Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-03-2021] Tôi là một phụ nữ Trung Quốc gốc Hàn, ngoài 70 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Kể từ đó, sức khỏe của tôi rất tốt và tôi chưa bao giờ phải uống hay tiêm thuốc. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi bị bệnh vảy nến. Cả ngày tôi rất ngứa. Tôi không thể ăn ngủ ngon. Không loại thuốc nào mà tôi thử có tác dụng. Sau khi bắt đầu tu luyện, thì tôi hết ngứa và ăn ngủ tốt.

Lúc đầu, tôi không đọc sách Chuyển Pháp Luân bởi vì tôi không biết tiếng Trung. Vì vậy, tôi đã đọc theo khi các học viên Pháp Luân Đại Pháp khác đọc lớn tiếng cuốn Chuyển Pháp Luân tại buổi học Pháp nhóm. Tôi từ từ học các chữ tiếng Trung. Nhờ Sư phụ gia trì, tôi dần có thể tự đọc được sách Chuyển Pháp Luân.

Khi tôi đả tọa, các học viên khác nói rằng tôi trông rất thoải mái. Họ hỏi tôi: “Bà cảm thấy thế nào khi đang đả tọa?” Tôi nói: “Rất tuyệt vời. Tôi cảm thấy như thể đang ngồi trong vỏ trứng, và đôi khi tôi cảm thấy cánh tay của mình biến mất, đôi chân biến mất và chỉ còn lại cái đầu.” Tôi thực sự đã trải nghiệm trạng thái nhập định mà Sư phụ đã mô tả trong sách Chuyển Pháp Luân.

Trải nghiệm uy lực của Đại Pháp

Gia đình tôi có một mảnh vườn nhỏ nơi tôi trồng rau, ngô và khoai tây hàng năm. Đôi khi tôi trồng hoa hướng dương. Vào một mùa xuân, ngay sau khi trồng ngô, tôi vội vàng rời nhà để tham gia các hạng mục chứng thực Pháp. Mất sáu tháng trước khi tôi trở về nhà, vì vậy tôi đã không chăm lo cho khu vườn.

Khi tôi trở về vào mùa thu. Lúc ra vườn tôi thấy các bắp ngô mọc rất lớn. Tôi cũng thấy những bắp ngô ở vườn khác chỉ bằng nửa bắp của tôi, và những người đó thì rất chăm sóc vườn của họ. Những bông hướng dương trong vườn của tôi to bằng cái nắp của một chiếc nồi nấu ăn kiểu Hàn Quốc. Tất cả dân làng đều ngạc nhiên.

Một ngày nọ, một đứa trẻ hàng xóm đã nghịch ngợm và nhổ cây khoai tây giống trong vườn của tôi. Tôi vẫn bình tĩnh. Những người khác nói với tôi: “Bà có thể nói chuyện với cha mẹ nó và yêu cầu họ bồi thường cho bà.” Tôi đáp: “Nó chỉ là một đứa trẻ. Bảo nó đừng làm vậy nữa là được rồi.” Khi cha mẹ cháu biết về hành động sai trái của cậu bé, họ muốn trả tôi một túi khoai tây. Tôi nói với họ: “Mọi người không cần phải làm thế. Bảo cháu bé đừng làm việc đó nữa là được.”

Khoảng một tuần sau, khi tôi mở cửa sổ đón không khí trong lành vào buổi sáng, tôi thấy những cây khoai tây giống trong vườn vẫn đang sống và phát triển. Tôi dụi mắt và không thể tin vào những gì mình nhìn thấy. Tôi đến khu vườn của mình để xem xét kỹ lưỡng. Đúng là những cây giống đã thực sự sống lại. Khi mọi người nhìn thấy, họ đều nói rằng thật không thể tin được.

Năm đó, mỗi cây khoai tây của tôi cho ra nhiều củ, củ nào củ nấy đều to. Có cây cho ra một củ nặng gần 1kg. Hàng xóm của tôi đều rất ngạc nhiên và nói: “Bà ấy không chăm vườn nhiều như chúng ta và không bón phân cho cây, vậy mà cây của bà ấy phát triển tốt hơn cây của chúng ta nhiều.”

Một đồng tu, làm công việc bán nhu yếu phẩm hàng ngày tới từng nhà, đã đề nghị tôi đi cùng cô ấy để phân phát tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Chúng tôi đến từng nhà của người dân trong làng. Đầu tiên chúng tôi hỏi họ có muốn mua nhu yếu phẩm không, sau đó chúng tôi nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Trước khi rời khỏi nhà họ, chúng tôi đưa cho họ những tài liệu thông tin. Khi chúng tôi đến một ngôi nhà, người chủ đi ra. Sau khi hỏi anh ấy về nhu yếu phẩm, chúng tôi đã nói chuyện với anh về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Anh nói với chúng tôi rằng: “Tôi là bí thư thôn mới được bầu. Chúng tôi được yêu cầu bắt giữ các học viên Pháp Luân Công. Các vị nên rời đi.”

Trên đường ra khỏi ngôi làng đó, chúng tôi đã bị năm người theo sau. Tôi nghĩ: “Họ không thể bắt kịp chúng ta.” Cùng lúc đó, đồng tu hỏi tôi: “Chúng ta nên làm gì?” Tôi nói với cô ấy: “Chỉ cần nghĩ trong đầu rằng ‘họ không thể theo kịp chúng ta’, và hãy tiếp tục đi như bình thường.” Chúng tôi tiếp tục bước đi, và năm người tiếp tục đi theo chúng tôi; tuy nhiên, họ không thể bắt kịp chúng tôi mặc dù họ đã rất cố gắng.

Một lần khác, các đồng tu đã mang đến nhà tôi 3.000 cuốn Cửu Bình (Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản Trung Quốc) chưa đóng gáy. Tôi đã thức ba ngày đêm và tự tay đóng gáy tất cả 3.000 cuốn đó. Tôi không cảm thấy buồn ngủ, cũng không cảm thấy đói. Sau đó, khi các học viên nhìn thấy tôi, họ nói: “Trông bà trẻ quá. Da của bà trắng và sáng, như da của những cô gái trẻ.”

Từ tận đáy lòng, tôi rất biết ơn Sư phụ đã từ bi cứu độ tôi. Tôi biết mình vẫn còn cách xa yêu cầu của Pháp, và tôi vẫn chưa làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm. Tôi sẽ tinh tấn hơn.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/10/421911.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/9/191804.html

Đăng ngày 14-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share