Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-04-2021] Bà Kim (bí danh), một học viên Pháp Luân Đại Pháp lớn tuổi, đã bị bỏ tù vì đức tin của mình, và các học viên địa phương đang cố gắng để giúp bà được thả.

Người thân của bà cũng là các học viên Đại Pháp. Khi tôi đến nhà bà ấy, cả hai cô con gái của bà, cô Liên (bí danh) và Bắc (bí danh), đều ở đó. Sau khi tôi chia sẻ cho họ ý định giải cứu mẹ của họ, họ nói với tôi rằng bà đã bị kết án bất hợp pháp năm năm tù và bị giam trong một nhà tù cách đó vài trăm dặm. Đã hơn một năm trôi qua và họ không biết gì về tình hình hiện tại của bà.

Cô Liên đồng ý đi cùng tôi đến gặp mẹ cô trong nhà tù, nhưng cô Bắc thì không. Tôi đề nghị cô Bắc ra ngoài và thảo luận về vấn đề. Chúng tôi đã nói chuyện, và đến lúc 9 giờ tối, chúng tôi đồng ý rằng cô ấy sẽ đi cùng chúng tôi đến nhà tù để giải cứu mẹ họ.

Hôm sau, cô Liên đến gặp tôi, và nói rằng cô ấy sẽ yêu cầu trả tự do cho mẹ mình vào ngày hôm sau. Cô ấy cũng nói rằng cô ấy đã thuê một chiếc taxi, và sẽ khởi hành vào lúc 5 giờ sáng. Có thêm hai thành viên trong gia đình họ tham gia cùng chúng tôi, như vậy chúng tôi có 5 người.

Tôi đã mất cảnh giác. Khi tôi hỏi cô ấy đã lên kế hoạch gì chưa, cô nói rằng cô không có kế hoạch nào cả. Đây là lần đầu tiên tôi thực hiện giải cứu đồng tu, tôi tự hỏi làm thế nào để tiếp tục đây.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi có một niệm đầu rằng với sự trợ giúp của Sư phụ và Pháp, tôi phải tăng cường chính niệm của mình, giúp cô Liên xây dựng tín tâm và gia cường năng lượng chính nghĩa của cô ấy.

Sư phụ ở bên cạnh chúng ta

Tôi liên lạc với một vài học viên, và nhờ họ giúp tôi phát chính niệm. Ngày hôm sau, chúng tôi bắt taxi và thẳng tiến đến nhà tù.

Chúng tôi phát chính niệm trên đường đến đó. Khi đến nhà tù, chúng tôi phát chính niệm, xuất ra một niệm mạnh mẽ – “Diệt”, bao trùm toàn bộ nhà tù, và khiến cựu thế lực không có cơ hội can nhiễu chúng tôi. Đồng thời, chúng tôi xin Sư phụ giúp đỡ để chúng tôi có thể đưa bà Kim trở về nhà.

Một vài người từ trong sân đi ra. Họ cầm xẻng và kiểm tra mưa quanh nhà tù. Họ nhìn thấy chúng tôi và hỏi tại sao chúng tôi lại ở đó. Cô Liên và cô Bắc nói rằng họ muốn đưa mẹ họ trở về nhà. Tôi nói rằng tôi đến vì dì mình. Họ nhìn chúng tôi và một người trong số họ nói “nằm mơ giữa ban ngày”, rồi họ rời đi.

Nhà tù nằm ở nơi xa và cô lập. Không có đường, hay bất kỳ nơi nào để chúng tôi có thể mua thực phẩm. Lúc đó đã là buổi chiều, và chúng tôi không thể vào nhà tù, cũng không thể gặp bà Kim. Hai học viên đi ra ngoài để kiếm một số thức ăn cho chúng tôi, trước khi trở về nhà. Cô Liên, cô Bắc và tôi ở lại.

Đó là vào một ngày mưa, và chúng tôi không có nơi nào để đi. Chúng tôi ngồi xổm trên một bãi cỏ dưới mưa để ăn. Chúng tôi đã ở ngoài trời mưa trước cổng nhà tù khoảng năm tiếng đồng hồ. Bảo vệ cảm động và mở cửa phòng bảo vệ để chúng tôi vào trong. Chúng tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho anh ấy.

Anh nói với chúng tôi rằng anh đã vài lần đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách gồm các bài giảng chính của Pháp Luân Đại Pháp, nhưng không muốn bước vào tu luyện. Anh ấy cũng nói rằng các học viên Đại Pháp bên ngoài Trung Quốc đang liên tục gọi điện đến nhà tù.

Chúng tôi nói với anh rằng Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, yêu cầu chúng tôi phải quan tâm đến người khác trong mọi tình huống. Chúng tôi cũng nói với anh rằng Đại Pháp giúp mọi người khỏi bệnh và giữ cho họ khỏe mạnh. Chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm của mình về việc mỗi người đã được hưởng lợi ích từ môn tu luyện như thế nào.

Một người trong chúng tôi đã nói chuyện, trong khi những người khác phát chính niệm. Chúng tôi đã trải qua một cảm giác tuyệt vời, và cảm thấy Sư phụ đang ở ngay bên cạnh mình. Được Sư phụ bảo hộ, chúng tôi đã phối hợp tốt với nhau. Chúng tôi không hề sợ hãi, và chỉ mong nhân viên bảo vệ minh bạch chân tướng. Chúng tôi nói với anh ấy rằng các học viên là những người tốt, không phạm bất kỳ tội ác nào. Ai bức hại các học viên sẽ bị quả báo. Bảo vệ các học viên sẽ tích được phúc phận và có tương lai tươi sáng.

Khi chúng tôi tiếp tục nói chuyện với anh ấy, ý thức của anh dường như thức tỉnh. Anh nói: “Để tôi gọi cho người giám sát của tôi xem anh ấy nói gì.” Nhưng người giám sát của anh không nói bất cứ điều gì. Chúng tôi thúc giục bảo vệ gọi lại cho người giám sát, và sau khi gọi vài lần, người giám sát của anh cuối cùng đã đồng ý cho chúng tôi gặp bà Kim.

Quá trình giải cứu

Bà Kim đang làm rất tốt và vẫn giữ chính niệm mạnh mẽ. Chúng tôi muốn giúp bà trở về nhà ngay lập tức nhưng cả ngày chúng tôi không gặp được người phụ trách. Vì vậy, chúng tôi quyết định ở lại thành phố gần đó một đêm.

Ngày hôm sau, chúng tôi quay trở lại nhà tù. Chúng tôi đợi trong sân, cho đến khi một nhân viên bảo vệ đến và bảo chúng tôi rời đi. Chúng tôi không nghe anh ta nói, và đi vào sân trong. Chúng tôi vẫn không gặp được người phụ trách, nhưng chúng tôi tiếp tục nói chuyện với bất kỳ ai mà chúng tôi gặp.

Vì chúng tôi đã ở đó ngày hôm trước, họ đều biết tại sao chúng tôi ở đó. Bất kể chúng tôi gặp ai, chúng tôi đều cố gắng đánh thức lương tâm của họ, và hỏi họ xem liệu họ có thể giúp chúng tôi hay không.

Chúng tôi đã gặp các tù nhân, công nhân và nhân viên cảnh sát. Chúng tôi nói với tất cả họ rằng các học viên là những người tốt và không phạm bất kỳ tội nào. Chúng tôi cũng đã nhờ họ giúp để bà Kim được thả.

Một số trả lời: “Xin lỗi nhưng tôi không thể giúp được gì.” Một số chỉ mỉm cười với chúng tôi. Chúng tôi ở đó cả ngày để nói chuyện với tất cả những người chúng tôi gặp. Buổi tối, chúng tôi quay trở lại thành phố để ở lại qua đêm một lần nữa.

Vào ngày thứ ba, chúng tôi quay lại yêu cầu thả bà Kim. Mãi cho đến khi tôi thực hiện một số cuộc gọi thông qua nhân viên bảo vệ này, cuối cùng chúng tôi mới gặp được người phụ trách.

Lúc đầu, cô Liên và cô Bắc, người nhà của bà Kim, đến nói chuyện với anh ấy, vì vậy tôi đợi bên ngoài. Sau một lúc, tôi đến và đứng cạnh cửa để nghe cuộc trò chuyện của họ. Tôi nghe thấy cô Liên và người phụ trách đang có sự đối đầu nhẹ, nên nói với họ: “Xin đừng nóng giận. Hãy suy nghĩ một chút, ai lại không có cha mẹ hay người già trong gia đình chứ? Bà cụ bị giam trong nhà tù này, nên con gái bà lo cho bà. Người phụ nữ lớn tuổi này sức khỏe yếu và cần con cái chăm sóc, nhưng kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà đã có thể tự chủ và thậm chí có thể giúp con cái trong cuộc sống hàng ngày. Các con của bà lo lắng về việc bà bị giam giữ ở đây không đúng sao? Bà ấy là một người tuyệt vời. Xin các anh hãy thả bà ấy ra!”

Người phụ trách nói rằng bà Kim đang bị giam giữ vì làm tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Cô Bắc lập tức trả lời: “Tin tức bôi nhọ Đại Pháp từ bộ máy tuyên truyền [TV, đài phát thanh và báo chí] đều là dối trá. Tất cả những gì bà ấy làm là giúp mọi người minh bạch chân tướng.”

Người phụ trách lặng lẽ lắng nghe. Chúng tôi phối hợp cùng nhau để đánh thức lương tâm của anh, và phát chính niệm. Sau đó anh ta rời đi.

Một lúc sau khi anh quay lại, anh nói: “Xin hãy về nhà. Chúng tôi sẽ thảo luận về vấn đề này và gọi lại cho các vị sau.”

Tất cả các học viên phối hợp cùng nhau

Sau khi chúng tôi trở về nhà, điều phối viên yêu cầu các học viên phát chính niệm. Một số viết thư giảng chân tướng, trong khi những người khác gọi điện thoại. Người thân của bà Kim liên tục gọi điện đến nhà tù và đến đó vài ngày một lần để yêu cầu thả bà. Tôi tập hợp các lá thư giảng chân tướng, tìm kiếm thông tin liên quan và theo dõi tiến trình của sự việc này.

Chúng tôi cảm thấy có một trường chính niệm rất mạnh mẽ, vì hầu hết mọi học viên địa phương đều tham gia vào lần giải cứu này. Sau 20 ngày, chúng tôi được nhà tù thông báo đến đón bà Kim.

Ngày mà chúng tôi đến đón bà là một ngày nắng rực rỡ. Bốn học viên đã đi, bao gồm cả hai thành viên gia đình của bà. Người phụ trách trại giam ra đón chúng tôi. Thoạt nhìn thấy anh rất nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy tôi, anh đã mỉm cười.

Anh ấy bảo một bảo vệ đến đón bà Kim, thu dọn đồ đạc và làm thủ tục giấy tờ cho bà. Anh cũng viết một ghi chú và bảo chúng tôi chuyển ghi chú đến đồn cảnh sát địa phương của chúng tôi.

Chúng tôi không quan tâm đến nó và sau đó ném nó đi. Không ai từ đồn cảnh sát yêu cầu chúng tôi bất cứ điều gì, và chúng tôi cũng không có bất kỳ can nhiễu nào sau đó.

Trên đường ra khỏi nhà tù, tôi nhìn lên và thấy những người ở tầng trên, tầng dưới, hành lang và trong sân đều đang mỉm cười với chúng tôi. Một số người trong số họ giơ ngón tay cái để biểu hiện sự ủng hộ chúng tôi.

Thông qua quá trình giải cứu học viên này, chúng tôi đã phối hợp và đề cao cùng nhau như một chỉnh thể. Từ đó đến nay đã hơn 10 năm trôi qua. Tôi không thể nhớ hết tất cả các chi tiết, nhưng tôi đã cố gắng viết ra tất cả những gì mình còn nhớ.

Do tầng thứ hữu hạn, nếu có điểm nào không phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/18/422234.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/7/193574.html

Đăng ngày 28-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share