Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-05-2021] Tôi đã ngoài 90 tuổi, sức khỏe tốt, tinh thần vui vẻ phấn chấn. Hầu như ngày nào tôi cũng ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người và giúp họ thoái Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, để họ sẽ có một tương lai tươi sáng.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc bệnh đau tim, kèm đau ngực, trào dạ dày và nôn mửa. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 6 năm 1996, tôi đã khỏi một số bệnh. Trong suốt hơn hai thập kỷ, tôi đã trải qua nhiều lần tiêu nghiệp. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, cùng tín tâm đối với Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Đại Pháp), lần nào tôi cũng đột phá được quan nạn.

Hai lần đau tim

Một ngày vào tháng 7 năm 2007, tôi đột nhiên cảm thấy đau tim. Tôi không thể đi và phải ngồi xuống bên lề đường, hai tay ấn vào tim. Một người qua đường đã hỏi liệu có cần đưa tôi đến bệnh viện không. Tôi bảo ông ấy một lúc là tôi sẽ ổn thôi.

Tôi phát chính niệm: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý, và chỉ đi theo con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho ta. Sau đó tôi cầu xin Sư phụ: ‘Sư phụ, đệ tử của Ngài tu luyện chưa tốt. Từ giờ, con sẽ làm tốt ba việc. Đệ tử giao phó hết sinh tử của mình cho Sư phụ. Sư phụ, xin hãy giúp con trở về nhà.” Ngay khi vừa nói như vậy xong, tôi thấy một chùm sáng giống như một cái kim bạc đâm xuyên qua tim tôi. Vài giây sau, cơn đau của tôi biến mất.“

Tôi đã trải qua một khảo nghiệm tương tự vào tháng 3 năm 2011, cũng với những triệu chứng như vậy. Tôi kiên định phủ nhận bất kỳ can nhiễu nào. Bằng việc hướng nội, tôi phát hiện ra tâm sợ hãi, tâm an dật, chấp trước vào tình và nhiều tâm khác nữa. Tôi kiên định thanh trừ chúng. Tôi không còn để tâm tới triệu chứng của bệnh mà điều chỉnh lịch của mình thức dậy vào lúc 1h30 sáng để luyện công, sau đó là đi ra ngoài giảng chân tướng và giúp mọi người thoái ĐCSTQ. Đồng thời, tôi tránh xa việc đọc những cuốn sách người thường, và chỉ chuyên tâm đọc Pháp.

Khoảng 12 ngày sau đó, một đêm ngay khi đi lên giường, tôi liền cảm thấy một bàn tay to đang điều chỉnh lồng ngực của tôi. Sau khi thức dậy, tôi cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, đặc biệt là tim. Tôi biết tôi đã được chữa lành. Cảm tạ Sư phụ!

Sư phụ gỡ bỏ khối u tuyến tụy và sỏi thận cho tôi

Sáng ngày 8 tháng 9 năm 2013, tôi dạy luyện công lúc 2h10. Đột nhiên, tôi cảm thấy đau quặn ở vùng lá lách và tụy. Tim, dạ dày, và ruột tất cả đều đau. Tôi ướt sũng mồ hôi và trong cơn đau như vậy tôi đã bất tỉnh.

Vài phút sau tôi tỉnh lại. Tôi nhận ra mình đã mất kiểm soát và tiểu ra quần. Trong khi bất tỉnh, tôi thấy một khối màu đỏ mềm to như quả cà chua và có hình dạng một quả thận bị đè nát bằng một bàn chân. Sau khi tắm xong, tôi luyện công. Tôi tạ ơn Sư phụ vì đã gỡ bỏ những khối u tuyến tụy cho tôi. Cảm giác đầy bụng ở vùng bụng bên trái đã biến mất, thay vào đó là cảm giác bụng rỗng và nhẹ nhõm.

Ngày 1 tháng 2 năm 2016, tôi cảm thấy cơ thể đau và không thoải mái. Lúc đầu, tình trạng đau nhức tập trung ở vùng đốt sống lưng rồi lan dần ra tất cả khớp, vùng tiểu, bụng, và các cơ quan nội tạng. Tôi khó chịu không yên và cả đêm không thể ngủ được. Khi tôi đi tiểu vào buổi sáng tôi thấy những viên sỏi nhỏ to cỡ hạt gạo trong nước tiểu. Sư phụ đã gỡ bỏ sỏi thận cho tôi.

Chứng Cholesteatoma tai biến mất trong hai năm bảy tháng

Tôi đột nhiên bị đau nghiêm trọng ở tai phải do chứng viêm tai Cholesteatoma vào ngày 6 tháng 10 năm 2013. Tôi không thể mở miệng, không thể ăn uống, hoặc ngáp. Tôi cảm thấy chóng mặt và đứng dậy khó khăn. Trong một giấc mơ, tôi được bảo rằng chứng viêm tai Cholesteatoma đã trở thành ung thư. Nhưng, tôi không sợ hãi. Tôi mắc chứng viêm tai giữa khi tôi còn trẻ và nó đã hình thành chứng viêm tai Cholesteatoma. Hiện giờ vì tôi tu luyện Đại Pháp, tôi đã có Sư phụ quản. Chính là Sư phụ đã loại bỏ nghiệp lực cho tôi. Sự việc này là một khảo nghiệm.

Tai phải của tôi chảy ra chất dịch hôi màu đen bẩn. Cơn đau thậm chí trở nên khó mà chịu nổi. Đặc biệt là đêm hôm đó, nó rất đau. Sau khi tôi sũng mồ hôi vì đau, trong tâm tôi thầm đọc nhẩm lời giảng của Sư phụ: “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ chínChuyển Pháp Luân). Tôi nghĩ Sư phụ ở bên cạnh tôi và tôi sẽ ổn. Cho mãi tới ngày 8 tháng 10 năm 2014, một thứ màu đen hôi cỡ hạt đậu rơi ra. Tai của tôi không còn đau nữa.

Vào đêm ngày 24 tháng 5 năm 2016, tai của tôi lại đau. Tôi đã vô cùng đau đớn và cảm thấy chóng mặt. Khi tôi nằm trên giường, tôi cảm thấy như thể mình bị treo trên không trung và chuẩn bị rơi xuống giường. Tôi đã cố nắm thành giường thật chặt nhưng vẫn không thể giữ thăng bằng. Tôi đã cảm thấy rất buồn. Vì đầu óc không tỉnh táo, tôi đã quyết định cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Đột nhiên, tôi trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi khoảng ngoài 20 tuổi đứng bên giường tôi. Người đó cúi thấp đầu xuống với dáng vẻ vô cùng thống khổ. Sau đó anh ta liếc nhìn tôi. Tôi hỏi: “Anh là ai? Anh tới đây làm gì? Làm sao anh vào được?” Anh ta đáp lại bằng một giọng thì thầm: “Tôi thuộc về nơi đây.” Tôi lập tức nói: “Anh là ma treo cổ.” Sau đó, anh ta đột nhiên biến mất. Tôi cũng tỉnh lại. Tôi ngồi dậy và phát chính niệm hơn nửa giờ.

Tôi nghĩ cậu thanh niên này là một con ma treo cổ đến để đòi nợ tôi, và tôi đã muốn thiện giải với anh ta. Sau đó, tôi nghĩ có thể không phải là tình huống đó. Bởi vì cậu thanh niên đó mặc cùng một cái áo khoác lông cừu mà tôi mặc khi còn trẻ. Khuôn mặt cậu ấy cũng giống tôi. Tôi nghĩ đó là một trong những phó nguyên thần của tôi không thể chịu nổi cơn đau, nên tạm thời nhảy ra khỏi thân thể của tôi.

Tai của tôi không còn đau nữa. Nhờ sự từ bi bảo hộ của Sư phụ, cùng chính niệm chính hành, tôi đã đột phá hai lần khảo nghiệm với chứng viêm tai Cholesteatoma chỉ trong vòng hai năm và bảy tháng.

Thống khổ vì không thể đi tiểu

Sáng ngày 12 tháng 6 năm 2014, khi tôi tỉnh dậy để luyện công, nửa thân dưới của tôi đau đớn. Tôi không thể đi tiểu, bụng tôi như sắp nổ tung. Nhưng tôi vẫn làm mọi việc mà tôi dự định làm như thường lệ. Tôi đi ra ngoài để thức tỉnh lương tri của mọi người vào buổi sáng. Khi tâm trí tôi đang tập trung vào việc tìm kiếm những người hữu duyên với tôi và giảng chân tướng, tôi quên hết cả đau đớn.

Tuy nhiên, ngay khi tôi về nhà, vùng bụng trương phồng của tôi trở nên không chịu nổi, và tôi gặp vấn đề về đi tiểu. Tôi cũng không thể ăn trưa. Sau khi tôi đi chạy vào buổi chiều, tình trạng vẫn không thay đổi. Vào giờ ăn tối, tôi không thể ăn mà nằm cuộn tròn trên giường, bằn tay nắm chặt lại và môi thì run rẩy. Tôi nghĩ: nếu đó là ngộ độc nước tiểu, thì nó có thể gây ảnh hưởng tiêu cực đối với Đại Pháp. Nên tôi hô lên: “Sư phụ, xin cứu con!”

Khoảng 10 giờ tối, sau một cơn đau râm ran đột ngột ở vùng bụng, tôi muốn đi tiểu. Khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng để luyện công, nước tiểu của tôi đã trở lại bình thường.

Tăng cường chính niệm, vượt qua cơn đột quỵ ở tuổi 86

Tôi đi ra ngoài để thức tỉnh lương tri mọi người vào sáng ngày 27 tháng 1 năm 2015. Khi tôi bấm nút mở cửa, tôi không tự chủ được mà chúi về phía trước. Vì thế tôi không thể đứng nổi, nhưng phải bám vào cửa để khỏi ngã. Cơ thể bên trái của tôi đau ghê gớm, đầu gối như bị gãy, và mẩu xương bánh chè trồi ra thụt vào, cả nửa trái cơ thể tôi tê dại, và không thể điều khiển. Trong tâm trí tôi xuất hiện một từ “đột quỵ”. Tôi lập tức phủ định, không thừa nhận an bài của cựu thế lực.

Kể từ đó, tôi gặp khó khăn trong việc tự chăm sóc bản thân. Khi ngồi tôi không thể ngồi chạm được xuống mặt đất. Khi tôi ăn, tay của tôi run mạnh tới mức tôi không thể cầm bát. Khi tôi luyện công, tôi sũng mồ hôi vì đau và không cử động nổi.

Sư phụ đã giảng,

“Một số [trường hợp như], chư vị bảo ‘nhà tôi gặp khó khăn thế này’, ‘thân thể tôi tiêu nghiệp ra sao’, thì tôi nghĩ rằng, làm đệ tử Đại Pháp mà giảng, thì mọi người chúng ta đừng viết những tờ câu hỏi kiểu như thế. Chư vị mà hỏi tôi, tôi sẽ bảo chư vị một câu này: Vì chư vị đã là người tu luyện, nên chư vị mới gặp phải [như thế]; vì chư vị đã là người tu luyện, nên những việc đó vô luận là phản ứng chính diện, hay là phản ứng phụ diện, thì đều là ‘hảo sự’. (vỗ tay nhiệt liệt) Là vì chúng là trên con đường tu luyện của chư vị, là chuẩn bị cho chư vị đề cao.”(Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002”, Giảng Pháp tại các nơi II)

Tôi đột nhiên ngộ ra rằng những thống khổ này ở đó là để tôi đề cao, và chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi cảm thấy hành động của mình cần được chính lại. Do vậy, tôi không thể ngồi nhà mà cần đi ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người, mặc dù tôi phải chịu đau. Tôi bước đi rất chậm, trong khi đó, tôi cố không để mọi người thấy tôi đã bị “đột quỵ”.

Sau đó, một người phụ nữ trung niên bước lại phía tôi. Dáng điệu bệnh tật của cô ấy tương tự với tôi. Tôi nhiệt tình trò chuyện với cô ấy, bảo cô ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Cô ấy lặp lại điều tôi nói và quyết định thoái ĐCSTQ. Trước khi cô ấy rời đi, cô ấy cầm theo mảnh giấy viết tay của tôi và liên tục cảm ơn tôi.

Một ông lão khoảng 80 tuổi lắng nghe câu chuyện của tôi. Ông ấy nói: “Lưng của tôi bị đau và nửa thân dưới của tôi yếu. Liệu niệm những câu này sẽ có tác dụng với tôi không? Sau khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy lần nữa một cách kiên nhẫn, ông ấy đã quyết định thoái khỏi Đoàn Thanh niên. Khi tôi nói chuyện với mọi người, tôi hoàn toàn quên đi đau đớn của mình. Tình trạng thể chất của tôi cũng trở lại bình thường.”

Trên đường trở về nhà, tôi gặp một bà lão mà trước đó tôi đã từng giảng chân tướng cho bà ấy. Bà ấy nói bà ấy muốn có một vài mẩu giấy viết tay có câu chân ngôn của Đại Pháp để đưa cho hàng xóm và bạn bè của bà, bởi vì họ muốn đọc những câu này. Tôi nói với bà ấy: “Sao bà không viết những câu chân ngôn đó xuống?” Bà ấy nói: “Nó không có tác dụng vì những mẩu giấy của ông viết mới linh nghiệm.”

Bởi vì tôi duy trì đi ra ngoài nói chuyện trực tiếp với mọi người nên dần dần những triệu chứng nghiệp bệnh của tôi biến mất. Tôi khi đó đã 86 tuổi, và tôi không nhận bất kỳ sự điều trị nào cả, nhưng vẫn phục hồi nhanh chóng sau cơn “đột quỵ”. Đó thực sự là triển hiện thần kỳ về uy lực của Đại Pháp.

Sư phụ hóa giải những oán hận từ kiếp trước của tôi

Vào ngày 6 tháng 4 năm 2019, trong một giấc mơ, tôi nhận được một cuộc điện thoại thông báo với tôi rằng “Hầu Chính” đã chết. “Hầu Chính” bị mìn giết chết. Hóa ra “Hầu Chính” là từ đồng âm của “hầu chứng”, là ý bảo tôi rằng bệnh thanh quản của tôi đã biến mất.

Sự việc xảy ra như sau: cách đó vài ngày, tôi có một khối u trong cổ họng, cỡ to hơn quả trứng. Từ bên ngoài cơ thể, khối u này treo trước cổ bên hàm phải, khiến tôi gặp khó khăn mỗi khi nuốt và ho. Vày ngày sau đó, một giấc mơ điểm hóa rằng trong kiếp trước, khi tôi tu luyện trong rừng sâu, một con chim với thân thể giống gà và cổ dài giống sếu bay về phía tôi. Tôi nghĩ nó đang can nhiễu tới việc tu luyện của mình nên tóm vào cổ nó. Bởi vì tôi dùng lực hơi quá, nên nó nhìn tôi tức giận và chết vì ngạt thở. Hiện giờ, nó tới để đòi nợ.

Tôi nhớ lại những điều Sư phụ đã giảng:

“Vũ trụ đang trong Chính Pháp, [những vị nào] không can nhiễu tôi chứng thực Pháp, tôi có thể sẽ an bài hợp lý cho các vị, trở thành sinh mệnh tương lai; [vị nào] muốn Thiện giải thì hãy ly khai tôi, đến đợi ở hoàn cảnh cạnh tôi; nếu các vị thật sự không cách nào ly khai tôi, thì cũng đừng gây bất kể tác dụng can nhiễu nào cho tôi, thì tương lai tôi có thể viên mãn, tôi sẽ Thiện giải các vị; [vị nào] hoàn toàn bất hảo rồi, vẫn cứ can nhiễu tôi, chiểu theo tiêu chuẩn là không thể lưu lại được thì chỉ có thể bị thanh trừ, tôi không thanh trừ các vị thì Pháp vũ trụ cũng không lưu các vị đâu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Tôi đã muốn thiện giải với nó, hy vọng rằng nó sẽ ngừng can nhiễu tôi, và chờ tới khi tôi viên mãn để có một chỗ tốt để về. Một tuần sau đó, khối u này biến mất. Đại Pháp của Sư phụ đã hóa giải oan nghiệp đời trước cho tôi.

Trải nghiệm tu luyện về những thống khổ trên thân thể

Sư phụ giảng:

“Nếu chư vị tu luyện một cách chân chính, thì lập tức gặp [những chuyện] nguy hiểm đến sinh mệnh, lập tức vấp phải vấn đề này.” (“Bài giảng thứ ba”, Chuyển Pháp Luân)

”[nếu chư vị] thật sự theo con đường chính đạo mà tu luyện, [thì] không ai dám động đến chư vị; hơn nữa chư vị có Pháp thân của tôi bảo hộ, sẽ không xuất hiện bất kể nguy hiểm gì.“ (“Bài giảng thứ ba”, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ thời thời khắc khắc trông nom các đệ tử. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi không thể đột phá hết lần này tới lần khác được. Do vậy, chúng ta, các đệ tử Đại Pháp, nhất định phải tín Sư tín Pháp.

Tôi ngộ ra rằng đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, để có thể chân chính đề cao.

Hơn nữa, Sư phụ giảng:

“Sao được gọi là ‘đệ tử Đại Pháp’? [Người] mà Sư phụ dạy chính là các đệ tử Đại Pháp chư vị. Tẩy tịnh chư vị, khiến chư vị rèn luyện thành thục, để chư vị có thể đi cứu độ chúng sinh.” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2014)

“đệ tử Đại Pháp thì là gánh vác trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp, cứu độ chúng sinh.” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2014)

Tôi hiểu rằng các học viên chúng ta phải giảng chân tướng cho mọi người và cứu họ. Nếu không, chúng ta không thể mang danh hiệu là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.

Cuối cùng, tôi muốn kết thúc bài chia sẻ của mình với đoạn giảng Pháp sau của Sư phụ:

“Tôi lại nói rõ hơn một chút, tu luyện đời này của chư vị là để chính niệm bề mặt cá nhân của chư vị mạnh mẽ hơn, có thể cứu độ chúng sinh.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội miền tây Mỹ Quốc)

“Tu luyện của chư vị là để cứu độ chúng sinh, cuối cùng của thệ ước là như thế, không làm có thể được chăng?” (Giảng Pháp tại Pháp Hội miền tây Mỹ Quốc)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/7/422041.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/18/193738.html

Đăng ngày 09-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share