Bài viết của Thiên Du ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-05-2021] Sau khi tốt nghiệp đại học vào năm 2009, tôi giảng dạy tại một trường tiểu học. Khi tôi bước chân vào sân trường và thấy các em học sinh đang nô đùa tôi đã rất vui. Những đứa trẻ này đang vui cười một cách hồn nhiên, giống như những thiên thần bé nhỏ khiến trong lòng tôi cảm thấy trẻ trung và thuần khiết.
Tôi được phân công làm giáo viên chủ nhiệm lớp 1. Lần đầu bước vào lớp, tôi thấy những gương mặt trẻ thơ và nhớ lại những điều mà Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã giảng:
“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi biết trách nhiệm của tôi là dạy dỗ những đứa trẻ này và dạy chúng thật tốt. Vì vậy, tôi đã dạy các em phải trung thực, tốt bụng và kiên nhẫn (Chân-Thiện-Nhẫn là nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp). Tôi đã giảng cho các em: “Điều đó có nghĩa là ở nhà chúng ta cần phải vâng lời cha mẹ và nghe lời thầy cô khi ở trường. Thêm nữa, chúng ta cần phải nhã nhặn, lễ phép và chu đáo. Chúng ta hãy coi lớp học của chúng ta như một gia đình nhé. Chúng ta là anh em ruột thịt và là cô là chị cả của các em. Chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.” Một số học sinh đã gật đầu và nói: “Vâng ạ”. Mặc dù các em còn nhỏ tuổi nhưng tất cả đều hiểu điều này.
Khi các em trò chuyện với tôi trong giờ giải lao, tôi luôn cúi xuống và nhẹ nhàng nói chuyện. Mặc dù là học sinh lớp 1 nhưng nhiều em không khác gì những đứa trẻ mẫu giáo. Điều này có nghĩa tôi một nửa làm giáo viên và nửa là bảo mẫu. Một số em không thể buộc dây giầy nên tôi đã phải giúp chúng. Đôi khi, cha mẹ của các em quên đến đón các em, vì vậy tôi phải đợi họ hoặc đưa các em về nhà. Một số em bị bẩn quần sau khi đi vệ sinh, tôi phải giặt chúng và gọi điện cho cha mẹ các em mang quần khác tới. Các em đã được đối xử rất tốt. Thậm chí khi các em đang cãi nhau, các em đã dừng lại ngay khi thấy tôi – tôi không cần phải nói gì cả.
Một cậu bé đặc biệt
Một hôm sau khi tan học, mẹ của Thiên, một người phụ nữ mảnh mai tên Hồng, đã tới gặp tôi và hỏi có phải con trai cô thường xuyên ngủ gật hoặc hay bị ngã không. Tôi trả lời: “Tôi không chắc”, và cố gắng nhớ lại hành động của cậu bé. “Chị biết đấy, tất cả các cậu bé đều chạy nhảy khi chơi đùa và thỉnh thoảng bị ngã. Thêm nữa, thời tiết dạo này nóng nực và một số em thực sự cảm thấy buồn ngủ.”
Cô ấy không nói gì, chỉ cảm ơn tôi rồi rời đi.
Ngày hôm sau, cô ấy trở lại với một biểu mẫu và hỏi liệu tôi có thể ghi lại Thiên đã ngủ gật trong lớp hay ngã trong giờ giải lao và vừa nói vừa thè lưỡi bao nhiêu lần không. Tôi nghĩ điều này có chút kỳ lạ nhưng tôi đồng ý sẽ làm vậy. Sau đó, tôi đã chú ý tới Thiên. Đúng vậy, cậu bé này đã ngủ gật, vấp ngã và nói với cái lưỡi thè ra.
Vào ngày thứ ba, cô Hồng lại tới với đôi mắt sưng và đẫm lệ. Tôi hỏi: “Chị ổn chứ?”
Cô nói: “Bác sỹ cho biết Thiên bị rối loạn chuyển hóa và yêu cầu tôi ghi lại hoạt động hàng ngày của cháu. Điều này đã thấy rồi đấy. Cháu có hai chị gái và cháu là con trai duy nhất. Tại sao điều này lại xảy ra với tôi chứ? Làm sao chúng tôi có thể sống được đây?” Nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt cô.
Sau khi những học sinh khác ra về, tôi hỏi han chị Hồng chi tiết hơn. Thì ra hồi nhỏ Thiên rất thông minh và hoạt bát. Em thậm chí đã chiến thắng trong cuộc thi khiêu vũ ở trường mầm non. “Trước kỳ nghỉ hè năm nay, cậu của cháu chơi đùa và kéo chân cháu. Thiên ngã, cổ tay chống xuống đất và bị gãy. Cổ tay thì đã được điều trị và chữa lành nhưng cháu đã thay đổi và gần như là một người khác. Kể từ đó, cháu ngủ và ăn rất nhiều. Vậy mà có vẻ như cháu vẫn cần ăn và ngủ nhiều hơn.”
Cũng từ đó, Thiên không còn là một cậu bé nhã nhặn như trước đây nữa. Em rất dễ xúc động và nổi nóng. Không chỉ vậy, em còn lấy các thứ của người khác và hầu như không bao giờ cười. Trong khi đó, em càng ngày càng béo hơn. Cô Hồng đã đưa em đi khám và chụp X-quang nhưng các bác sỹ không tìm thấy bất thường trên thân thể. Gia đình cô thậm chí đã đến cả Viện Nhi Bắc Kinh để kiểm tra xương tủy nhưng kết quả cho thấy em hoàn toàn bình thường.
Cô Hồng tiếp tục: “Cuối cùng, chúng tôi đã tới một trung tâm về giấc ngủ và phát hiện có nhiều đứa trẻ có cùng triệu chứng, bao gồm cả chứng ảo giác ban ngày.” Các bác sỹ cho biết Thiên có cùng triệu chứng và không có một phương pháp điều trị nào tốt cho bệnh này. Những bệnh nhân như vậy cần điều trị y tế suốt đời nhưng không có gì đảm bảo. Bởi chúng tôi đã tới mọi bệnh viện lớn nhưng không có hy vọng, các bác sỹ đã gợi ý xem bói như một giải pháp cuối cùng. Trong suốt kỳ nghỉ hè năm nay, cô Hồng đã đi xem một số thầy bói nhưng tất cả họ đều nói giống nhau.
20 năm trước, ông nội của Thiên đã giết một con chồn vàng non và bây giờ chồn mẹ đang tìm cách trả thù. Ông nội của Thiên đã xác nhận điều này và nói ông thực sự hối hận về việc làm đó. Ông nói: “Tôi không ngại trả nợ bằng mạng sống của mình-Tôi không sợ chết. Nhưng thật đáng tiếc cho cháu trai tôi-Nó còn quá bé.”
Chị Hồng lại bắt đầu khóc và nói: “Tôi có thuốc chuột. Một ngày nào đó, tôi và Thiên sẽ cùng chết để chấm dứt ân oán này.”
Chứng kiến người mẹ đáng thương trong tuyệt vọng, tôi biết tôi cần phải giúp đỡ. Tôi hỏi cô ấy đã từng nghe nói đến Pháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công) chưa. Môn tu luyện này dạy chúng ta làm người tốt chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Nhiều người đã thu được lợi ích cả thể chất lẫn tinh thần từ pháp môn này. Ví dụ như, một cậu bé mà tôi biết thường than vãn về các vấn đề ở lưng. Em nói rằng lưng của em rất nặng khiến em cảm thấy khó thở. Kết quả khám bệnh ở một bệnh viện cho thấy bình thường, các bác sỹ không thể tìm ra được bất kỳ điều gì bất thường. Sau đó, một thầy bói nói rằng bà của cậu bé rất yêu quý cậu. Sau khi bà cậu chết, bà đã bám lên người cậu, vốn là lý do khiến cậu bé cảm thấy nặng và khó thở. Tôi nói: “Sau khi nghe nói Pháp Luân Đại Pháp là chân chính và thiện lương, mẹ của cậu bé đó đã bắt đầu tu luyện. Không lâu sau, cậu bé đã trở lại bình thường và không còn than vãn về lưng của mình nữa.”
Chị Hồng đáp lời: “Pháp Luân Đại Pháp à? Tôi tưởng chính quyền cấm môn này chứ.”
Tôi giải thích rằng bởi vì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) muốn kiểm soát tâm trí của người dân và rằng hệ tưởng giả-ác-đấu của ĐCSTQ mâu thuẫn với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi động viên: “Chị cứ thử xem và chị sẽ tìm ra [lối thoát] cho mình.” Chị gật đầu đồng ý và cảm ơn tôi.
Hy vọng ở cuối chân trời
Hai tháng trôi qua mà không thấy chị Hồng quay lại. Biết Thiên có vấn đề về thần kinh nhưng tôi không coi thường cậu bé. Thay vào đó, tôi đặc biệt chú ý đến cậu và nói chuyện với cậu ân cần hơn. Đôi khi cậu bé không nghe, tôi chỉ nhẹ nhàng bảo cậu điều phải làm và không mắng mỏ cậu.
Thiên vẫn tiếp tục ăn và ngủ nhiều. Cậu có một lớp phủ dày trên lưỡi và hơi thở rất hôi. Cậu thường xuyên ngủ gật trong lớp, trượt ngã khi chạy nhảy. Khi cậu nói, mắt cậu đỏ ngầu và mí mắt trĩu nặng. Tôi có thể bảo cậu bé không được ngủ nhưng cậu không thể làm khác được. Tôi đã bảo những học sinh khác nhẹ nhàng đánh thức Thiên dậy nếu cậu bé ngủ gật, đỡ cậu dậy khi cậu ngã và không được cười nhạo cậu bé. Những học sinh này rất ngoan. Các em tôn trọng Thiên và mong muốn được giúp đỡ cậu.
Một tháng nữa lại trôi qua và chị Hồng đã quay lại. Chị nói: “Giờ tôi đã hiểu mọi chuyện rồi-Pháp Luân Đại Pháp là tốt và những gì trên truyền hình là giả dối.”
Tôi rất vui khi nghe thấy điều này và nói: “Vậy chắc hẳn chị đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân rồi”. Chị nói chị đã đọc và kể với tôi điều gì đã xảy ra.
Mặc dù đã nghe tôi chia sẻ về Pháp Luân Đại Pháp ba tháng trước nhưng chị Hồng đã quá căng thẳng không thể đọc sách bởi chị chỉ nghĩ về vấn đề của Thiên và tiếp tục cho cậu bé điều trị Trung y. Các loại thuốc thảo dược rất đắng – đến nỗi chị Hồng cũng không thể nuốt nổi – và chị cảm thấy rất tội cho Thiên. Vợ chồng chị đã kiếm được một lá bùa hộ mệnh, tuy có tác dụng trong vài ngày nhưng tất cả triệu chứng đã quay trở lại trong vòng một tuần.
Khi tất cả các cố gắng đều thất bại, chị Hồng đã nhớ tới Pháp Luân Đại Pháp: “Tôi đã tới gặp một người dì ở trong làng và mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân (các bài giảng chính của Pháp Luân Đại Pháp) để đọc. Điều này đã thật sự hữu ích. Cuốn sách nói về mục đích của cuộc sống và nhiều hơn thế nữa.” Chị Hồng cũng đã học các bài công pháp từ người dì của mình. Chị nói: “Những bài công pháp nhẹ nhàng và âm nhạc du dương thật là tuyệt vời. Tôi đã luyện được một tháng rồi và cảm thấy rất tốt.”
Tôi nói: “Tôi hiểu. Không có gì ngạc nhiên khi trông chị bây giờ khá hơn trước nhiều – giống như một người mới ấy!”
Chị Hồng nói: “Đúng là như vậy. Chị thấy đấy, khi chúng ta gặp lần trước trước, tôi đã nghĩ tới việc cùng chết với Thiên bởi cuộc sống quá khắc nghiệt rồi. Bây giờ thì tôi không còn nghĩ tới việc đó nữa. Tôi hiểu tất cả những điều này.” Tôi rất vui khi nghe thấy điều đó và động viên chị tiếp tục.
Trong giờ giải lao, tôi hỏi các học sinh về giấc mơ của chúng. Một số em nói rằng các em thấy tiền trên mặt đất, một số thì mơ thấy được đi du lịch tới nơi rất xa vào kỳ nghỉ, một số em không nhớ được gì còn một số thì nói không có giấc mơ. Khi đến lượt Thiên, em nói em thường mơ thấy ma quỷ và quái vật đang đuổi theo em và cố gắng tìm cách giết em, chính vì vậy em không dám ngủ ngay cả khi em rất mệt. Ngay cả ban ngày, em có thể nghe thấy những âm thanh lạ. Tôi hỏi Thiên rằng có phải em thường xuyên xem phim hoạt hình hay chơi trò chơi điện tử không nhưng em lắc đầu.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Được rồi, trò yêu. Khi nào con lại có giấc mơ kiểu như vậy, chỉ cần nói ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ và điều đó sẽ quét sạch ma quỷ và quái vật. Được chứ?” Cậu bé trả lời: “Vâng ạ”.
Bước đột phá
Thời gian trôi qua và Thiên đã là một học sinh lớp 2. Giờ đây, cậu bé dường như lúc nào cũng vui vẻ. Cậu vẫn còn tình trạng như vậy nhưng giờ đã khá hơn rất nhiều. Một hôm, chị Hồng lại nói chuyện với tôi về cậu. Chị nói: “Giờ thì tôi đã hiểu. Lo lắng của tôi sẽ không thể giúp được điều gì bởi mọi người đều có số phận của riêng mình, tôi chỉ cần làm tốt nhất thiên chức của một người mẹ là được rồi.”
Tôi chia sẻ với chị một vài điều từ các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp: “Tuy nhiên có một điểm, bởi vì chư vị là luyện chính Pháp, một người luyện công, người khác có lợi ích.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân). Nếu Thiên tu luyện cùng với chị thì còn tốt hơn nữa. Điều đó không chỉ cải thiện sức khỏe mà còn khiến cậu bé trở thành một người tốt hơn.”
Chị Hồng đồng ý và làm theo lời khuyên này của tôi. Chị nghĩ: “Thiên đã dùng thuốc một thời gian dài nhưng không có tác dụng gì cả. Dường như phải dừng việc dùng thuốc lại thôi.” Nhưng anh Hải, bố Thiên đã không đồng ý.
Bị đầu độc bởi tuyên truyền thù hận của ĐCSTQ, anh Hải đã hiểu sai về Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng từ Thiên, anh đã nghe nói tôi là một người tốt và là học viên Đại Pháp. Quan trọng hơn là tôi rất tốt với Thiên. Hầu hết trẻ em ở trong tình trạng này sẽ bị phân biệt đối xử, vốn là điều có thể dẫn tới việc hạ thấp lòng tự trọng và làm tình hình xấu đi. Chứng kiến tôi tốt với Thiên như thế nào và tình trạng của cậu được cải thiện ra sao khiến anh Hải liên tục mời tôi qua ăn tối để cảm ơn.
Trong bữa ăn, tôi đã nói với anh: “Sư phụ Lý dạy chúng tôi đối tốt với người khác một cách vô điều kiện. Tôi chỉ làm điều mà bất kỳ người học viên nào cũng sẽ làm thôi.” Tôi giải thích rằng Pháp Luân Đại Pháp hoàn toàn khác với những tuyên truyền phỉ báng mà ĐCSTQ đã tuyên bố. Anh Hải yên tâm và nói Thiên có thể tu luyện cùng với mẹ. Nhưng anh vẫn bảo lưu ý kiến rằng Thiên vẫn cần tiếp tục dùng thuốc.
Chị Hồng hỏi tôi nên làm thế nào, tôi trả lời rằng quyết định là ở Thiên.
Cậu bé nói: “Thuốc có vị rất kinh và không giúp được gì cho con cả. Con sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để được vui vẻ và thoải mái.”
Theo đó, Thiên bắt đầu luyện công và đọc Chuyển Pháp Luân hàng ngày. Khi cảm thấy mất bình tĩnh, cậu chỉ chịu đựng và kìm nén nó. Chị Hồng vẫn tiếp tục chuẩn bị thuốc thảo dược cho con nhưng sau khi anh Hải đi làm chị sẽ đổ đi. Việc này diễn ra trong khoảng 6 tháng. Trong khi đó, Thiên đã tiến bộ đáng kể. Em có thể ăn và ngủ giống như những người bình thường khác. Mảng bám dày trên lưỡi không còn, hơi thở khó chịu cũng biến mất và không ai nhớ được lần cuối cùng cậu giận dữ là khi nào.
Khi cậu thấy một học sinh khác quên mang bút chì hoặc vở, Thiên thường xuyên giúp đỡ. Em cũng thường xuyên mời bạn tới nhà chơi và chia sẻ đồ chơi, đồ ăn vặt, sở thích và niềm hạnh phúc. Em không có biểu hiện bất thường nào cả. Chị Hồng luôn nói cảm ơn tôi: “Gia đình tôi quá may mắn đắc được Pháp Luân Đại Pháp và được thụ ích từ pháp môn này.”
Những cải thiện của gia đình Thiên cũng giúp tôi có thêm động lực trong tu luyện. Có câu nói rằng: “Giúp đỡ mọi người làm cho một người hạnh phúc”. Từ những trải nghiệm của Thiên, tôi đã được chứng kiến Pháp Luân Đại Pháp siêu thường ra sao. Vì vậy, tôi quyết tâm tu luyện tốt hơn nữa chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để có thêm nhiều người, trẻ em cũng như người lớn, có thể được khai sáng và nhận phúc báo giống như gia đình của Thiên.
Người cha ngoan cố
Nhưng đây chưa phải là kết thúc của câu chuyện. Chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, chị Hồng và Thiên đã quyết định nói với anh Hải về điều gì đã diễn ra với các loại thuốc trong sáu tháng qua. Anh Hải đã lo lắng và giận dữ về con trai mình.
Chị Hồng đã kiên nhẫn giải thích với anh: “Không sử dụng thuốc trong 6 tháng qua, tình trạng của Thiên không hề xấu đi. Trên thực tế, thằng bé đã tiến bộ rất nhiều. Anh nhìn xem, giờ nó đúng là một cậu bé đáng yêu, hoạt bát và vui vẻ. Đó là bởi vì Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tốt.”
Anh Hải không nói một lời nào. Một vài ngày sau đó khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, anh đã ngấm ngầm lên một kế hoạch của riêng mình. Không nói một lời với chị Hồng, anh đã đưa Thiên đến ga tàu. Khi Thiên gọi điện lại cho chị thì hai cha con đã đến một bệnh viện đặc biệt ở tỉnh Cát Lâm. Mặc dù chết lặng trước “âm mưu” của anh Hải nhưng chị Hồng biết Thiên sẽ ổn bởi em là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Anh Hải đã sắp xếp để Thiên được thực hiện tất cả các kiểm tra và quét ảnh não. Một tuần sau, anh gọi chị Hồng tới giúp để anh có thể trở về giải quyết các vấn đề công việc. Khi chị Hồng tới, chị trông thấy nhiều người lớn tuổi ở đó cùng một đứa trẻ. Tất cả họ có biểu hiện tương tự như Thiên trước đây.
Nhưng bây giờ, Thiên đã hoàn toàn khác: khiêm tốn, tốt bụng và lễ phép. Khi anh Hải quay trở lại bệnh viện, các loại thuốc được kê cho tất cả các bệnh nhân đều đã được lấy, ngoại trừ của Thiên. Khi bác sỹ hỏi lý do tại sao, anh Hải ngập ngừng đáp: “Cháu nó còn nhỏ quá. Hãy đợi và xem thế nào đã.”
Sau khi cả nhà họ quay về nhà, một người bạn của Thiên đã đến chơi cùng với em. Cả hai đứa nhỏ đều được chuẩn đoán cùng một bệnh và đã quen nhau khi được bố mẹ đưa đi chữa trị. Nhưng hiện giờ anh Hải thấy rằng Thiên đã khác bạn của mình một trời một vực. Anh Hải thấy yên tâm và không còn nhắc tới thuốc nữa. Kể từ đó, anh thường nói với bạn bè và người thân rằng: “Pháp Luân Đại Pháp rất tốt. Nếu vị nào muốn sức khỏe mình tốt hơn thì mẹ của Thiên có thể giúp hướng dẫn tập các bài công pháp.”
Mặc cho những thay đổi to lớn ở vợ con mình, anh Hải vẫn không quan tâm đến tu luyện. Sau đó, một hôm anh gọi điện cho tôi và hỏi: “Chị có thể gọi cho Hồng và nói chuyện với cô ấy được không? Chúng tôi vừa mới có trận cãi vã-cô ấy thật vô lý!”
“Vậy sao?” Tôi hỏi mà khó để tin vào những điều mình đang nghe được: “Cô ấy là một học viên mà. Được rồi, tôi sẽ gọi điện cho cô ấy.”
Tôi đã gọi cho Hồng và hỏi chuyện gì đã xảy ra. Chị Hồng giải thích: “À, anh Hải đã làm ầm lên về việc tôi học Pháp và luyện công. Bởi anh ấy không trân quý những gì anh ấy đang có nên tôi nghĩ tôi nên nhắc nhở anh ấy về tôi trước đây đã là người như thế nào để anh ấy quyết định anh ấy thích kiểu nào hơn.” Cô ấy quả quyết với tôi: “ Cô hãy tin tôi. Tôi không thực sự cãi nhau với anh ấy, mà chỉ là dạy cho anh ấy một bài học thôi. Tôi biết một học viên nên hành xử như thế nào và tôi sẽ làm được điều đó.”
Sau khi cúp máy, tôi không thể không cười một hồi lâu – Đúng là một cặp vợ chồng dễ thương và đáng yêu!
Gan dạ và bền bỉ
Sau đó, tôi được chuyển tới một ngôi trường mới. Tôi đã nói với Thiên: “Hãy luôn nhớ rằng em là một đệ tử Đại Pháp, là người chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn nhé.” Thiên nói cậu sẽ làm như vậy.
Khoảng một năm sau, chị Hồng và Thiên đã gõ cửa nhà tôi. Thiên chào hỏi tôi: “Chị ơi, chị có khỏe không?” Tôi đáp lời: “Chị khỏe” và ngạc nhiên tại sao cậu bé lại gọi tôi như vậy.
Sau khi chúng tôi cùng nhau đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp và chia sẻ trải nghiệm tu luyện, chị Hồng nói Thiên hy vọng sẽ dành nhiều thời gian hơn cho tu luyện và tu luyện tốt hơn. Đó là lý do tại sao mà cậu bé lại coi tôi như “chị cả”, người có thể hướng dẫn cậu trong tu luyện.
Rồi Thiên lên cấp hai. Đó là một trường nội trú và cậu chỉ có thể về nhà vào ngày nghỉ và ngày lễ. Trong kỳ nghỉ hè, cậu tới chỗ tôi hàng ngày trên một chiếc xe đạp địa hình, vì vậy chúng tôi có thể cùng nhau đọc sách và trao đổi về tu luyện. Đó là một quãng đường dài, nên khi cậu tới nơi thì áo phông đã ướt đẫm mồ hôi. Trong kỳ nghỉ đông, khuôn mặt cậu thường đỏ ửng lên vì lạnh. Khi tuyết rơi, cậu không thể đi xe đạp mà phải dắt bộ.
Nhưng cậu không bao giờ than phiền. Thấy được sự gan dạ và bền bỉ của “cậu em nhỏ”, tôi đã rất cảm động. Pháp Luân Đại Pháp không chỉ giúp cậu lấy lại sức khỏe và cứu vớt gia đình cậu mà còn dưỡng thành một thanh niên có lòng từ bi và quyết tâm.
Một lần khi chúng tôi nói chuyện, Thiên chia sẻ rằng cậu có một giấc mơ: trong một xã hội suy đồi đạo đức, nhiều người đang vật lộn trong một trận lũ. Ngôi trường của cậu bị nhấn chìm và các bạn cùng lớp của cậu có nguy cơ bị chết đuối. Trong giấc mơ này, chỉ có một mình cậu được bình an bởi cậu đứng trên một chỗ cao.
Tôi đề nghị: “Có lẽ em nên chia sẻ với các bạn cùng lớp về Đại Pháp. Em có thể nói về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và tại sao nguyên lý này lại quan trọng đối với xã hội và tương lai của chúng ta.” Thiên đồng ý và tôi biết cậu sẽ làm như vậy.
Gia đình nhận phúc báo
Anh Hải luôn có nhiều thời gian và sinh lực, anh muốn tranh cử vào ủy ban thôn. Chị Hồng đã cố gắng ngăn cản nhưng không thành. Cuối cùng, anh Hải đã trúng cử.
Chị Hồng nhắc nhở anh: “Được rồi, anh giờ đã là một quan chức đắc cử, hãy hứa với em rằng anh sẽ làm việc đại diện cho dân làng, chứ không được giống như những quan chức ĐCSTQ tham nhũng. Thêm nữa, hiện nhiều người đang thoái các tổ chức của ĐCSTQ để có tương lai an toàn. Anh cũng sẽ không gia nhập, được chứ?” Anh Hải đáp lời: “Anh biết rồi”.
Sau đó, thật sự đã có những cơ hội để anh trở thành đảng viên ĐCSTQ nhưng anh đều bỏ qua.
Năm 2015, nhiều học viên ở trong và ngoài Trung Quốc đã nộp đơn kiến nghị hình sự đối với cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân vì đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Cả tôi và chị Hồng đều chuẩn bị nhiều tài liệu. Tôi hỏi: “Chị có sợ ĐCSTQ trả thù không?”
Chị đáp: “Không. Gia đình tôi đã gần như tan vỡ, Pháp Luân Đại Pháp đã cứu vớt gia đình chúng tôi. Tôi phải trung thực và nói lên sự thật.”
Vào cuối tháng 6, chúng tôi đã gửi đi nhiều tài liệu và nhận được xác nhận là những tài liệu này đã được gửi tới Tòa án Tối cao Trung Quốc.
Hai tháng sau, cảnh sát bắt đầu theo dõi những người đã gửi đơn kiện hình sự. Bởi anh Hải là một quan chức chính phủ nên cảnh sát đã báo cho anh rằng chị Hồng có tên trong danh sách. Anh Hải đã bảo họ bỏ qua tên của chị Hồng và tôi. Sau đó, cảnh sát không sách nhiễu chúng tôi nữa.
Tôi vui mừng vì trong vấn đề này anh Hải đã làm theo lương tâm mình và cảm ơn anh ấy. Một thời gian sau, anh đã rời bỏ chức vụ đương nhiệm. Anh giải thích: “ĐCSTQ đã mục ruỗng từ gốc rễ rồi. Chị càng hiểu hệ thống này làm việc như thế nào, chị sẽ càng cảm thấy tuyệt vọng.”
Hiện tại, anh Hải đang bận rộn quản lý công việc kinh doanh của mình. Nhiều ngành nghề đang bị ảnh hưởng bởi đại dịch nhưng công việc kinh doanh của anh tốt đẹp đáng ngạc nhiên, và anh cho rằng thành công này của anh là nhờ phúc báo của Pháp Luân Đại Pháp.
Thiên hiện đã là một học sinh trung học. Cậu cao lớn, khỏe mạnh và nhã nhặn. Cậu được chọn là lớp trưởng và là một thành viên của hội đồng thể thao của trường. Tất nhiên, cậu thường xuyên chia sẻ vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp với những người khác, từ những điều bất hạnh tới sức khỏe, và từ một gia đình tan vỡ tới những điều kỳ diệu đang tiếp diễn.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/30/426075.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/1/193463.html
Đăng ngày 13-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.