Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-03-2021] Năm 2009, chồng tôi bị những người được gọi là “bạn bè” chích ma túy sau khi anh ấy say xỉn trong một bữa tiệc. Trong 6 năm sau đó, cảnh sát đã ba lần đưa anh ấy tới trung tâm cai nghiện ma túy địa phương. Anh ấy tiếp tục tái nghiện cho tới khi bắt đầu đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ tôi và tôi. Bảy tháng sau, anh ấy đã trở thành một con người mới và thậm chí đã quay trở lại làm việc. Trước khi chia sẻ câu chuyện của anh ấy, tôi sẽ kể câu chuyện của mình trước.

Tôi có các vấn đề về sức khỏe khi còn nhỏ. Sau khi phẫu thuật tim năm lên 7 tuổi, tôi bị căn bệnh đau đầu kinh niên hành hạ. Tôi cố gắng học hết trung học nhưng không thể tiếp tục vì sức khỏe kém.

Lúc đó, mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều căn bệnh của bà đã được chữa khỏi, gồm bệnh tim, viêm khí quản, viêm khớp và đau nửa đầu. Tính khí của bà cũng được cải thiện, và gia đình của chúng tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết. Ấn tượng trước những thay đổi tích cực của mẹ, tôi bắt đầu cùng bà tới công viên địa phương để luyện công mỗi sáng. Tôi cũng đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ.

Kết hôn

Năm 1997, dì tôi mở một cơ sở kinh doanh tại một thành phố ven biển và nhờ tôi giúp đỡ. Tôi đã đồng ý mặc dù khi đó mới 17 tuổi. Khi ở đó, tôi dần dần ngừng luyện công và học Pháp.

Năm 2000, tôi trở về nhà và tìm công việc khác. Lúc đó, mẹ tôi đã bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức vì bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bố tôi ủng hộ mẹ mặc dù ông không tu luyện. Tuy nhiên, sau khi cuộc bức hại bắt đầu năm 1999, những tuyên truyền vu khống đã lừa dối ông. Những lời tiêu cực của ông cũng ảnh hưởng đến tôi và kéo tôi rời xa Đại Pháp. Tôi không thể hiểu tại sao mẹ quyết tâm tiếp tục tu luyện đến vậy dưới áp lực của cuộc đàn áp toàn quốc như thế. Hằng ngày tôi chỉ đi chơi cùng bạn bè và uống rượu cùng họ để giết thời gian.

Một đồng nghiệp đã giới thiệu cho tôi một người mà sau này trở thành chồng tôi. Sau khi chúng tôi hẹn hò một thời gian, bố mẹ tôi nghe ngóng xung quanh và biết được anh ấy có tiếng xấu-anh gần giống một dân anh chị. Anh thậm chí còn chưa học hết phổ thông và tối ngày chỉ chơi bời cùng với bạn bè. Gia đình anh lo lắng về việc anh đánh lộn, rượu chè và cờ bạc, nhưng họ không thể làm gì được.

Tôi đã rất bối rối vào thời điểm đó. Đối với tôi, anh đẹp trai và ăn nói giỏi. Anh đối xử tốt với tôi và đưa tôi đi ăn tại những nhà hàng đẹp. Anh cũng có nhiều bạn bè và có thể tìm được sự giúp đỡ bất cứ khi nào tôi cần. Mẹ liên tục bảo tôi hãy chia tay với anh, nhưng tôi phớt lờ. Bố tôi rất thất vọng và cuối cùng đã mắc bệnh tim. Mẹ tôi không còn lựa chọn nào khác là phải đồng ý với tôi.

Mãi cho đến sau khi chúng tôi kết hôn, tôi mới biết là bố mẹ tôi đã đúng. Người Trung Quốc có câu: “Bất thính lão nhân ngôn, cật khuy tại nhãn tiền” (không nghe lời người lớn, tai họa đến trước mặt). Ngày nào chồng tôi cũng ăn nhậu, và lãng phí thời gian cùng bạn bè của anh ấy. Anh thường về nhà tận lúc nửa đêm. Anh không quan tâm đến tôi một chút nào và không vui vẻ khi ở nhà. Anh giống như một con người khác.

Một ngày nọ khi anh ra ngoài được vài giờ, tôi tới chỗ anh và yêu cầu anh về nhà. Cảm thấy mất mặt trước bạn bè, anh đã dọa đánh tôi mặc dù tôi đang mang thai tháng thứ 8. Sau khi con trai chúng tôi chào đời, anh vẫn không quan tâm đến cuộc sống gia đình, vì vậy tôi đã tự mình nuôi con.

Mẹ chồng tôi sức khỏe kém và không thể giúp tôi. Tôi hỏi mẹ đẻ liệu bà có chăm sóc cháu để tôi có thể đi làm không. Mặc dù tôi đã không nghe lời bố mẹ, mẹ tôi vẫn đồng ý giúp tôi bởi vì Pháp Luân Đại Pháp đã dạy bà khoan dung và tha thứ. Ngoài việc giúp chăm con trai tôi, mẹ cũng cố gắng giúp tôi. Bà chỉ ra rằng tôi chịu rất nhiều áp lực. Bà cũng nhắc nhở tôi hãy quan tâm đến những người khác thay vì phàn nàn.

Tôi cảm động bởi việc bà đã tha thứ cho tôi. Bà giải thích rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp dạy bà từ bi, nhưng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại Pháp Luân Đại Pháp và nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Quay lại tu luyện

Cảm động trước những lời của mẹ, tôi đã xem các đĩa DVD về Pháp Luân Đại Pháp mà mẹ đưa cho. Tôi hiểu ra tại sao các học viên trân quý Đại Pháp đến vậy. Tôi cũng biết được việc mà cựu Tổng Bí thư và các quan chức khác đã bịa đặt, vu khống Đại Pháp và lừa dối mọi người. Mẹ nhắc lại việc sức khỏe yếu của tôi đã được cải thiện như thế nào sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, đó là lý do tại sao tôi khỏe mạnh và có năng lượng như hôm nay.

Mẹ giải thích rằng mục đích thực sự của cuộc đời không phải là mê mờ quanh quẩn và chìm sâu nơi thế gian trần tục; mà là để trở thành một người tốt và trở về với gia viên trên thiên thượng của chúng ta. Mẹ nói: “Đề đạt được điều đó, người ta cần tu luyện, và Đại Pháp là đường tắt duy nhất để trở về.” Năm 2007, tôi quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Vì hoàn cảnh của mình, tôi chỉ học Pháp và luyện công trong lúc rảnh rỗi. Tôi không thể nói với nhiều người hơn về Đại Pháp và vạch trần tuyên truyền phỉ báng như một số đồng tu khác. Tuy nhiên, Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) vẫn chăm sóc cho tôi. Tôi cảm thấy tốt hơn và không còn phàn nàn về chồng mình nữa. Thay vào đó, tôi đối xử tốt với anh ấy. Tôi vui vẻ mỗi khi anh về nhà và không buồn khi anh đi. Tôi cũng nói chuyện với anh ấy, hy vọng anh ấy sẽ trở thành một người tốt hơn. Tôi đã nói rằng chúng tôi nên là những phụ huynh có trách nhiệm và cùng nhau nuôi dạy con cái.

Tôi không biết anh ấy chấp nhận những gì tôi nói đến mức nào hoặc liệu anh có đang lắng nghe hay không. Tôi chỉ muốn anh ấy tốt và chúng tôi có một gia đình hạnh phúc.

Ác mộng của chúng tôi bắt đầu

Năm 2009, chồng tôi uống say xỉn với “những người bạn” của anh ấy, họ đã bí mật tiêm ma túy cho chồng tôi. Anh trở nên nghiện, nhưng tôi không biết điều đó. Tôi chỉ biết rằng anh đột nhiên ngừng ra ngoài và bắt đầu ở nhà. Một ngày nọ, khi tôi trở về nhà vào buổi trưa, tôi phát hiện anh đang tiêm ma túy. Tôi đã bị sốc, bởi vì đó là con đường không có lối thoát. Nếu anh ấy vẫn tiếp tục, cuộc đời anh ấy và gia đình chúng tôi sẽ kết thúc.

Tôi yêu cầu chồng dừng lại, nhưng anh ấy không nghe. Khi mẹ anh biết chuyện anh nghiện ma túy, bà cũng yêu cầu anh dừng lại. Tuy nhiên anh cũng bỏ ngoài tai lời của bà. Sau khi hết tiền, anh bắt đầu vay mượn từ tất cả mọi người mà chúng tôi biết để mua ma túy. Anh liên lạc với đồng nghiệp và người thân của tôi và bất kỳ ai anh biết. Thậm chí anh còn tới gặp bạn bè của bố tôi để vay tiền dưới danh nghĩa bố tôi. Anh mang đi cầm đồ chiếc áo khoác lông thú của tôi. Khi bố anh đến nhận tiền lương của ông, ông được bảo rằng chồng tôi đã lấy tiền. Chồng tôi đăng ký thẻ tín dụng và đã vay 60.000 Nhân dân tệ.

Năm 2010, cảnh sát đưa chồng tôi vào trung tâm cai nghiện ma túy trong hai năm. Trước khi anh đi, mẹ tôi đã nói chuyện với anh và nói anh hãy chăm sóc bản thân cẩn thận. Bà nói: “Mẹ sẽ giúp chăm sóc vợ con con. Khi con quay về, chúng ta sẽ vẫn là một gia đình.” Chồng tôi đã rất cảm động.

Để giúp tôi, mẹ tôi chuyển đến ở cùng tôi. Điều này giúp tôi luyện công và học Pháp dễ dàng hơn. Bà cũng bắt đầu in tài liệu về cuộc bức hại để giúp mọi người hiểu sự thật về Đại Pháp và về cuộc bức hại. Tôi sợ và không muốn tham gia. Mẹ đã giải thích về tầm quan trọng của việc làm này-rằng hàng triệu người đã bị ĐCSTQ đầu độc và cần biết chân tướng.

Tôi đồng ý với bà và bắt đầu giúp đỡ. Tôi mua vật tư, và bất cứ khi nào có thời gian, tôi lại in tài liệu và đưa chúng cho các học viên ở nông thôn. Bởi vì tôi đánh máy tốt, các học viên thường đưa bài viết của họ cho tôi và nhờ tôi giúp chỉnh sửa. Một lần nọ, tôi nhận được một bài chia sẻ quá muộn cho một pháp hội chia sẻ kinh nghiệm và sẽ ngừng chấp nhận đăng ký vào hôm sau. Tôi làm việc tới nửa đêm và kết thúc kịp giờ nộp trực tuyến.

Chúng tôi đã tổ chức học Pháp tại nhà tôi, và khi các học viên khác nói về kinh nghiệm tu luyện của họ, tôi cảm thấy mình tiến bộ nhanh chóng. Cuối cùng tôi đã trả hết số nợ mà chồng tôi vay mượn và tôi không oán hận. Tôi biết rằng Đại Pháp đã giúp tôi.

Hai lần nữa trong trung tâm cai nghiện ma túy

Hai năm sau khi chồng tôi trở về nhà, tôi chăm sóc anh ấy và khuyến khích anh thực hiện tốt. Mẹ tôi cũng khích lệ anh thay đổi. Cảm động vì sự chân thành và thiện ý của chúng tôi, chồng tôi đã bật khóc và nói: “Anh hứa sẽ tránh xa ma túy, thay vì phạm những sai lầm dại dột như vậy.” Tuy nhiên, ba tháng sau, anh lại tái nghiện. Để kiếm thêm tiền, những kẻ buôn ma túy đã tìm đến anh và khiến anh chích ma túy lần nữa. Lần này, thậm chí còn tồi tệ hơn trước.

Giám đốc trung tâm cai nghiện ma túy đã từng nói rằng những người nghiện ma túy sẽ tự mình chích thuốc bằng bất cứ thứ gì mà họ có thể thấy. Ông ấy nói: “Không chóng thì chày, họ sẽ chết.” Khoảng 10 tháng sau khi khỏi, chồng tôi lại bị đưa tới trung tâm cai nghiện lần nữa. Bố anh giận dữ và buồn đến mức qua đời. Chúng tôi nghĩ rằng điều đó sẽ thức tỉnh chồng tôi và giúp anh thay đổi. Nhưng trông anh trì độn và rất ít biểu cảm trên khuôn mặt. Một trong những người họ hàng của anh nói: “Nó không còn là con người nữa.”

Tôi tự nhủ rằng tôi là một học viên và tôi không từ bỏ anh ấy. Tôi tiếp tục đến thăm anh. Anh nuốt một cái bật lửa và cần phải phẫu thuật. Mẹ tôi chăm sóc con trai tôi, trong khi tôi nghỉ việc để chăm sóc chồng tôi tới khi anh ra khỏi phòng cấp cứu. Tôi không phàn nàn và chỉ bảo anh đừng làm những việc dại dột như vậy lần nữa. Tôi biết mình có thể tha thứ cho anh vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ từ bỏ anh từ rất lâu rồi và gia đình chúng tôi sẽ tan vỡ.

Sư phụ giảng:

“Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích.” (Bài giảng thứ Tư-Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện trở lại, tôi tinh tấn tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp trong cuộc sống hằng ngày. Ngoài việc hoàn thành những nhiệm vụ của mình, tôi cũng giúp đỡ những người khác. Tôi thường làm công việc mà người khác không muốn làm, và tôi không than phiền. Tôi luôn vui vẻ với đồng nghiệp và khách hàng. Các quản lý rất ấn tượng bởi sự tốt bụng của tôi và khen ngợi tôi hòa nhã. Trong nhiều năm, tôi thường được nhận giải thưởng nhân viên kiểu mẫu cấp tỉnh. Tôi chỉ cảm thấy mình là một học viên có trách nhiệm.

Hai năm sau, chồng tôi được ra khỏi trung tâm cai nghiện, nhưng chỉ sau sáu tháng phải quay lại trung tâm thêm hai năm nữa. Đây là lần thứ ba anh vào trung tâm. Anh bắt đầu có những vấn đề về sức khỏe, do vậy các bác sỹ cho anh được điều trị y tế tại ngoại. Trong khi chồng tôi được chăm sóc y tế, mẹ tôi và tôi thảo luận chúng tôi nên làm gì. Cả hai chúng tôi đều thống nhất không thể để chồng tôi tiếp tục chịu đựng thêm. Chúng tôi cần giúp anh ấy.

Chồng tôi thực sự không phải là một người xấu và anh có nhận thức tốt về Đại Pháp. Anh biết mẹ tôi là một học viên và anh kính trọng bà. Bất cứ khi nào cảnh sát bắt đầu bắt bớ các học viên, ngay khi anh nghe thấy việc này, anh sẽ gọi điện báo cho bà. Khi mẹ tôi bị bắt và bị giam giữ năm 2009, chồng tôi và chị gái anh đã tới sở cảnh sát hàng ngày để yêu cầu thả bà.

Sự thực thì chồng tôi là một người nghiện ma túy. Tuy nhiên anh cũng là một nạn nhân. Những người bán ma túy liên tục làm những việc xấu với anh và sẽ không buông tha anh. Mỗi lần anh trở về từ trung tâm cai nghiện, anh đều muốn từ bỏ. Tuy nhiên những người bán cố gắng bằng mọi cách để đưa anh trở lại, chèo kéo anh, đẩy anh ngày càng xa hơn.

Nhưng cả mẹ và tôi đều là những học viên và chúng tôi biết Đại Pháp không gì không làm được, do vậy chúng tôi muốn cứu chồng tôi. Chị anh cũng đến gặp chúng tôi: “Chỉ có Đại Pháp có thể cứu em trai cháu” chị nói, cầu xin mẹ tôi giúp chồng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bố mẹ chồng tôi và các anh chị em chồng đều đã chứng kiến các học viên tốt ra sao và họ có niềm tin vào Đại Pháp.

Khởi đầu mới

Vì chồng tôi tin tưởng mẹ tôi, bà đã nói chuyện với anh. Trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, anh đã đồng ý ngay lập tức. Nhưng can nhiễu rất lớn. Lúc đầu, chúng tôi thống nhất nghe một bài giảng mỗi ngày tại nhà bố mẹ anh. Ngày đầu tiên, anh rất chân thành và lắng nghe chăm chú. Tuy nhiên, đến ngày thứ ba, anh nói anh cần làm việc gì đó cho một người bạn. Anh ngừng đến và tiếp tục nói rằng anh bận.

Chúng tôi biết đây là can nhiễu ngăn cản anh được giúp đỡ. Vì vậy chúng tôi đã thay đổi thời gian sang buổi tối và cả ba chúng tôi sẽ cùng xem video Sư phụ giảng Pháp tại chỗ của tôi. Mặc dù mỗi lần chỉ nghe trong 1 giờ, chồng tôi lúc tỉnh táo lúc lại không. Anh cũng đôi khi đi vào nhà vệ sinh. Mẹ tôi cũng phát chính niệm để bài trừ can nhiễu.

Mẹ tối đến chỗ tôi mỗi ngày và mua thức ăn mà chồng tôi thích. Do ma túy, gan của chồng tôi bị tổn thương. Sau nhiều ngày, bụng của anh sưng lên như một quả bóng cao su. Mẹ tôi bảo anh đừng lo lắng vì Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho anh. Đêm hôm đó, chồng tôi ngủ ngon. Mỗi ngày, mẹ tôi lại nấu những món ăn ngon cho bữa tối và chồng tôi rất biết ơn.

Thỉnh thoảng, cơn nghiện lại xâm chiếm chồng tôi và anh bí mật chích ma túy. Chúng tôi vờ như không biết và không trách móc anh. Chúng tôi vẫn đối xử với anh tử tế. Thỉnh thoảng tôi trở nên lo lắng, nghĩ rằng anh đã hết hy vọng. Nhưng mẹ tôi thì không bỏ cuộc. Tôi biết đây là tín tâm của bà với Đại Pháp và Sư phụ và bà tin rằng chồng tôi có thể được cứu.

Một ngày nọ, mẹ tôi đến như thường lệ, nhưng chồng tôi không ổn lắm. Anh bí mật tiêm ma túy và ở trong nhà vệ sinh hơn 1 tiếng đồng hồ. Sau đó anh liên tục chỉ trích tôi và hoàn toàn không đề cập đến việc học nhóm. Mẹ tôi không còn cách nào khác là ra về. Tuy nhiên, sau khi mẹ tôi trở lại vào ngày hôm sau, chồng tôi tiếp tục như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra hôm trước.

Tiến bộ

Sau một thời gian, có một kiểu can nhiễu khác. Cảnh sát bắt mẹ tôi vì đức tin của bà và giam giữ bà trong 5 ngày. Ngày bà được thả, mẹ chồng tôi và chị chồng tôi đến gặp mẹ tôi và xin bà hãy tiếp tục học nhóm với chồng tôi. Chúng tôi quay lại xem video và dần dần chồng tôi đã thay đổi. Sức khỏe của anh cải thiện và anh ngày càng ít sử dụng ma túy.

Sư phụ giảng:

“Mà dùng ma túy có người nói không sao, rằng ‘Tôi hút hít vài cái chả sao cả’. Đúng, cảm thấy vẫn tốt mà, [nhưng] hút lần nữa? Không sao, lại lần nữa? Vậy xong rồi, khống chế không nổi nữa. Tại sao? Vật chất ấy sau khi hút vào bèn hình thành trong thân thể chư vị một cái ‘chư vị’ mong manh mờ nhạt; một lần là có thể [hình thành], vì độc tính của nó lớn; đến khi hút lại lần thứ hai, thì cái ‘chư vị’ mỏng mờ rất nhàn nhạt ấy trở thành đậm hơn một chút; lại hút nữa thì nó đậm hơn, càng hút càng đậm đặc, nó sẽ càng cường tráng. Ngay cả toàn bộ kết cấu thân thể chư vị thì nó cũng có, cả tư duy thì nó cũng có; đã hoàn toàn là một ‘chư vị ma tính’ từ chất độc kia cấu thành. Tất nhiên nó không biết làm gì khác, nó chỉ nhất định đòi hút hít ma túy thôi. Không có, không hút thì không được. Tại sao? Vì nó đã sống rồi. Sau khi sống thì sao? Mọi người biết đó, chư vị mà không hút [tiếp], thì [vì] thân thể chư vị là [tiếp tục] tân trần đại tạ, nó cũng sẽ ngày càng nhạt đi, mờ nhạt dần đi, nó sẽ chết. ” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Cơn nghiện của chồng tôi dần bắt đầu yếu đi. Hôm nay thì anh khỏe, nhưng ngày hôm sau anh lại muốn chích ma túy. Lúc này anh minh mẫn, lúc sau anh lại lú lẫn. Tuy nhiên chúng tôi không bị phân tâm. Chúng tôi phát chính niệm để bài trừ can nhiễu và cầu xin Sư phụ cứu anh.

Trong quá trình này, tôi ngộ ra được một số Pháp lý. Đó là, quá trình giúp chồng tôi cai nghiện ma túy cũng là quá trình cho chúng tôi đề cao tâm tính. Ban đầu, tôi giúp chồng tôi là vì tình và chăm sóc gia đình và con chúng tôi. Sau đó việc này trở thành lòng trắc ẩn. Tôi đối xử với chồng mình như một chúng sinh và tôi cảm thấy có trách nhiệm cứu anh. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã có thể buông bỏ tâm oán hận và thay nó bằng từ bi.

Sau bảy tháng, chồng tôi đã có thể tránh xa ma túy và phục hồi sức khỏe. Cân nặng của anh trở lại bình thường. Tính khí của anh cũng được cải thiện-anh vui vẻ và tràn đầy năng lượng mỗi ngày. Trong đại dịch, anh đã làm việc tại một cơ sở y tế và giúp các bệnh nhân. Vì thái độ và việc làm tốt của anh, anh được đơn vị tặng bằng khen.

Tất cả chúng tôi đều biết ơn Sư phụ đã cứu chồng tôi và gia đình tôi. Vì chồng tôi nghiện ma túy, mẹ anh đã buồn bã và sinh bệnh. Bây giờ bà khỏe mạnh và hạnh phúc. Chị gái chồng tôi cũng rất biết ơn. “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyện vời”, chị thường nói với mọi người: Nếu không có Đại Pháp, em trai tôi sẽ chết và gia đình chúng tôi sẽ tan vỡ. Cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý!”

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/26/422484.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/29/191630.html

Đăng ngày 04-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share