như vậy! Trước kia ta cứ lo sợ cháu của ta không còn mẹ nữa.” Mẹ chồng tôi nói: “Họ hàng nhà ta đến đều nói, con dâu của mình đã thay đổi rồi, trước kia hay xem thường người khác, họ cũng không dám nói chuyện với con bé, Pháp Luân Công này quả thực đã làm cho con bé thay đổi, thật sự thay đổi rồi!”
Chị gái chồng tôi muốn mời bà cô chồng đến nhà chơi, cô nói một vài lời không hài lòng về tôi, chị chồng tôi nói: “Ôi, em ấy luyện Pháp Luân Công rồi, cô không biết chứ hiện nay em ấy đã tốt lên đó, không còn giống như trước đây nữa, đã thay đổi rồi!”
Bố chồng tôi qua đời, tôi đón mẹ chồng về nhà tôi ở, tận tâm tận lực chăm sóc bà. Mẹ chồng tôi lớn lên ở nông thôn, cả đời rất khổ, không biết chữ, sức khỏe không tốt. Vóc dáng của bà thấp bé, nhưng tính tình rất mạnh mẽ, trước kia thích đánh chửi người khác. Trước đây tính cách của cả hai chúng tôi đều không tốt, nên mối quan hệ giữa hai mẹ con cũng chỉ bình thường thôi. Vì tôi đã tu luyện Đại Pháp, tôi nên thiện đãi với người thân, nên làm tròn hiếu đạo. Tôi tôn trọng thói quen của mẹ chồng, những nồi niêu xoong chảo, nào là cái mẹt cái sàng, đòn cân mà mẹ đã dùng trước đây đều phải giữ lại. Chỉ vì mẹ thích nên tôi cố gắng dọn dẹp một góc trong nhà để cất giữ những đồ vật cũ này, mặc dù trong sinh hoạt ở thành thị thì chúng vốn đã không thể dùng được nữa.
Họ hàng thân thích ở nơi khác của bố mẹ chồng tôi nhiều, họ hàng nhà ba mẹ tôi lại càng nhiều hơn. Ngày lễ tết hoặc ngày thường đến thăm mẹ chồng tôi, tôi đều nhiệt tình tiếp đãi, chưa từng sơ suất, ăn uống và nơi ở cũng sắp xếp ổn thỏa, mọi phương diện đều lo lắng săn sóc chu đáo để họ hài lòng. Mấy năm nay, cũng có khoảng mấy chục người liên tiếp đến, còn có hàng xóm ở dưới quê lên thành phố có việc nên đến ở nhà tôi. Tôi biết họ đều là người hữu duyên nên đều kể cho họ nghe những câu chuyện tốt đẹp của Đại Pháp.
Tôi từng mắc mười mấy loại bệnh thường gặp, trên thân mọc mấy khối u, sau khi phẫu thuật cắt bỏ, cứ khoảng 7 năm, thì khối u lại mọc lên ở vị trí khác. Một khối u mọc ở trên ngực suốt 26 năm qua, càng ngày càng lớn, càng cứng, có lúc nghiêm trọng đến nỗi không thể nâng được cánh tay, ảnh hưởng đến làm việc. Sau khi tu luyện Đại Pháp, không biết từ lúc nào mà khối u đã không còn nữa, tất cả đều bình thường rồi. Chuyện thần kỳ này khiến cho những người thân của tôi làm trong ngành y kinh ngạc không thôi. Hơn nữa, tôi đối xử tử tế đối với mẹ chồng là việc mà rất nhiều người không dám tưởng tượng đến.
Tôi đã thay đổi, mẹ chồng tôi cũng thay đổi. Bà còn nói công khai rằng: “Tôi sau này cũng nghe lời của Sư phụ Lý, tu dưỡng đạo đức, cũng không chửi mắng người khác nữa.” Mẹ chồng tôi thật sự là nói được làm được, đã rất ít mắng chửi người khác hơn. Tính tình bà cũng đã thay đổi, sức khỏe cũng tốt lên. Bà chủ động nói: “Ngày nào đó, mẹ đưa con đi hồng Pháp, mẹ có một số người thân, con hãy nói (chân tướng Pháp Luân Công) cho họ nhé.” Về sau, mẹ chồng tôi quả thực dẫn tôi đi đến nhà của những người thân thích đó để hồng dương Đại Pháp. Trong đó có một người lớn tuổi có ân oán, hiềm khích với mẹ chồng tôi, bèn lén nói với tôi: “Cô còn phụng dưỡng bà ấy à? Cô cũng không biết bà ấy là dạng gì sao?” Còn nói tiếp: “Cô quả là được đó, cô đã hơn 60 tuổi rồi, còn phụng dưỡng một bà già hơn 80 tuổi, rồi ai phụng dưỡng cô đây? Mấy người con gái kia của bà ta để làm gì thế!” Nhưng tôi không so đo tính toán, vẫn luôn tận tâm tận lực làm tốt, mẹ chồng tôi thích ăn gì thì tôi sẽ cố gắng nấu đồ ăn theo khẩu vị của bà.
Trong sinh hoạt hàng ngày, tôi đều tự mình cẩn thận cắt tóc và tắm rửa cho bà. Khi tắm rửa kỳ cọ, mẹ chồng tôi thường nói: “Con xoa thật là kỹ càng, làm thật tâm, không miễn cưỡng, thật cẩn thận tỉ mỉ.”
Kỳ thực, tôi là người luyện công, nhất định phải tận tâm tròn hiếu đạo, đây là một truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, trong hoàn cảnh nơi con người thế gian này mà tu tâm tính, làm người tốt chính là một nội dung của tu luyện, cũng là nhất định phải làm cho tốt.
Năm đó, mẹ chồng tôi 85 tuổi, vẫn muốn làm đệm giường và chăn mền mới cho tôi, để bày tỏ tấm lòng đối với tôi. Bà thường nói: Trong tâm ta hiểu hết nha, ta biết con thật tâm tốt với ta, ta đều biết. Thế nhưng, tôi làm sao có thể chấp nhận để bà phải vất vả đây. Nhà bà cả đời nghèo khổ, con cái nhiều, tôi kết hôn với con trai cả của bà nhưng không tiêu phí một đồng tiền nào trong nhà, nên bà luôn cảm thấy áy náy. Chú hai kết hôn, cũng là vợ chồng chúng tôi đưa tặng một căn hộ, giúp vợ chồng chú ấy một tay, hiện tại lại còn phụng dưỡng bà. Tôi hiểu được những suy nghĩ trong lòng bà, tôi nói với bà rằng: Con không cần bất cứ báo đáp gì cả, mẹ đừng băn khoăn nữa, hãy vui vẻ hưởng thụ hạnh phúc lúc tuổi già, con sẽ giúp mẹ an tâm, hạnh phúc!
Có lúc, trong mơ bà cũng hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Khi bà nghe điều gì về Đại Pháp, mặc dù không biết chữ, nhưng có vấn đề chỉ nói một chút là liền hiểu, bà là người có duyên với Đại Pháp.
Bạn bè thân quen dám đứng ra bảo vệ Pháp Luân Đại Pháp trước mặt nhiều người
Có một người họ hàng sau khi trường kỳ nghe chân tướng về Đại Pháp đã không còn tin những tuyên truyền giả dối của tà đảng Trung Cộng nữa, dám thẳng thắn nói lời công đạo vì Pháp Luân Công. Trong những hoàn cảnh khác nhau cô ấy cũng dám lớn tiếng nói: “Pháp Luân Công tốt, Pháp Luân Công chính là khuyên người ta làm người tốt, Giang Trạch Dân vẫn còn bức hại người dân, toàn bắt bớ người tốt, sao không làm những việc thiết thực cho người dân đi? Đảng Cộng sản thật sự xong đời rồi!” Cho dù ở trong nhà hay bên ngoài, cô ấy đều bảo vệ Pháp Luân Công, từ đó đã đắc được phúc báo. Cô mắc bệnh tim nặng nay đã khỏi, thân thể khỏe mạnh. Cô mỗi ngày đều niệm cửu tự chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.”
Nhà mới của cô ấy đã trang trí xong, chuẩn bị cho thuê. Khi cô ấy đến nhà mới để treo biển quảng cáo cho thuê nhà thì nhận được nhà mấy tờ tài liệu chân tướng Pháp Luân Công trong hòm thư, nên đã thuận tiện đem mấy tờ tài liệu này đặt trên bệ cửa sổ ở hành lang, hy vọng người khác cũng nhìn thấy tài liệu và biết được chân tướng. Cô ấy nghe theo lời dặn của đệ tử Đại Pháp, khi xem xong tài liệu chân tướng thì không được ném tài liệu đi, mà hãy đặt ở bệ cửa sổ để người khác có thể nhìn thấy, sẽ có phúc đức. Một tuần sau, hai căn hộ của cô ấy đều được cho thuê. Một ông lão hàng xóm nói: “Cô thật là tài nha, chỉ một tuần đã cho thuê được rồi, tôi đã treo biển quảng cáo cả tháng trời mà chẳng ai thuê cả.” Kỳ thực, căn hộ của họ đều có kết cấu và diện tích giống nhau. Cô ấy nói chuyện này với tôi, nói biết là hồng truyền chân tướng Đại Pháp nên đã được phúc báo, cô ấy vui mừng vô cùng.
Em gái họ của tôi bị bệnh thấp khớp rất nặng, tay chân đều bị biến dạng, bác sỹ nói loại bệnh này chỉ có thể chịu đau nhức, chữa không khỏi được. Em ấy đã nhiều lần nghe chân tướng, thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, còn kể với người thân của em ấy về việc tôi được hồi sinh khi đã cận kề cái chết. Em ấy cũng đắc được phúc báo, giờ đã có thể làm được việc nhà, có thể đạp xe đạp đi đưa cơm cho con. Bác sỹ không dám tin bệnh thấp khớp của em ấy sẽ tốt lên, luôn miệng nói đây là kỳ tích. Trong một lần dự tiệc sinh nhật, em ấy nâng ly kiến nghị mọi người đều niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Trong trường hợp khác nhau, em ấy cũng dám vì Pháp Luân Công mà nói lời công đạo, nhìn thấy trong công viên dán tài liệu chân tướng Đại Pháp, em ấy cũng dám niệm lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trước mặt nhiều người.
Có một người bị bệnh viêm động mạch nặng nhưng sau khi nghe chân tướng Đại Pháp, đã thành tâm thoái xuất khỏi đội thiếu niên tiền phong, liên tục nói: “Thoái xuất! Thoái xuất! Thoái xuất!” Kết quả thế nào? Chân vốn màu đen vì bệnh tật đã bắt đầu chuyển biến tốt lên, sau mấy tuần lễ đã có thể đi xuống lầu và đã có thể đi bộ. Hiện nay cô ấy có thể đi được đoạn đường khoảng 5km, đi đứng hoàn toàn tốt. Cô ấy thành tâm thoái xuất khỏi đội thiếu niên tiền phong, thì bệnh tình nghiêm trọng như vậy cũng đã tốt lên. Sau khi làm “tam thoái” (thoái xuất khỏi đảng, đoàn, đội) sẽ được bình an là chuyện có thật!
Còn có một người trẻ tuổi, đi làm ở một chuyên ngành có yêu cầu khắt khe về sức khỏe, vì mắc bệnh viêm gan B nặng mà phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp. Tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp cho cậu ấy và cậu ấy thoái xuất khỏi đội thiếu niên, đoàn thanh niên cộng sản. Tôi đề nghị cậu ấy đọc cuốn sách quý “Chuyển Pháp Luân”, dạy người ta làm người tốt, Đại Pháp là vạn năng, Đại Pháp có hiệu quả thần kỳ trong việc chữa bệnh khỏe người. Về sau, cậu ấy nói cho tôi biết, đơn vị cậu ấy lại kiểm tra sức khỏe, ba chỉ số trước đây dương tính đều đã không còn. Đến nay, cậu ấy vui vẻ làm việc tại đơn vị, mỗi năm kiểm tra sức khỏe thì đều đạt tiêu chuẩn. Thân thể khỏe mạnh, thu nhập cũng khá. Mỗi dịp Tết gặp nhau, cậu ấy đều chủ động gửi lời chúc Tết đến Sư phụ Đại Pháp. Kỳ thực, cậu ấy chỉ đọc một lần cuốn “Chuyển Pháp Luân” thì đã đắc được phúc báo to lớn.
Còn rất nhiều câu chuyện về những người hiểu được chân tướng nên đã đắc được phúc báo, vì thời gian hữu hạn, nên tôi không thể kể hết ra ở đây được.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
[Ghi chú của người biên tập: Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả và tác giả phải chịu trách nhiệm cá nhân về tính đúng sai. Mong độc giả tự mình cân nhắc.]
(Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/26/91-426175.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/2/193486.html
Đăng ngày 21-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.