Bài viết của Thanh Liên, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 21-05-2021] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm và là một giáo viên trung học. Vào đầu năm 2020, đại dịch đột nhiên bùng phát đã làm xáo trộn cuộc sống của mọi người. Đối với những người công tác trong ngành giáo dục, tác động của đại dịch thể hiện sâu sắc ở kỳ thi tuyển sinh đại học.

Một người phụ nữ gọi điện cho tôi giải thích rằng con trai cô sắp tham gia kỳ thi đại học, nhưng thành tích hiện tại không tốt. Tiểu Đằng, cháu gái của cô ấy, từng là học sinh của tôi và cũng đã nhiều lần giới thiệu tôi cho cô ấy, vì vậy cô ấy đã nhờ tôi phụ đạo cho con trai mình.

Hối tiếc: Bỏ lỡ cơ hội khuyên thoái xuất khỏi ĐCSTQ

Sau khi trả lời cuộc điện thoại này, tôi nhớ đến Tiểu Đằng. Cô bé này không phải là học sinh trong lớp của tôi, mà là học sinh tôi phụ đạo sau giờ học cách đây vài năm. Một tháng trước khi thi đại học, mẹ cháu qua đời, điều này đã ảnh hưởng rất nhiều đến cháu. Tôi đã cùng cháu vượt qua khoảng thời gian khó khăn ấy khi cháu cảm thấy cô đơn và đau đớn nhất. Về Tiểu Đằng, kỳ thực trong tâm tôi vẫn còn một điều gì đó khiến tôi bận tâm.

Tất cả những học sinh mà tôi đã dạy kèm đều biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Các cháu đều thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới. Điểm số của các cháu đều được cải thiện một cách nhanh chóng. Các cháu sẵn sàng lắng nghe tôi giảng bài và không còn chán học nữa.

Trong các bài giảng của mình, tôi không chỉ nói về kiến thức trong sách giáo khoa và cách giải bài tập, mà quan trọng hơn, tôi còn dùng các nguyên lý của Đại Pháp để giúp các em đồng hóa với Chân – Thiện – Nhẫn, và nhiều em đã không còn lo lắng nữa.

Tôi cũng nhận thấy có lúc học sinh bị cảm hoặc ho trước khi đến lớp, hoặc cảm thấy không được khỏe, nhưng trong suốt giờ học, các triệu chứng ấy dần biến mất. Đến khi buổi học kết thúc, các em đều trở lại trạng thái bình thường.

Sư phụ giảng rằng:

“Chúng ta giảng độ kỷ độ nhân, phổ độ chúng sinh; do đó Pháp Luân xoáy vào trong độ bản thân, xoáy ra ngoài độ nhân. Khi xoáy ra ngoài thì nó phát phóng năng lượng, có ích cho người khác; như vậy, ai ở trong vùng che phủ của trường năng lượng của chư vị đều được lợi ích; họ có thể cảm thấy rất thoải mái. Bất kể là chư vị đi ngoài phố, tại đơn vị [công tác], [hay] ở nhà cũng vậy, đều có tác dụng như thế.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tiểu Đằng là một cô gái tốt bụng, tôi đã nói với cháu chân tướng về Đại Pháp. Nhưng cháu đã tốt nghiệp trước khi tôi có cơ hội khuyên cháu thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Đây luôn là điều tôi cảm thấy tiếc nuối. Cuộc điện thoại của dì của Tiểu Đằng khiến tôi cảm thấy rằng tôi sẽ có cơ hội giúp cháu thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Vì vậy, mặc dù rất bận, nhưng tôi đã đồng ý dạy kèm miễn phí cho em họ của Tiểu Đằng, cháu tên là Tiểu Xuân.

Phụ đạo cho Tiểu Xuân

Tiểu Xuân thi trượt đại học năm 2019 vì môn Vật lý điểm số thấp, nên năm nay cậu bé đã bỏ môn Vật lý và chuyển sang môn học mà tôi dạy. Nhưng cậu bé đã không học môn này trong hai năm, về cơ bản đã quên hết mọi thứ, vì thế cháu phải học lại từ đầu, và thời gian lại rất eo hẹp.

Đại dịch bùng phát khiến việc giảng dạy phải chuyển từ trực tiếp sang trực tuyến. Sự thay đổi đột ngột trong cách dạy này khiến giáo viên và học sinh khó thích ứng. Kỳ thi tuyển sinh đại học ban đầu được lên kế hoạch vào tháng 6, nhưng các trường đã hoãn lại do đại dịch và không có thông báo chính thức về việc hoãn kỳ thi tuyển sinh đại học, vì vậy các học sinh và phụ huynh đều lo lắng. Mẹ của Tiểu Xuân thậm chí còn lo lắng hơn bởi vì là một học sinh thi lại, nếu không thành công trong kỳ thi tuyển sinh đại học lần này, cháu sẽ không thể thi lại được nữa.

Tôi hiểu cảm giác này của một người mẹ nên đã cố gắng an ủi cô ấy. Tôi đã nói với cô ấy rằng môn học mà tôi dạy không có vấn đề gì, và kỳ thi tuyển sinh đại học có thể sẽ bị hoãn lại, vì vậy cô ấy không nên quá lo lắng và không nên thể hiện sự lo lắng của mình trước mặt Tiểu Xuân.

Mẹ của Tiểu Xuân thường gọi cho tôi khi cô ấy cảm thấy lo lắng và thường nói chuyện với tôi hơn nửa tiếng mỗi lần. Tôi kiên nhẫn lắng nghe và dùng thái độ lạc quan của một học viên để an ủi cô ấy, vì thế, sau mỗi lần nói chuyện cô ấy đều cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó, thời gian của kỳ thi tuyển sinh đại học quả thật đã bị hoãn lại, điều này càng giúp cho chúng tôi có thêm thời gian ôn tập.

Nhưng làm thế nào chúng tôi có thể giúp Tiểu Xuân cải thiện điểm số của mình trong bối cảnh hiện tại được đây? Tôi tin rằng khi biết được chân tướng, thoái xuất khỏi ĐCSTQ sẽ nhận được phúc báo, vì điều này đã nhiều lần xảy ra. Vì thế, trong các bài giảng, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tiểu Xuân đồng ý với tôi, và cậu ấy cũng đã hiểu rõ hơn về sự hủ bại của ĐCSTQ. Tôi cũng nói cho cháu biết chân tướng về sự chuyên chế của ĐCSTQ, cách ĐCSTQ dàn dựng vụ tự thiêu để vu oan cho Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp), và việc mổ cướp nội tạng các học viên Pháp Luân Công còn sống của ĐCSTQ. Cháu đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Đối với học sinh, tâm thái bình hòa và thái độ lạc quan là những yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến việc học tập. Đối mặt với áp lực chuyển môn thi, nguy cơ của đại dịch, sự cấp bách và cơ hội thi cử cuối cùng, đã khiến Tiểu Xuân phải chịu áp lực rất lớn. Vì vậy, dù kiến thức của cháu kém đến đâu, hay kết quả thi không tốt đến mức nào, tôi vẫn luôn động viên cháu. Để giúp cháu không phải lo lắng về đại dịch, tôi đã nói rằng dịch bệnh nhắm vào ĐCSTQ. Bằng cách thoái đảng và thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo,” cháu sẽ không gặp nguy hiểm. Tôi tiếp tục động viên và an ủi cậu bé, và chúng tôi từng bước tiến về phía trước.

Khi điểm số của kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố, mẹ của Tiểu Xuân nói với tôi rằng mọi người đều rất hài lòng với điểm số mà cháu đạt được. Cô ấy nói rằng cô ấy rất biết ơn và muốn gặp trực tiếp để cảm ơn tôi. Tôi biết cô ấy muốn trả tiền phí dạy kèm cho con trai cô ấy, nhưng là một học viên Đại Pháp, tôi đã coi nhẹ lợi ích và tiền bạc, vì vậy kiếm tiền không phải là mục đích của tôi. Tôi muốn cho họ một cơ hội để hiểu chân tướng của Đại Pháp.

Tôi nói với cô ấy rằng không có gì phải vội vàng, và chúng tôi có thể cùng nhau ăn một bữa ăn mừng sau khi Tiểu Xuân được nhận vào đại học. Tôi nghĩ rằng đây sẽ là thời điểm tốt hơn để nói chuyện. Cuối cùng thì Tiểu Xuân cũng vào được trường đại học mà cậu ấy chọn, và tất cả chúng tôi đều rất vui.

Tôi đã có một bữa ăn đơn giản với cha mẹ của Tiểu Xuân và chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ. Cả hai đều là bác sĩ, vì vậy chúng tôi đã nói rất nhiều về đại dịch, đặc biệt là hai câu chuyện về các bác sĩ ở Vũ Hán – một là về vị bác sĩ “thổi còi” hai là về sự hồi phục kỳ diệu của hai bác sĩ Vũ Hán bị nhiễm bệnh nhờ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Do sự phong bế thông tin ở Trung Quốc, họ đã không nghe nói về điều đó. Từ cuộc trò chuyện này, chủ đề nói chuyện được chuyển sang Đại Pháp một cách rất tự nhiên.

Cha của Tiểu Xuân cho biết ông đã thấy nhiều người tập Pháp Luân Công trước cuộc bức hại. Họ đã sốc sau khi tôi giảng chân tướng về vụ tự thiêu dàn dựng và nạn cưỡng bức mổ cướp nội tạng. Tôi cũng nói với họ rằng trời sẽ diệt ĐCSTQ và những người tốt nên thoái khỏi ĐCSTQ để tránh tai họa, và họ đã đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ.

Tôi nói với họ rằng vì nhân duyên nên chúng ta đã gặp nhau ở đây. Tôi trân trọng điều này và tôi không ở đây vì tiền. Mẹ của Tiểu Xuân lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì với một cọc tiền dày cộp và nói: “Cái này đã được chuẩn bị trước cho chị, nhưng sau khi nghe chị nói, tôi cảm thấy việc đưa nó cho chị là một sự xúc phạm đối với chị. Chị là một giáo viên chân chính!”

Cô ấy cũng kể thêm: “Tôi cũng nhờ một người bạn dạy kèm cho Tiểu Xuân một môn khác, nhưng anh ấy thường nói Tiểu Xuân là đứa trẻ vô dụng, đến nỗi việc đến lớp đã trở thành một việc nặng nề với cả tôi và Tiểu Xuân! Nhưng chị thật khác biệt. Mỗi lần Tiểu Xuân trở về từ lớp của chị, cháu tràn đầy tự tin, và tôi cảm thấy hy vọng sau mỗi cuộc điện thoại với chị. Tôi thực sự cảm ơn chị! Chị đã giúp gia đình chúng tôi rất nhiều!”

Gặp gỡ Tiểu Đằng

Mẹ của Tiểu Xuân cho biết cháu gái cô ấy, Tiểu Đằng sẽ nghỉ hè trong vài ngày tới và cháu sẽ đến thăm tôi. Tôi biết sự tiếc nuối trong tâm sắp được giải khai và tôi vô cùng cảm tạ sự an bài từ bi của Sư phụ.

Vài ngày sau đó Tiểu Đằng tới. Cháu đã trở thành một cô gái cao lớn. Tôi gần như không nhận ra cháu. Cháu học đại học luật và sắp tốt nghiệp.

Sau khi cập nhật thông tin, tôi nói về chuyên ngành của cháu: “Mọi người nói rằng giáo viên, bác sĩ và thẩm phán là ba nghề mà xã hội không thể để suy yếu. Giáo viên dạy trẻ em phân biệt giữa thiện và ác, bác sĩ cứu sống người bệnh và các thẩm phán đảm bảo công bằng và công lý. Nếu những người làm ba nghề này mà biến chất, đất nước chúng ta sẽ không còn là một đất nước nữa.”

Trung Quốc ngày nay đang ở trong một tình trạng nguy hiểm như vậy. Ví dụ, em học luật, một số thẩm phán bây giờ nói thẳng rằng ĐCSTQ là luật pháp, và có những thẩm phán còn cố ý phạm luật. Em biết về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Pháp Luân Công là hợp pháp theo luật hiện hành của Trung Quốc. Do đó, nhiều luật sư với tinh thần chính nghĩa đã bảo vệ sự vô tội của các học viên Pháp Luân Công.”

Tiểu Đằng cho biết cháu ngày càng nhận ra sự tà ác của ĐCSTQ. Càng nghiên cứu các vụ án pháp lý, cháu càng không thích môi trường đó. Để thoát khỏi nó, cháu dự định sẽ theo học cao học và tương lai sẽ đi dạy học.

Tôi đã nói với cháu rằng tôi rất vui khi nghe cháu nói điều đó. Tôi nói: “Thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo.” ĐCSTQ đã giết rất nhiều người và không có pháp luật nữa. Khi mọi người gia nhập ĐCSTQ, họ đều tuyên thệ cống hiến cuộc đời mình cho nó, hãy nghĩ xem, điều đó có nguy hiểm không? Vì vậy, tôi hy vọng rằng các em sẽ thoái xuất khỏi ĐCSTQ, và xóa bỏ lời thề độc đó.”

Tiểu Đằng nói “Cảm ơn cô!” và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng mình.

“Bởi vì chúng tôi đã gặp chị”

Sau khi Tiểu Xuân nhận được thư chấp nhận của trường đại học, mẹ của cậu ấy đã viết cho tôi: “Hôm nay, tôi đã nhận được thư chấp nhận của con trai tôi, và tôi rất xúc động! Chúng tôi thật may mắn vì đã gặp được chị, vị cứu tinh của gia đình chúng tôi. Chị đã mang lại hy vọng cho chúng tôi.”

Điều này cũng khiến tôi suy nghĩ. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ bị những ham muốn vật chất làm cho mù quáng như những giáo viên khác; Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, làm sao tôi có được trí huệ và sự bình an trong tâm, và làm thế nào tôi có thể giúp mọi người phá mê?

Ở một khía cạnh nào đó, tôi có thể là vị cứu tinh trong mắt anh chị, nhưng anh chị biết không vị cứu tinh thực sự là Sư phụ từ bi của chúng tôi – Sư phụ Lý Hồng Chí. Có thể trong tương lai gần, anh chị sẽ biết – cả thế giới sẽ biết!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/21/【庆祝513】高考辅导老师的成功经验-425867.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/27/193356.html

Đăng ngày 03-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share