Bài viết của Chun Yuan, một học viên Pháp Luân Đại Pháp mới ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-05-2021] Năm 2020 là một năm rất đặc biệt – đó là năm tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi nghỉ hưu bảy năm, tôi đã mở một cửa hàng dịch vụ chuyển phát nhanh. Chỉ riêng năm 2020, cửa hàng đã mang lại cho tôi khoản thu nhập khá lớn với hơn 150.000 nhân dân tệ (khoảng 25.000 USD) trong thời kỳ dịch bệnh. Tuy nhiên, vì vấn đề gia đình và sự oán hận với con trai và chồng mình, tôi trở nên chán nản và đã bán cửa hàng với giá khá rẻ là 500.000 nhân dân tệ.

Tôi quyết định rời khỏi nơi đau buồn này và đi nơi khác để chữa lành vết thương lòng. Tôi đến thành phố cách đó hàng trăm cây số nơi em trai và một người bạn cũ của tôi sinh sống.

Em trai tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2015. Cậu ấy biết tôi đến nên đã thuê một chỗ ở cho tôi. Bạn tôi cũng mời tôi đến thăm.

Khi đến nơi, tôi nhanh chóng ổn định chỗ thuê và đi thăm bạn tôi vào ngày hôm sau. Mười ngày sau, ngày 25 tháng 8 năm 2020, tôi trở về chỗ ở thuê của mình. Ngày hôm đó là bước ngoặt của cuộc đời tôi.

Tôi chuẩn bị bữa tối và đợi em trai tôi tan sở. Trong khi ăn, em trai đã mở cho tôi xem một đoạn video. Đó là phần “Chứng kiến ​​điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp” trong chương trình “Khoảnh khắc trong cuộc sống” trên kênh truyền hình Tân Đường Nhân. Chương trình nói về việc mọi người hồi phục sức khỏe sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ, “Môn này kỳ diệu đến vậy sao?”

Vì em trai tôi là một học viên, tôi không nghĩ xấu về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu dần dần hiểu ra mọi điều.

Khi tôi chứng kiến ​​rất nhiều người bị ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nghĩ, “Các bạn chỉ cần ngừng tu luyện. Chống lại ĐCSTQ chẳng phải sẽ nguy hiểm sao? Cho dù Đại Pháp có tốt đến đâu, nó có đáng để hy sinh mạng sống không?!”

Em trai tôi mở các video khác nhau cho tôi nghe mỗi ngày, trong đó có các bộ phim như “Đến vì bạn”, “Đường về”, video về sự hồng truyền Đại Pháp, v.v. Tôi xem vì tôi không muốn cậu ấy phải xem một mình.

Vài ngày sau, em trai cho tôi xem cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi nghĩ, “Được rồi, mình sẽ đọc.” Tôi cũng tò mò muốn xem Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời như thế nào, và tại sao nhiều người sẵn sàng liều mạng hơn là từ bỏ.

Tôi đọc Chuyển Pháp Luân vào ban ngày và xem một phần video bài giảng của Sư phụ vào ban đêm. Tôi cũng xem các video về Chín bài Bình luận về Đảng Cộng sản và Mục tiêu cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản. Sau đó, tôi xem video Giảng Pháp tại Pháp Hội Úc vài lần. Thế giới quan của tôi đã thay đổi đáng kể.

Tôi không tin vào thần thánh, và tâm trí của tôi đã bị lừa dối sâu sắc bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản. Tôi luôn nghĩ, “Làm sao có thể có Thần được chứ?”

Mẹ tôi là một tín đồ Cơ đốc giáo; anh trai tôi là một người tâm linh; em trai tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và tôi là người vô thần duy nhất. Tôi đã chứng kiến ​​nhiều điều siêu thường xảy ra với gia đình mình, nhưng tôi không chịu tin. Tôi đã phủ nhận chúng hết lần này đến lần khác.

Tâm trí tôi đã cứng nhắc và ngoan cố đến thế. Mãi cho đến khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi mới nhận ra rằng Phật, Đạo và các vị Thần thực sự tồn tại. Cuộc sống của con người là do nhân duyên, và Sư phụ Lý đến để cứu độ chúng sinh.

Tôi tiếp tục học Pháp vào ban ngày và xem video các bài giảng của Sư phụ vào ban đêm. Mặc dù tôi không hiểu nhiều nhưng tôi biết mình muốn trở thành một người tốt. Tôi cảm nhận rằng Chân-Thiện-Nhẫn nói quả là dễ hơn làm.

Em trai tôi đến thăm các đồng tu của mình mỗi cuối tuần. Vào cuối tuần đặc biệt này, cậu ấy đã đưa tôi đi cùng để tôi có thể làm quen với họ. Cậu ấy biết rằng mặc dù tôi đã chấp nhận Đại Pháp, nhưng vẫn rất khó để khiến tôi thực sự tu luyện.

Điểm đến đầu tiên là một học viên tên Er Ge (Anh hai). Em trai nói đôi mắt của Er Ge có vấn đề. Tôi hình dung Er Ge là một ông già tóc bạc, da nhăn nheo và lưng hơi còng.

Nhưng khi gặp ông, tôi rất ngạc nhiên: ông là một người đàn ông trung niên, tóc đen, khuôn mặt rạng rỡ, mặc áo phông xanh. Tôi không thể thấy điều gì bất thường với đôi mắt của ông. Ông trông chỉ trạc 50 tuổi (thực tế, ông đã hơn 60 tuổi).

Er Ge ân cần nói với tôi, “Chang Hui (em trai tôi) là em trai tôi, và nhà này là của chú ấy.” Tôi rất xúc động và cảm thấy nhẹ nhõm khi em tôi làm bạn với một người tốt như vậy. Sau đó, ông nói với tôi về việc Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời thế nào.

Đêm đó, ông chỉ cho tôi căn phòng của tôi, trong đó có bức chân dung của Sư phụ. Tôi nói, “Tôi sợ.” Ông ấy nói, “Sự lo sợ này không thuộc về cô, đó không phải là cô. Không sao đâu, đã có Pháp thân của Sư phụ bảo hộ cô rồi.“

Lúc đầu, tôi rất lo lắng, nhưng một lúc sau tôi ngủ thiếp đi. Tôi mơ thấy những nhà sư mặc áo cà sa, và chúng tôi bay giữa bầu trời bao la. Đêm đó, tôi ngủ rất ngon. Bình thường tôi thường dậy đi vệ sinh, hai tiếng một lần, nhưng đêm đó tôi đã ngủ thẳng một mạch. Vào buổi sáng, tôi đã kể với Er Ge về giấc mơ của mình. Ông nói đó là điểm hóa của Sư phụ để khích lệ tôi tu luyện và thành công trong tu luyện trong tương lai.

Sau bữa sáng, các đồng tu bắt đầu đến. Họ phát chính niệm trước, và sau đó đọc Chuyển Pháp Luân. Mỗi học viên đọc một đoạn, khi đến lượt tôi, Er Ge nói, “Cô đọc tiếp đi.” Tôi rất căng thẳng vì tôi ngại đọc trước mọi người, lo rằng sẽ mắc lỗi. Nhưng thật ngạc nhiên, tôi đã đọc toàn bộ đoạn Pháp mà không mắc một lỗi nào. Tôi không còn lo lắng hay sợ hãi nữa. Trên thực tế, khả năng đọc của tôi đã được cải thiện.

Các học viên chia sẻ với tôi về trải nghiệm tu luyện của họ. Mỗi người trong số họ đều có những câu chuyện cảm động. Nhiều người đã từng bị ĐCSTQ bức hại, nhưng không ai từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi rất ngưỡng mộ họ và chứng kiến ​​sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp triển hiện nơi họ: họ hiện đều đã ngoài 60 hoặc 70 tuổi, nhưng trông họ trẻ hơn so với tuổi, và một số trông chỉ khoảng 50 tuổi. Trong hơn 20 năm qua họ đã không phải uống một viên thuốc nào hay phải đi viện.

Mỗi câu chuyện của họ đều khiến tôi vô cùng xúc động và đưa tôi đến gần với Pháp Luân Đại Pháp thêm một bước nữa.

Vào buổi chiều, em trai tôi đưa tôi đến nhà một học viên khác trong một ngôi làng. Vừa bước vào làng, tôi đã cảm thấy rất thất vọng. Những con đường không được trải nhựa và không khí có mùi như phân bò và lợn. Ý nghĩ sẽ qua đêm trong một ngôi nhà gỗ không có nhà vệ sinh hay vòi hoa sen khiến tôi muốn rời đi.

Người đầu tiên chúng tôi đến thăm là dì Vương, ngoài 60 tuổi. Bà có mấy ngôi nhà kính và kiếm sống bằng nghề bán rau. Các học viên trong ngôi làng đó đều đã lớn tuổi và không biết sử dụng máy tính. Em trai tôi đã giúp họ học cách sử dụng máy tính và sửa chữa chúng. Dì Vương quan tâm đến em trai tôi như thể cậu ấy là con ruột của bà.

Tôi hỏi dì Vương mật khẩu Wi-Fi và kết nối, nhưng không nhận được tín hiệu, vì vậy tôi không thể xem các chương trình truyền hình mà tôi muốn xem. Khi rời khỏi nhà dì Vương, tôi đã quên tắt dữ liệu di động trên điện thoại của mình và tôi đã phải trả một trăm nhân dân tệ chỉ sau hai giờ. Tôi ngộ ra, “Đây là điểm hóa của Sư phụ vì tôi quá chấp trước xem những chuyện viễn tưởng.”

Học viên tiếp theo mà chúng tôi đến thăm là dì Trương, sống sát nhà dì Vương. Dì Trương là một người rất nồng hậu. Dì ở độ tuổi 60 và ăn mặc theo lối đặc trưng của phụ nữ miền quê. Một số học viên đang đọc các bài giảng tại nhà Dì khi chúng tôi đến. Họ chào đón chúng tôi rất niềm nở và mời chúng tôi ngồi trên kháng (giường đắp bằng gạch hoặc đất, dưới có bếp lửa để sưởi ấm, thường thấy ở miền Bắc Trung Quốc).

Căn phòng rất ngăn nắp và sạch sẽ, không giống như những gì tôi đã tưởng tượng. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Trước sự nhiệt tình, nồng hậu, và đối xử với em trai tôi như thể cậu ấy là con ruột của dì Trương, một luồng điện ấm áp lan tỏa khắp cơ thể tôi. Ngày nay, có quá ít người như thế. Mọi người không còn quan tâm đến nhau, mà chỉ muốn lợi dụng người khác để vượt lên. Pháp Luân Đại Pháp tốt như vậy nên mới có thể gắn kết mọi người với nhau rất chặt chẽ và chân thành.

Tôi ngồi trên kháng. Dì Trương đề xuất mở các bài hát do các học viên Pháp Luân Đại Pháp sáng tác, nên tôi nói, “Dì mở một bài được không!” Dì Trương đã cố gắng bật cho tôi nghe bài hát mà dì đã chọn, nhưng không được. Em tôi cố gắng giúp dì nhưng cũng không được, vì vậy cậu ấy đã mở một bài hát ngẫu nhiên.

Khi tôi nghe câu đầu tiên, tôi cảm thấy buồn; khi nghe đến câu thứ hai, tôi không thể ngăn được nước mắt của mình; đến câu thứ năm, tôi nói với em trai tôi, “Chị muốn tu luyện.” Nghe xong bài hát tôi đã khóc.

Tôi không hiểu ý nghĩa của lời bài hát, nhưng giai điệu đã lay động tôi và đánh thức con người thật vốn đã ngủ mê của tôi. Sau đó, tôi biết rằng bài hát có tên “Thức tỉnh trong mê” và lời bài hát là “Đời này kiếp này chớ đừng tái phạm, hãy trân quý cơ duyên trở về nhà. Cứu độ chúng sinh, lòng từ bi trải khắp muôn nơi.”

Với bài hát này, Sư phụ đã phá tan lớp sương mù quanh tôi và từ bi cứu độ để tôi có cơ hội trân quý tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và trở về nhà.

Chân ngã của tôi đã được đánh thức, và tôi hiểu sâu sắc những gì mà Sư phụ đã ban cho các đệ tử của Ngài. Biểu hiện ở bề mặt con người, tôi đã buồn và khóc. Vào lúc đó, tôi thực sự muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rũ bỏ chủ nghĩa vô thần, và có cảm nhận bắt đầu được khai sáng.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau học Chuyển Pháp Luân. Các học viên đã rất ngạc nhiên về việc tôi có thể đọc rất trôi chảy, và tôi nói, “Sư phụ đã dạy tôi.” Buổi tối tôi ngủ ở nhà dì Trương. Tôi không cảm thấy khó chịu chút nào và đã ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, chúng tôi đến nhà của một học viên thứ ba. Em trai tôi ban đầu định giúp học viên Amei (bí danh để bảo vệ danh tính của học viên) một việc gì đó, nhưng vì nhà Amei không có Internet nên cậu ấy đã nói bà đến gặp cậu tại nhà của học viên thứ ba.

Amei đến và chia sẻ với tôi một số câu chuyện về cuộc bức hại mà bà đã phải chịu đựng. Tôi khâm phục bản lĩnh và trí tuệ của bà. Những người bình thường sẽ sợ chết khiếp nếu họ bị đưa đến một nơi như vậy và bị ngược đãi, nhưng bà không sợ chút nào. Bà nói, “Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi không sợ gì cả.”

Ngày hôm đó trôi qua rất nhanh và chúng tôi trở về nhà. Sau bữa tối, tôi và em trai xem một video khác về các bài giảng của Sư phụ. Những ngày sau đó, tôi gặp nhiều học viên hơn và lắng nghe những câu chuyện tu luyện của họ, điều này khiến tôi nhận ra những điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp và lòng từ bi của Sư phụ.

Đây là quá trình tôi trở thành một học viên Đại Pháp. Tôi bắt đầu bước đi trên con đường trợ Sư chính Pháp một cách tinh tấn. Sư phụ đã khai thiên mục cho tôi, và tôi biết thời thời khắc khắc Sư phụ luôn trông chừng tôi.

Cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ con! Cảm ơn các bạn đồng tu đã vị tha giúp đỡ!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/23/426077.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/29/193406.html

Đăng ngày 19-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share