Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-03-2021] Tôi sinh ra vào những năm thập niên 1990 và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ từ khi còn rất nhỏ. Tuy nhiên, trạng thái tu luyện của tôi trong hơn 20 năm qua có thể nói là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, và tôi đã dành rất nhiều thời gian để chơi trò chơi điện tử.

Dưới đây tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình trong việc tu khứ chấp trước vào trò chơi điện tử, qua đó hy vọng sẽ khích lệ các học viên nào vì nghiện trò chơi điện tử mà đang rời xa Đại Pháp sẽ quay trở lại tu luyện.

Tôi mong rằng tất cả chúng ta có thể bắt kịp tiến trình Chính Pháp, làm tốt ba việc, gánh vác sứ mệnh lịch sử, và không cô phụ ơn từ bi cứu độ của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập pháp môn Pháp Luân Đại Pháp).

Một cảnh tượng đáng ngại

Mẹ tôi từng nói với tôi rằng thiên mục của tôi đã được khai mở lúc tôi còn nhỏ. Có một lần tôi bảo mẹ rằng tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ nhắc nhở tôi hãy học Pháp nhiều hơn và hạn chế chơi trò chơi điện tử. Tuy nhiên tôi không thể nhớ lại ký ức nguyên sơ về cảnh tượng này. Tôi chỉ có một ấn tượng mới mẻ về nó bởi mẹ thường nhắc tôi hãy chú ý đến lời cảnh tỉnh của Sư phụ.

Mẹ tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện quyền được tập Pháp Luân Đại Pháp sau khi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999. Vì lẽ đó, cha tôi đã cực lực phản đối mẹ tôi và tôi tu luyện Đại Pháp.

Sự ham mê chơi điện tử của tôi ngày càng bành trướng hơn, và cuối cùng tôi đã bị ám ảnh bởi nó. Điều này đã diễn ra trong gần 20 năm. Mãi đến sáu tháng trước tôi mới có thể triệt để thanh trừ chấp trước này. Nhìn lại, tôi cảm thấy hối tiếc vì đã không những không nghe lời giáo huấn của Sư phụ, mà còn sớm thừa nhận đây là một hình thức bức hại của cựu thế lực.

Chấp trước vào trò chơi điện tử của tôi cứ trở nên mạnh mẽ hơn, từ tiểu học cho đến trung học. Mẹ tôi đã đặt mật khẩu đăng nhập vào máy tính để cố gắng ngăn tôi chơi điện tử. Nhưng vì bị lèo lái bởi ham muốn mạnh mẽ nên tôi luôn tìm được cách để bẻ khoá mật khẩu.

Miễn là cha mẹ không có ở nhà thì tôi sẽ chơi trò chơi điện tử. Dần dần, tôi bị nghiện chơi điện tử và sẽ cảm thấy không thoải mái nếu không được chơi một lúc. Tôi thậm chí còn sợ ở nhà một mình bởi tôi biết mình sẽ không thể khống chế bản thân.

Sư phụ giảng:

“Theo y học người ta nhìn nhận rằng thần kinh gây nghiện bị kích thích rồi, khi rất phát triển thì là trúng độc; kỳ thực không phải. [Vậy] là gì? Trong thân thể chư vị, qua thời gian lâu, tích lũy một ‘chư vị’ mà trông giống hệt cùng dạng với chư vị, nhưng mà là do thứ kia cấu thành, [nó] khống chế chư vị. Bởi vì nó là hình tượng chư vị do chấp trước rất mạnh mẽ cấu thành, cho nên nó có thể khống chế tâm chư vị mạnh như vậy, vì nó là do cái tâm rất mạnh hình thành”. (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Tôi không thể học Pháp ở nhà vì cha tôi không cho phép, vì thế tôi đã đến học Pháp ở nhà một học viên khác.

Dần dần tôi không còn xem mình là một học viên Đại Pháp nữa mà thường lo lắng về tương lai của bản thân. Tình trạng này vẫn tiếp diễn cho đến khi tôi học năm cuối của trung học, khi đó cuối cùng tôi đã chủ động học Pháp trở lại. Nhờ việc tăng cường học Pháp, tôi dần nhận ra mình không thể tiếp tục nuôi dưỡng chấp trước vào trò chơi điện tử được nữa.

Tôi bắt đầu đặt yêu cầu nghiêm khắc cho bản thân và cố gắng tu khứ chấp trước. Tuy nhiên, trong tu luyện không có con đường nào dễ dàng cả. Tôi thường cảm giác được bao quanh bởi một trường không gian yên bình và tĩnh lặng vào một ngày nào đó, nhưng chỉ đến sáng hôm sau tôi sẽ hoàn toàn mất đi cảm giác đó. Chấp trước này lại điên cuồng tấn công tôi, vì tôi thường chỉ cầm cự được một hoặc hai ngày, và sau đó sẽ quay trở lại chơi điện tử. Các chấp trước khác như tâm sắc dục và tâm an dật cũng liên tục tra tấn tôi.

Tôi có thể cảm thấy trạng thái tu luyện của mình đang suy yếu từng chút một. Trong khi các học viên khác đang thực hiện sứ mệnh thần thánh của họ, thì tôi thậm chí không thể duy trì tinh tấn dù chỉ trong một tuần. Tôi cảm thấy vô vọng, vì đơn giản là tôi không thể từ bỏ chấp trước vào chơi điện tử và các tư tưởng phụ diện khác bắt đầu can nhiễu tôi trở lại.

Vào lúc đó, cha tôi vẫn phản đối mạnh mẽ việc tôi tu luyện và còn đe doạ sẽ báo cáo mẹ con tôi với nhà trường. Dần dần, tôi mất đi tự tin và đã cho phép bản thân chơi điện tử trở lại.

Sự khắc phục về mặt địa lý

Tôi chơi điện tử thường xuyên hơn khi bước chân vào đại học. Thật khó để bảo trì tinh tấn nếu không có một nền tảng tu luyện vững chắc. Tôi bắt đầu bỏ học để chơi điện tử trong ký túc xá và sẽ dành cả buổi tối ở quán cà phê Internet. Thành tích học tập của tôi bị giảm sút, và các chấp trước khác cũng nổi lên trong khoảng thời gian này. Tôi chỉ có thể tinh tấn trong một quãng thời gian ngắn ở đại học.

Sau đó tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu tôi đi du học. Vì tôi không thể tự đốc thúc bản thân, nên một hoàn cảnh tu luyện tốt ở hải ngoại có thể giúp tôi tu luyện tinh tấn hơn. Vì thế tôi đã quyết định rời khỏi Trung Quốc.

Tôi biết động cơ ra nước ngoài của tôi là bất thuần. Đầu tiên là, tôi có chấp trước mạnh vào tự ngã, tôi chỉ nghĩ đến việc làm sao để giúp bản thân không bị rớt lại trong tu luyện. Tôi đã không suy xét đến sứ mệnh cứu người đứng từ cơ điểm của một học viên Đại Pháp chân chính. Tôi cũng không hướng nội để đề cao bản thân. Tôi chỉ muốn dựa vào hoàn cảnh bên ngoài để giúp mình cải biến. Những tư tưởng này đã dẫn đến nhiều vấn đề hơn nữa phát sinh khi tôi ra nước ngoài.

Sau khi rời khỏi Trung Quốc, tôi đã có nhiều trải nghiệm mỹ diệu và khó có thể quên. Chẳng hạn, lần đầu tiên trong cuộc đời mình tôi được tận mắt nhìn thấy Sư phụ. Tôi đã tham gia một Pháp hội, được xem biểu diễn Thần Vận trong nhà hát, và tham gia vào một buổi diễu hành quy mô lớn của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi luôn cảm động mỗi khi hồi tưởng lại những ký ức trân quý này.

Tuy nhiên, dù hoàn cảnh có tốt cỡ nào, nhưng nếu nội tâm tôi không chủ động cải biến thì cũng sẽ chẳng giúp ích được gì. Chấp trước vào trò chơi điện tử vẫn tiếp tục và thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn. Vì tôi phải liên tục trải qua trạng thái lúc lên lúc xuống, ý chí tu luyện của tôi đã bị mài mòn đến mức tôi thậm chí sợ hãi việc tiếp tục tu luyện.

Mỗi khi có được một thời khắc tinh tấn hoặc đề cao bản thân, thì tôi lại trở nên thống khổ hơn khi bị các chấp trước này kéo xuống. Chứng nghiện trò chơi điện tử cũng trở nên nghiêm trọng đến nỗi tôi chơi cả ngày lẫn đêm. Thậm chí những cảnh tượng rùng rợn và người ngoài hành tinh băng lãnh xuất hiện cả trong giấc mơ của tôi. Đôi lúc tôi còn thấy hình ảnh của những sư phụ giả.

Tôi trở nên chán nản khi nghĩ rằng bản thân còn không thể tinh tấn trong một hoàn cảnh tốt như vậy ở ngoại quốc. Tôi cảm thấy bất lực và nghĩ rằng mình không đáng được cứu. Tôi đã khiến mọi người xung quanh tôi chịu đựng thống khổ, bao gồm cả gia đình và bạn bè của tôi.

Dưới hoàn cảnh đó, tôi đã quyết định quay trở về Trung Quốc. Vào giây phút tôi đưa ra quyết định này, tôi đã nhớ đến một bài thơ của Sư phụ:

“Thuyền phiên phàm đoạn đào mệnh khứ

Nê sa đào tận hiển kim quang

Sinh tử phi thị thuyết đại thoại

Năng hành bất hành kiến chân tướng

Đãi đáo tha nhật viên mãn thời

Chân tướng đại hiển thiên hạ mang”. (Tâm Tự Minh, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tạm dịch:

“Thuyền lật buồm tan, chạy thoát thân

Cát bùn đãi sạch, thấy vàng chân

Chỗ sinh tử, nói nhiều chẳng đặng

Làm được không, mới thật tỏ tường

Một mai cho đến ngày viên mãn

Sự thực lộ ra mới bàng hoàng”. (Tâm Tự Minh, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi tự hỏi bản thân, liệu tôi có thực sự muốn mình là cát, bùn không? Nhưng bản thân tôi đã hoàn toàn tê liệt vào lúc đó.

Đột phá an bài của cựu thế lực

Sau khi trở về Trung Quốc, tôi vẫn không thể tìm ra căn nguyên của vấn đề. Tôi lại bắt đầu hướng ngoại. Chẳng hạn, tôi đổ lỗi cho mẹ mình vì cách mà bà đã giáo dục tôi. Cha tôi thường gọi tôi là đồ thiểu năng và nói rằng trông tôi giống như xác sống vậy. Tôi luôn cảm thấy ông ấy đang ám chỉ đến việc tu luyện của tôi, nên tôi không chú ý nhiều đến những gì ông ấy nói.

Sau đó ông đã thì thầm vào tai tôi rằng có nhiều thứ mà tôi nên suy nghĩ sâu hơn. Tôi chợt nhận ra có lẽ là Sư phụ đang điểm hoá cho tôi thông qua miệng của cha tôi, vì thế tôi bắt đầu tập trung hơn.

Đột nhiên tôi dường như đã ngộ ra vì sao cha tôi cứ gọi tôi là đồ thiểu năng và giống như xác sống. Thể ngộ của tôi đối với Pháp lý của Đại Pháp gần như chưa bao giờ thăng hoa lên cả.

Sư phụ giảng:

“Các tầng khác nhau có Pháp của các tầng khác nhau, Pháp của mỗi một tầng không phải là chân lý tuyệt đối của vũ trụ; nhưng Pháp của mỗi một tầng có tác dụng [làm Pháp lý] chỉ đạo tại mỗi một tầng”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Trong một thời gian dài tôi chỉ lý giải được đoạn Pháp này trên bề mặt. Khi đào sâu hơn, tôi nhận thấy mình rất chấp trước vào hiểu biết của bản thân đối với các Pháp lý, và tôi tin rằng nhận thức của mình là tuyệt đối đúng. Loại suy nghĩ này nguyên lai đến từ bản chất vị tư của sinh mệnh trong cựu vũ trụ. Phải rất khó khăn tôi mới có thể nhận diện được chấp trước vào tự ngã ẩn giấu này.

Sau khi ngộ ra điều này, tâm truy cầu chơi trò chơi điện tử của tôi đã suy yếu đi, nhưng trạng thái tu luyện vẫn không cải biến nhiều cũng như tôi vẫn chưa tu khứ được chấp trước vào trò chơi điện tử.

Không lâu trước khi đại dịch virus corona bùng phát vào năm ngoái, Sư phụ đã điểm hoá cho tôi. Một ngày nọ sau bữa ăn, trong khi đang rửa bát mẹ tôi đã tìm thấy một lỗ nhỏ trên đáy bát. Chiếc bát này đựng súp mỳ bên trong nhưng không bị chảy ra ngoài. Tuy nhiên khi tôi rót nước vào trong bát, nước đã chảy thẳng ra khỏi cái lỗ đó.

Sau một lúc, tôi nhận ra Sư phụ đang dùng chiếc bát này để giúp tôi nhận ra mình có sơ hở. Cụ thể, việc tôi chơi trò chơi điện tử (bát và chơi là hai từ đồng âm trong tiếng Trung) là sơ hở của tôi.

Vài tháng sau, cuối cùng tôi đã phát hiện ra nguyên nhân tại sao tôi lại bị cựu thế lực can nhiễu và bức hại. Tôi từng có quan niệm rằng cựu thế lực cũng nên được cứu độ. Tôi cho rằng một phần nguyên nhân mà các học viên Đại Pháp phải chịu đựng thống khổ quá lớn chính là để cứu cựu thế lực.

Quan niệm này bằng như là thừa nhận an bài của cựu thế lực. Vì thế, cho dù tôi cố gắng đến đâu thì tôi vẫn không thể thoát ra khỏi những an bài này; tôi đã vô tình thừa nhận chúng.

Tôi cảm thấy an bài căn bản của cựu thế lực dành cho tôi cuối cùng đã bị thất bại. Mặc dù không phải lúc nào tôi cũng có thể bảo trì tinh tấn, nhưng ít nhất tôi đã biết cách tu luyện.

Trong một thời gian tương đối dài, đây là lần đầu tiên tôi có thể hoà tan trong Pháp và thể ngộ được nội hàm bác đại tinh thâm những Pháp lý của Đại Pháp. Nội tâm tôi trở nên tường hoà và kiên định mà khó có thể diễn tả thành lời.

Tình hình thế giới đã chuyển biến đáng kể từ sau khi đại dịch xảy ra, và một số học viên đã buông lơi trong tu luyện ở nhiều mức độ khác nhau. Tôi cảm thấy lo lắng cho những học viên Đại Pháp trẻ tuổi đang không tinh tấn và hy vọng rằng bài chia sẻ kinh nghiệm của tôi có thể truyền cảm hứng cho những ai chưa thể tu khứ chấp trước trường kỳ vào trò chơi điện tử.

Đặc biệt, các học viên trẻ nhất định không được từ bỏ hay bị ảnh hưởng bởi các cảm xúc phụ diện. Hãy học Pháp nhiều hơn, phát chính niệm nhiều hơn, và luyện công nhiều hơn. Kiên trì phủ nhận triệt để an bài của cựu thế lực, theo kịp tiến trình Chính Pháp và gánh vác sứ mệnh được ban cho chúng ta với tư cách là đệ tử Đại Pháp.

Ghi chú của người biên tập: Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả và tác giả phải chịu trách nhiệm cá nhân về tính đúng sai. Mong độc giả tự mình cân nhắc.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/15/420844.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/9/192252.html

Đăng ngày 22-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share