Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hàn Quốc

[MINH HUỆ 20-06-2021] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi sinh năm 1961 và từ vùng Đông Bắc Trung Quốc chuyển đến sinh sống tại Hàn Quốc vào tháng 7 năm 2007. Tôi là công chức trong một cơ quan chính phủ và hiện tại tôi đã nghỉ hưu.

Vào mùa đông năm 1969, Đảng Cộng sản Trung Quốc tàn ác (ĐCSTQ) đã ra lệnh cho gia đình 10 người chúng tôi phải chuyển về nông thôn để “lao động cải tạo”. Bố tôi là người duy nhất trong gia đình có sức khỏe để lao động. Gia đình chúng tôi đã gặp rất nhiều khó khăn trong việc kiếm sống. Chúng tôi không bao giờ có đủ lương thực để ăn và thường không biết bữa sau sẽ có gì để ăn.

Do phải chịu đựng cuộc sống khổ cực nên tôi thường xuyên bị đau đầu. Thị lực của tôi bị suy giảm đáng kể khi tôi mới 12 tuổi. Với sự hỗ trợ của một thấu kính 1000 độ để điều chỉnh chứng cận thị và loạn thị, thị lực của tôi chỉ còn 4/10 đối với mắt phải và 6/10 đối với mắt trái. Sau khi sinh con trai vào tháng 6 năm 1985, tôi đột ngột bị viêm ruột cấp tính. Tôi thường xuyên bị nôn mửa và tiêu chảy, cân nặng của tôi sụt giảm từ 50 kg xuống còn 30 kg. Khi tôi mang thai, lưng tôi đau đến mức gần như tôi chỉ muốn bò đi bằng bụng.

Thật đúng là họa vô đơn chí. Khi con trai tôi vừa tròn 100 ngày tuổi thì bố chồng tôi bị liệt nửa người. Sau khi hôn mê hơn một tháng thì ông đã không thể tự chăm sóc bản thân. Mẹ chồng tôi thì bị bệnh tim và hầu như không thể tự chăm sóc cho mình. Điều đáng tiếc hơn nữa là con trai tôi đã bị nhiễm vi rút viêm gan B khi cháu mới được 3 tuổi.

Do phải chịu áp lực tinh thần quá căng thẳng, chồng tôi đã bị bệnh tim (nhồi máu cơ tim) và huyết áp cao nên phải nhập viện. Tôi như đứng trên bờ vực của sự sụp đổ. Tôi khóc liên tục và đôi khi tôi thấy khó chịu đến mức ngạt thở. Do khóc quá nhiều nên đáy mắt của tôi bị khô và đau rát, mắt phải của tôi bị co lại và tôi không thể nhìn rõ.

Đến năm 28 tuổi thì mắt phải của tôi đã bị mù. Một bác sĩ nhãn khoa nổi tiếng nói rằng mắt trái của tôi cũng sẽ bị mù nếu tôi không dùng thuốc mỗi ngày. Tôi làm việc vào ban ngày còn ban đêm thì phải chăm sóc những người thân đang nằm viện! Tôi thậm chí không có đủ tiền để mua thuốc cho bản thân. Cảm giác như cuộc đời tôi là một cơn ác mộng kéo dài và ngày nào tôi cũng phải rơi nước mắt.

Người ta thường nói: “Sống chết có số, phú quý do trời”. Tôi đã rất may mắn khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 9 năm 1997. Một học viên đã mang cho tôi một cuốn Giảng Pháp của Sư phụ tại Pháp hội ở Sydney. Khi tôi mở cuốn sách và nhìn thấy bức ảnh của Sư phụ, tôi đã rơi nước mắt và không thể ngừng rơi cho đến khi đọc xong cuốn sách.

Sư phụ giảng:

“… núi xanh còn kia thì không lo củi đốt, có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ cái gì?”. (Giảng Pháp tại Pháp hội ở Sydney [1996])

Tôi chợt ngộ ra mối quan hệ giữa bản thân và ba chữ Chân-Thiện-Nhẫn, nội hàm và ý nghĩa sâu xa của nó. Tôi cảm thấy mình đã hiểu chính niệm và Chính Pháp là gì. Sư phụ đã nhấc tôi ra khỏi biển khổ và chỉ cho tôi một hướng đi mới. Khi tôi nhận ra điều này thì áp lực trong lồng ngực của tôi đã giảm bớt. Toàn thân tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thư thái và hạnh phúc. Tôi biết rằng nhân sinh quan của tôi về cuộc sống, thế giới và các giá trị đều đã thay đổi.

Vào giây phút đó, tôi thực sự cảm thấy như được tái sinh và không từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc của tôi! Tôi quỳ xuống với hai tay chắp trước ngực tạ ơn Sư phụ.

Tôi đã đến nhà của một học viên để học các bài công pháp. Tôi cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển ngay khi tôi bắt đầu tập các bài công pháp. Nó giống như một thiết bị chính xác tự động xoay chuyển nhanh hơn và nhanh hơn. Khi tôi đưa hai tay lên trước đầu lúc thực hiện bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy như có một dòng máu ấm đang chảy từ đầu xuống đến chân. Một học viên khác nói: “Sư phụ đang chăm sóc chị và đang tịnh hóa thân thể cho chị”.

Tôi đã đi làm vào ngày hôm sau. Mặc dù tôi không ăn sáng nhưng cơ thể tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái. Khi đạp xe, tôi có cảm giác như đang đi trên không trung như thể có ai đó đang đẩy xe đạp của tôi từ phía sau. Chẳng mấy chốc tôi đã đến nơi làm việc mà không nhận ra. Toàn bộ trải nghiệm này thật tuyệt vời! Tôi cảm động và biết ơn Sư phụ. Tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ! Dù có chuyện gì xảy ra trong tương lai con vẫn sẽ tiếp tục tu luyện đến cùng”.

Tất cả những căn bệnh đã đeo bám tôi trong suốt những năm qua đều biến mất chỉ trong vài ngày mà tôi không phải uống một viên thuốc hay tốn một đồng xu nào. Tôi không còn phải lo lắng mỗi ngày và sống một cuộc sống nhẹ nhàng và hạnh phúc kể từ đó. Tôi làm việc chăm chỉ để truyền bá môn tu luyện này với hy vọng tất cả chúng sinh cũng sẽ được hưởng hạnh phúc giống như tôi.

Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã trải qua một số ma nạn mà không gặp phải nguy hiểm thực sự nào — nhờ có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và sự phối hợp, giúp đỡ và động viên của các bạn đồng tu.

Bà chủ Hàn Quốc: Tận mắt chứng kiến uy lực của Đại Pháp

Vào tháng 1 năm 2017, tôi bắt đầu làm ca ngày trong một cửa hàng tự chọn. Bà chủ người Hàn Quốc đã 72 tuổi muốn thuê tôi làm toàn thời gian vì cho rằng tôi là người tốt. Tôi nói: “Xin lỗi vì tôi phải dành thời gian hai tháng để đi quảng bá Pháp Luân Đại Pháp”. Bà chủ nói đùa: “Điều gì quan trọng đến mức chị phải bỏ cả công việc và kiếm tiền. Không thể tin được“.

Tôi đã nói với bà ấy về Pháp Luân Đại Pháp và Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi kể cho bà ấy về chuyện cả gia đình tôi đã bị bệnh tật hành hạ và tôi đã nghĩ đến việc phải từ bỏ cuộc sống khi mới 28 tuổi. Tôi nói rằng tôi đã khỏi những căn bệnh đã đeo bám tôi chỉ vài ngày sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà không tốn một đồng xu nào. Tôi cũng nói với bà ấy về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ. Tôi nói: “Các học viên trên khắp thế giới đã nỗ lực và phó xuất rất nhiều, đã tạo ra một môi trường tốt như vậy để chúng tôi tu luyện và quảng bá Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, hàng năm tôi đều tạm nghỉ công việc của mình và sử dụng thời gian đó để tham gia quảng bá Đại Pháp”.

Bà ấy nói: “Thật là một hoạt động tốt! Tôi sẽ gọi cho chị sau khi chị hoàn thành việc quảng bá Pháp Luân Đại Pháp. Hãy đến làm việc cho tôi khi chị đã xong việc ”. Hai tháng sau, bà ấy đột nhiên gọi cho tôi vào lúc nửa đêm: “Ngày mai chị có thể đến làm việc không?”. Sau khi chúng tôi thương lượng thì bà ấy đã đồng ý thuê tôi.

Cửa hàng tự chọn của chúng tôi được đặt trong một nhà hàng khác vào thời gian buổi trưa khi nhà hàng không mở cửa. Vì vậy, mỗi sáng, chúng tôi phải chuyển tất cả xoong nồi, dầu, muối, nước chấm, giấm,… của nhà hàng đến nhà kho nơi chúng tôi lưu trữ tất cả mọi thứ.

Vào một buổi sáng tháng 12 năm 2017, tôi đột ngột bị trượt chân và ngã, lúc ấy vào khoảng 10 giờ sáng, tôi cảm thấy bị chóng mặt trong giây lát và sau đó tôi ngồi trên ghế băng và vắt rau. Tôi chợt nhìn thấy những giọt nước màu đỏ trên mặt sàn, sau đó tôi nhận thấy rất nhiều giọt nước đỏ trên tạp dề của mình. Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ. Tôi sờ lên cằm và thấy bàn tay dính đầy máu đang chảy xuống. Tôi vội vàng chạy vào phòng tắm. Khi nhìn vào gương, tôi thấy phần trước dái tai của mình bị rách và chỉ còn một phần da mỏng nối nó với tai. Tôi ngay lập tức nhớ đến những lời giảng Pháp của Sư phụ:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhẹ nhàng ấn nhẹ phần thịt của dái tai bị rách trở lại vị trí ban đầu. Đồng thời tôi thành tâm cầu xin Sư phụ: “Sư phụ! Xin ngài giúp con. Mặc dù con còn có rất nhiều tâm chấp trước và sơ hở trong tu luyện nhưng con tuyệt đối không cho phép cựu thế lực lợi dụng sơ hở của con để bức hại con. Điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Đại Pháp, gây bất tiện cho khách hàng, làm ảnh hưởng xấu và dẫn đến thiệt hại kinh tế cho chủ cửa hàng”.

Các khách hàng đang bước vào cửa hàng, vì vậy tôi lo lắng và đưa tay ra khỏi tai. Dái tai của tôi đã được gắn lại! Tôi rơi nước mắt vì biết ơn Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ! Do máu chảy quá nhiều nên tôi không thể lau sạch. Vì vậy, tôi đã phải nhờ người đầu bếp lau giúp tôi. Anh ấy đã bị sốc và ngay lập tức hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra vậy ?!”. Tôi chưa kịp trả lời, anh ấy đã hét lên: “Bà chủ, đến đây nhanh lên. Có chuyện lớn đã xảy ra, đến nhanh lên!”.

Người quản lý, trưởng nhóm và những người khác vội vã chạy đến. Người quản lý sợ hãi và yêu cầu vị trưởng nhóm chạy ra hiệu thuốc để mua thuốc chống viêm. Sau đó anh ta nhấc điện thoại và muốn gọi xe cấp cứu. Tôi nói: “Tôi không sao, tôi không sao. Chẳng phải anh vẫn thường nói rằng Sư phụ của tôi luôn luôn giúp đỡ tôi sao! Tôi sẽ ổn thôi!”

Bà chủ nói: “Chị bị chảy rất nhiều máu! Hãy đến bệnh viện để khâu lại”. Tôi nói: “Hãy nhìn xem, nó không phải đã được gắn lại rồi sao? Tôi không cảm thấy đau đớn gì cả. Có nhiều khách hàng đang ở đây, mọi người hãy nhanh chóng ra xem họ cần giúp đỡ gì không“. Thấy tôi vẫn cười như mọi khi, bà chủ và đồng nghiệp của tôi nói: “Thật là vi diệu! Không thể tin được”.

Các đồng nghiệp của tôi đã rất ngạc nhiên. Họ nói trong khi chúng tôi ăn trưa cùng nhau: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự uy lực, thực sự tuyệt vời và thực sự vi diệu! Tất cả chúng ta đều tin vào các vị thần từ tổ tiên của mình và rất sùng đạo, nhưng điều đó không thể so sánh được với Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi chưa bao giờ chứng kiến sự việc nào như thế này trước đây. Hôm nay chúng ta đã được tận mắt chứng kiến những phép màu thần thánh! Chúng tôi thực sự cảm ơn Sư phụ vĩ đại và từ bi của chị!”.

Bà chủ đã kể lại câu chuyện xảy ra cho gia đình nghe. Con trai bà ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn vào khoảng 7 giờ tối với nội dung: “Tôi rất xin lỗi. Chị đã bị thương vì điều kiện vô cùng tồi tệ trong nhà bếp của chúng tôi. Nhưng chị đã không có một lời phàn nàn nào và thậm chí đã không trì hoãn công việc kinh doanh của chúng tôi. Cả gia đình chúng tôi đang cầu nguyện cho chị và chúng tôi cầu xin Chúa phù hộ cho chị được bình an”.

Tôi trả lời: “Cảm ơn cậu! Tôi đã vô tình bị ngã. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã cố gắng tu sửa bản thân để trở thành một người tốt hơn. Sư phụ từ bi của tôi đã gánh chịu những khổ nạn cho tôi. Tôi đã trải qua một số tình huống nguy hiểm nhưng đã không rơi vào nguy hiểm thực sự mà vượt qua một cách an toàn. Cậu hãy yên tâm“. Con trai của bà chủ trả lời: “Cả gia đình chúng tôi cảm ơn Sư phụ của chị!”.

Sáng hôm sau khi chúng tôi đi làm, họ vây quanh tôi và kiểm tra tai của tôi. Họ sửng sốt khi thấy tai tôi không còn sưng tấy và về cơ bản đã trở lại trạng thái bình thường. Họ liên tục nói: “Sư phụ của chị thật vĩ đại và từ bi!”

Họ biết rằng tôi thường thức dậy vào khoảng 4 giờ sáng bất kể thời tiết như thế nào, sau đó mang theo một biểu ngữ hai lớp dài 4 mét có dòng chữ về Pháp Luân Đại Pháp, một máy ghi âm và một số sách nhỏ giới thiệu về Đại Pháp, rồi đạp xe đến điểm luyện công nơi tôi luyện năm bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi mang mọi thứ về nhà và bắt tàu điện ngầm để đến nơi làm việc. Tôi thường đến trước 9 giờ sáng.

Tôi tham gia Đoàn nhạc Thiên Quốc và phải luyện tập nhạc cụ hàng ngày sau giờ làm. Khi tôi về đến nhà thì đã khoảng 11giờ 30 tối. Tôi đến ga tàu điện ngầm vào thứ Bảy và Chủ nhật hàng tuần để treo các bảng thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và nói với mọi người về cuộc bức hại. Đồng nghiệp của tôi nghĩ rằng tôi đã làm việc rất chăm chỉ. Họ đều khen tôi ít nói nhưng làm việc rất chăm chỉ và không phàn nàn bao giờ. Họ nói rằng tôi đã làm những công việc vất vả nhất.

Sư phụ giảng:

“…tác phong của tôi cũng là để lưu lại cho chư vị, ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể!” (Thanh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi muốn trở thành một người tu luyện chân chính, đối xử với mọi người bằng những lời nói và việc làm thiện tâm, có lòng từ bi với tất cả mọi người, và luôn có cái nhìn tích cực về họ, lấy thiện đãi người thay vì ân oán.

Cửa hàng tiện lợi tốt nhất và thân thiện nhất

Vào tháng 4 năm 2018, tôi bắt đầu làm việc tại một cửa hàng tiện lợi nằm ở một ngã tư đông đúc. Khoảng 70% khách hàng của chúng tôi là người Trung Quốc. Con hẻm bên phải là địa điểm hút khách, nơi có lượng người ra vào đông đúc. Chủ cửa hàng là một học viên người Hàn Quốc đã nói với tôi: “Bất cứ khi nào có các hoạt động giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh, chúng tôi sẽ tham gia ngay cả khi chúng tôi phải tạm đóng cửa hàng”.

Tôi tình nguyện làm ca đêm vì tôi muốn quảng bá Pháp Luân Đại Pháp vào ban ngày. Khi không có nhiều khách hàng, tôi phân phát báo Đại Kỷ Nguyên và các tài liệu thông tin cho khách hàng. Tôi cũng giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Chúng tôi thường có khoảng 900 khách hàng mỗi ngày. Chúng tôi cung cấp dịch vụ của mình rất cẩn thận, chu đáo, niềm nở và tử tế cho dù chúng tôi gặp phải loại khách hàng nào. Chúng tôi có rất nhiều khách hàng quen và thậm chí đại dịch cũng không ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của chúng tôi. Chúng tôi thường mở nhạc Phổ Độ và Tế Thế trong cửa hàng. Tôi và bà chủ là những người tu luyện. Bên cạnh việc tu dưỡng tốt bản thân chúng tôi còn có trách nhiệm cứu người.

Khi đại dịch bùng phát vào đầu tháng 1 năm 2020, bà chủ của tôi nói: “Thời gian mà Sư phụ kéo dài với sức chịu đựng khủng khiếp là để chúng ta có thể cứu nhiều người hơn. Chúng ta nên tận dụng lợi thế vị trí tuyệt vời mà chúng ta đang có để quảng bá Đại Pháp nhiều hơn nữa”.

Điều đầu tiên chúng tôi làm là dán các biển báo có tiêu đề “Giữ an toàn trong đại dịch” trên cửa trước và cửa sau, phía trên máy ATM và trên cửa sổ phía trước. Chúng tôi cũng tạo các tờ rơi có dòng chữ: “Chỉ cần bạn tôn kính và có đức tin vào Chúa, bạn sẽ tránh được tai họa. Trong thời gian đại dịch, xin hãy ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Chúng tôi đã nghĩ đến việc ghi âm và phát các thông điệp chân tướng bên ngoài cửa hàng. Thật trùng hợp, có một khách hàng đã để quên chiếc máy ghi âm trong cửa hàng vào đêm hôm đó và sau nhiều ngày đã không quay lại lấy. Tôi và bà chủ ngộ ra rằng việc cứu người thực sự rất khẩn cấp! Sư phụ khuyên chúng ta hãy nhanh chóng phát đi sự thật để mọi người nhanh chóng biết chân tướng, được phước lành và tránh được tai họa để đảm bảo an toàn cho bản thân.

Bà chủ yêu cầu trước khi mở cửa hàng vào buổi sáng, chúng tôi nên đặt một giá tài liệu chân tướng ở phía trước cửa hàng và phát đi các thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Ngày hôm sau, khi tôi nhận ca lúc 8 giờ tối, tôi đã thấy khách hàng chụp ảnh. Một số người lặng lẽ lắng nghe chương trình phát thanh, trong khi những người khác hỏi về chân tướng, v.v. Tôi và bà chủ rất phấn khích đến mức chụp ảnh bằng điện thoại di động và chúng tôi nhận thấy rằng “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” đã phát ánh sáng vàng trong các bức ảnh. Cảm xúc của chúng tôi thật sự rất khó tả. Ngày càng có nhiều người đến xem tài liệu chân tướng, nghe chương trình phát sóng và thoái ĐCSTQ.

Sư phụ giảng:

“Ngoài ra, những người mà chư vị ngẫu nhiên gặp, những người gặp trong cuộc sống, những người gặp trong công tác, [với những người ấy] chư vị cần giảng chân tướng cho họ. Ngay cả với người ở nơi thế gian này mà chư vị gặp thoáng qua không kịp nói chuyện thì chư vị cũng cần để từ bi lưu lại cho họ; không được lạc mất [những ai] đáng được độ, càng không được lạc mất [người] có duyên”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta 2003, Giảng Pháp tại các nơi IV)

Một ngày nọ, có một khách hàng khoảng 40 tuổi bước vào cửa hàng vào lúc 10 giờ tối. Anh hào hứng chắp tay trước ngực và cúi đầu: “Cảm ơn chị!” Tôi hỏi anh ấy đang cảm ơn tôi vì điều gì. Với đôi mắt ngấn lệ, anh ấy nói với một giọng nghẹn ngào: “Chị đã giúp tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ và chính điều này đã cứu mạng tôi. Thật đáng tiếc là người bạn tốt của tôi đã qua đời và bỏ lại người vợ đang mang thai chín tháng. Tháng trước, tôi và bạn thân lái xe cùng nhau để chạy một số việc vặt thì gặp tai nạn. Người lái xe kia đã bồi thường 100 triệu nhân dân tệ. Nhưng không có số tiền nào có thể bù đắp được sự mất mát của vợ anh ấy!”.

Nghe những gì anh ấy nói, tôi sững sờ trong giây lát. Anh ấy ngay lập tức giải thích tiếp: “Chị ơi, hai tháng trước tôi đứng ở bên ngoài cửa hàng của chị và nghe chương trình phát sóng. Sau đó, khi tôi bước vào cửa hàng, chị đã chân thành khuyên tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Chị nói rằng việc này có thể đảm bảo an toàn cho tôi. Chị cũng nói về vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn được dàn dựng như thế nào. Chị nói các học viên Pháp Luân Đại Pháp tu luyện để trở thành người tốt nhưng ĐCSTQ lại bức hại họ, bức hại tàn nhẫn và kết án họ phải vào tù. ĐCSTQ thậm chí còn giết họ để mổ lấy nội tạng mà không cần dùng đến thuốc mê. Nên tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ sau khi biết được sự thật”.

Tôi nhớ lại sau khi nghe những gì anh ấy nói. Anh ấy chắp tay và cảm ơn tôi. Tôi nói: “Đừng cảm ơn chị. Hãy cảm ơn Sư phụ từ bi! Sư phụ của tôi đã cứu bạn đó!”.

Vào tháng 6 năm 2020, có hai thanh niên ăn mặc đẹp bước vào cửa hàng lúc 2 giờ sáng. Một người đàn ông đưa cho tôi một số tiền và nói: “Tôi muốn mua một cuốn sách Chuyển Pháp Luân”. Tôi tưởng mình nghe nhầm và hỏi lại anh ấy muốn mua gì. Anh ấy nói rằng anh ấy muốn mua một cuốn Chuyển Pháp Luân. Anh ấy giải thích rằng anh đã đi ngang qua đây vài ngày trước và nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Vậy nên anh ấy muốn quay lại để mua một cuốn Chuyển Pháp Luân.

Anh ấy là một ca sĩ tương đối nổi tiếng. Tôi đã giới thiệu cho anh ấy Pháp Luân Đại Pháp là gì và giải thích cách hàng triệu người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ để đảm bảo an toàn cho họ. Anh ta ngay lập tức đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ với tên thật của mình. Ngày hôm sau vào khoảng 10:00 tối khi anh ấy nhận được cuốn sách, anh ấy đã cầm cuốn sách bằng cả hai tay và cúi chào tôi một cách hào hứng: “Cảm ơn chị”. Tôi nói: “Hãy cảm ơn Sư phụ! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”.

Sư phụ thấy tôi có tâm muốn cứu người nên đã đưa những người hữu duyên đến cửa hàng của chúng tôi. Sư phụ đã cho tôi một môi trường và cơ hội tu luyện tốt như vậy và tôi phải trân trọng nó. Thế nên tôi luôn tự nhủ rằng đừng nghĩ về bất cứ điều gì và cũng không được có bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào. Tôi phải học Pháp và tu luyện bản thân thật tốt. Lời nói thiện tâm và việc làm tốt là chính niệm và việc làm đúng đắn. Tôi sẽ dành thời gian để nghiêm túc giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh, hoàn thành lời thệ ước thời tiền sử của mình và cùng Sư phụ trở về nhà.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!

(Pháp hội Trực tuyến Quốc tế năm 2021)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/20/427205.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/26/193840.html

Đăng ngày 03-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share