Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-11-2020] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi rất ốm yếu. Năm 1982 tôi sinh con và tôi đã phải sinh mổ. Việc bị chảy máu quá nhiều khi sinh mổ dẫn đến việc tôi bị rối loạn nội tiết, từ đó sinh ra bệnh cường giáp. Tác dụng phụ của phẫu thuật bao gồm chứng dính ruột nghiêm trọng, thường xuyên đau bụng, thoát vị đĩa đệm và áp lực lên dây thần kinh chi dưới. Tôi thường xuyên phải phụ thuộc vào phương pháp kéo giãn cột sống để giảm đau. Tình trạng thiếu máu lưu thông tới các mạch máu ở cổ trong thời gian dài dẫn đến xơ cứng động mạch não, thiếu máu cục bộ và đau nhức trong não mãn tính. Tóc của tôi rụng gần hết do mất ngủ lâu ngày và máu lên não không đủ.
Tôi tốt nghiệp trường điều dưỡng vào năm 1979 và được chỉ định làm việc cho một bệnh viện ở trên núi của huyện. Sau khi tôi bị ốm, giám đốc bệnh viện đã tới thăm và khuyên tôi nên nghỉ việc.
Chồng tôi làm việc ở thành phố. Tôi về nhà và nhập viện trong một vài tháng, nhưng tình trạng không được cải thiện.
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Ngày 4 tháng 5 năm 1998 tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi khỏi tất cả các bệnh tật chỉ trong vòng một tuần, không đau đầu và đau bụng nữa. Sức khỏe của tôi cải thiện mỗi ngày. Vào mỗi Chủ nhật, tôi lại đến khu vực chợ để luyện công và học Pháp cùng các bạn đồng tu. Cuộc sống vô cùng tốt đẹp.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, chính quyền Cộng sản Trung Quốc bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Chủ tịch công đoàn nhà máy đã gọi một vài học viên lên phòng họp và đe dọa chúng tôi. Nhiều học viên đã ngừng tu luyện. Một số người thậm chí không dám chào hỏi khi chúng tôi gặp nhau. Dưới áp lực như vậy, tôi luôn tin tưởng Đại Pháp và đôi lúc tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người. Nơi làm việc của tôi cách thành phố khá xa.
Buông lơi
Tôi có liên lạc với một vài bạn đồng tu, tôi bận rộn cả ngày với công việc và việc nhà. Tôi buông lơi việc học Pháp. Sức khỏe của tôi ngày càng xấu đi. Năm 2011, tôi chỉ có thể nhìn thấy dòng trên cùng trên bảng kiểm tra thị lực. Tôi được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường. Bác sĩ nói tôi phải sống phụ thuộc vào insulin và thuốc cả đời.
Năm 2013, cơ thể tôi trở lại trạng thái như trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ đến việc bắt đầu tu luyện lại từ đầu. Nhưng tôi không thể theo kịp việc học Pháp và luyện công. Thời điểm đó, chồng tôi vẫn chưa nghỉ hưu và gia đình tôi đã thành lập một nhà máy nhỏ. Tôi làm tất cả các việc nhà, ví dụ trồng rau, nuôi gà, vịt, mua thực phẩm ở chợ, nấu ăn và chăm sóc các cháu. Chín tháng sau, tình trạng của tôi càng tồi tệ hơn.
Tay và chân tôi bị run, và năm 2016, tôi thậm chí không thể cầm đũa. Tôi không thể đứng khi cố gắng luyện công. Một ngày, tôi chợp mắt vào buổi trưa. Chồng tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ của tôi, đặt tay lên trước mũi tôi để xem tôi còn thở hay không. Ông ấy đã vô cùng lo lắng.
Trở lại tu luyện Đại Pháp – Tin tưởng vào Đại Pháp
Vào ngày 18 tháng 3 năm 2019, sau bữa trưa tôi dự định đi ngủ. Đột nhiên bài thơ của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:
“Phóng hạ thường nhân tâm
Đắc Pháp tức thị Thần
Khiêu xuất tam giới ngoại
Đăng thiên thừa Phật thân.”(Quảng Độ chúng sinh, Hồng Ngâm)
Diễn nghĩa:
“Bỏ tâm của người thường xuống
Đắc Pháp chính là Thần
Nhảy ra ngoài tam giới
Lên trời bằng thân Phật”
Tôi cảm thấy chấn động – Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Đại Pháp) vẫn đang quản tôi. Nằm trên giường, tôi nhớ lại mọi điều tôi đã trải qua trong những năm vừa qua, từ đầu chí cuối. Tôi tự nhủ: “Tại sao mình không nghe theo Sư phụ? Tại sao mình lại ôm giữ chấp trước của người thường? Mình không thể tập trung học Pháp vì mình không thể vứt bỏ những thứ của người thường. Tôi nói rằng tôi tín Sư, nhưng trên thực tế tôi đã không làm được như vậy!”
Tôi quỳ gối trước chân dung của Sư phụ và khóc như một đứa trẻ lạc được gặp lại cha mẹ. Tôi cảm thấy có lỗi với tất cả chúng sinh trong thế giới của mình, và khi các bạn đồng tu cố gắng giúp đỡ tôi, tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi nói với Sư phụ: Từ nay trở đi, con sẽ giao phó mọi thứ cho Sư phụ. Con sẽ buông bỏ sinh tử. Con sẽ tu luyện và theo Sư phụ.
Tôi ngừng uống thuốc. Tôi sợ rằng gia đình mình sẽ không hiểu, vì thế tôi đã không nói chuyện với họ. Tôi vứt bỏ tất cả thuốc và insulin. 15 tháng sau, các bạn đồng tu nói rằng tôi nên cho gia đình biết. Nhưng tôi đã không nói gì với chồng mình. Tôi sợ ông ấy sẽ nổi cáu.
Một ngày, chồng tôi phát hiện ra tôi không dùng insulin nữa, vì thế ông ấy tức giận đến nỗi tối sầm mặt mày. Chồng tôi đã tát tôi. Cú tát mạnh đến nỗi răng của tôi bị lung lay. Trong suốt 39 năm hôn nhân, ông ấy chưa bao giờ đánh tôi như vậy.
Tôi biết đây là lúc tôi phải vứt bỏ chấp trước của mình. Tôi sợ chồng mình sẽ nổi cáu, vì thế tôi không nói với ông ấy rằng tôi đã bỏ dùng thuốc. Tôi đã không làm tốt chữ “Chân”. Tôi phải vượt qua khảo nghiệm này. Tôi biết mình là một học viên, tôi không thể cãi lại hay đánh lại. Tôi phải nhẫn chịu.
Dần dần, ông ấy mệt mỏi và không cãi nhau nữa. Tôi bắt đầu nói với chồng về những thay đổi của mình sau khi tôi ngừng dùng thuốc. Ông ấy đã dùng những lời nói dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) để vặn lại tôi, nhưng tôi đã kiên nhẫn giải thích lý do trong sáu giờ đồng hồ. Cuối cùng tôi hỏi ông ấy: “Tại sao ông lại tin vào những lời dối trá của ĐCSTQ? Tôi là vợ ông. Mỗi ngày chúng ta đều sống cùng nhau. Ông có thể chứng kiến những thay đổi về sức khỏe của tôi. Ông không tin vào thực tế trước mặt mình nhưng ông lại tin vào những lời dối trá ấy?”
Tôi tiếp tục: “Bác sĩ nói rằng người bị tiểu đường và cường giáp sẽ không thể sống nếu không có thuốc. Nhưng tôi đã không uống bất kỳ viên thuốc nào trong suốt 15 tháng qua. Không phải Đại Pháp đã tạo ra điều kỳ diệu này hay sao?”
Tôi kể lại những đau khổ của mình trước đây: Tôi hầu như không thể đi lại, tay run đến nỗi tôi không thể dùng đũa, cơ thể bị sưng phù từ đầu gối tới bàn chân, bị mù mắt trái và chỉ nhìn được một phần mắt phải, tôi bị xơ cứng động mạch não và mất ngủ, và tim tôi như thể có tảng đá lớn đè lên. Suốt cả ngày tôi không thể làm được việc gì.
Bây giờ tôi đã có thể làm các việc nhà. Tôi hỏi ông ấy tại sao ông không tin tôi đã hồi phục. Đó là ân huệ từ Đại Pháp. Tôi hỏi chồng mình: “Tại sao ông không cảm tạ Sư phụ và Đại Pháp? Thái độ của ông có xứng với Sư phụ của Đại Pháp không? Ông không có một chút lương tâm nào ư?”
Tôi nói với ông ấy rằng Đại Pháp đã cho tôi một cuộc đời mới và tôi quyết tâm tu luyện Đại Pháp. Ông ấy nói: “Tôi sai rồi. Tôi sẽ không bận tâm việc bà tu luyện nữa. Hãy tu luyện cho tốt.” Tôi đã vượt qua khảo nghiệm này.
Nhưng ông ấy vẫn muốn kiểm tra lượng đường trong máu của tôi. Tôi nói tôi đã được kiểm tra bảy lần trong một ngày trong thời gian nhập viện, nhưng nó càng tồi tệ hơn.
Ông ấy nói: “Nhưng đôi khi tôi vẫn thấy bà có một vấn đề nhỏ và bị đau nhẹ.” Tôi nói rằng đó là tiêu nghiệp. Sư phụ không thể tiêu bỏ tất cả nghiệp lực của tôi. Một phần nghiệp lực được để lại cho tôi để khảo nghiệm tâm tính và giúp tôi đề cao.
Ông ấy dùng tay nắn bóp bắp chân và bụng của tôi (vì cơ thể của tôi bây giờ đã khỏe hơn và béo hơn, trước đây tôi còn không có bắp chân và bụng) và nói: “Tôi chưa bao giờ thấy bà khỏe mạnh như thế này.” Ông ấy mỉm cười yên lòng.
Tôi hối hận vì mình đã lãng phí quá nhiều thời gian. Giờ đây, mỗi ngày tôi cần ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/22/414849.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/12/191362.html
Đăng ngày 03-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.