Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở hải ngoại

[MINH HUỆ 23-05-2021]

Thưa cha!

Đã lâu con không viết thư cho cha. Tuy rằng cha con ta không sống với nhau mấy chục năm, khó để hiểu hết về nhau, nhưng con biết cha là một người tác phong chính trực, quang minh thản đãng. Kỳ thực con cũng được kế thừa điểm này. Cha không hề thay đổi lối sống truyền thống, mặc dù kinh tế dư giả nhưng vẫn giản dị, kỷ luật. Trong xã hội hỗn loạn, đạo đức xuống dốc này mà không xuôi theo dòng như vậy thật là đáng quý.

Nếu như cha cảm thấy tự hào vì một đời không đấu đá tranh lợi, vậy thì cha cũng có thể vui mừng vì con và cháu ngoại Minh Minh cũng được kế thừa điểm này, không tham lam lợi ích vật chất, không thấy lợi quên nghĩa. Con cảm ơn cha mẹ đã là người đã tạo ảnh hưởng để con thành một người có phẩm hạnh đoan chính, phân rõ đúng sai, sống thật với lòng mình.

Thưa cha, hôm nay qua thư, con muốn nói với cha những lời trong lòng. Bởi vì chúng ta ít giao tiếp, có thể cha không hiểu và không ủng hộ một số lựa chọn trong cuộc đời của con. Con vô cùng xin lỗi, là con đã làm không tốt, không giãi bày với cha về những trải nghiệm của con, cũng không chân thành lắng nghe ý kiến của cha. Không phải con không tôn trọng cha, mà là khi con đối diện cha mẹ, áp lực tâm lý khá lớn. Mặc dù năm nay con đã 52 tuổi, nhưng trước mặt cha mẹ, luôn cảm thấy bản thân như một đứa nhỏ hay phạm sai lầm. Con dễ tự ái, sức chịu đựng tâm lý kém, khiến con thường xuyên trốn tránh nói chuyện cùng cha mẹ.

Lúc con còn nhỏ, thân thể yếu ớt nhiều bệnh, khiến cha mẹ, đặc biệt là mẹ phải lo lắng cho con nhiều hơn em gái rất nhiều. Đặc biệt là bệnh đái dầm, khiến mẹ rất khổ, con cũng rất khổ. Còn nhớ nhiều lần lúc nửa đêm, mẹ phát hiện con làm ướt hết toàn bộ chăn đệm, mẹ vừa nhanh chóng thu dọn vừa lớn tiếng quát. Nửa đêm yên tĩnh, con thật sự cảm thấy bản thân đã liên lụy người trong nhà, không biết sống tiếp có ý nghĩa gì, thường xuyên có ý nghĩ muốn tự tử, nhưng lại không có can đảm.

Sức khoẻ con không tốt, bệnh của con cũng bị lấy ra làm biệt hiệu và cười nhạo trong đám bạn học. Bởi vậy con cảm thấy bản thân rất kém cỏi, tự ti, tâm lý trả thù rất mạnh. Con không có chí tiến thủ, không có mục tiêu phấn đấu. Trong ngây ngô vô tri, không biết làm thế nào thi đậu đại học, làm thế nào lại kết hôn. Đứng trên bục giảng 15 năm, đảm nhận vị trí giáo viên. Tại ngôi trường đầu tiên, dùng từ “kiếm miếng cơm” để hình dung là rất thích hợp, trường học không chính quy, mọi người đều có tâm thái bất mãn, con cũng hoà lẫn vào trong đó.

Lúc sinh đẻ, con bệnh nặng một trận. Mùa hè phải mặc quần áo dày, thân người lúc nóng lúc lạnh; Buổi đêm thường mất ngủ, ban ngày phờ phạc, không có năng lượng làm việc, đành phải nghỉ không lương, dưỡng bệnh ở nhà. Vào viện lại xuất viện, cũng không có chuyển biến. Uống thuốc Trung y đến buồn nôn, cũng không khá hơn. Có bệnh vái tứ phương, còn làm cả vu thuật. Người khác bảo linh nghiệm nhưng con không có cảm giác gì.

Có một lần, con mang thuốc Trung y từ chỗ Tiểu Hà về nhà cha mẹ, nhìn thấy giàn giáo xây dựng ở cửa bệnh viện nha khoa, con đứng lại, hy vọng nó rơi xuống để con thoát khổ, đau dài không bằng đau ngắn. Khi đó, con chính là yếu ớt đến mức độ như thế.

Một người bạn thấy con sống khổ quá, đã cho con mượn cuốn “Chuyển Pháp Luân”, nói rằng đọc xong sẽ có ích với con. Khi đó con không tin rằng đọc một cuốn sách có thể trị hết bệnh. Nhưng sau khi đọc sách, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, thân thể con đã có chuyển biến to lớn. Con không đến bệnh viện nữa, cũng không đến nhà Tiểu Hà lấy thuốc Trung y nữa.

Nửa năm sau, con quay lại công tác. Trước đây một tiết học 45 phút, con chỉ có thể đứng giảng chừng 10 phút là phải ngồi xuống ghế. Kỷ luật trong lớp không tốt, con cũng chỉ có thể mặc kệ học sinh ồn ào vì không đủ sức khống chế.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, lên lớp 45 phút, con chẳng những có thể đứng giảng tới lúc chuông reo, còn dựa vào tình huống cụ thể mà điều tiết không khí lớp học, khiến bọn nhỏ sôi nổi nhưng không mất trật tự. Phải biết rằng, với lớp học sáu – bảy mươi học sinh mà nói, cần cả trí tuệ và thể lực, con có thể dạy một cách nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Cho đến nay, con đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 22 năm, không phải uống thuốc, đi viện, thân thể nhẹ nhàng không bệnh tật, đây là sự thật rõ ràng. Nhận được ân huệ, phải đền đáp gấp bội. Cha nói con có thể không cảm ơn? Quan trọng hơn chính là cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” đã cho con câu trả lời về nhân sinh.

Con vẫn luôn cho rằng số mệnh bất công với mình, nhiều đau khổ bệnh tật; Đầu óc không sáng sủa, bị kỳ thị. Lúc hơn ba tuổi, sau khi bị bệnh về mắt, trong lòng con càng thêm đau khổ, có tâm thái méo mó trả thù đời, bắt đầu lấy trộm đồ. Tại cửa hàng giả vờ mua đồ, thừa lúc nhân viên không chú ý, liền lấy hàng trên quầy cho vào túi. Thậm chí những đồ không hữu dụng con cũng lấy trộm, sau đó ném đi, dường như bằng cách đó có thể lấy lại cân bằng tâm lý.

Đi làm về, lúc mua rau tiện tay lấy trộm trứng gà. Loại hành vi này tiếp diễn cho đến năm 1993. Tại công viên Hoa Sinh, khi con lấy trộm bánh ngọt từ cửa hàng đi ra, đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có ánh mắt đang nhìn mình, con không tự chủ ngẩng đầu lên. Trên bầu trời cao thăm thẳm, cặp mắt kia đang tĩnh lặng nhìn con, khiến con bồn chồn lo sợ, không biết làm thế nào về nhà. Đây là lần cuối cùng trong đời con lấy trộm đồ. Ánh mắt kia làm con lo sợ, cả đời khó quên!

Tuy rằng con đã chấm dứt hành vi xấu xa này, nhưng tâm thái vẫn chưa lành lặn, oán trời trách người. Phụ nữ sinh con hiện nay, không mấy người bị bệnh nặng như con. Điểm này con lại càng oán càng hận. Sau khi đọc xong cuốn “Chuyển Pháp Luân”, con đã hiểu ra đạo lý làm người, hiểu ra vì sao bản thân phải chịu nhiều bệnh tật, bị người khác coi thường. Từ đó, con nói với bản thân, cho dù gặp hoàn cảnh nào, bất công lớn đến mấy, con sẽ luôn dùng tiêu chuẩn của người tốt để yêu cầu bản thân.

Con may mắn gặp được Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền. Nếu như không bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, con không thể nào tưởng tượng làm người tốt trong xã hội lại khó khăn như vậy, con làm sao mới có thể không trôi theo dòng. Đối diện với các loại bất công, làm thế nào có thể giữ được lương tri.

Khổng Tử nói: Người bốn mươi tuổi có thể biết rõ đúng sai không lầm lạc, người năm mươi tuổi có thể hiểu được mệnh trời. Con may mắn ở độ tuổi bốn mươi bước trên con đường phản bổn quy chân, tìm được ý nghĩa chân chính của cuộc sống.

Cha cũng biết trước đây tâm tính con nóng nảy, hay gây sự. Thời học cấp hai, bạn học đối xử bất công với con, con cũng đứng trên bàn học cầm chổi đánh họ; lúc chịu oan uổng trước mặt cha mẹ, sẽ cáu loạn lung tung; về sau cùng với học sinh cũng là chiến tranh không ngừng. Có một lần con phát sinh mâu thuẫn với một nam sinh đầu cấp hai, cậu bé thậm chí giằng lấy thước giáo viên định đánh con. Còn có lần, con mắng một nữ sinh, cô bé báo cáo với hiệu trưởng, muốn phòng giáo dục phê bình con. Ài, bây giờ nhớ lại, con tự mình cảm thấy xấu hổ.

Nhưng Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến con. Sau này con dạy ở một trường trung học trọng điểm ở địa phương, các giáo viên vì chức danh, vì tiền thưởng, quan hệ giữa mọi người ở đây rất phức tạp. Nhưng trước mặt đồng nghiệp, con cũng liên tục nghe được những lời khen ngợi. Họ nói xã hội hiện nay ít có người “chỉ nói nỗ lực, không mong hồi báo” như con, nói đùa con là “loài sắp tuyệt chủng.”

Chủ nhiệm khoá là một người phụ nữ lớn tuổi nghiêm nghị, thường nói với con: “Cả trường chỉ có cô tâm tính tốt, tôi muốn học hỏi cô.” Bạn đại học của con là phó hiệu trưởng. Một lần cậu ấy hỏi một cô giáo lớn tuổi trong văn phòng khoá chúng con : “Cô thấy cấp dưới của tôi như thế nào?” Bà ấy cười nói: “Nhân viên nào mà cũng như cô ấy, lãnh đạo các anh sẽ nhàn hạ hơn.” Thầy chủ nhiệm nói với người khác: “Cô xem cô giáo Hạ, làm công việc không cò kè mặc cả, học sinh cho cô ấy điểm cao nhất.” Thưa cha, nếu như không tu luyện Đại Pháp, con sẽ không nhận được những khen ngợi này.

Vệ sinh phòng làm việc giáo viên đều là học sinh tới làm, con cũng chưa từng cảm thấy không tốt. Sau khi tu luyện, con không thể nhìn cảnh giáo viên ngồi nghiêng chân để học sinh lau nhà. Mỗi ngày đến phòng làm việc, con lặng lẽ lau sàn, lau bàn. Có một lần, con đang lau sàn, một giáo viên lớn tuổi đang bưng chén trà cười nói: “Xem ra Pháp Luân Công thật lợi hại, dạy cho cô gái lười của chúng ta trở nên chăm chỉ.” Lúc con rời trường học, nhóm tổ chức liên hoan, một đồng nghiệp nam nói với con: “Cô Hạ, tôi rất bội phục cô. Con người cô rất chính trực. Bình thường tôi thích đùa giỡn, nhưng ở trước mặt cô tôi không dám tuỳ tiện.”

Học sinh thường nói con không giống các giáo viên khác. Bọn trẻ nói thầm cho con biết: “Trong khoá chỉ có cô và cô A (một giáo viên lớn tuổi dạy tư thục được mời về) không có biệt hiệu, bởi vì chúng con kính trọng hai cô!” Con của một đồng nghiệp cũng là học sinh của con, đồng nghiệp ấy nói: “Chỉ có lời cô nói, con gái tôi mới đặt trong lòng. Phụ huynh giao con cho cô thì không phải lo lắng nữa.” Học sinh tặng con cuốn sổ, bên trong viết: “Con cảm thấy bản thân may mắn. Trong cuộc đời mờ mịt này, có một tâm hồn cao quý đã đến với con, chỉ cho con phương hướng. Cô giáo, con sẽ mãi mãi nhớ về cô!”

Có một cậu bé, khi con nói rằng “vụ tự thiêu ở Thiên An Môn” là do Trung Cộng giả tạo, Pháp Luân Công không như những gì nói trên TV, cậu bé mở to mắt, rất sợ hãi. Sau đó, vẻ mặt cậu bé trang trọng, nói với con: “Cô giáo, chỉ cần là cô nói, con đều tin.” Thưa cha, những lời này là phần thưởng lớn nhất trong cuộc đời dạy học của con, mà phần thưởng này đến từ sau khi con bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1999.

Đồng nghiệp khen ngợi con, học sinh kính trọng con. Mà con cảm ân Sư phụ của con! Cảm ân Pháp Luân Đại Pháp. Không có sức mạnh niềm tin vào Chân – Thiện – Nhẫn, trong thùng thuốc nhuộm lớn này, con cũng chỉ có thể trôi theo dòng, khó mà giữ mình trong sạch. Ngược dòng mà đi thì cần phải có dũng khí.

Trước khi tu luyện, con cũng rất xem trọng lợi ích. Nhớ lại lúc đi hội nghiên cứu giảng dạy mà nhà trường tổ chức trở về, có thể báo cáo chi phí đi lại. Các đồng nghiệp đều cố gắng báo số ngày nhiều nhất có thể, tiền xe nhiều nhất có thể, con cũng vậy. Sau khi tu luyện, con không còn làm như vậy nữa, vì con biết rõ làm như vậy sẽ tổn đức.

Đầu năm 2000, đơn vị có chỉ tiêu phân nhà, nghe nói là phúc lợi chia nhà lần cuối cùng. Chỉ có một chỉ tiêu, vừa đúng lại trao cho con. Về sau, có một đồng nghiệp dựa vào quan hệ với lãnh đạo mà nhận được nhà. Đồng nghiệp đều bất bình thay cho con, khuyên con đi tìm hiệu trưởng, nói rằng về sau không còn cơ hội nữa, không thể quá nhu nhược. Cuối cùng con không đi. Hiệu trưởng biết bản thân đã làm việc bất công, nhìn thấy con cũng có chút ngượng ngùng.

Ai ngờ nửa năm sau lại có một chỉ tiêu nhà mới, nói đây mới là lần cuối cùng. Hiệu trưởng không nói gì, liền gọi con lên điền đơn phân nhà. Các đồng nghiệp đều rất thán phục, bởi diện tích, địa điểm phân nhà đều là tốt nhất.

Sau sự việc này, đồng nghiệp có vẻ nể phục con hơn một chút. Con không tranh giành nhưng lại được kết quả tốt hơn. Con nghĩ đây cũng là cấp cho các đồng nghiệp cơ hội để ngẫm nghĩ lại. Nếu như không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, con cũng sẽ giống như nhiều người, tranh đấu vì lợi ích, sống vừa khổ vừa mệt, tuyệt đối sẽ không có được sự thoải mái tự nhiên thế này.

Thưa cha, cuộc sống của mỗi người có những truy cầu khác nhau, giá trị quan khác nhau, có thể nói mỗi người một chí hướng. Hôm nay, con vì đi tìm chính nghĩa, lương tri mà nỗ lực, bôn ba, con rất tự hào. Chồng con gia nhập tổ chức của Trung Cộng lúc đại học, từng cảm ân, tin tưởng vào Đảng Cộng sản. Tín ngưỡng của con đã khiến anh ấy trải qua nhiều năm đấu tranh nội tâm (có lúc còn muốn ly hôn). Gia đình con vì thế mà nảy sinh tranh cãi, thậm chí chiến tranh lạnh. Con gái mà anh ấy yêu quý, cũng bởi vì nói “thuyết tiến hoá là sai lầm” mà bị anh ấy đá vào mông, sau đó tức giận bỏ đi. Năm ấy Minh Minh lên chín tuổi.

Năm 2008, con bị bắt cóc đến đồn cảnh sát, chồng con bị cảnh sát gọi điện thoại đến tìm. Từ nhà đến đồn hơn 10 phút đi đường, vậy mà đầu gối anh ấy chảy máu. Sau này con hỏi anh ấy ngã ở đâu, anh ấy cũng không biết. Nhìn anh ấy trước mặt cảnh sát cố giữ vẻ bình tĩnh và kính cẩn, con vừa đau lòng vừa khó chịu. Thân là một phó tổng giám đốc xí nghiệp tư nhân bên ngoài, mọi người ấn tượng về anh ấy luôn điềm tĩnh, gặp chuyện không sợ hãi. Mà dưới uy quyền của Trung Cộng, trong ánh mắt anh lộ ra sự hoảng sợ và khiếp đảm, khiến con thà rằng đồng ý ly hôn để tự mình đối diện hết thảy.

Sau nhiều lần đấu tranh, anh ấy chọn không rời bỏ con. Con từng hỏi anh ấy: “Vì sao anh không đề nghị ly hôn?” Anh ấy nói: “Sẽ không tìm được người tốt giống như em.” Đến hôm nay anh ấy đã thức tỉnh, đã tự thoái đảng. Anh ấy lẳng lặng ủng hộ con cả về kinh tế và tinh thần, bởi vì anh ấy hiểu được con đang làm một việc rất chính trực. Anh ấy cũng dần dần tin tưởng, sẽ nhờ ủng hộ mà đắc được phúc phận.

Dù kinh tế của chúng con không khá giả, gia đình ba người chưa thể đoàn tụ bởi nhiều loại nguyên nhân, nhưng chúng con tin tưởng lẫn nhau, cho dù có mâu thuẫn nhưng vẫn thông cảm kính trọng nhau. Minh Minh dưới ảnh hưởng của chúng con, thân tâm khỏe mạnh, hiếu thảo, nhân hậu. Người lớn gặp cháu phần lớn đều yêu mến. Nhưng đó không phải là công lao của người mẹ như con đây, mà là Phật quang phổ chiếu của Pháp Luân Đại Pháp. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, con cũng sẽ không làm người tốt, nói gì đến giáo dục con gái.

Xin cha hãy tin, bất luận là hiện tại hay tương lai, con đều sẽ không khiến cha mẹ phải mất mặt. Tác phong chí khí thản đãng truyền qua đời đời này là truyền thống gia đình phải không? Nó sẽ khiến cho cha thấy tự hào khi nghĩ về cuộc sống.

Trước mắt, con và đồng tu đang làm một việc, có rất nhiều người không thể lý giải, mắng chúng con ngu xuẩn, cơm no không có việc gì làm, thậm chí cả người thân cũng nói những lời cay độc. Nhưng con biết không phải anh em ruột thịt không tốt, mà là mấy chục năm qua, mọi người đã hình thành thói quen khuất phục trước cường quyền của Trung Cộng, thuận theo nó, như vậy bản thân mới có chút cảm giác an toàn.

Bắt đầu từ ông bà ngoại của con, sau khi con tự mình trải qua những điều bất hạnh xảy đến với người thân, con có thể hiểu được mọi người chỉ mong muốn có được cuộc sống bình an. Mẹ cũng hy vọng con có thể rời khỏi Trung Quốc, để mẹ không còn chịu áp lực. Con hiểu, thật sự hiểu, cha mẹ đã phải nếm trải quá nhiều.

Có thể cha còn chưa biết, con từng vì nói chuyện về Pháp Luân Công với hai học sinh trung học ở ven đường mà bị đưa đến trại tạm giam. Người nhà không dám nói với cha, vì sợ cha tức giận. Đây chính là nguyên nhân vì sao họ muốn con rời khỏi Trung Quốc. Thế nhưng cha có biết không? Từng bị tạm giam không phải là nỗi nhục trong cuộc đời con. Những gì con nhận được ở đó là sự đồng cảm thầm lặng và tán thưởng mạnh mẽ!

Một cảnh sát khi không có ai ở xung quanh, khẽ hỏi con: “Cô sẽ hận tôi sao?” Con nói: “Không.” Anh ấy thở dài nói: “Về nhà cô vẫn luyện sao?” Con nói: “Vẫn luyện.” Anh ấy cúi đầu nói nhỏ: “Về sau phải cẩn thận đấy!” Trước lúc rời đi, anh ấy nhìn con, ánh mắt dừng lại một lúc, giọng nói như đang chia tay một người bạn: “Tự cô phải chú ý nhiều nhé. Chúng tôi đi đây.” Thời khắc ấy, con quên mất tình cảnh của mình, cả thể xác và tinh thần đều vui mừng vì thiện niệm của anh ấy.

Một phụ nữ lớn tuổi bị bắt giam vì trộm vật liệu thép lớn tiếng nói: “Những người ở trong này đều vì làm chuyện xấu mà phải vào đây. Cô giáo, cô bị oan uổng, cô không giống như chúng tôi.” Một cô gái trẻ hút ma túy hỏi tôi rất kỹ càng nhiều vấn đề, cuối cùng cô ấy nói: “Cô à, nếu cô là mẹ cháu thì tốt quá, cháu cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay,” còn nói sau này ra ngoài sẽ tìm đọc sách Đại Pháp.

Cha đừng vì việc con từng bị Trung Cộng bắt giam mà cảm thấy mất thể diện. Ngược lại, con gái bố không khuất phục trước cường quyền, không thấp hèn không cao ngạo, trong kiên định không thù địch, thiện niệm mà không mất đi sự tôn nghiêm, cảnh sát cũng phải thầm bội phục. Con tin rằng tương lai người nhà sẽ cảm thấy vinh quang vì con.

Cái dũng của người nhân từ, không phải là không có sợ hãi, mà là dưới áp lực mạnh mẽ vẫn có thể đứng thẳng lưng; giữ vững bình tĩnh lý trí trước cường quyền; Trong khi vượt qua sự sợ hãi, vẫn dũng cảm tiến lên phía trước. Cái chủng ý chí, đức hạnh tự nhiên xuất ra khi đồng hóa với Chân – Thiện – Nhẫn này cũng nhất định có thể cảm hóa thế nhân. Chúng con đang làm như vậy.

Có người nói: Lịch sử Trung Quốc từ xưa đến nay, dân chúng hoặc là quy thuận hoặc là phản nghịch. Mà học viên Pháp Luân Công lại không hạ mình trước cường quyền, cũng không ở trong bạo quyền mà lấy ác trị ác, đây là điều chưa có tiền lệ trong lịch sử Trung Quốc. Bởi vì trong tâm chúng con có Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại!

Cha thân yêu, cha cũng là một người chính trực. Xin cha hãy tin rằng: Mây đen không thể che khuất bầu trời, mùa xuân cuối cùng sẽ tới. “Cha có thể là một luồng sáng, đến chiếu rọi bóng tối. Cha có thể không phải là một luồng sáng, nhưng điều cha cần làm là đưa ra lựa chọn, lựa chọn mở to mắt để nghênh đón ánh quang minh.” Những lời này nói rất đúng! Cha, cha hãy mở mắt ra đi.

Cha, con nhớ quê nhà, trong mơ cũng nhớ dòng sông Gia Lăng nước chảy êm đềm cùng hàng xóm láng giềng chất phác. Con cũng cảm ơn công dưỡng dục của quê hương và cha mẹ. Bản thân con tự hào sâu sắc con là một người Trung Quốc, bởi trong huyết mạch của con đang chảy là lý niệm của văn hóa Trung Hoa: chân thành, thiện lương, tri ân đồ báo (có ơn tất báo). Tương lai không xa, khi dân tộc chúng ta trải qua những thăng trầm của cuộc đời mà có được mỹ đức, trở lại thời kỳ huy hoàng một lần nữa; Khi chân tướng đại hiển, con người quay về chính đạo, cha sẽ tự hào vì con! – Con gái của bố là một trong hàng trăm triệu người tốt đang nỗ lực phó xuất vì ngày ấy.

Thậm chí cha có thể cảm thấy vinh quang: Bởi chúng con đã làm một việc mà rất nhiều người Trung Quốc có lương tri muốn làm mà không làm được. Không bạo lực, không nói lời xấu, chỉ có bình hòa, thiện lương, mà có thể viết lại lịch sử. Nếu như không giữ vững lòng tin, không có trời cao bảo hộ thì sẽ không thể nào làm được. Chúng con không muốn làm anh hùng hào kiệt, nhưng sức mạnh niềm tin vào Chân – Thiện – Nhẫn khiến chúng con từ bi và can đảm, trong nội tâm quang minh thản đãng.

Ánh sáng của thế kỷ mới trong tương lai, nhất định thuộc về người tốt, thuộc về thiện lương!

Thưa cha, xin dùng một đời chính trực không dối trá của mình, từ đáy lòng hãy âm thầm ủng hộ con và ủng hộ chính nghĩa! Mong ông trời phù hộ cho cha. Mong cha mẹ được khỏe mạnh!

Con gái,

Tháng 3, 2021

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/23/【庆祝513】仁者之勇——写给父亲的家书-425865.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/27/193355.html

Đăng ngày 29-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share