Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-05-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, từ khi còn nhỏ. Thời điểm đó có khoảng 12 học viên ở khu vực của chúng tôi. Nhưng theo mẹ tôi, chỉ có chị gái và tôi vẫn còn tu luyện Đại Pháp.

Chứng kiến huyền năng của Đại Pháp

Năm tôi khoảng 10 tuổi, nhà tôi lắp đặt điện thoại cố định. Vì tò mò nên tôi luôn luôn muốn nghịch nó.

Tôi vào phòng ngủ của bố mẹ và nhìn thấy một bức tranh treo trên tường, có một chiếc huy hiệu Pháp Luân gắn vào bức tranh. Trong khi tôi đang nghịch chiếc điện thoại, tôi nhìn lên và thấy huy hiệu Pháp Luân xoay tròn và phát sáng.

Tôi kinh ngạc và chạy xuống tầng nói với mẹ về điều đó. Mẹ tôi mỉm cười nói với tôi: “Con có căn cơ tốt. Sư phụ hẳn là đang chăm sóc cho con.”

Khoảnh khắc đó đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi.

Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập) và xem các bài giảng cùng mẹ. Có một vài nội dung tôi không hoàn toàn hiểu được, nhưng tôi đón nhận những gì Sư phụ giảng.

Một ngày tai phải của tôi bị chảy máu. Cả gia đình tôi hoảng sợ và muốn đưa tôi đến bệnh viện. Nhưng tôi kiên định và từ chối đi. Mỗi ngày tôi đều nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi kiên định tin tưởng rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể tôi. Khoảng một tháng sau, một cục thịt dính máu to bằng đầu ngón tay cái rơi ra khỏi tai của tôi.

Khi tôi sờ tai, tôi không cảm thấy đau nữa, nó đã bình thường trở lại!

Mẹ tôi bị bức hại

Giang Trạch Dân, người đứng đầu Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tiến hành cuộc bức hại đối với Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tuyên truyền thù hận của ĐCSTQ đã vu khống và phỉ báng Pháp Luân Công, Sư phụ của môn tu luyện cùng các học viên. Cuộc bức hại đột ngột này đã khiến chúng tôi bị sốc.

Tại sao môn tu luyện tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn lại bị đàn áp? Các bạn đồng tu cảm thấy vô cùng buồn bã và đều thấy rằng cuộc bức hại này là không thể chấp nhận. Tất cả mọi người đều muốn tới Bắc Kinh để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho chính quyền.

Tôi tham gia cùng mọi người khi lúc đó tôi mới 10 tuổi. Tuy nhiên xe chúng tôi đã bị cảnh sát chặn lại trước khi chúng tôi có thể rời thành phố. Mẹ tôi bị bắt, nhà tôi bị lục soát và điện thoại của mẹ tôi bị giám sát.

Một đêm mùa đông năm 2000, cảnh sát lại đến nhà chúng tôi. Họ lục soát nhà và lại bắt mẹ tôi đi. Tôi đã rất sợ hãi.

Tối hôm đó, bố tôi ngồi im lặng trên giường mà không nói lời nào. Tôi vô cùng lo lắng vì tôi không biết mẹ tôi sẽ bị đối xử như thế nào hay khi nào mẹ mới trở về.

Với sự giúp đỡ to lớn từ các học viên khác, mẹ tôi nhanh chóng được thả nhưng không lâu sau cảnh sát lại đến gõ cửa nhà chúng tôi. Lần này chúng tôi đã không mở cửa.

Quản lý ở công ty của mẹ tôi nói rằng mẹ tôi phải tham gia một khóa đào tạo ở ngoài thành phố. Mẹ tôi tin họ và đã đi nhưng mẹ đã bị bắt giữ và bị đưa đến trung tâm tẩy não ở thành phố Vũ Hán. Mẹ tôi đã bị giam giữ ở đây hơn một tháng.

Khi trở về nhà, mẹ tôi gầy mòn hốc hác và không muốn đề cập đến việc bà đã bị đối xử như thế nào. Nhưng mẹ nói rằng: “Những gì ĐCSTQ xấu xa đang làm là một tội ác chống lại loài người!”

Ông của tôi, cũng là một học viên Đại Pháp, đã bị lục soát nhà. Ông bị sách nhiễu và bị bắt giữ nhiều lần. Sau đó ông đã qua đời do nghiệp bệnh.

Trong nhiều năm tôi luôn sợ hãi trong tâm vì cuộc bức hại. Mỗi ngày tan trường về tôi đều lo sợ rằng mẹ không có ở nhà khi tôi về. Tôi lo lắng cảnh sát sẽ lại đến và lục soát nhà tôi. Loại tâm lý áp lực vô cùng lớn này đã theo tôi suốt quãng đời niên thiếu.

Bị ô nhiễm bởi xã hội người thường

Vì không thường xuyên học Pháp, sau khi lớn lên, tôi bị cuốn vào xã hội người thường. Tôi không thể kiểm soát được bản thân và nhiều lần hành động giống như người thường trong vấn đề sắc dục. Tôi cũng hút thuốc, uống rượu và không xem mình là một học viên.

Mẹ thường nhắc nhở tôi về những việc làm sai trái của tôi và kể cho tôi nghe một số câu chuyện tu luyện, cố gắng giúp đỡ tôi quay trở lại con đường tu luyện. Nhưng tôi làm ngơ trước những lời khuyên của bà và nghĩ rằng sẽ không dễ dàng khi là một người trong xã hội mà lại không uống rượu hay hút thuốc.

Sư phụ giảng:

“Phật gia không giảng uống rượu, chư vị thấy ông Phật nào mang theo bình rượu không? Không.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Pháp của Sư phụ vẫn luôn vang vọng bên tai tôi nhưng những cám dỗ và áp lực để “phù hợp” với xã hội người thường lại quá nhiều đối với tôi.

Trong suốt những năm đại học, tôi bị nghiện chơi game online. Tôi dành toàn bộ thời gian của mình để chơi game và thường xuyên bỏ học để chơi.

Cuối học kỳ khi tôi trở về nhà, mẹ tôi bảo tôi hãy đi soi gương. Tóc của tôi dài và trông tôi gầy gò hốc hác. Tôi trông giống hệt như người nghiện ma túy vẫn thường thấy trên TV.

Mỗi ngày của tôi đều lộn xộn và tôi không thực sự cảm thấy thoải mái. Một vài lần trong đêm tôi tỉnh giấc và nghĩ về Sư phụ và Đại Pháp. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã trở thành như thế này và tự hỏi liệu Sư phụ còn cần tôi nữa không.

Sau khi suy nghĩ nghiêm túc nhiều lần tôi quyết định quay lại tu luyện, trở thành một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp và trợ Sư Chính Pháp. Tôi biết tôi phải tu luyện nghiêm túc! Vào lúc đó, phía mặt chính của tôi đã được thức tỉnh.

Trong tâm tôi nói với Sư phụ: “Xin Sư phụ tha thứ cho sự vô tri của con. Con vẫn tín Sư tín Đại Pháp, xin Sư phụ cho con cơ hội quy chính bản thân mình. Con sẽ thành tâm trân quý nó!” Tôi im lặng nhận sai với Sư phụ và bật khóc. Tôi biết Sư phụ đã không từ bỏ tôi.

Chân chính quay lại tu luyện là việc không dễ dàng. Khi tôi cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân, những tư tưởng bất hảo hình thành từ lâu của tôi trong xã hội người thường liên tục can nhiễu tâm trí tôi.

Mặc dù không học Pháp nhiều nhưng tôi biết rằng tôi phải ước chế tất cả mọi thứ không phù hợp với Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tâm tôi dần dần trở nên kiền tịnh hơn khi tôi học Pháp nhiều hơn và tôi có thể phủ nhận những tư tưởng bất hảo một cách dễ dàng. Khi chúng nổi lên, tôi chỉ cần phát chính niệm để thanh trừ chúng.

Các tâm chấp trước

Tôi nhận ra rằng những tâm chấp trước như tâm tranh đấu, tâm sắc dục, tâm hiển thị, tâm tật đố đều không dễ bị thanh trừ và chúng muốn kiểm soát tâm trí tôi khi tôi không cảnh giác.

Chấp trước mạnh mẽ nhất của tôi là tâm sắc dục.

Sư phụ giảng:

“Còn một loại can nhiễu nữa của ma, cũng là điều mà ai ai cũng cần gặp phải; pháp môn của chúng ta ai ai cũng cần gặp phải: gặp ‘ma sắc’.“ (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi từng nghĩ rằng mỹ nhân và tình dục là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Sau khi học Pháp về vấn đề này một cách cẩn thận, tôi biết mình phải nghiêm túc với nó và vứt bỏ chấp trước sắc dục của mình.

Ảnh hưởng của vi-rút Trung Cộng

Sự bùng phát của vi-rút Trung Cộng (virut corona) ở Vũ Hán khiến cả quốc gia lo lắng. Nhiều tỉnh thành ra lệnh đóng cửa các thành phố, làng mạc, khu dân cư và một số tòa chung cư.

Tôi nghĩ mình có thể tận dụng khoảng thời gian này để ở nhà tĩnh tâm học Pháp.

Tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân và các bài giảng khác của Sư phụ cả ngày, luyện công và phát chính niệm cùng cha mẹ tôi vào buổi tối.

Mặc dù đột nhiên phong tỏa xã hội, nhưng tôi vẫn cần nói cho mọi người biết về Đại Pháp. Tôi nghĩ tới việc phân phát tài liệu chân tướng cho người dân ở địa dương để khuyên họ rằng thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” sẽ giúp họ bình an.

Tôi cũng quyết định nói với họ về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ, ví dụ như thu hoạch nội tạng từ các học viên Đại Pháp còn sống, và tôi nhắc họ đừng để những tuyên truyền của ĐCSTQ che mắt.

Sau khi trao đổi những suy nghĩ đó với mẹ, chúng tôi in các tài liệu về Đại Pháp và phân phát cho những hộ gia đình sống ở địa phương.

Khi tôi sản xuất các tờ rơi và các tài liệu Đại Pháp khác, tôi có cảm giác Thần đang trợ giúp tôi. Tôi biết rằng Sư phụ đang giúp tôi hoàn thành việc này.

Lý do tôi viết bài chia sẻ này là để giúp các học viên trẻ, những người đã từng có trải nghiệm tương tự tôi, có thể thức tỉnh và quay lại tu luyện Đại Pháp. Ngay khi cơ hội Chính Pháp qua đi thì hối tiếc cũng không kịp.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi đã cứu độ con!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/8/404696.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/7/185788.html

Đăng ngày 30-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share