Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-12-2020] Vào đầu năm 2012, tôi được trả tự do khỏi trại giam mà trước đây tôi bị giam giữ vì tu luyện Pháp Luân Công (còn được biết đến là Pháp Luân Đại Pháp). Tôi đã chuyển tới nơi ở hiện tại và bắt đầu tham gia hỗ trợ các hạng mục Đại Pháp.

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1996. Trong con mắt của người thường ở độ tuổi của tôi, tôi có thể đã lâm vào tình thế khó khăn và phải lo lắng rất nhiều cho gia đình khi sống một mình. Nhưng kỳ thực tôi có Pháp và Sư phụ trong tâm. Tôi cảm thấy Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi.

Sư phụ đã ban cho tôi một sinh mệnh mới

Vào ngày 23 tháng 4 năm 2016, cơ thể tôi đột nhiên xuất hiện triệu chứng nghiệp bệnh. Tôi bị nôn thốc nôn tháo nhiều đến nỗi không thể uống nước. Ngày hôm sau, một học viên tình cờ ghé thăm tôi. Anh ấy hỏi rằng liệu anh có thể giúp gì được cho tôi không. Tôi đã lắc đầu và nói: “Cảm ơn anh. Nhưng tôi không cần gì cả”.

Sau đó họ đã kể chuyện của tôi cho đồng tu L – cũng khoảng 70 tuổi. Tôi đã từng sống trong nhà của bà ấy một thời gian và đã viết một vài bài chia sẻ về bà ấy. Bà ấy rất lương thiện, thẳng thắn và có tâm tính tốt. Bà ra ngoài vào mỗi buổi sáng để giảng chân tướng cứu người.

Ngay khi bà ấy đến chỗ tôi, bà ấy liền nói: “Chị phải đi cùng em”. Không đợi tôi có thời gian thương lượng, bà ấy đã đón tôi đi. Tôi gật đầu và trèo lên chiếc xe ba bánh nhỏ của bà ấy.

Sau khoảng một tiếng lái xe trên con đường mấp mô, chúng tôi đã tới nông trại nhỏ của bà ấy. Tôi không kỳ vọng bà ấy sẽ chăm sóc cho tôi, bởi tôi biết bà ấy không bao giờ ăn được món trứng hấp trong suốt cuộc đời của mình; tôi đến đây là bởi vì thấy bà có chính niệm mạnh. Thêm vào đó là tôi cảm thấy thoải mái khi ở cùng bà vì tôi đã quen với lối sống giản dị.

Tôi cảm thấy ngạc nhiên vì mình có thể ngồi trên chiếc xe ba bánh của bà ấy, vì tôi đã nằm liệt giường nhiều ngày và cơ thể rất yếu. Tôi vẫn không muốn ăn gì cả nên đã bỏ qua bữa trưa. Tôi tham gia một nhóm học Pháp vào buổi chiều và đến tối đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khoảng 5 giờ sáng hôm sau tôi bắt đầu cảm thấy đói – tôi đã không ăn gì trong bốn ngày qua và bị nôn mửa rất nhiều. Tôi nói với đồng tu L rằng: “Chị thực sự đói rồi. Em hãy đặt một nồi nước lên bếp, và ngay sau khi chúng ta phát chính niệm xong, chúng ta sẽ nấu gì đó để ăn nhé”.

Sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, tôi nhìn thấy đồng tu L đang nửa mê nửa tỉnh. Tôi đã đánh thức bà ấy. Bà ấy nói: “Có hai người không đầu đang kéo hai đầu một sợi dây và không để em vượt qua”. Tôi nói: “Đó chính là cựu thế lực đang can nhiễu. Hãy phát chính niệm cường đại để thanh trừ chúng”. Ngay sau khi tôi kết thúc câu nói của mình, đồng tu L đột nhiên ngã quỵ xuống. Bà ấy đã làm ướt quần mình và không thể đứng dậy.

Tôi lo lắng nói với bà ấy: “Em phải bảo trì chính niệm. Em mới là người định đoạt cơ thể mình”. Đồng tu L nhắc lại: “Chỉ em mới có quyền định đoạt cơ thể mình”. Nhưng bà ấy vẫn không thể đứng dậy được.

Tôi gần như rơi lệ, tôi quỳ xuống trước Pháp tượng của Sư phụ và nói: “Con cầu xin Sư phụ cứu lấy đệ tử của Ngài”. Khi tôi lặp lại đến lần thứ ba, đồng tu L đã có thể đứng dậy. Bà ấy nói rằng: “Sư phụ vừa cứu em khỏi tay tử thần. Chiếc quần bị vấy bẩn là một dấu hiệu báo trước cái chết của một người thường”.

Bà ấy đã thay một bộ quần áo khác và thắp hương khấn Sư phụ. Chúng tôi cùng khấu lạy Sư phụ nhiều lần. Tôi nói với đồng tu L: “Hiện tại chị đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi. Chúng ta phải trở lại và làm những gì cần phải làm”.

Trước đó, tôi cảm thấy đói và khó có thể đi bộ, nhưng giờ tôi không cảm thấy đói chút nào. Tôi đã gọi một chiếc xe taxi và trở về nhà. Sự biến hoá thần kỳ này là nhờ có Sư phụ đang dõi theo và bảo hộ tôi. Sư phụ cũng đang bảo hộ đồng tu L. Sư phụ vẫn luôn ở bên cạnh chúng tôi.

Hồi phục nhanh chóng nhờ bảo trì chính niệm

Vào sáng ngày 27 tháng 9 năm 2018, sau khi phát chính niệm xong, tôi lên chiếc xe điện ba bánh nhỏ của mình và đi đến khu thương mại để lấy một chiếc đĩa Tân Đường Nhân từ một đồng tu. Tôi đã lái xe quá nhanh và mất kiểm soát ở một lối rẽ. Chiếc xe ba bánh của tôi đâm vào lề đường và hất văng tôi xuống đường. Tôi không tài nào tìm thấy kính cường lực che phía trước xe của mình.

Phải mất một lúc tôi mới đứng dậy được. Tôi không biết cú ngã nặng thế nào, nhưng tôi biết là một học viên thì chuyện này không phải một vấn đề lớn. Tôi leo lên chiếc xe ba bánh và đi tiếp mà không có kính. Nhưng đi được khoảng nửa dặm thì tôi không thể chịu đựng được cơn đau. Tôi đã gọi cho đồng tu và nói với cô ấy rằng tôi không thể đến chỗ cô ấy ngày hôm đó. Tôi trở về nhà, ngồi trên giường và không thể cử động.

Tôi đã gọi bà chủ nhà đến và giúp tôi cởi bỏ chiếc quần. Cẳng chân phải của tôi đang chảy máu và chân phải của tôi bị bầm tím. Bà ấy đã giúp tôi cởi áo sơ mi và nói: “Có vẻ như chị đã bị gãy hai chiếc xương sườn; chị phải đi bệnh viện ngay lập tức”.

Tôi trả lời: “Chị không đi đâu cả”. Bất kể bà chủ nhà mô tả vết thương của tôi nghiêm trọng cỡ nào, tôi vẫn bất động tâm. Bà ấy tìm được một lọ tinh dầu hoa hồng và thoa cho tôi. Lúc này tôi cũng không còn sức lực để ngăn cản bà ấy nữa.

Một lát sau, người học viên ở khu thương mại đến chỗ tôi bởi cô ấy cảm nhận được có điều gì đó không ổn qua điện thoại. Cô ấy đã gọi lại cho tôi nhưng tôi không bắt máy, vì thế cô ấy đã đến để chăm sóc cho tôi.

Ngày hôm sau, một học viên khác đến để sạc điện chiếc xe ba bánh cho tôi, vì thế người học viên đầu tiên đã rời đi để nghỉ ngơi. Có vài học viên đã đến nhà tôi ngày hôm đó. Vào buổi chiều tôi đã rất cố gắng để có thể ngồi dậy được.

Tôi đã có thể ngồi song bàn, nhưng lại không thể di chuyển thân trên của mình. Tôi nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Sư phụ Lý Hồng Chí hảo. Xin hãy giúp con bình phục nhanh chóng”. Tôi tin Sư phụ vẫn luôn quản tôi.

Tôi có thể ngồi thiền, nhưng phải mất hơn 10 phút mới có thể nằm xuống hoặc ngồi dậy – bất kỳ một cử động nào ở phía trên thân thể đều gây ra cơn đau khó có thể chịu đựng – và dường như có vấn đề gì đó xảy ra với xương sườn của tôi.

Mặc dù vậy, tôi vẫn thiền định và phát chính niệm, đồng thời tự mình sử dụng nhà vệ sinh thay vì nằm dài trên giường đợi đồng tu tới giúp; tôi không thể để các đồng tu dọn dẹp cho mình được.

Đến ngày thứ ba, một học viên khác tới nấu cho tôi ăn. Tôi nghĩ: “Đến ngày 1 tháng 10 mình phải khỏe lại, vì con trai mình đang tới đây, và mình không thể để chúng biết có vấn đề gì xảy ra”.

Một đồng tu tới vào ngày thứ tư và nói: “Chị chỉ luyện tĩnh công mà không luyện động công”. Tôi trả lời: “Chị không thể”. Cô ấy nói: “Có chứ, chị có thể làm được! Nào hãy tới đây và luyện công cùng em nhé!” Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau và hoàn thành các bài động công cùng cô ấy.

Vào ngày thứ năm, tôi nhận ra mình không thể để các đồng tu tiếp tục chăm sóc tôi thêm nữa bởi các con của tôi đang trên đường tới đây.

Các con trai của tôi đến và nhìn thấy tôi đang chống gậy. Tôi nói: “Mẹ vừa bị bong gân mắt cá chân”. Chúng bảo tôi rằng: “Ở tầm tuổi này của mẹ thì cần phải chú ý đi đứng cẩn thận chứ. Chúng ta cùng ra ngoài ăn nhé”. Tôi bước vào trong xe của chúng và không dùng đến gậy nữa. Khi tôi ra khỏi chiếc xe, con trai tôi nói: “Mẹ quên cây gậy ở nhà rồi”. Tôi trả lời: “Mẹ không cần đến nó nữa”.

Sau khi các con đi khỏi, tôi đã đi tắm và bị sốc khi nhìn thấy toàn bộ nửa thân bên phải của tôi, từ ngực cho đến ống chân đều chuyển màu xanh đen. Nếu không có Sư phụ bảo hộ thì e là tôi đã không thể qua khỏi. Tôi vô cùng cảm kích trước sự từ bi bảo hộ của Sư phụ.

Thậm chí ngay cả bà chủ nhà cũng nói rằng: “Nếu chị không tu luyện Pháp Luân Công thì có lẽ chị đã phải nằm viện ở độ tuổi này rồi. Vài năm trước, có một người phụ nữ ít tuổi hơn chị bị ngã và bị liệt từ đó tới giờ”. Tôi nói: “Nếu chị không tu luyện Pháp Luân Công thì chắc chắn sinh mệnh chị đã không còn nữa”.

Tôi nhớ đến Pháp lý Sư phụ giảng:

“Một đệ tử Đại Pháp, nếu chính niệm của chư vị mạnh phi thường, sức mạnh có thể xẻ núi, một niệm là làm xong”. (Thế nào là đệ tử Đại Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Mỗi khi xảy ra sự việc gì tôi đều nghĩ trong tâm rằng: “Mình là một đệ tử Đại Pháp, mình có Sư phụ quản, và sẽ không thể xuất hiện nguy hiểm gì”. Suy nghĩ này đã giúp tôi không gặp phải nguy hiểm nào, điều này cũng là nghiệm chứng cho Pháp mà Sư phụ giảng rằng:

“Tốt xấu xuất tự một niệm”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết Sư phụ đang bảo hộ cho tôi, tôi biết không có nguy hiểm nào sẽ xảy ra cả. Tôi không muốn những đứa con trai không tu luyện lo lắng cho tôi và hiểu sai về Đại Pháp, nên tôi muốn hồi phục trong vòng bốn ngày, và quả thực là tôi đã hồi phục trong bốn ngày.

Vào ngày 25 tháng 8 năm 2020, tôi gặp phải một tai nạn khác. Tôi trèo lên mái nhà để lấy thứ gì đó mặc dù tôi không cần thiết phải làm vậy. Tôi đã bị ngã và rơi xuống mái nhà tắm. Mái nhà tắm đã được xây cách đây rất lâu và các tấm ván lợp đều đã cũ và mỏng manh. Tôi đã làm thủng một lỗ lớn trên ván lợp và rơi xuống bồn tắm. Tôi bị bong gân mắt cá chân bên trái phía bên thành bồn.

Tôi tự nhủ rằng mình sẽ ổn thôi. Tôi trèo ra ngoài và bước đi khập khiễng, nhưng vẫn có thể đi được. Tôi đã phát chính niệm trong 45 phút và không suy nghĩ gì nữa. Tôi ngồi xuống và bắt đầu viết bài.

Đến trưa, tôi không thể cảm nhận được bàn chân mình và không thể di chuyển dù chỉ một bước. Tôi tạm dừng việc viết bài và tắt máy tính. Tôi phát chính niệm trong hai giờ đồng hồ và cảm thấy tốt hơn nhưng vẫn không thể đi lại. Vào buổi tối tôi thiền định trong một giờ đồng hồ và sau đó đi ngủ.

Đến ngày tiếp theo, tôi có thể chống gậy để đi lại, và đến ngày thứ ba thì tôi không còn cần dùng đến gậy nữa. Mặc dù việc đi lại vẫn khá khó khăn, nhưng tôi vẫn kiên trì tự mình bước đi. Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi có Sư phụ quản. Sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng có thể xảy ra, và bất kỳ sự việc bất hảo nào cũng sẽ chuyển biến thành hảo sự. Nghĩ tới cú ngã này đã giúp tôi tiêu không biết bao nhiêu nghiệp lực, tôi bỗng cười thầm.

Chiếc xe điện ba bánh nhỏ đi được trên con đường núi quanh co

Vào giữa tháng 7 năm 2020 là thời điểm mà trung tâm tẩy não địa phương và ĐCSTQ đang truy bắt các học viên Đại Pháp ở khắp mọi nơi.

Chứng kiến ĐCSTQ đang cố gắng đưa họ vào trung tâm tẩy não, hai học viên đã quyết định sẽ rời khỏi nhà để tránh việc bị bắt giữ.

Để ngăn chặn bức hại và cứu người cũng như để các đồng tu có thể an toàn luyện công ở nhà và hoàn thành sứ mệnh của họ, chúng tôi đã tổ chức một hoạt động ở địa phương, đó là phát chính niệm tập thể từ 8 giờ 30 phút đến 10 giờ 30 phút sáng ngày 3 tháng 8.

Những người có thể đến gần trung tâm tẩy não để phát chính niệm cự li gần, và nhiều học viên, bao gồm cả những người ở huyện khác đều đã tham gia.

Mặc dù các nhân tố tà ác đã bị tiêu diệt hoặc giảm thiểu, hai học viên nói trên vẫn rời khỏi nhà họ và đến sống tại nhà một học viên khác cách đó không xa.

Tôi tin rằng họ nên trở về nhà của mình bởi sống ở nhà học viên khác sẽ tạo thành gánh nặng cho người kia và gây bất tiện cho chính bản thân họ. Bên cạnh đó, tình huống hiện tại đã được cải thiện và tà ác thực sự đã giảm thiểu, và họ cần quy chính hoàn cảnh ở nhà của họ, đó là điều mà họ phải tự mình sửa đổi. Tôi tin là mình nên đến đón họ từ trên núi trở về nhà.

Đồng tu H cũng đồng tình với ý kiến của tôi. Cô ấy còn khá trẻ, mới khoảng 50 tuổi. Tôi muốn cô ấy đi cùng tôi, vì thế tôi đã thuyết phục cô ấy.

Tôi nói: “Năm ngoái khi chị đi lên núi, học viên F đã chở chị trên một chiếc xe bồn. Lúc đó trời mát mẻ hơn. Cậu ấy nói rằng xe điện ba bánh không thể đi trên đường núi được. Nhưng hiện cậu ấy quá bận rộn, và chị không muốn làm phiền tới cậu ấy. Ngoài ra, tu luyện là việc riêng của mỗi người.

“Đi bằng xe buýt cũng không phải một ý kiến hay. Chị đang nghĩ tới việc lái chiếc xe ba bánh này. Vài ngày tới bọn chị sẽ đi phân phát lịch và dù sao thì cũng phải lái thử chiếc xe điện này. Việc này có thể tệ đến đâu cơ chứ – liệu các học viên khác có phải từ trên núi xuống để kéo chị lên? Đối với chị nó có vẻ giống một chuyến phiêu lưu và chị thì lại thích phiêu lưu từ khi còn trẻ”.

Đồng tu H nói: “Đây là việc Đại Pháp. Nhất định Sư phụ sẽ bảo hộ chị”. Tôi trả lời: “Đúng vậy! Nhưng chúng ta vẫn phải cẩn trọng. Chị muốn đi bằng chiếc xe ba bánh của mình, em có thể đi cùng chị không?” Và cô ấy đã đồng ý.

Chúng tôi quyết định đi hai chiếc xe ba bánh và trong trường hợp nếu chiếc xe ba bánh của tôi không thể lên núi thì H có thể kéo tôi hoặc nhờ những người khác ở trên núi xuống để kéo tôi. Đến lúc đó thì đường cũng không còn quá xa. Nếu chiếc xe của tôi có thể lên núi thì đó là tốt nhất.

Chúng tôi khởi hành từ sáng sớm ngày 10 tháng 8 năm 2020. Giao thông hôm đó rất thưa thớt. H để tôi lái xe ở lề đường còn cô ấy lái ở làn bên trong.

Tôi đã mua chiếc xe điện ba bánh này được hai năm kể từ khi chia tay chiếc xe đạp cũ. Trong hai năm qua, chiếc xe điện đã cống hiến rất nhiều cho các hạng mục Đại Pháp. Bất kể nó đưa tôi tới thành thị hay nông thôn, nó vẫn không hề mệt mỏi và rất trung thành. Ngoại trừ một vụ tai nạn xảy ra vào ngày 27 tháng 9 năm 2018 (mà hoàn toàn do lỗi của tôi), thì chiếc xe điện hoạt động rất tốt, đặc biệt là sau khi tôi lắp cho nó một cục pin lớn hơn. Nó chạy nhanh và ổn định.

Để đảm bảo an toàn chúng tôi đã cố gắng chạy chậm trên con đường núi quanh co, nhưng rốt cuộc thì chúng tôi lại không thể đi nhanh hơn. May mắn là giao thông buổi sáng khá thưa thớt, vì thế việc lái xe dễ dàng hơn mong đợi. Cứ hết núi này tới núi khác, sườn đồi này tới sườn đồi khác, H lái xe dẫn phía trước còn tôi theo sát phía sau.

Con đường trở nên hẹp hơn. H bất ngờ rẽ ở một lối rẽ. A! Chúng tôi đã tới nơi rồi! Chỉ mất khoảng một giờ đồng hồ là chúng tôi đã tới nơi. Tôi nhìn H trong sự ngạc nhiên. Cô ấy mỉm cười một cách hiểu biết và nói: “Là Sư phụ đã giúp chúng ta”. Tôi nói: “Phải rồi, nếu không thì sao chúng ta có thể đi đến đây được?”

Các đồng tu đã xuất hiện trong khi chúng tôi đang nói chuyện. Họ nói: “Chúng tôi biết rằng các bạn có thể đến được đây. Có Sư phụ bên cạnh thì chúng ta còn có gì phải lo lắng nữa?”

Tôi nhớ tới một đoạn giảng Pháp của Sư phụ:

“… vì thế cần phải có Sư phụ trông nom chư vị, trợ giúp chư vị, nắm chắc tất cả ở đây”. (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Quả thực Sư phụ luôn dõi theo và thời thời khắc khắc bảo hộ tôi.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/8/414855.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/25/191560.html

Đăng ngày 02-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share