Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-04-2021] Vài năm trước, tôi trở về nhà từ hắc ngục, sau đó có người đề nghị tôi phụ trách công tác quản lý ở một viện dưỡng lão và tôi đã đồng ý. Tôi đã đi từ chỗ không biết phải làm gì cho đến thành thục công việc khi tôi rời khỏi vị trí này. Trong suốt quá trình này, tôi thực sự cảm nhận được việc Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ để có thể đảm nhận được vị trí này. Tôi cũng nhận ra rằng làm tốt công việc của mình cũng là một phần của việc chứng thực Pháp.

Từ mơ hồ đến tìm thấy phương hướng

Tôi đã bị bức hại trong nhiều năm, vì vậy tôi không còn quen với cách suy nghĩ và hành động của mọi người xung quanh. Tôi xuất phát là dân kỹ thuật nhưng giờ lại phải tiếp xúc và giao dịch nhiều với mọi người. Điều này khiến tôi rất bối rối.

Tôi được đề nghị làm quản lý tại một viện dưỡng lão. Ở vị trí này, tôi thường xuyên phải điều phối giữa chủ viện dưỡng lão, nhân viên chăm sóc, những người cao tuổi và người thân của họ. Ngoài ra, công việc hằng ngày trong viện dưỡng lão gồm nhiều việc vụn vặt. Cứ như thể tôi phải dẫn dắt một đại gia đình vài chục người để đảm bảo những yêu cầu sinh hoạt hàng ngày của họ. Đối với một người chưa từng có gia đình như tôi, điều này khá khó khăn.

Lúc đó, tôi nghĩ chủ của viện dưỡng lão tin tưởng tôi, và cả gia đình cô ấy đều biết rằng tôi là một học viên. Dù thế nào tôi cũng phải làm tốt. Nhưng, tôi nên bắt đầu từ đâu? Không ai nói cho tôi biết tôi phải làm gì khi quản lý một viện dưỡng lão. Vì vậy, tôi quyết định sẽ quan sát mọi việc xảy ra xung quanh mình.

Thời gian đầu, ngoại trừ người chủ, không ai biết tôi là quản lý mới. Họ nghĩ tôi là người sống ở đây. Hằng ngày, tôi đến từng phòng để kiểm tra tình hình. Vài ngày sau, tôi nhận thấy một vài vấn đề. Thứ nhất là vệ sinh kém. Ngay khi bước vào hành lang đã ngửi thấy mùi hôi từ nhà vệ sinh. Ngoài ra, một số nhân viên chăm sóc đã không đối xử tử tế với người cao tuổi. Nhưng họ lại được người chủ đối xử tốt, ngược lại những người đối xử tốt với người cao tuổi lại không nhận được đối xử tốt từ người chủ.

Ngay sau đó, mọi người bắt đầu nhận ra vai trò của tôi ở đó. Tôi mang theo một cuốn sổ nhỏ mỗi ngày để ghi lại những vấn đề cần lưu ý. Tình trạng của người cao tuổi cần được làm rõ với người thân trong gia đình của họ. Ngoài ra còn có các vấn đề cần được trao đổi rõ ràng với người chăm sóc, dụng cụ vệ sinh nào cần được đặt ở đâu, v.v.

Một trong những vấn đề quan trọng nhất là việc trả lương cho nhân viên chăm sóc vào cuối tháng, tôi ghi chú từng vấn đề từ nhỏ đến lớn và cả các việc lặt vặt rồi giải quyết từng việc. Nửa đêm tôi thường chợt nhớ đến một vấn đề đã ghi lại trong sổ tay của mình. Thật là mệt mỏi, nhưng mọi việc vẫn cần phải giải quyết.

Cải thiện môi trường làm việc

Tôi quyết định cải thiện tình hình vệ sinh trước. Tôi đặt ra mục tiêu cho các nhân viên chăm sóc với những việc cần làm mỗi ngày. Vào thời điểm đó, có ba nhân viên chăm sóc vào ban ngày. Một người chịu trách nhiệm một số phòng ở tầng dưới với những người cao tuổi có thể tự chăm sóc bản thân, trong khi hai người khác sẽ phụ trách một vài phòng ở tầng trên với những người cao tuổi cần có sự hỗ trợ. Tình hình vệ sinh ở tầng dưới khá tốt. Tuy nhiên, một trong hai nhân viên chăm sóc ở tầng trên là họ hàng của người chủ, tên là Qin, người này đối xử không tốt với người cao tuổi, nhưng người chủ lại đối xử rất tốt với cô ấy. Cô ấy đã không làm theo hướng dẫn của tôi, do đó, tình hình vệ sinh không thay đổi. Một người chăm sóc khác, tên là Yi, đối xử rất tốt với người cao tuổi, lại quá bận với những công việc khác nên không thể đảm nhiệm vấn đề vệ sinh được.

Khi tôi đang ở trong tình thế bế tắc thì Ying, một cựu quản lý khách sạn, đã đồng ý vào làm tại viện dưỡng lão. Sau khi tôi giao cho cô ấy phụ trách một vài phòng, cô ấy đã làm rất tốt công tác vệ sinh. Cô ấy cũng dọn nhà vệ sinh mỗi ngày. Cô ấy đã giúp một vài nhân viên chăm sóc làm tốt hơn. Một ngày nọ, người chủ nói đùa: “Ying là một thiên thần mà Sư phụ Đại Pháp của chị gửi đến. Chị muốn cải thiện vấn đề vệ sinh, nhưng không thể? Bây giờ vấn đề đã được giải quyết.“ Tôi cho rằng Sư phụ nhìn thấy mong muốn làm tốt công việc của tôi nên Ngài đã giúp đỡ tôi.

Thân nhân của những người cao tuổi trong viện dưỡng lão rất ấn tượng với tình hình vệ sinh được cải thiện, và người chủ cũng vậy. Đó là thời gian giữa tháng 10 và tháng 11.

Ngày 15 hằng tháng là ngày trả lương cho nhân viên. Ngày 14 tháng 10 người chủ yêu cầu tôi làm bảng lương. Trước đây tôi chưa từng làm việc này. Tôi đã học cách làm bằng cách xem con gái của người chủ làm như thế nào. Tôi nhận ra rằng nhân viên được trả lương dựa trên số người cao tuổi mà họ chăm sóc, chứ không phải vì chất lượng chăm sóc. Do đó, tôi quyết định thực hiện các thay đổi vào tháng sau. Tôi đã đưa thái độ đối xử với người cao tuổi vào làm một tiêu chí để trả lương.

Vào ngày nhận lương, tôi đã giải thích từ tháng sau sẽ tính lương dựa trên hiệu suất làm việc, và những tiêu chí cụ thể sử dụng để đo lường và tính toán khoản tiền lương cho nhân viên. Các vấn đề bao gồm cách hành xử đối với người cao tuổi, v.v.

Từ tháng 11 trở đi, ai đối xử tốt với người cao tuổi sẽ nhận được tiền thưởng. Người cao tuổi phát hiện ra rằng Yi được trả lương cao nhất, trong khi Qin phải thay đổi thái độ mới được trả lương cao. Tôi nghĩ rằng tình hình đã cải thiện, vì ai làm việc nhiều nhất và đối xử tử tế với người cao tuổi sẽ được trả thù lao cao nhất. Qin không hề khó chịu với tôi, dù quyền lợi của cô ấy bị ảnh hưởng. Tôi đã thảo luận vấn đề này với một học viên khác, người này nói: “Đó là bởi vì chị trung thực và không có tâm vị kỷ nên kết quả mới được như vậy.”

Tôi nhận thấy rằng người đầu bếp đối xử với mọi người theo cảm tính. Tôi hơi sốc khi nhận thấy người đầu bếp ấy không đối xử tốt với Yi. Yi là một người rất trung thực, đối xử tử tế với người cao tuổi. Cô ấy sẽ không làm hài lòng ai đó chỉ vì lợi ích cá nhân.

Những vấn đề không công bằng này đều được điều chỉnh sau đó. Trước đó, một số nhân viên chăm sóc đã từng sử dùng dầu gội dành cho người cao tuổi, sau đó đã ngừng làm việc này. Đôi khi, người thân của người cao tuổi tặng quà cho tôi, nhưng tôi đã từ chối không nhận. Trong cuộc họp với các nhân viên chăm sóc, tôi đã nói với họ không được nhận bất kỳ món quà nào. Bởi vì một nhân viên thường phục vụ vài người cao tuổi, nếu nhận quà của một gia đình, sẽ phát sinh việc đối xử thiên vị.

Cục diện được đả khai, nhưng vấn đề mới lại xuất hiện

Ngày nhận lương đầu tiên của tôi là sau ba tuần làm việc. Theo những gì người chủ đã nói, cô ấy sẽ chỉ trả tiền cho tôi khi công việc được hoàn thành tốt. Chúng tôi đã thỏa thuận rằng cô ấy sẽ lo việc ăn ở cho tôi và không trả lương cho tôi. Tôi không buồn và cho rằng tôi đã học được kỹ năng trong xã hội người thường. Thật bất ngờ, người chủ không chỉ trả cho tôi một tháng lương mà còn cho tôi thêm 100 nhân dân tệ để trang trải chi phí điện thoại, điều này không nằm trong thỏa thuận. Có lẽ đó là do cô ấy thấy tôi đã rất chăm chỉ làm việc.

Sau đó, cô ấy đã tiếp nhận thêm người cao tuổi ở viện dưỡng lão. Khi tôi mới vào làm việc, có 32 người cao tuổi đang được chăm sóc ở đây. Tôi nói với cô ấy: “Tôi không biết làm thế nào để thu hút thêm người cao tuổi tới viện dưỡng lão.” Cô ấy đã đưa ra một số đề xuất, bao gồm việc “Chị có thể tiếp nhận từ các bệnh viện, bằng cách đặt quảng cáo ở đó.”

Cải thiện thực đơn

Vào cuối tháng 10, ở miền Bắc Trung Quốc trời trở lạnh nhưng hệ thống lò sưởi vẫn chưa được bật. Sau đó, tôi nhận ra rằng khoảng cách từ bếp ăn đến chỗ người cao tuổi quá xa. Viện dưỡng lão này là một tòa nhà hai tầng với những hành lang dài. Khi bữa ăn được chuyển đến người cao tuổi cuối cùng thì thức ăn đã nguội. Đối với một số người cao tuổi không có nhiều việc khác để làm, thì bữa ăn của họ trở thành vấn đề lớn nhất. Đồ ăn bị nguội sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của họ suốt cả ngày. Sau đó, tôi nhớ đến một thùng chứa giữ nhiệt mà tôi đã từng nhìn thấy. Vì vậy, tôi đã nói với người chủ về ý tưởng này. Cô ấy đồng ý ngay và yêu cầu tôi đặt mua chúng qua mạng. Sau khi tôi so sánh giá cả, tôi đã mua một số thùng tốt với giá thấp.

Sau đó, những người cao tuổi đã có thể thưởng thức những bữa ăn nóng hổi. Nhờ vậy, cả họ và người thân của họ đã rất vui. Người chủ cũng rất vui, nói với gia đình cô ấy rằng tôi đã nỗ lực rất nhiều để phục vụ những người cao tuổi. Thực ra, trước khi đề xuất ý tưởng này với cô ấy, tôi không dám chắc liệu cô ấy có đồng ý hay không. Sau đó, tôi cũng nói với các thành viên trong gia đình cô ấy rằng: “Chính là nhờ cô ấy sẵn sàng chi tiền cho những người cao tuổi đó.”

Sau khi các vấn đề về vệ sinh và chất lượng dịch vụ được giải quyết, bắt đầu nổi lên vấn đề đồ ăn. Đầu bếp là người cao tuổi và đã làm việc ở đó hơn 10 năm. Đồ ăn của ông ấy nấu vừa ít về số lượng vừa không đa dạng về chủng loại thức ăn. Tôi muốn nói chuyện với người chủ để cải thiện các bữa ăn, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc cô ấy phải chi tiêu nhiều hơn. Nhưng không ngờ, cô ấy đã đồng ý ngay.

Sau đó, tôi nghe nói rằng chị gái của người chủ, cũng là một học viên Đại Pháp, đã nói với cô ấy rằng: “Vì em để cô ấy quản lý viện dưỡng lão, em nên lắng nghe ý kiến của cô ấy. Còn nếu em vẫn muốn cô ấy làm theo em trong mọi việc, thì tình hình sẽ mãi như vậy và sẽ không có bất kỳ sự cải thiện nào.” Tôi thực sự cảm thấy đây là sự an bài của Sư phụ. Chỉ cần những gì tôi muốn làm là đúng, là vị tha và có lợi cho người cao tuổi thì Sư phụ sẽ giúp tôi hoá giải các chướng ngại.

Lúc đầu, tôi muốn thảo luận vấn đề bữa ăn với người đầu bếp, nhưng ông ấy từ chối hợp tác, vì điều đó sẽ khiến công việc của ông ấy trở nên phức tạp hơn. Vì vậy, tôi đã chủ động đề xuất thực đơn với người chủ. Nhưng ông ấy vẫn không chịu hợp tác. Chúng tôi muốn có thêm bánh hấp nhân đậu hai lần một tuần trong thực đơn bữa sáng, nên cần phải chuẩn bị nhân đậu. Ông ấy từ chối, vì vậy người chủ và tôi quyết định sẽ lo việc này. Ông ấy cũng từ chối làm một vài món ăn khác.

Khi những nhân viên chăm sóc thấy điều đó, một số người trong số họ đã ám chỉ rằng không ai có thể thay thế ông ấy. Tôi xem xét lại động cơ cải thiện bữa ăn của bản thân, để xem có điều gì không tuân theo Pháp không. Cải thiện bữa ăn chắc chắn sẽ tốt cho những người cao tuổi. Tôi cảm thấy rằng để vận hành tốt một viện dưỡng lão, chúng tôi phải đối xử tốt với những người cao tuổi, và ngược lại, viện dưỡng lão cũng sẽ được hưởng lợi. Đây là một điều tốt cho người chủ. Vì động cơ của tôi có chiểu theo Pháp, nên tôi không phải lo lắng về việc liệu người đầu bếp có sẵn sàng phối hợp với chúng tôi hay không. Tôi cũng không bình luận gì về ông ấy trước mặt người chủ. Cũng bởi vì cả tôi và người chủ đã cùng nhau xử lý một số vấn đề với đầu bếp nên cô ấy hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một ngày nọ, ngay khi tôi hoàn thành công việc và trở về nhà, người chủ gọi điện và yêu cầu tôi tìm một đầu bếp khác. Cô đã tranh cãi với người đầu bếp ấy. Nghe vậy, tôi thực sự cảm kích sự an bài của Sư phụ, vì tôi không có ý định kích động xung đột và làm hại người khác.

Tôi hơi lo lắng về việc tìm đầu bếp. Bố tôi nói rằng đầu bếp tại công ty của ông ấy đang tìm một công việc mới. Do đó, tôi đã nhanh chóng gọi điện liên lạc với bà ấy. Sau khi người chủ gặp gỡ đầu bếp mới, cô ấy rất vui.

Cũng có một số mâu thuẫn giữa tôi và đầu bếp mới. Cuối năm, bà ấy gọi điện nói đã mua một ít thịt cho tôi và hỏi tôi ở đâu để cô ấy chuyển đến tận nhà cho tôi. Tôi không chấp nhận lời đề nghị này. Tôi cũng nghĩ rằng nếu tôi chấp nhận đề nghị của bà ấy thì mối quan hệ của chúng tôi sẽ thân thiện hơn, nhưng sau đó làm sao tôi có thể quản lý công việc một cách công bằng được?

Bà ấy đã sớm cắt giảm thực đơn mà không được tôi cho phép. Ngay khi tôi thấy điều đó, tôi đã cảnh báo bà ấy, điều đó khiến bà ấy xấu hổ. Vì bà ấy luôn cảm thấy có quan hệ tốt với tôi, nên nghĩ rằng tôi nên ưu ái bà ấy. Kể từ đó, khi để phần thức ăn cho tôi, bà ấy không cố tình để dành một số món ăn ngon cho tôi như trước nữa. Như thế này, tôi cảm thấy khá tốt. Kể từ đó, bà ấy không còn làm bất cứ điều gì sai quy định nữa. Sau đó, bà ấy cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nói với người đầu bếp là: “Bữa ăn cho người già phải đảm bảo đủ số lượng.” Khi tôi thông báo điều này với người chủ, tôi đã nói chuyện với cô ấy về:

“Tu nội mà an ngoại” (Tu nội mà an ngoại, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Ngoài ra, các nhân viên chăm sóc làm việc quanh năm ở viện dưỡng lão. Họ đến từ nông thôn và thích ăn rau. Nếu được ăn đủ rau, họ sẽ cảm thấy như đang ở nhà và có động lực hơn trong công tác.

Hữu xạ tự nhiên hương

Các vấn đề về vệ sinh, thái độ phục vụ của nhân viên chăm sóc, bữa ăn, đạo đức nghề nghiệp đều đã mang một diện mạo mới. Tôi đã thiết lập mối liên hệ thường xuyên với nhiều thân nhân của người cao tuổi để thông tin cho họ biết tình hình hiện tại của người cao tuổi. Vào thời điểm đó, chúng tôi vẫn sử dụng WeChat, nên tôi đã thành lập một nhóm WeChat gồm các người thân của người cao tuổi, để cập nhật kịp thời những thông tin về họ và viện dưỡng lão của chúng tôi. Mặc dù rất mất thời gian, nhưng kết quả rất tốt. Những người cao tuổi ở đây cũng như thân nhân cảm thấy như họ đang sống ở nhà của mình.

Đối với những người cao tuổi không thể tự chăm sóc bản thân, nhiều người khó tính và khó hòa hợp với các thành viên trong gia đình của họ. Mối quan hệ giữa họ và người thân về cơ bản là một vòng luẩn quẩn. Khi mới đến đây, tôi đã tình cờ gặp một người chửi bới con dâu trước mặt người khác. Ngoài ra, người này thường xuyên xảy ra xung đột với những người khác, gây rắc rối cho các nhân viên chăm sóc. Vì vậy, các nhân viên chăm sóc cũng không thích người này.

Để cải thiện mối quan hệ giữa người cao tuổi và gia đình của họ, đòi hỏi chúng tôi phải chăm sóc họ tốt. Khi tổ chức một cuộc họp với các nhân viên chăm sóc, đôi khi tôi đề cập đến những câu chuyện liên quan đến văn hóa truyền thống của Trung Quốc. Tôi sẽ nói: “Ai đối xử tốt với người cao tuổi sẽ có thể gặp may mắn. Công việc của chúng ta giúp chúng tích đức một cách dễ dàng. Chúng ta không chỉ có thu nhập mà còn tích được cả đức nữa. Thật là một cơ hội tốt đáng trân quý!”

Sau khi được người chủ đồng ý, mỗi khi đến sinh nhật của một người cao tuổi nào đó, chúng tôi lại bật một bài hát chúc mừng sinh nhật và làm món mì đặc biệt cho họ, hành động này đã chạm đến trái tim của họ. Sau này, các nhân viên chăm sóc đối xử với những người già ngày càng tốt hơn. Ngay cả với người phụ nữ khó tính cũng có thể cảm nhận được lòng tốt của chúng tôi. Đồng thời, bà ấy đã cải thiện thái độ của mình đối với gia đình. Họ trở nên rất hạnh phúc và đến thăm bà ấy thường xuyên hơn.

Có một cặp vợ chồng trong viện dưỡng lão của chúng tôi. Một lần, người chồng nhập viện. Sau khi ông xuất viện trở về, các con ông muốn hai ông bà trở về nhà sống. Bà vợ nói: “Mẹ không muốn về nhà. Các con làm sao có thể làm được như những nhân viên chăm sóc ở đây được, họ luôn kiên nhẫn với mẹ.”

Có một đứa trẻ bị bại não, nằm liệt giường. Tôi đã bật video ghi âm bài giảng của Sư phụ cho cháu và cũng nói chuyện với cháu về các nguyên lý của Đại Pháp — Đại Pháp dạy chúng ta trở thành người tốt như thế nào. Sau đó, đứa trẻ đó đã có thể tự ăn hết suất ăn của mình, điều này khiến bố cháu bé cảm thấy rất vui.

Có một số cặp vợ chồng già, một trong số họ gần như không thể tự chăm sóc cho bản thân, và người còn lại thì mệt mỏi đến mức không thể tự chăm sóc cho chính mình. Sau khi họ chuyển đến đây, nhờ sự tận tâm của nhân viên chăm sóc, không chỉ chăm sóc cuộc sống hằng ngày của họ mà còn mát-xa cho họ và khuyến khích họ làm những gì họ có thể làm. Tâm trạng của họ trở nên tốt hơn rất nhiều. Chẳng bao lâu sau, người cao tuổi đầu tiên trở nên hoàn toàn độc lập, trong khi tình hình sức khỏe của người kia, vốn hầu như không thể tự chăm sóc mình, cũng được cải thiện đáng kể.

Có một cặp vợ chồng già đã tự lập được sau khi họ đến đây, nhưng phải quay về nhà do gặp vấn đề về tài chính. Sau khi họ về nhà, một người hoàn toàn không thể tự chăm sóc được bản thân, và người còn lại cũng trở thành một trường hợp nửa tự chăm sóc. Qua những ví dụ này, nhiều người cao tuổi và các thành viên trong gia đình của họ đã thấy rằng viện dưỡng lão của chúng tôi rất khác biệt.

Trong vòng vài tháng, số lượng người ở đã tăng từ 32 lên 58. Các giường và phòng trống ban đầu gần như đã được lấp đầy. Qua điều này, tôi thực sự cảm nhận được điều Sư phụ giảng

“Tu nội mà an ngoại” (Tu nội mà an ngoạiTinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi không giỏi trong việc quảng bá và tìm người cao tuổi tới viện dưỡng lão, và cũng không nỗ lực làm điều đó. Tất cả những gì tôi tập trung là nghĩ đến những người cao tuổi đó, cố gắng quan tâm đến cảm xúc của người khác và cân bằng tốt các mối quan hệ. Môi trường bên trong vì thế cũng trở nên hài hòa. Khi người cao tuổi và người thân của họ hạnh phúc, tự nhiên chúng tôi được người ngoài công nhận, điều này khiến tôi nhớ đến câu nói trong văn hóa truyền thống Trung Quốc: “Hữu xạ tự nhiên hương.”

Trong quá trình này, tôi cũng nhận ra rằng viện dưỡng lão không có biểu phí chuẩn hóa. Mỗi khi có người mới đến, người chủ sẽ quyết định mức phí. Sau khi tiếp quản, tôi trở thành người đặt ra mức phí, nhưng mặt khác, tôi cũng cảm thấy nó chưa được chuẩn hóa. Vì vậy, sau khi được người chủ cho phép, tôi đã đưa ra các tiêu chuẩn và quy định chi tiết về chi phí cho người cao tuổi, để đảm bảo rằng chi phí này là công bằng đối với tất cả mọi người.

Đến cuối năm, số nhân viên chăm sóc đã tăng từ sáu lên chín người. Mức lương của họ cũng tăng gần gấp đôi do số người cao tuổi tăng lên. Tôi nói với người chủ: “Viện dưỡng lão của chúng ta ngày càng tốt hơn. Sau khi tôi tới đây, tôi đã đặt ra các tiêu chuẩn cao cho các nhân viên chăm sóc, và họ cũng đã làm việc rất chăm chỉ trong vài tháng nay. Chị có thể thưởng cho họ vào dịp cuối năm được không?” Cô ấy đồng ý và tặng cho mỗi người một chiếc chăn len.

Mặc dù phải làm việc rất vất vả khi số lượng người cao tuổi tăng lên, họ vẫn rất vui, chủ yếu là vì họ được tăng lương đáng kể.

Sau khi làm việc ở đó trong bảy tháng, tôi cảm thấy rằng công việc của tôi đã hoàn toàn đi đúng hướng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng vì tính chất công việc, tôi khó thu xếp được thời gian để làm ba việc. Vì vậy, tôi đã nói với sếp của mình rằng tôi muốn nghỉ việc. Ban đầu, cô ấy không đồng ý, nhưng thấy tôi quyết tâm, cô ấy đã yêu cầu tôi tìm người thay thế trước. Sau đó, tôi rà soát lại các mối quan hệ của mình để tìm kiếm một ứng viên thích hợp. Sau khi tìm được một người phù hợp và đào tạo cô ấy trong hai tuần, tôi đã rời đi.

Tôi đã trả lại người chủ khoản lương cho hai tuần cuối cùng. Tôi nói với cô ấy rằng: “Thời gian này tôi chỉ làm việc đào tạo, còn công việc đều do người mới làm. Xin đừng bận tâm việc phải trả tiền cho tôi.” Vì vậy, cô ấy không khăng khăng trả tiền cho tôi nữa. Tuy nhiên, khoảng hơn một tháng sau khi tôi bắt đầu với công việc mới, người chủ đưa con gái và con rể đến nhà tôi biếu tôi ba hộp trái cây và một phong bao lì xì. Bà ấy nói đó là để chúc mừng tôi có công việc mới. Lần này tôi không thể từ chối. Khi tôi mở phong bì ra, tôi thấy đó chính là khoản lương hai tuần tôi làm trước khi nghỉ việc.

Làm điều chân chính

Tôi đã rất cẩn thận trong việc sử dụng tiền bạc. Lúc tôi mua thùng cách nhiệt và chuẩn bị thanh toán, con gái của người chủ đến và đứng trước máy tính của tôi. Cô ấy thấy tôi cùng lúc trò chuyện với một vài người bán hàng, dù chênh lệch giá rất nhỏ nhưng tôi vẫn chọn người có giá cạnh tranh nhất rồi gửi đường dẫn sản phẩm cho cô ấy. Cô ấy nói: “Chị ơi, chị không cần phải như vậy đâu. Không có vấn đề gì đâu.”

Sau đó, người chủ đưa cho tôi 1.000 nhân dân tệ để trả cho những người đến giao gạo và trứng, cũng như trang trải các chi phí khác. Tôi đã ghi lại mọi giao dịch. Tôi cũng để sổ sách kế toán trên bàn trong văn phòng, nên ai muốn kiểm tra thì có thể xem được. Có lần tôi quên ghi lại một giao dịch, tôi đã bỏ tiền túi ra để thanh toán.

Hồi đó, vì tôi ít thời gian nên tôi rất khó để thuộc lòng Pháp, vì vậy, tôi bắt đầu chép Pháp. Tôi dùng bút cá nhân để làm việc này.

Một lần nọ, khi người chủ đến phòng tôi, bà ấy thấy tôi đang lau bàn bằng khăn của tôi. Bà hỏi tôi: “Tại sao chị không dùng khăn lau của viện?” Tôi nói: “Tôi không muốn làm vậy.” Tại nơi làm việc, bất kỳ tờ giấy nào đã được in ra mà không còn dùng tới, còn một mặt trắng hoặc nửa trang trắng tôi cũng không bỏ đi mà dùng chúng để đóng lại thành một quyển sổ để ghi chép. Khi người chủ nhìn thấy điều đó, bà ấy nói: “Đây chính là cách mà các công ty lớn làm”.

Sự trợ giúp của Sư phụ

Nghĩ lại trong bảy tháng đó, mỗi khi tôi gặp khó khăn gì, Sư phụ luôn giúp tôi giải quyết. Điều khiến tôi đau đầu nhất là tìm kiếm thêm người cao tuổi mới, nhân viên chăm sóc và đầu bếp, tất cả đều được giải quyết dễ dàng dưới sự an bài của Sư phụ. Khi tôi đăng một quảng cáo trên nền tảng thông tin địa phương của chúng tôi, những người đủ tiêu chuẩn đã đến phỏng vấn. Tôi nhớ tôi đã nhận được vài cuộc điện thoại. Con gái của bà chủ nói: “Ồ, thật dễ dàng để tìm thấy các ứng viên từ nền tảng này!” Tuy nhiên, sau khi tôi rời công việc này, khi cô ấy đăng một quảng cáo trên nền tảng đó, cô ấy chỉ nhận được một vài phản hồi. Sau đó tôi mới biết rằng đó là do Sư phụ đã giúp tôi.

Hướng nội

Cũng có những điều tôi cần cải thiện, chẳng hạn như tâm chứng thực bản thân. Mặc dù tôi thường nói với gia đình của người cao tuổi rằng mọi cải thiện đều là nhờ người chủ và các nhân viên chăm sóc. Tuy nhiên, khi tôi cảm thấy một số người cao tuổi coi sự thấu hiểu của tôi đối với họ là nhờ những người nhân viên chăm sóc, tôi vẫn cảm thấy không thoải mái. Hồi đó, tôi không nhận ra mình có chấp trước này, nhưng ngay khi tôi nhận ra, tôi đã loại bỏ nó đi.

Khi tôi nhớ lại chuyện ấy, tôi nhận ra rằng tôi có chấp trước vào việc chứng thực bản thân. Nhiều năm sau, chấp trước này dường như còn rõ ràng hơn khi nhìn lại các tình huống.

Khi tôi mới đến viện dưỡng lão, người chủ yêu cầu tôi không được giảng chân tướng cho mọi người. Tôi nói: “Điều này chẳng giống như việc bắt tôi phải viết bản cam đoan hay sao? Không thể như vậy được.“ Mặt khác, tôi còn quan tâm đến việc tiếp nhận và phản ứng của người khác, tôi sẽ không đi thẳng vào vấn đề mà không xem xét cảm xúc của người khác. Nhưng tôi vẫn còn dè dặt. Đặc biệt là lúc mới bắt đầu, tôi cảm thấy mình là một người mới và không biết nhiều các vấn đề của người thường. Vậy nên tôi đã không giảng chân tướng cho bất kỳ ai trong một thời gian. Sau đó, với sự tiến bộ trong công việc, tôi bắt đầu đánh thức lương tâm của một số người cao tuổi và gia đình của họ.

Tôi viết bài viết này để chia sẻ với tất cả những người bị sa thải khỏi trường học hoặc nơi làm việc hoặc không thể sống trong một môi trường sống bình thường do cuộc bức hại. Chỉ cần nguyện vọng của chúng ta chiểu theo Đại Pháp, chúng ta sẵn sàng hy sinh bản thân, tu luyện tâm tính, coi nhẹ tư lợi, chịu đựng khó khăn gian khổ trong giai đoạn đầu khi mới làm việc, thì con đường của chúng ta sau đó sẽ trở nên rộng mở hơn.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/20/【庆祝513】默默帮助法轮功学员的善良人-425866.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/28/193374.html

Đăng ngày 01-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share