Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hồng Kông

[MINH HUỆ 07-04-2021] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Tôi sinh ra ở Trung Quốc đại lục và chuyển đến sống cùng mẹ mình ở Hồng Kông sau khi tốt nghiệp cấp ba. Hiện tại tôi đang giảng dạy tại một trường Cơ đốc giáo.

Tôi từng bị mắc bệnh tim và các bệnh viêm loét. Một người bạn của chồng tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu đến tập ở một điểm luyện công địa phương. Vài ngày sau, toàn bộ các triệu chứng bệnh của tôi đã biến mất.

Một ngày khi đang luyện công, tôi đột nhiên cảm nhận được rất nhiều mũi kim vi tiểu vi tế đang châm chích vào cơ thể mình. Nhưng tôi không hề cảm thấy đau đớn mà ngược lại còn thấy hết sức thoải mái. Tôi không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vì thế tôi đã hỏi một học viên lâu năm ở điểm luyện công. Cô ấy bảo tôi rằng đó là Sư phụ đang tịnh hoá cơ thể cho tôi.

Vì ngày càng có nhiều người muốn học các bài công pháp nên phụ đạo viên ở điểm luyện công hiện tại đã đề nghị tôi thành lập một điểm luyện công mới ở gần nhà tôi. Nhưng tôi không biết cần phải làm gì. “Nếu tôi có vấn đề cần giải đáp thì tôi nên đến gặp ai để hỏi?” Tôi hỏi cô ấy. Cô ấy trả lời tôi rằng hãy tiếp tục học Pháp và mọi câu trả lời đều nằm trong đó. Vì thế, tôi đã thiết lập một điểm luyện công ở gần nhà.

Nhiều người từ khu vực lân cận đã đến điểm luyện công mới – có thời điểm mà hơn 100 người đã đến luyện công nơi đây. Một đài truyền hình địa phương đã đưa tin về câu chuyện của chúng tôi. Nhưng không may là sau khi cuộc bức hại xảy ra vào tháng 7 năm 1999, người dân bị lừa dối bởi những tuyên truyền của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và nhiều người đã ngừng đến luyện công.

Sư phụ luôn bảo hộ tôi

Tôi thường tới Tiêm Sa Chuỷ (Tsim Sha Tsui) – một điểm du lịch nổi tiếng của địa phương – để giảng chân tướng và phân phát tài liệu chân tướng. Vào một ngày nọ, tôi bị một chiếc xe máy đâm khi đang trên đường tới đó. Bàn chân của tôi bị kẹt dưới một lốp xe. Tôi tự nhủ: “Đứng dậy ngay. Mình cần phải đi phát tài liệu”. Ngay sau khi nghĩ như vậy, tôi đã có thể kéo chân mình ra khỏi chiếc xe. Tôi đứng dậy và không nghĩ tới việc kiểm tra xem mình có bị thương không.

Một người qua đường nói: “Chị đừng đi vội, xe cấp cứu đang tới rồi”. Tôi nói với cô ấy rằng tôi có việc cần phải đi. Cô ấy đề nghị tôi chờ xe cấp cứu đến, nhưng tôi không muốn bỏ lỡ một ngày phát báo nào. Sau khi tôi phát hết toàn bộ số báo, tôi nhận thấy mình không bị thương ở đâu cả – chỉ có một ít cỏ và bụi bẩn bám trên áo khoác của tôi. Con xin cảm tạ Sư tôn từ bi đã bảo hộ.

Một lần khác khi đang thiền định, tôi cảm thấy một tảng băng kết quanh tim mình, gây ra cơn đau cùng cực. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Thưa Sư phụ, con không thể chịu đựng thêm được nữa. Con cảm thấy lạnh vô cùng”. Ngay khi niệm đầu này xuất ra, tôi cảm thấy dường như tảng băng đã tan dần. Không một ngôn từ nào có thể biểu đạt được sự cảm ân của tôi đối với Sư phụ.

Tôi từng phẫu thuật loại bỏ đục thuỷ tinh thể, nhưng thị lực của tôi vẫn không tốt. Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được Sư phụ luôn ở phía sau và bảo hộ cho tôi. Một ngày nọ tôi đã bị ngã khi đang cố gắng lên một chiếc xe buýt và tôi đã bị bất tỉnh. Sau khi tỉnh dậy tôi thấy hai người phụ nữ đang giữ lấy tôi. Họ hỏi tôi liệu có cần tới bệnh viện không. Tôi nói mình không sao cả và tiếp tục đi tới điểm du lịch theo kế hoạch ban đầu để giảng chân tướng.

Bảo trì chính niệm lý trí đối đãi với kẻ hành ác

Trong một thời gian dài, các thành viên của HKYCA (Hội Thanh niên Quan ái Hồng Kông – một chi nhánh của Phòng 610 của ĐCSTQ được thành lập nhằm bức hại Pháp Luân Đại Pháp) thường đến sách nhiễu các học viên ở điểm giảng chân tướng cho khách du lịch. Có những lúc họ thậm chí còn tấn công bạo lực các học viên. Một ngày nọ, một thành viên của HKYCA bắt đầu chụp ảnh tôi. Anh ta đến gần tôi đến nỗi máy ảnh của anh ta gần như chạm vào mặt tôi. Nhưng tôi không nói gì cả. Tôi cố gắng phớt lờ họ và bỏ đi chỗ khác. Một người trong số họ nói bằng giọng điệu chế nhạo: “Chị không thể nhìn chúng tôi một chút sao?” Tôi tiếp tục phớt lờ họ.

Những lần khác, họ dùng xe đẩy để chặn bốt giảng chân tướng của chúng tôi. Tôi biết họ đang cố ép chúng tôi di chuyển xe đẩy của họ, để lấy cớ gây chiến với chúng tôi. Tôi tự nhắc bản thân không được rơi vào cái bẫy này. Vào một ngày nọ, tôi là học viên duy nhất có mặt ở điểm giảng chân tướng. Một thành viên của HKYCA hét lên: “Chị chỉ có một mình sao? Tốt lắm! Tôi sẽ dùng một chiếc kéo lớn và cắt tất cả những thứ này”. Tôi mặc kệ anh ta, và kết quả là anh ta không bao giờ quay trở lại.

Một lần khác, một thành viên đứng đầu của HKYCA ra lệnh cho hai thành viên khác tiếp cận tôi. Tôi cầu xin Sư phụ hãy ngăn họ lại. Họ đã không thể tiến lại gần tôi cho dù kẻ đứng đầu liên tục đẩy họ.

Tôi có thể cảm nhận được mỗi thời mỗi khắc Sư phụ luôn ở bên cạnh bảo hộ chúng tôi. Tôi đã được trải nghiệm nhiều điều thần kỳ trong quá trình tu luyện của mình. Nếu không có sự chỉ dẫn và bảo hộ của Sư phụ, tôi sẽ không thể vượt qua được các khảo nghiệm. Con vô cùng biết ơn Sư phụ vì mọi điều Sư phụ đã cấp cho con.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/7/423081.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/14/191876.html

Đăng ngày 25-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share