Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New York

[MINH HUỆ 21-06-2021] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Mỹ vào năm 2008 và tôi đã trải qua nhiều thăng trầm trong quá trình tu luyện. Hôm nay, tôi muốn viết lại một số trải nghiệm tu luyện của mình trong 13 năm qua để chia sẻ với quý đồng tu.

Cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu xuất hiện ở Mỹ đúng thời điểm khi tôi hoàn thành bằng Tiến sĩ vào năm 2008. Rất nhiều người đã mất việc làm và tôi cũng không thể tìm được việc làm trong thời gian này. Đây là một cú sốc lớn vì mọi thứ luôn đến với tôi một cách dễ dàng. Tôi cũng gặp một số vấn đề về sức khỏe sau khi sinh con. Tôi bị mất ngủ, kiệt sức, cáu kỉnh và thường xuyên bị đau bụng. Tôi rơi vào trạng thái chán nản và dễ mất bình tĩnh. Tôi đã ở trong tình trạng thật tồi tệ.

Mẹ đã khuyên tôi rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể giúp được tôi vì vậy tôi bắt đầu đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân”. Tôi đã hiểu được mục đích thực sự của cuộc sống và tại sao con người lại đau khổ. Dần dần suy nghĩ của tôi trở nên tĩnh hơn và sức khỏe của tôi được cải thiện. Thật ngạc nhiên, tôi đã có thể chìm vào giấc ngủ ngay sau khi luyện xong bài tĩnh công. Căn bệnh suy nhược thần kinh đeo bám tôi nhiều năm qua đã biến mất. Triệu chứng đau bụng và nhức mắt của tôi cũng đã biến mất.

Tôi trở nên khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong vòng một năm, tôi đã lấy được bằng thạc sĩ thứ hai và nhanh chóng tìm được việc làm. Ngoảnh đầu nhìn lại, tôi nhận ra nếu không có Pháp Luân Đại Pháp thì tôi vẫn sẽ phải vật lộn với tình trạng sức khỏe yếu kém và trạng thái mất tự tin.

Tu bỏ tâm danh lợi

Tôi đã không tu bỏ chấp trước danh lợi cho đến khi tôi đã tu luyện được nhiều năm. Những người có học vị cao luôn biết mình có năng lực nên thường rất quyết đoán. Họ coi thường những người khác và rất coi trọng sự thành công. Chấp trước vào danh lợi của tôi khá là mạnh mẽ.

Tôi cảm thấy mình có khả năng hơn những người khác và tôi muốn mọi người biết điều này. Năng lực của tôi đã mang lại cho tôi sự thăng tiến trong công việc và mức lương cao. Điều này lại càng làm gia tăng tham vọng của tôi và Cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này. Khối lượng công việc và trách nhiệm của tôi ngày càng tăng lên. Tôi thậm chí đã phải làm việc vào cuối tuần. Thời gian học Pháp hoặc luyện công của tôi ngày càng ít đi. Tôi cảm thấy kiệt sức sau khi làm việc. Tôi ngủ thiếp đi khi ngồi thiền, phát chính niệm hoặc học Pháp. Những cơn đau bụng và chứng suy nhược thần kinh của tôi lại xuất hiện trở lại. Tôi cảm thấy tôi đang ở giới hạn của tu luyện và tôi rơi vào trạng thái gần như không còn tu luyện được nữa.

Một ngày nọ, tôi đứng trước bức ảnh của Sư phụ Lý – Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp và cầu xin Ngài an bài cho tôi một công việc dễ dàng hơn. Tôi không quan tâm mình sẽ được trả bao nhiêu tiền. Tôi không còn muốn tham vọng và tôi sẽ không theo đuổi “thành công” nữa. Tôi chỉ muốn có một công việc để có thể cân bằng cuộc sống giữa gia đình và công việc cho tốt hơn. Tôi muốn dành tất cả thời gian rảnh để làm ba việc của đệ tử Đại Pháp.

Sư phụ đã nhìn thấy tâm nguyện chân thành muốn buông bỏ chấp trước của tôi. Một bộ phận khác trong công ty của tôi đã sớm mở cửa hoạt động trở lại. Công việc ở đây dễ dàng hơn nhiều mặc dù lương vẫn cao. Có rất nhiều người đã nộp đơn xin vào làm tại vị trí này. Nhưng trưởng bộ phận này đã chọn tôi và thương lượng với trưởng bộ phận cũ của tôi. Tôi đã được chuyển thành công sang làm tại vị trí công việc mới. Các đồng nghiệp của tôi đã rất ngạc nhiên, nhưng trong thâm tâm tôi biết là Sư phụ đã an bài công việc mới này cho tôi.

Vì công việc mới của tôi không quá bận nên tôi có nhiều thời gian hơn để làm ba việc. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và cảm thấy như mình được hòa tan vào Pháp mỗi ngày. Sư phụ yêu cầu các học viên phải là người tốt mọi lúc mọi nơi. Tôi không còn tham vọng phấn đấu trong công việc nữa.

Tâm tôi ngày càng trở nên yên bình hơn sau khi quan niệm của tôi thay đổi. Tâm hiển thị, tâm tranh đấu và tâm tự mãn của tôi đều biến mất. Các đồng nghiệp, thành viên gia đình, bạn bè và các học viên địa phương từng nói rằng tôi là người hiếu thắng và luôn muốn chiếm thế thượng phong trong mọi việc. Giờ đây tôi đã thay đổi và trở thành một người tốt tính. Ngay cả nét mặt và giọng nói của tôi cũng trở nên nhẹ nhàng. Tôi biết nếu Pháp Luân Đại Pháp không quy chính lại giúp tôi thì tôi sẽ ngày càng lún sâu vào biển dục vọng và sức khỏe của tôi ngày càng tệ hơn. Sư phụ đã ban cho tôi tất cả mọi thứ. Con xin cảm tạ Sư phụ đã đưa con trở lại con đường đúng đắn!

Tham gia vào các hạng mục Đại Pháp và tu bỏ tự ngã

Sư phụ đã ban cho tôi không chỉ sức khỏe, sự bình an trong tâm mà còn cho tôi cơ hội được trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Dưới sự chỉ dẫn của Pháp, tôi dần dần có thể buông bỏ các chấp trước của mình. Chấp trước cứng đầu nhất của tôi đó là tự ngã. Khi tôi nghĩ rằng tôi đã tu bỏ được nó thì nó đột nhiên lại biểu hiện ở một tầng sâu hơn.

Hạng mục đầu tiên tôi tham gia là quảng bá Shen Yun và bán vé ở các trung tâm mua sắm. Vé xem biểu diễn Shen Yun đầu tiên tôi đã mời khách hàng nhưng bị từ chối. Vị khách đó thực sự đã từ chối mua một cách lịch sự, nhưng tôi lại cảm thấy nhục nhã đến mức suýt khóc. Tôi cảm thấy mình không thể làm được và muốn xin ra khỏi hạng mục này. Nhưng Sư phụ yêu cầu chúng ta phải làm tốt ba việc. Tôi đã nhận được rất nhiều thụ ích từ Đại Pháp. Tôi phải gạt bỏ những chấp trước của mình vào “sự tôn trọng” và “lòng tự trọng”. Đây là lần đầu tiên tôi cố gắng đối mặt với một chấp trước và loại bỏ nó.

Tôi đã học thuộc Pháp của Sư phụ nhiều lần và không ngừng phủ định bản ngã trong lòng.

Sư phụ giảng:

“…khi thực sự đang trong kiếp nạn hoặc là trong khi vượt quan, chư vị hãy thử xem, khó nhẫn thì cứ nhẫn xem, thấy là không làm được, khó thành được, vậy thì chư vị cứ thử xem sao, rốt cuộc có làm được không? Nếu chư vị thật sự có thể làm được, chư vị sẽ phát hiện rằng đúng là ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”. (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Tế Nam, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)

Tôi đã kiên trì quảng bá Shen Yun và đã làm công việc này trong 12 năm. Lúc mới bắt đầu tôi rụt rè ngỏ lời khách hàng mua vé, còn bây giờ tôi có thể dễ dàng nói chuyện với mọi người về văn hóa truyền thống Trung Quốc và nói cho họ biết giá trị của Shen Yun. Lúc mới đầu tôi sẽ khóc nếu ai đó từ chối nhận tờ quảng cáo của tôi. Còn bây giờ tôi có thể tự tin nói với họ về Shen Yun.

Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên tôi đi bán vé. Một cặp vợ chồng đi về phía tôi khi tôi đang đứng trước gian hàng trong trung tâm mua sắm. Tôi đưa cho họ một tờ quảng cáo và nói: “Chương trình Shen Yun đang trở lại New York”. Cô vợ lắc đầu và đi lướt qua tôi. Chồng cô đã dừng lại và xem màn trình diễn Shen Yun trên TV. Tôi nhanh chóng tiến đến nói với anh ấy: “Đừng bỏ lỡ xem biểu diễn Shen Yun. Đây là chương trình biểu diễn tái hiện lại văn hóa Thần truyền 5000 năm của Trung Quốc“. Người chồng nói anh đã xem quảng cáo Shen Yun trên truyền hình và nghĩ rằng nó rất đẹp.

Tôi mời họ xem quảng cáo trong khi tôi giải thích thêm về chương trình Shen Yun. Người vợ có chút khó khăn trong việc hiểu tiếng Anh, vì vậy chồng cô đã phiên dịch lại cho cô. Tôi đánh phiếu phản hồi của khán giả bằng tiếng Tây Ban Nha nên cô ấy rất cảm động và đột nhiên trở nên thích thú.

Tôi cho họ xem sơ đồ chỗ ngồi. Người chồng muốn xem buổi biểu diễn và nói với tôi rằng họ sẽ đến xem vào ngày nào. Tôi đã giúp họ chọn chỗ ngồi. Người vợ kéo áo chồng và nói điều gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Tôi hỏi có chuyện gì vậy. Anh ấy nói rằng vợ anh cảm thấy nó hơi tốn kém. Tôi nói: “Khi anh chị xem chương trình thì anh chị sẽ hiểu rằng điều này thật xứng đáng, vé rẻ nhất chỉ 80 USD”.

Tôi chọn hai ghế ngồi gần giữa và nói với họ rằng những ghế này có thể sẽ hết sớm. Người vợ đã nói vài câu với người chồng và họ nói trong sự tiếc nuối: “Hôm nay chúng tôi sẽ không mua, chúng tôi không có tiền. Chúng tôi sẽ suy nghĩ và có thể sẽ mua vào lần sau”, và họ chuẩn bị rời đi. Tôi biết họ là những người có duyên. Một khi họ bỏ lỡ cơ hội này thì không biết khi nào họ sẽ có cơ hội khác.

Tôi nói: “Nếu hôm nay anh chị chưa có tiền, tôi sẽ mua vé cho anh chị bằng thẻ tín dụng của tôi. Tôi sẽ ở nhà hát và anh chị có thể trả lại tiền cho tôi vào ngày anh chị đến xem chương trình”. Khi người chồng phiên dịch lại những lời của tôi cho vợ nghe thì cô ấy đã rất xúc động và gật đầu đồng ý với chồng. Tôi đã đặt vé cho họ. Khi tôi chuẩn bị rút thẻ tín dụng của mình để thanh toán thì anh chồng rút thẻ tín dụng ra và nói: “Tôi có thể tự trả tiền”

Tôi đã gặp lại cặp đôi ở rạp hát trong thời gian nghỉ giải lao. Trông họ rất hạnh phúc và người chồng liên tục nói: “Cảm ơn!” và “Các màn trình diễn thật tuyệt vời”. Người vợ đã ôm tôi một cái thật chặt. Tôi biết đó là niềm vui của họ vì họ đã được cứu. Những người quen của họ đã cảm ơn tôi vì sự kiên trì của tôi ngày hôm đó.

Chương trình Shen Yun hiện đã được nhiều người biết đến và chúng tôi dễ dàng quảng bá hơn rất nhiều. Sau đó những thử thách mới lại xuất hiện.

Khi đại dịch virus Trung Cộng lan rộng khắp Hoa Kỳ vào đầu năm 2020, một số buổi biểu diễn Shen Yun đã phải hủy bỏ. Các trung tâm mua sắm đã bị đóng cửa. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc tham gia các hạng mục khác của Đại Pháp. Do bị đóng cửa và bị hạn chế nhiều hoạt động, hạng mục gọi điện thoại giảng chân tướng cho người Trung Quốc dường như là một hạng mục tốt để tôi tham gia. Nhưng trong thâm tâm tôi lại không muốn tham gia. Tôi đã cố gắng tham gia hạng mục này nhiều năm trước và thấy nó khó hơn nhiều so với việc quảng bá cho chương trình Shen Yun nên tôi đã từ bỏ. Khi quảng bá chương trình Shen Yun, tôi đã có thể giao lưu với những người từ xã hội thượng lưu, có nhiều người thích văn hóa truyền thống của Trung Quốc. Hầu hết những người phương Tây đều cư xử lịch sự ngay cả khi họ từ chối lời mời. Nhưng gọi điện thoại cho người dân ở Trung Quốc lại là một câu chuyện khác. Nhiều người Trung Quốc bị tẩy não bởi ĐCSTQ và cư xử rất thô lỗ, thậm chí còn chửi bới tôi.

Cứ nghĩ đến điều ấy lại làm tôi ớn lạnh. Tôi quyết định không tham gia. Tôi sẽ đợi cho đến khi Shen Yun được biểu diễn trở lại. Nhưng là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, làm sao tôi có thể tránh làm những công việc cứu độ chúng sinh đây? Cựu thế lực bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi và khổ nạn lần lượt ghé thăm tôi.

Một ngày nọ, tôi bị sốt và bắt đầu ho. Tôi ho dữ dội đến nỗi đau thắt ngực và lưng. Đôi khi tôi có cảm giác như lá phổi đang bị nhiều chiếc kim đâm vào. Tôi nhận ra rằng đây là những triệu chứng của virus Trung Cộng mà tôi đã đọc được. Các thành viên trong gia đình tôi không phải là học viên đã thúc giục tôi đi kiểm tra sức khỏe, nhưng tôi khẳng định rằng đó chỉ là giả tướng.

Một đêm nọ tôi thấy khó thở và tỉnh dậy giữa chừng. Tôi ngồi dậy nhưng không dám nằm xuống. Ý nghĩ về việc tôi sẽ không thức dậy một khi tôi nằm xuống cứ hiện lên trong đầu. Tôi đã nghĩ về cách mọi người phục hồi sau khi bị nhiễm virus Trung Cộng bằng cách nhẩm đọc cửu tự chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Sau khi nhẩm đọc cửu tự chân ngôn, tôi cảm thấy mình có thể thở được. Tôi đã ngủ ngon cho đến sáng hôm sau. Trong suốt những ngày sau đó, tôi học Pháp, luyện công và phát chính niệm cũng như đọc thuộc lòng cửu tự chân ngôn để xua tan mọi ý nghĩ tiêu cực.

Tôi biết rằng vấn đề gốc rễ của tôi đã không được giải quyết. Tôi biết vấn đề cơ bản của mình là tôi đã không thể buông bỏ tự ngã. Tôi nghĩ rằng mình đã gần như tu bỏ được chấp trước này sau khi tham gia vào hoạt động quảng bá của Shen Yun. Nhưng khi khổ nạn lớn ập đến, chấp trước này lại bộc lộ ra ngoài mà tôi vẫn chưa tu bỏ nó. Tôi quyết định rằng, đã đến lúc phải tu bỏ chấp trước này, nhưng tôi lại không biết bắt đầu từ đâu. Dường như có một khoảng cách không thể vượt qua giữa ý chí và hành động của tôi.

Sư phụ đã không bỏ rơi tôi. Có một học viên liên tục gọi điện cho tôi. Khi biết được cô ấy đang tham gia hạng mục gọi điện thoại cho người dân Trung Quốc, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài cho tôi cơ hội này. Tôi đã nói với cô ấy suy nghĩ của mình về việc muốn tham gia hạng mục gọi điện thoại này. Cô ấy đã động viên tôi và gửi cho tôi những tin nhắn yêu cầu tôi đăng nhập vào nhóm để nghe trong khi cô ấy gọi điện thoại.

Sau khi nghe cô ấy gọi điện, tôi cảm thấy nó không khó như tôi nghĩ. Nhưng tôi vẫn không muốn giảng chân tướng qua điện thoại. Người học viên đã động viên tôi mua thẻ điện thoại và thực hiện cuộc gọi đầu tiên. Cuối cùng tôi đã vượt qua được rào cản từ chính bản ngã của mình. Tôi chính thức tham gia hạng mục này và bắt đầu gọi điện thoại giảng chân tướng cho những người làm trong ngành tư pháp ở Trung Quốc. Tôi nhận ra rằng vấn đề là do chấp trước vào tự ngã của tôi vẫn chưa tu bỏ. Khi các học viên có chính niệm thì khó khăn sẽ trở thành không là gì cả.

Tôi đã gọi điện gần như mỗi ngày. Tôi từ hồi hộp chuyển sang bình tĩnh – từ đang phải đọc bản chép lời chuyển sang nói chuyện một cách thoải mái và tự nhiên. Mọi việc diễn ra thật suôn sẻ. Nhưng một ngày, nỗi sợ hãi ẩn sâu của tôi lại nổi lên khi có ai đó chửi bới tôi.

Tôi vừa nói được vài câu thì đầu bên kia bắt đầu chửi bới tôi. Tôi cảm thấy máu dồn lên não và đầu tôi bắt đầu vo ve. Anh ấy chửi rủa một hồi rồi cúp máy. Tôi đã không gọi lại cho anh ấy. Trong vài ngày sau đó, tôi đã gọi điện lại cho một số người trước đây đã chửi bới tôi. Lúc đầu, tôi kiên nhẫn lắng nghe nhưng đôi khi tôi không thể chịu đựng được và giận dữ nói: “Bố mẹ anh đã dạy anh thô lỗ như vậy à?”. Người kia lập tức cúp máy và không nghe máy nữa.

Tình trạng này diễn ra trong một thời gian. Tôi bình tĩnh lại và tự hỏi bản thân tại sao tôi không thể nhẫn được và tại sao tôi không thể vượt qua nó. Câu trả lời rất đơn giản, vì tôi lớn lên trong những lời khen ngợi. Khi tôi bị chửi bới hoặc cảm thấy bị làm sai, bản ngã của tôi sẽ không thể chịu đựng được. Chấp trước này rất cứng đầu nhưng tôi quyết tâm sẽ tu bỏ nó.

Tôi liên tục học thuộc đoạn Pháp của Sư phụ:

“Chư vị biết chăng? Để độ chư vị, Phật đã đi xin ăn nơi người thường, hôm nay tôi lại mở rộng cửa truyền Đại Pháp độ chư vị, tôi không hề vì vô số nạn gặp phải mà cảm thấy khổ, vậy chư vị còn gì chưa buông bỏ được? Chư vị có thể mang theo những thứ chưa buông bỏ trong tâm ấy tiến vào thiên quốc chăng?” (Chân tu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Khi có người nói những lời thô lỗ hoặc chửi rủa tôi trong điện thoại, tôi đã phát chính niệm thanh trừ “cái tôi của mình”. Dần dần tôi ít cáu giận hơn.

Một ngày nọ, tôi gọi điện thoại cho những cảnh sát trẻ, hầu hết đều sinh sau những năm 1990. Tôi quay số đầu tiên và nói: “Chị muốn nói với em một việc quan trọng. Chị hy vọng em sẽ lắng nghe chị nói. Hãy đảm bảo rằng em không tham gia bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Họ là những người tốt và tin vào Chân-Thiện-Nhẫn. Bắt bớ họ là vi phạm pháp luật. Cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân là một trọng tội quốc tế”. Anh ta bắt đầu chửi bới tôi và cúp máy. Tôi không tức giận nhưng lại thấy sợ khi phải gọi điện thoại cho bảy cảnh sát khác trong danh sách của tôi. Tôi không muốn lại nhận được phản ứng tương tự như thế.

Tôi phát chính niệm để thanh trừ bản ngã của mình. Cuối cùng tôi đã vượt qua được nỗi sợ hãi và tiếp tục bấm máy. Tất cả bảy nhân viên cảnh sát đều trả lời điện thoại. Đây là lần đầu tiên tôi đạt được tỷ lệ 100% bắt máy. Tôi đã nói chuyện và họ đã đáp lại. Tôi nói với họ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, rằng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là một trò lừa bịp, về vụ kiện quốc tế chống lại Giang Trạch Dân, cách ĐCSTQ đã sát hại hàng triệu người dân Trung Quốc như thế nào, những thảm họa do ĐCSTQ gây ra cho người dân Trung Quốc, v.v. Tôi nói tôi hy vọng rằng họ sẽ đối xử tử tế với các học viên. Một vài người trong số họ đã cảm ơn tôi. Những người khác hứa rằng họ sẽ cẩn thận khi thực hiện nhiệm vụ của mình.

Khi tôi gọi điện đến một trại tạm giam, một người đã chửi bới tôi. Lần này tâm tôi không bị lay động. Tôi nói với anh ấy một cách bình tĩnh: “Không quan trọng nếu anh có chửi rủa tôi hay không, tôi chỉ muốn nói với anh một điều quan trọng”. Anh ta đã ngừng chửi bới và im lặng lắng nghe cho đến khi tôi nói xong. Cuối cùng tôi đã hiểu những gì Sư phụ giảng:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện”. (Thế nào là Nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Đồng thời, tôi hướng nội để tìm nguyên nhân tại sao tôi lại bị nhiều người chửi rủa. Có thể có vấn đề với giọng nói của tôi. Các đồng tu đề nghị tôi hãy ghi âm lại khi tôi giảng chân tướng. Khi tôi nghe lại bản ghi âm, tôi cảm nhận thấy có tâm oán hận trong cách nói chuyện của tôi. Sau khi đọc rất nhiều trường hợp đồng tu bị bức hại, tôi đã nảy sinh tâm oán hận đối với những người hành ác do chấp trước về tình của tôi dành cho các đồng tu.

Tôi đã đọc nhiều lần bài giảng Pháp của Sư phụ: “Mục đích căn bản của giảng chân tướng”. Tôi đã điều chỉnh lại cách nghĩ và giọng nói của mình. Dần dần, có ít người chửi bới tôi hơn, mỗi lần như vậy tâm tôi vẫn giữ được bình tĩnh. Trong suốt quá trình này, tôi đã loại bỏ được một lớp tự ngã của mình. Một ngày nọ, tôi nhận ra các triệu chứng bệnh tật của tôi đã biến mất. Phổi của tôi không còn đau nữa và tôi gần như hết ho. Đó thực sự như lời Sư phụ đã giảng:

“Dứt đi được tâm người thường thì tà ác sẽ tự thất bại”. (Đừng Đau Buồn, Hồng Ngâm II)

Điều chỉnh lại xuất phát điểm của mình

Tôi may mắn được tham gia hạng mục viết bài vào cuối năm ngoái. Tôi nghĩ việc viết bài sẽ không thành vấn đề đối với tôi. Nhưng khi tôi nhận lại được bản thảo chỉnh sửa bài viết đầu tiên của mình, người học viên đã chỉ ra cho tôi rất nhiều lỗi phải chỉnh sửa. Bài viết của tôi không cung cấp đủ thông tin chính và một số đoạn văn bị lặp lại, một số câu không được diễn đạt chính xác. Tôi thậm chí còn mắc lỗi ngữ pháp. Mặc dù người học viên nói rằng đó là một bài viết hay nhưng tôi cảm thấy xấu hổ và tâm tôi chán nản.

Tôi luôn nghĩ rằng hạng mục viết bài khác với hạng mục giảng chân tướng ở chỗ tôi không cần phải giao tiếp với mọi người. Nhưng chấp trước của tôi vào việc giữ thể diện và khả năng cạnh tranh đã bị khuấy động. Tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ hạng mục này.

Sư phụ giảng:

“…thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã tu luyện hơn 10 năm rồi, làm sao tôi có thể nghĩ đến việc bỏ cuộc khi gặp phải khổ nạn đầu tiên? Sự việc này cho thấy trạng thái tu luyện của tôi còn thấp kém như thế nào. Khi đào sâu hơn, tôi nghĩ rằng tôi có kỹ năng viết tốt nên người học viên mới đề nghị tôi tham gia hạng mục này. Nhưng tôi đã không tốt như vậy. Tôi cảm thấy cả tôi và người học viên đã giới thiệu tôi đều bị mất mặt. Ý nghĩ đầu tiên thúc giục tôi là từ bỏ vì tôi không muốn tiếp tục bị mất mặt. Đây là một chấp trước mạnh mẽ vào thể diện của bản thân. Xuất phát điểm của tôi là không đúng.

Sau khi tôi nhận ra điều này, tôi quyết định sẽ tiếp tục kiên trì. Chính niệm này đã khích lệ tôi thực hiện một số nghiên cứu và nghiêm túc viết bài bằng cả tâm huyết của mình. Người học viên hướng dẫn đã cho tôi rất nhiều phản hồi và nhiều lần chỉnh sửa bài viết của tôi. Anh ấy chú ý đến những chi tiết nhỏ. Tôi học được rất nhiều từ anh ấy về kỹ năng viết bài và đạo đức nghề nghiệp. Khi tôi đặt tâm huyết vào bài viết của mình, tôi ngày càng cảm thấy rằng Sư phụ đang gia trì cho tôi. Kỹ năng viết của tôi đã được cải thiện, nỗi sợ mất mặt và chấp trước vào việc chứng thực bản thân của tôi đã tan biến. Tôi đã ngộ sâu hơn về nguyên lý: “… tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Khi kỹ năng viết của tôi được cải thiện, tôi bắt đầu được giao chỉnh sửa các bài viết của các học viên khác. Tôi đã viết một bài mỗi tuần và chỉnh sửa một bài viết khác của một học viên lâu năm. Trong một cuộc họp, người học viên lớn tuổi nói rằng bà có thời gian rảnh rỗi nên muốn viết thêm một bài nữa. Tôi đã từ chối và nói rằng tôi không có thời gian và chỉ có thể chỉnh sửa một bài viết cho bà ấy. Sau cuộc họp, bà ấy nói rằng sẽ làm những gì tôi đã sắp xếp và sẽ phối hợp với tôi. Bà ấy nhận thấy các học viên trẻ chúng tôi phải làm việc, chăm sóc gia đình và làm việc Đại Pháp nên bà ấy muốn chia sẻ công việc nhiều hơn.

Nghe bà ấy nói vậy, tôi cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó và hướng nội. Người học viên đưa ra lời đề nghị với ý định tốt nhưng tại sao tôi lại từ chối bà ấy? Tôi tìm thấy tâm chấp trước ẩn giấu của mình. Tôi nghĩ rằng đức mà tôi tích được sẽ khác khi tôi tự viết bài và sửa bài viết cho các học viên khác. Khi tôi viết bài thì tôi là tác giả chính thì sẽ tích được nhiều đức hơn. Xuất phát điểm là để chứng thực bản thân và tôi đã chấp trước vào việc tích được nhiều đức hơn.

Tôi quyết định yêu cầu người học viên viết hai bài và tôi sẽ sửa lại cả hai bài viết của bà ấy. Việc này sẽ giải quyết được vấn đề về thời gian hạn hẹp của tôi. Khi tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với bà ấy thì bà ấy thấy rất vui. Giờ đây chúng tôi có thể phối hợp rất tốt với nhau và tạo thành một chỉnh thể. Chúng tôi viết được hai bài báo chất lượng cao mỗi tuần.

Tôi ngộ ra rằng các học viên phải luôn nghe theo lời Sư phụ, suy xét mọi việc từ góc độ của một người tu luyện và buông bỏ tự ngã. Chúng ta phải đặt xuất phát điểm một cách đúng đắn và phối hợp tốt với các học viên khác. Bằng cách này, chúng ta có thể đạt được kết quả tốt và chúng ta có thể chứng thực Pháp tốt hơn.

Lời kết

Tôi đắc Pháp và tu luyện ở ngoại quốc. Môi trường tu luyện ở đây thật thoải mái. Tôi không phải chịu đựng cuộc bức hại tà ác mà các học viên ở Trung Quốc phải đối mặt. Vấn đề của tôi là buông bỏ những chấp trước của bản thân và cách giải quyết vấn đề khi tôi giảng chân tướng cho mọi người. So với các học viên khác, những gì tôi đã trải qua trong tu luyện không là gì cả. Tôi biết rằng quá trình tu luyện rất quan trọng: tôi có sẵn sàng đối mặt với những chấp trước của mình không? Tôi có đủ can đảm để thừa nhận những thiếu sót của bản thân không? Tôi có bận tâm đến những điều tầm thường khác không? Tôi có quyết tâm tu bỏ những chấp trước của mình không? Tôi có thể vận dụng được những lời dạy của Sư phụ không?

Tôi biết rằng tất cả các loại chấp trước sẽ được phơi bày trong quá trình tôi tu luyện. “Cái tôi” bướng bỉnh này có thể xuất hiện trở lại dưới những hình thức khác nhưng tôi sẽ không sợ hãi hay bao biện cho nó. Tôi có Đại Pháp hướng dẫn tôi và tôi là đệ tử của Sư phụ.

Tôi may mắn đắc Pháp trong kiếp này và trở thành đệ tử của Sư phụ. Không có lời nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ!

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn tất cả!

(Pháp hội Quốc tế Trực tuyến năm 2021)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/21/427251.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/26/193840.html

Đăng ngày 06-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share