Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Châu Âu

[MINH HUỆ 22-04-2021] Mặc dù con trai tôi được đắm mình trong Đại Pháp khi lớn lên nhưng cháu đã không hiểu được ý nghĩa chân chính của việc tu luyện. Chịu ảnh hưởng bởi chồng tôi là một người thường, con trai tôi đã tin vào thuyết vô thần và “khoa học.” Có một câu nói rằng: “Trẻ con thường nói thật.” Con trai tôi thường chỉ ra những vấn đề của tôi. Tôi cảm thấy Sư phụ đang dùng con để giúp tôi ngộ ra.

Sau khi đại dịch virus Trung Cộng (virus corona) bắt đầu lan rộng trên thế giới, con trai tôi bắt đầu trở nên rất thận trọng. Cháu đeo khẩu trang khi chúng tôi ra ngoài ngay cả khi tôi bảo cháu rằng các học viên có năng lượng có thể giải thể được nghiệp và vi trùng. Khi cháu bảo tôi rằng có thể cháu không có năng lực ấy, tôi đã khẳng định với cháu rằng Sư phụ bảo hộ tất cả đệ tử của Ngài. Tôi vui khi thấy cháu không còn nhìn mọi điều từ “phương diện khoa học” nữa, mà là từ cơ điểm của một người tu luyện.

Con trai và tôi thảo luận xem tại sao một học viên lại vẫn dùng thuốc. Một hôm khi chúng tôi đọc Pháp thì đã đọc được một đoạn Pháp mà Sư phụ giảng.

Sư phụ giảng:

“Vậy chư vị uống thuốc cũng được thôi, chúng ta cũng không có nói người thường không được uống thuốc, chúng ta chỉ nói ngộ tính của chư vị không đủ, cái quan ấy vượt qua chưa có tốt. Chúng ta cũng không có quy định rằng chư vị tu luyện rồi là không cho phép uống thuốc, không có làm ra quy định cứng nhắc như vậy.” (Giảng Pháp tại thành phố New York, Giảng Pháp tại Pháp hội Mỹ Quốc [1997])

Gần như ngay lập tức tôi nói luôn: “Thấy chưa, Sư phụ không hề đặt ra giới luật cho các học viên là không được uống thuốc. Có uống thuốc hay không thì đó là tùy vào cá nhân thôi!”

Con trai tôi rất bình tĩnh và nói với tôi rằng tôi rất tranh đấu trong việc thể hội Pháp của Sư phụ.

Tôi không nói được gì. Tôi đã dùng Pháp thần thánh của Sư phụ để mình được thắng thế. Tôi muốn thuyết phục người khác và chứng thực bản thân nhưng trên thực tế thì ngữ khí của tôi là đang bảo vệ bản thân và thể ngộ của tôi rất hạn hẹp, tôi đã bị chệch khỏi nội hàm thâm sâu của Pháp rồi. Hèn gì mọi người không hề tiếp nhận khi tôi giảng chân tướng-chắc chắn là do tôi thiếu từ bi rồi.

Chẳng phải tôi không kính Pháp khi dùng Pháp để chứng thực quan điểm của bản thân sao? Tôi đã rất nhiều lần làm như thế-tại sao tôi lại không nhận ra nhỉ? Tôi rất xấu hổ vì hành vi của mình.

Tấm gương phản chiếu

Tôi thường liên lạc với Ling, một học viên có văn hóa Đảng rất mạnh. Bất cứ khi nào Ling gặp phải mâu thuẫn thì cô ấy nói rất to và rất nhanh. Cô ấy nói ra suy nghĩ trong đầu và không cho người khác nói ra ý kiến của họ. Một hôm Ling gọi cho tôi và chúng tôi xảy ra tranh cãi. Giọng cô ấy ngày càng to và càng hiếu chiến. Vì không thể lý luận với cô ấy nên tôi đã cúp máy.

Con trai tôi ở cạnh tôi suốt quãng thời gian đó và cháu nói với tôi rằng giọng của tôi cũng rất to. Tôi bắt đầu bao biện bản thân bằng cách nói rằng nếu tôi không nói to lên thì Ling không thể nghe thấy tôi. Con trai nói với tôi rằng không kể cô ấy nói gì thì tôi cũng không nên lớn tiếng như vậy và lẽ ra tôi nên giữ bình tĩnh.

Ngay lập tức tôi hiểu ra luôn. Con trai tôi đã nói đúng. Ling chính là hình ảnh phản chiếu của tôi và tất cả những cái đó là văn hóa Đảng. Mặc dù ngữ điệu và khẩu khí của tôi không hùng hổ như Ling nhưng tôi cũng sai rồi. Tôi rất cảm ơn Ling và con trai đã chỉ ra cho tôi, giúp tôi nhận ra văn hóa Đảng ở chính mình.

Tu khứ tâm hiển thị

Kể từ đầu năm 2021, tôi có thể học thuộc và nhẩm cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi không kể với các học viên khác, tuy nhiên, đó là vì tôi không muốn họ nói với tôi rằng tôi học thuộc Pháp là vô ích vì trạng thái tu luyện của tôi vẫn kém. Tôi đã gặp phải khổ nạn, nhưng tôi không thể đề cao bản thân bằng cách nhìn mọi việc từ cơ điểm của Pháp được.

Tôi nói với con trai mình rằng sau khi tôi học thuộc Pháp, mọi người có thể nhìn tôi như một “nhân viên kiểu mẫu.” Tôi biết rằng tôi đã không hướng nội khi nói điều này và rằng tôi vẫn còn nói bóng gió rằng mọi người ganh tỵ với tôi. Con trai tôi nói rằng: “Mẹ học thuộc Pháp rất tốt, nhưng có thể mẹ vẫn chưa lĩnh hội được Pháp cũng giống những người mới chỉ đọc Pháp được khoảng vài lần thôi. Thể ngộ mỗi người là khác nhau. Điều đó chỉ có nghĩa rằng mẹ rất sùng kính khi chăm chỉ học để thuộc Pháp. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì.”

Mặc dù trên bề mặt tôi đồng ý với con trai mình, nhưng sâu thẳm trong tâm tôi cảm thấy thất vọng. Tôi dành nhiều năm như vậy vượt qua khó khăn để học thuộc Pháp, vậy sao thể ngộ của tôi đối với Pháp lại còn chẳng bằng người mới bắt đầu tu luyện cơ chứ? Tôi ngay lập tức nhận ra rằng tôi đã có tâm hiển thị và chính tâm này đã gây ra những khổ nạn cho tôi.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/22/422386.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/7/192223.html

Đăng ngày 22-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share