Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-04-2021] Tối qua con tôi hỏi tôi rằng tôi có hoàn toàn tin tưởng vào Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và Đại Pháp hay không. Tôi nói với cháu rằng đức tin của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp là nhờ tu luyện. Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi đã có một số nghi ngờ. Tôi có thể ngộ kém vào thời điểm đó. Nhưng bây giờ tôi đã có thể tự hào nói rằng tôi tín Sư tín Pháp một trăm phần trăm.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã bước đi trên con đường tu luyện của mình cho đến hôm nay. Mặc dù tôi không phải lúc nào cũng tinh tấn, nhưng niềm tin của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp chưa bao giờ dao động. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì sự từ bi khổ độ của Ngài.

Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu về việc tôi đã được chứng kiến những uy lực của Đại Pháp và sự bảo hộ từ bi của Sư phụ đã giúp tôi vượt quan nghiệp bệnh.

Phủ nhận giả tướng nghiệp bệnh

Tôi bắt đầu xem một bộ phim truyền hình vào năm 2016, và tôi đã chểnh mảng trong tu luyện của mình. Tôi xem TV hàng ngày ngay cả khi tôi ăn. Trong khoảng hai năm, tôi không thể học Pháp với tâm trí tập trung. cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi. Sư phụ đã cho tôi nhiều cơ hội để chính lại bản thân, nhưng tôi cứ phớt lờ chúng. Tôi đã bị bắt và không biết phải làm gì. Tôi không có đủ can đảm để cầu xin Sư phụ giúp tôi một lần nữa. Tôi đã có rất nhiều chấp trước rõ ràng. Với tâm lý này, tôi thừa nhận cuộc bức hại của cựu thế lực và thừa nhận những gì tôi đã làm để không tiết lộ danh tính các học viên khác.

Tôi bị giam trong trại tạm giam hơn hai tháng. Nghiệp bệnh đầu tiên là tôi bị trầm cảm. Khi tôi thức dậy vào một buổi sáng, tôi cảm thấy như có thứ gì đó chặn ở ngực. Tôi cảm thấy chán nản, bi quan và không muốn sống. Nhưng ngay lập tức tôi nhận ra nó và đã phát chính niệm: “Ngươi không thuộc về ta, ta không muốn ngươi. Ta phải thanh trừ ngươi!” Trong mười hai ngày sau đó, tôi cảm thấy chán nản ngay sau khi tôi thức dậy. Tôi lặp lại những câu trên ngay lập tức và cảm giác đó biến mất.

Sau một thời gian, nghiệp bệnh thứ hai xuất hiện. Tôi bị chóng mặt. Lúc đầu, tôi phớt lờ nó nhưng tôi đã trở nên cảnh giác sau vài lần nó xảy ra. Một tù nhân nói rằng nhiều tù nhân cảm thấy chóng mặt vì chúng tôi ăn không ngon miệng. Hầu hết là người đã cao tuổi và phải làm việc quá sức so với tuổi. Chiều hôm đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi không nên nhìn nhận đó là “trạng thái bình thường” bởi vì tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi sẽ không thể bị đau đầu vì tôi đã loại bỏ được chứng trầm cảm. Tuy nhiên, tôi vẫn còn nghi ngờ. Tôi đã phát chính niệm kiên định rằng: “Ngươi không phải là một phần của ta. Ta không muốn người. Ngươi phải bị tiêu hủy“. Cơn chóng mặt biến mất và nó không bao giờ quay trở lại sau khi tôi phát đi niệm này.

Tôi bị đau lưng khi bị giam bốn tháng. Tôi không chú ý nhiều đến nó. Vì việc đau lưng vẫn thường xảy ra khi chúng tôi bị ép phải lao động nặng nhọc và làm thêm giờ mỗi ngày. Một đêm tôi không thể trở mình trên giường vì cơn đau, tôi nhận ra rằng mình đang ở trong một trạng thái không đúng. Tôi đã phát chính niệm: “Ngươi không thuộc về ta. Ta không muốn ngươi. Ngươi phải chết”. Tình hình của tôi đã được cải thiện đáng kể sau đó. Tôi tiếp tục phát chính niệm, và tôi đã hoàn toàn bình phục sau một thời gian.

Ba sự việc trên đã củng cố niềm tin của tôi vào uy lực của Đại Pháp.

Hướng nội giúp tôi vượt qua quan sinh tử

Sau khi tôi được thả khỏi trại tạm giam, người chồng cũng tu luyện của tôi đã qua đời, và tôi cảm thấy choáng váng. Cơ thể tôi chảy rất nhiều máu. Tôi biết đó là sự can nhiễu của cảm xúc. Nhưng khi tôi phát chính niệm: “Ngươi không thuộc về ta. Ta không muốn ngươi. Ngươi phải chết”, nó không hiệu quả, tôi càng bị mất máu nhiều hơn. Tôi đã không buông bỏ chấp trước của mình. Thay vào đó, tôi nghĩ: “Đại Pháp có thể giải quyết mọi vấn đề. Tôi sẽ luyện công nhiều hơn, học Pháp nhiều hơn và phát chính niệm liên tục. Tôi có rất nhiều cách để thoát khỏi ma nạn”. Tôi tự tin rằng suy nghĩ của tôi đã thể hiện niềm tin hoàn toàn của tôi vào Đại Pháp. Nhưng trên thực tế, suy nghĩ này đã cho thấy một thiếu sót lớn: Tôi vẫn còn mang theo chấp trước đó và tôi không thể ngừng chảy máu.

Tôi bận rộn với công việc và có rất nhiều thứ trong đầu. Tôi không thể học Pháp hoặc luyện công với tâm trí tập trung, do đó tôi không thể bình tĩnh hướng nội. Khi tôi phát chính niệm, tôi không cảm nhận được sức mạnh của Đại Pháp. Tôi cảm thấy hoảng sợ. Nếu tôi rời đi thì sao? Tôi bắt đầu buông bỏ chấp trước vào tình với chồng. Tôi đã rất cố gắng và buông bỏ nó. Nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Tôi đã viết ra danh sách các tâm chấp trước của mình trên một mảnh giấy. Máu vẫn tiếp tục chảy. Tôi biết mọi việc đã trở nên nghiêm trọng.

Nhưng vấn đề nằm ở đâu? Tôi không thể tìm ra nó. Tôi đã phát chính niệm nhưng lần này, tôi không cảm thấy có hiệu quả. Tôi cầu xin Sư phụ cho tôi một điểm hóa. Tôi nhớ lại một sự cố. Con gái tôi đã từng hỏi tôi rằng liệu tôi có bao giờ bất kính đối với Sư phụ hay Đại Pháp hay không. Tôi nói “Không” rồi bật cười trước câu hỏi của cháu và tôi tự hào về niềm tin vững chắc của mình đối với Sư phụ và Đại Pháp. Tôi hoàn toàn quên hướng nội tìm. Nhưng bây giờ tôi đã hướng nội. Tôi đào sâu và cuối cùng nhận thấy rằng khi bắt đầu tu luyện, tôi đã có một suy nghĩ bất kính đối với Sư phụ mà sau này tôi đã chính lại. Rất có thể tôi đã chưa hoàn toàn loại bỏ nó? Tôi phát chính niệm để thanh trừ tất cả các yếu tố bất kính với Sư phụ và Đại Pháp trong trường không gian của tôi.

Tôi thấy chính niệm của mình đã có sức mạnh ngay lúc đó. Tôi biết rằng tôi đã tìm thấy tâm chấp trước của mình. Tôi tiếp tục phát chính niệm trong nửa giờ. Máu đã ngừng chảy. Tôi đã rất hạnh phúc! Tôi nghĩ rằng mình đã hồi phục hoàn toàn nên tôi đã ngừng phát chính niệm. Tuy nhiên máu lại chảy trở lại vào ngày thứ ba. Tôi nhận ra rằng chắc hẳn tôi còn có những chấp trước khác. Vì vậy, tôi đã đào sâu hơn và tiếp tục phát chính niệm. Nhưng chính niệm của tôi không có sức mạnh và không giúp ích được gì. Tôi sai ở đâu? Nếu tôi chết vì chảy máu thì sao?

Tôi bắt đầu tính đến chuyện đi bệnh viện. Tôi cảm thấy đau đớn (chấp trước vào nỗi sợ hãi) và tôi có thể phải chịu rất nhiều chi phí y tế (chấp trước vào tư lợi). Trong cơn hoảng loạn, tôi đã nói với con gái chuẩn bị hậu sự cho mình. Tôi thậm chí còn nghĩ phải nói gì đó với bố mẹ. Con gái tôi trở nên sợ hãi và khóc. Phản ứng của cháu đã đánh thức tôi. Tôi không nên bi quan và ích kỷ như vậy.

Tôi nhận thấy rằng tôi muốn né tránh rắc rối, và không muốn chịu đau khổ. Vì vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi chết! Tôi nhận ra rằng suy nghĩ này không đúng và tôi đã phủ định nó một cách kiên quyết. Tôi phải ở lại. Nếu tôi chết, những chúng sinh mà tôi phải chịu trách nhiệm tính sao đây? Liệu họ có được cứu không? Liệu cái chết của tôi có ảnh hưởng phụ diện đến người thân và bạn bè của tôi không?

Tôi không nên bị cựu thế lực lừa. Ý nghĩ về cái chết là một ý nghĩ xấu xa mà cựu thế lực đã ép buộc tôi. Tôi cầu xin Sư phụ cho tôi thêm thời gian. Tôi biết rằng Đại Pháp có thể giúp tôi vượt qua khổ nạn này. Tôi không cần phải đến bệnh viện! Cách làm của người thường không thể giải quyết vấn đề tu luyện của tôi. Tôi xin nghỉ làm hai ngày.

Tôi học Pháp và luyện công với tâm thái bình hòa, rồi hướng nội tìm các tâm chấp trước. Tôi nhận thấy vấn đề tương tự, đó là sự bất kính đối với Sư phụ và Đại Pháp. Tôi đã không tu luyện nghiêm túc và không nghe lời Sư phụ. Tôi phớt lờ những điểm hóa của Sư phụ. Sư phụ hẳn đã gánh rất nhiều nghiệp cho tôi vì tôi đã chểnh mảng trong tu luyện. Tôi đã vô lễ với Sư phụ biết bao! Ngay khi tôi tìm thấy chấp trước này, chính niệm của tôi ngay lập tức có sức mạnh. Một lần nữa tôi đã loại bỏ được tất cả các nhân tố bất kính với Sư phụ và Đại Pháp khỏi trường không gian của mình. Trong vòng nửa giờ, máu ngừng chảy.

Không lời nào có thể diễn tả hết được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ! Hướng nội thực sự là một Pháp bảo!

Mọi thứ đều thay đổi

Mặc dù máu đã ngừng chảy nhưng tôi vẫn rất lo lắng. Tôi bắt đầu bị đau âm ỉ ở bụng dưới bên trái. Tôi đặt tay ở đó và nói, “Chân-Thiện-Nhẫn.” Tôi ngộ ra rằng bất cứ nơi nào “Chân- Thiện- Nhẫn” đạt đến, chúng sinh ở đó sẽ đồng hóa với Pháp hoặc tà ác sẽ bị tiêu trừ. Tôi nhẩm những từ đó một cách chậm rãi với sự tập trung cao độ. Tôi nói với những chúng sinh đó: “Sư phụ đã giảng Pháp cho vũ trụ. Bởi vì tôi không tu luyện tốt, mà bạn không được Đại Pháp cứu độ. Bây giờ tôi đang nói với các bạn về Đại Pháp của vũ trụ, chúng ta hãy cùng nhau đồng hóa với Pháp”. Khi tôi thành kính niệm ba từ thiêng liêng này với chúng sinh,thì nỗi đau của tôi đã biến mất.

Tôi biết mình đã phải trải qua những khổ nạn này là bởi vì tôi không học Pháp hay luyện công với một tâm trí tập trung. Nhiều chấp trước của tôi vẫn còn đó. Vì vậy, một số chúng sinh trong cơ thể tôi đã không được đồng hóa với Pháp. Khi tôi trực tiếp bảo họ đồng hóa với Đại Pháp, tôi đã hoàn toàn bình phục.

Có một lần tôi cảm thấy đau ở cánh tay trái. Nó tệ đến mức tôi còn gặp khó khăn khi luyện công. Nó kéo dài hơn một năm. Tôi hướng nội tìm và phát chính niệm, nhưng không giúp được gì. Tôi biết mình đã không xác định được chấp trước của mình nên cánh tay của tôi ngày càng đau. Cuối cùng thì tôi đã không thể luyện công. Tôi đã nghĩ đến việc nói Pháp Luân Đại Pháp hảo. Tôi đặt tay phải lên vai trái trước khi đi ngủ mỗi tối và nói với những chúng sinh đó: “Hãy đồng hóa với‘ Chân- Thiện- Nhẫn’. Nếu bạn không biết sự thật, tôi sẽ nói với bạn ngay bây giờ. Nếu tôi nợ bạn một cái gì đó, tôi hy vọng nó có thể được giải quyết ngay bây giờ. Nếu đây là cựu thế lực can thiệp, tôi sẽ loại bỏ nó ngay lập tức”. Cánh tay của tôi dần dần được cải thiện mỗi ngày. Nếu tôi quên niệm, nỗi đau không hề thuyên giảm. Sau một tháng, cánh tay của tôi đã hồi phục hoàn toàn và tôi có thể luyện công trở lại.

Một ngày nọ, khi tôi ở nhà một mình, tôi nhận ra rằng quan niệm của tôi thường xuyên ảnh hưởng đến tôi và tôi đã vô tình dung túng cho tà ác. Tôi tập trung tâm trí và chậm rãi niệm “Chân-Thiện-Nhẫn” liên tục trong một giờ. Tôi cảm thấy rất thoải mái và dường như tôi được bao bọc bởi một trường năng lượng. Sau đó tôi nhận ra rằng bàn chân “có vấn đề” của tôi trở lại bình thường.

Trong khi viết bài chia sẻ này, tôi đã ngộ ra uy lực và huyền năng của Đại Pháp có thể giải quyết mọi vấn đề. Tôi xin tóm tắt lại những lý do khiến tôi gặp phải sự can nhiễu:

1. Tâm an dật. Nhiều vấn đề của tôi là do sự lười biếng của tôi. Tôi đã không chủ động và không giải quyết vấn đề kịp thời và chấp trước này ngày càng bị phóng đại.

2. Thiếu cảnh giác: Tôi đã không giữ chính niệm của mình mọi lúc. Những quan niệm về con người của tôi liên tục can nhiễu tôi.

3. Không coi việc tu luyện một cách nghiêm túc: Tôi biết rằng Sư phụ đã làm rất nhiều để cứu tôi và chúng sinh đang chờ đợi tôi để cứu họ. Tôi đã không tu luyện một cách nghiêm túc. Tôi xin lỗi Sư phụ và những chúng sinh đã đặt rất nhiều hy vọng vào tôi.

Do tầng thứ tu luyện của tôi còn hạn chế, nếu có gì không phù hợp, xin vui lòng chỉ ra.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/6/421090.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/14/191867.html

Đăng ngày 29-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share