Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-01-2021] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông và tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hai năm. Lần đầu tiên tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp là vào năm 1999 khi cuộc bức hại bắt đầu. Lúc bấy giờ tôi cũng đã nói những lời đồng cảm với các học viên.

Năm 2005, tôi may mắn được gặp một học viên. Cô ấy đã kể cho tôi nghe một cách chi tiết việc cô ấy đã lên Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp như thế nào và giải thích rằng vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn đã được dàn dựng. Tôi đột nhiên ngộ ra rằng Sư phụ Lý Hồng Chí đang cứu người. Tôi đã bị thuyết phục hoàn toàn.

Tôi bắt đầu phối hợp với học viên này để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi giúp làm và phân phát các tài liệu thông tin. Tôi cố gắng làm nhiều nhất có thể.

Những năm gần đây tôi đã gặp gỡ nhiều học viên hơn và tôi bắt đầu lái xe đưa họ tới những vùng xa xôi để giảng chân tướng.

Một học viên lớn tuổi đã nhiều lần khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vào cuối năm 2018, nhờ ân cứu độ từ bi và nhẫn nại của Sư phụ, tôi đã bắt đầu tu luyện. Tôi thể ngộ sâu sắc rằng sứ mệnh của các học viên là giảng chân tướng và cứu người.

Trong suốt nửa năm đầu sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị nhân viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) can nhiễu ba lần vì truyền bá chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Một lần tôi đã bị một nhân viên cảnh sát đưa về đồn cảnh sát. Tôi đã bỏ chạy khi họ không chú ý.

Lần thứ hai, bốn học viên trong đó có tôi bị bắt giữ. Chúng tôi phát chính niệm và không phối hợp với cảnh sát. Chúng tôi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho cảnh sát và cùng lúc đó, trong tâm chúng tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Các cảnh sát cảm thấy kiệt sức và thả chúng tôi về nhà tối ngày hôm đó.

Lần thứ ba, một cán bộ thôn đã phát hiện ra tôi khi tôi đang phân phát các tài liệu thông tin trong làng. Ông ấy trình báo tôi với cảnh sát và theo dõi tôi sát sao để tôi không thể chạy trốn. Một học viên khác đang phát tài liệu ở hẻm phía tây vì thế tôi đã đi về phía đông để bảo vệ cô ấy.

Người cán bộ thôn lái xe đuổi theo tôi, la mắng tôi và yêu cầu tôi lên xe của ông ấy. Tôi bảo ông ấy hãy quay xe lại sau đó tôi sẽ lên xe. Ông ấy quay xe. Một người trong làng ngồi cạnh ông ấy đã nói: “Cô ấy muốn bỏ chạy!” Tôi liếc nhìn người ấy và phát chính niệm để họ im lặng.

Tôi nghe người cán bộ thôn ngồi trong xe và gọi điện cho cảnh sát: “Sao các anh không tới nhanh lên?!” Trong lúc ông ấy quay xe, tôi nhanh chóng chạy tới xe của tôi (ông ấy không biết tôi đang đỗ xe ở gần đó), nổ máy và lái đi.

Ông ấy đuổi theo tôi. Tôi hoảng loạn và sợ hãi. Tôi phát chính niệm trong hoảng sợ và hy vọng xe của ông ấy sẽ bị nổ lốp. Tôi nhớ lại rằng phát chính niệm khi hoảng sợ sẽ không có tác dụng, do đó tâm tôi ngay lập tức bình ổn. Tôi nghĩ có thể nó cũng là một suy nghĩ bất thiện khi muốn xe của ông ta bị nổ lốp. Tôi giữ vô lăng bằng một tay và tay còn lại để trước ngực phát chính niệm “Xin Sư phụ giúp con. Ông ấy không được phép bắt kịp đệ tử của Ngài.” Tôi nhẩm lại câu ấy khi phát chính niệm.

Ông ấy đuổi theo tôi khoảng một hai dặm. Ông ấy phải giảm tốc độ vì mọi người đang qua đường. Tôi liếc nhìn qua gương chiếu hậu và cảm thấy một đám bụi bay phía sau tôi. Tôi biết Sư phụ đã giúp mình. Sư phụ giảng:

“Phật nào, Đạo nào, Thần nào, ma nào, đều chớ có mong động được cái tâm của tôi.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy một chút sợ hãi sau sự việc lần thứ ba này. Nhưng tôi cũng học cách chú ý tới an toàn của bản thân. Tôi vẫn phân phát các tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp mỗi ngày cùng với sự dẫn dắt và phối hợp của các học viên lâu năm. Tôi trải qua nhiều cay đắng ngọt bùi trong quá trình giảng chân tướng. Một số người nói rằng chúng tôi không còn việc gì khác để làm. Một số xé tờ tài liệu khi chúng tôi đưa cho họ. Nhưng phần lớn mọi người đều cảm ơn chúng tôi. Cứu người là sứ mệnh của chúng ta. Tôi sẽ chăm chỉ làm tốt ba việc và không cô phụ sự từ bi và ân cứu độ của Sư phụ.

Gia đình và bạn bè đã chứng kiến tôi thay đổi nhiều như thế nào sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hai năm. Tôi không cần uống thuốc kể từ khi tu luyện. Tôi trở nên khỏe mạnh hơn và có thể giúp gia đình nhiều công việc nhà. Bạn bè nói lưng của tôi đã thẳng và tính tình của tôi không còn cáu kỉnh nữa. Tất cả mọi người đều nói tôi đã thay đổi rất nhiều.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/31/419278.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/5/190277.html

Đăng ngày 12-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share