Bài viết của Bích Gia, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 12-03-2021] Tôi đến nước Mỹ vào năm 2013 và quyết định thi lấy bằng cắt tóc vào năm 2016. Tôi tìm thấy một trường thẩm mỹ và đăng ký nhập học mới chỉ một ngày thì thầy Hiệu trưởng trả lại tiền học cho tôi vì ông nghĩ tiếng Anh của tôi không đủ giỏi để thi đỗ. Ông ấy gợi ý rằng tôi nên tới một trường ngôn ngữ để học tiếng Anh khoảng hai năm rồi quay lại. Hồi đó tôi đã 48 tuổi rồi và không thể đợi vài năm để thử lại nữa. Tôi đến một trường thẩm mỹ khác, nhưng mọi việc vẫn như thế. Bà Hiệu trưởng nói rằng tôi sẽ thi trượt vì tiếng Anh của tôi kém. Tôi xin bà ấy hãy nhận tôi: “Bà không phải chịu trách nhiệm này và tôi sẽ học chăm chỉ.” Vì thế bà ấy đã miễn cưỡng chấp nhận tôi như một sinh viên với trình độ tiếng Anh mẫu giáo.

Tôi phải mất một năm để hoàn thành một cuốn sách dày dạy về làm tóc, làm đẹp, làm móng, toàn bộ cơ thể người và hóa học, điện, v.v, và tôi đã có bằng làm tóc.

Vị Hiệu trưởng rất ngạc nhiên. Bà nói rằng bà chưa bao giờ gặp một sinh viên nào lại thông minh và đặc biệt như tôi trong 20 năm quản lý nhà trường. Bà nói với tôi rằng bản thân bà phải thi bảy lần mới lấy được bằng. Nhiều sinh viên khác phải thi hơn một lần mới qua được. Thậm chí có vài người đã thi trượt nhiều và bỏ cuộc. Tôi biết tôi thi đỗ vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp đã ban trí huệ cho tôi. Vị Hiệu trưởng đó muốn giữ tôi ở lại trường để kèm cho các sinh viên của trường, nhưng tôi đã lịch sự từ chối.

Sư phụ giảng:

“kỳ thực chư vị cứ làm ra các thứ một cách chính thường thì đã là không giống như người thường rồi, thêm nữa, kỹ năng của chư vị là không phải thường đâu.” (Giảng Pháp tại Buổi họp Sáng tác Âm nhạc)

Tôi đã đi phỏng vấn ở một chuỗi cửa hàng tóc danh tiếng. Vị quản lý rất ngạc nhiên về tay nghề của tôi vì tôi mới tốt nghiệp. Bà ấy nói: “Nếu bạn có năm năm kinh nghiệm thì không ai nghi ngờ về điều này.” Bà ấy đã thuê tôi ngay. Tôi đã dành sáu tháng tiếp theo làm việc với các thợ tóc khác nhau để học hỏi thêm và tích lũy kinh nghiệm.

Năm 2017, một khách hàng đã nói với tôi rằng có một tiệm tóc ở một thị trấn nhỏ đang bỏ trống. Thị trấn đó có sông núi bao quanh và được xem là một khu lịch sử. Vị trí này có phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp mà sau 20 năm phát triển, hầu hết người dân chuyển đến sinh sống ở đó đều là những người trí thức lớn tuổi. Đây là tiệm tóc tư nhân duy nhất trong thị trấn và đã hoạt động được 110 năm. Người chủ tiệm gần đây nhất đã mất ba năm rồi và sau đó thì không có ai vận hành tiệm đó nữa.

Tôi đã đến đó rất nhiều lần và cuối cùng cũng gặp được hai vị chủ nhà ở độ tuổi 70. Họ nói: “Chị đến đây thật đúng thời điểm đấy. Chúng tôi đã phỏng vấn nhiều người muốn thuê cái cửa hàng đó rồi và chị là người cuối cùng. Hãy đợi tin tức từ chúng tôi nhé.” Tôi nghĩ: “Mình là người tu luyện và không có gì xảy ra là ngẫu nhiên cả. Mình không thể chấp vào cửa hàng đó-mình sẽ tùy kỳ tự nhiên.”

Một tuần sau, tôi nhận được điện thoại từ người chủ nhà: “Nếu chị muốn thuê cửa hàng đó, thì đó là của chị đấy.” Thật không thể tin được. Tôi chỉ mới làm việc ở nước Mỹ có sáu tháng và không có kinh nghiệm kinh doanh, tất cả đều xảy ra quá bất ngờ.

Thời điểm mà tôi mở cửa hàng thì tôi biết là mọi việc đều đã được an bài có trình tự rồi. Có rất nhiều khách hàng! Và khi họ đến, thì tôi như chết lặng; tôi cảm thấy như mình đã gặp họ trước kia rồi, nhưng tôi không thể nhớ là đã gặp ở đâu. Trước kia tôi chưa bao giờ đến thị trấn này, nhưng những cử chỉ, giọng nói và nụ cười của họ thì rất thân quen. Tôi hiểu rằng họ và tôi đã rất có duyên phận từ trước rồi.

Còn một điều tuyệt vời nữa. Chồng của tôi và tôi cố gắng mua một căn nhà và đã đi xem vài cái nhưng chẳng cái nào được cả. Chỉ một tháng sau khi mở tiệm làm tóc thì chồng của tôi gặp được một căn nhà rao bán ở thị trấn này. Hóa ra chủ nhà lại chính là người thợ làm tóc ở chính cái tiệm mà tôi vừa mới mua. Sáu năm trước khi ông ấy qua đời, vợ ông đã quyết định bán căn nhà đi. Nhưng khi bà ấy rao bán trên thị trường và có ai đó đã đến xem nhà và sẵn sàng muốn mua, bà thấy hối hận về điều đó và nói rằng bà không muốn bán vì thế bà đã hủy hợp đồng.

Ba năm trôi qua. Cái tháng mà tôi mở tiệm tóc thì bà ấy lại muốn bán nhà và chồng tôi nhìn thấy. Vị trí và giá nhà vô cùng hoàn hảo cho chúng tôi. Khi bà chủ nhà biết được rằng tôi là chủ tiệm tóc hiện tại thì bà đã ôm tôi và khóc: “Vậy chính là tôi đang chờ chị! Ngôi nhà này sẽ được bán cho chị!”

Sau đó, có nhiều người nói rằng tôi rất may mắn. Tôi hiểu rằng đối với người tu luyện thì không có chuyện gì là ngẫu nhiên cả. Trong cả quá trình từ việc lấy được bằng làm tóc, đến mở tiệm tóc và mua nhà: đây là con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho tôi để cứu người ở đây, để trợ Sư chính Pháp, và chứng thực Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“… chư vị tại bất kể công tác xã hội nào của chư vị đều nên tận tâm tận lực làm tốt hết thảy những gì chư vị nên làm, ở đâu chư vị cũng đều nên làm một người tốt, [người] ở xã hội đều phải nói chư vị là người tốt.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi trang trí tiệm bằng sách Pháp Luân Đại Pháp, tài liệu giảng chân tướng và các tờ quảng bá Shen Yun. Tôi bật nhạc “Phổ độ” và “Tế thế” liên tục. Mới đầu chỉ có vài người khách hàng mỗi ngày, nhưng tôi phục vụ từng người bằng cả tấm lòng của mình.

Tôi nhanh chóng có được sự công nhận, và mỗi ngày lại có càng nhiều khách hàng đến. Chưa đầy ba tháng mà chủ nhà đã bảo tôi rằng: “Chị biết không? Những lời đồn bay khắp nơi về việc chị làm tóc đẹp như thế nào và rằng chị thậm chí còn là người tốt hơn!”

Một thời gian trôi qua, tiệm tóc nhỏ của tôi đã trở nên nổi tiếng, và hàng ngày có vô số khách hàng. Nhiều người đến đây vì ngưỡng mộ, một số người lái xe hai ba tiếng đồng hồ đến đây, có người còn đi phà và thậm chí người thợ cạo của chính tiệm này mà chuyển đi rồi còn giới thiệu khách hàng của cô ấy cho tôi. Mỗi mùa Giáng Sinh, khách hàng của tôi đối xử với tôi như người nhà, tặng tôi thiệp, quà và những bức ảnh gia đình.

Khách hàng của tôi nhỏ nhất là một tuổi và lớn nhất là ở độ tuổi 90. Trong số họ có Giáo sư trường đại học, hiệu trưởng, giáo viên dạy cấp một cấp hai, doanh nhân, thẩm phán, luật sư, cảnh sát và lính cứu hỏa. Thậm chí còn có các bạn học cũ của cựu tổng thống Trump, cũng như nhân viên và quản lý của những công ty lớn như Microsoft, Boeing và Amazon.

Tôi có thể nhớ hầu hết từng khách hàng kể chuyện cho tôi về gia đình, công việc của họ và thậm chí chúng tôi còn nói chuyện về những điều mà lần làm tóc trước đang nói dở. Họ rất ngạc nhiên về trí nhớ của tôi và kỹ năng giao tiếp của tôi. Họ nói rằng tôi trẻ và chỉ trông như 40 tuổi là nhiều nhất. Thực ra tôi đã ở độ tuổi đầu 50 rồi.

Tôi luôn tay luôn chân làm việc bảy đến tám tiếng một ngày và giảng chân tướng cho từng khách hàng khi tôi nói chuyện với họ. Sau giờ làm, tôi tham gia vào nền tảng gọi điện thoại về Trung Quốc để giảng chân tướng và sau đó tôi làm việc nhà. Mặc dù tôi làm việc vất vả nhưng tôi tràn đầy năng lượng. Tôi nói rằng tất cả năng lượng này đều đến từ việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chính Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một thân thể khỏe mạnh và rất nhiều điều tuyệt vời.

Nhiều khách hàng đã viết các kiểu nhận xét tốt lên trang Google và Facebook của tôi, nói rằng họ chưa bao giờ gặp một người thợ làm tóc nào lại tốt như tôi trong cuộc đời họ cả, rằng tôi tốt bụng, rằng tôi làm tóc thật đẹp, và rằng dịch vụ của tôi rất thân thiện và nhiều thứ khác nữa. Họ thậm chí còn nói rằng họ sẽ là khách hàng trung thành của tôi cả đời.

Bất cứ khi nào có ai đó mới chuyển đến sống, họ tìm kiếm trên nhóm Facebook địa phương để hỏi xem cắt tóc ở đâu thì đẹp. Nhiều người đã chỉ họ đến tiệm của tôi.

Thị trấn của tôi là một điểm du lịch nổi tiếng. Tôi gặp các khách du lịch đến từ khắp nơi trong nước Mỹ và trên toàn thế giới. Tôi không bỏ lỡ một người nào cả và tôi trân quý môi trường mà Sư phụ ban cho tôi.

Ba năm trôi qua kể từ ngày tôi mở cửa tiệm, tôi luôn giữ lời dạy của Sư phụ trong tâm:

“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân” (“Lý tính” Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi chia sẻ vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp với các khách hàng và cũng đưa thông tin về lịch diễn của đoàn Shen Yun trên toàn thế giới. Bằng việc dùng trí huệ của mình, tôi nói cho họ biết về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vẫn đang diễn ra ở Trung Quốc, bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc, và việc bố mẹ tôi và tôi đã bị tống giam phi pháp trong trại lao động cưỡng bức như thế nào. Khi mỗi một khách hàng rời đi, họ đều cầm theo tài liệu Đại Pháp.

Gần đây, tôi chủ yếu nói với khách hàng về việc ĐCSTQ che đậy việc lây lan virus Trung Cộng (virus corona) và thảm họa mà nó gây ra cho toàn thế giới, tôi phát tờ rơi về phong trào kết thúc ĐCSTQ, thu thập chữ ký thỉnh nguyện, và thỉnh thoảng cho họ xem những video ngắn. Tôi tận dụng từng cơ hội để chia sẻ thêm thông tin cho những người dân Mỹ tốt bụng, những người đã liên lạc với tôi; họ cũng chia sẽ thông tin liên quan mà họ có.

Vào ngày lễ Halloween, các cửa hàng ở thị trấn đều tặng kẹo. Mọi người đến và đi vào hôm đó, tôi tặng kẹo cho trẻ em và tài liệu giảng chân tướng cho bố mẹ của chúng. Một vài người còn sốc và khóc. Một vài người còn hỏi: “Tôi có thể làm gì để giúp các bạn đây?” Họ cũng dạy tôi về những điều truyền thống của nước Mỹ và nói về thảm họa mà ĐCSTQ đã đem lại cho toàn thế giới.

Một giáo viên lịch sử trung học đã nói với tôi rằng anh ấy đã dạy cho học sinh về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc rất nhiều lần; một vị thẩm phán khác luôn lấy tài liệu Đại Pháp trước khi rời đi, và nói rằng ông ấy sẽ cho đồng nghiệp xem, một giáo viên trung học khác nói rằng: “Đừng sợ. Nếu ĐCSTQ thực sự đến sách nhiễu chị thì tôi có thể giúp chị trốn đi. Đây là ngôi nhà của chị. Thị trấn này yêu quý chị! Chúng tôi cần chị!” Một khách hàng lớn tuổi là dược sỹ nhìn tờ rơi kêu gọi kết thúc ĐCSTQ và nhìn tôi nghiêm túc và nói rằng: “Tôi thực sự tôn trọng chị! Cảm ơn vì đã làm điều này!” Và ông ấy hỏi xin đọc một cuốn sách Đại Pháp. Tôi cho ông ấy mượn cuốn Pháp Luân Công.

Vào tháng 12 năm 2020, có hai vị khách hàng, một người bị gẫy ngón tay và người khác thì vừa phẫu thuật thay đầu gối và đang phải dùng nạng. Họ đã ký tờ thỉnh nguyện kêu gọi chấm dứt ĐCSTQ và biết về chân tướng cuộc đàn áp. Tôi tặng họ những bông hoa sen nhỏ và nói với họ hãy chân thành niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” được viết trên bông hoa. Tôi nói với họ những chữ đó sẽ mang lại may mắn cho họ.

Một tháng sau đó khi họ quay lại tiệm tóc của tôi thì họ hào hứng nói với tôi rằng: “Thật tuyệt vời! Khi tôi niệm những từ này, tôi cảm thấy năng lượng mạnh mẽ và tôi không cảm thấy đau nữa-và tôi đã bình phục nhanh chóng. Tôi sẽ tiếp tục niệm tiếp.”

Do đợt dịch này, nhiều tiệm tóc đã bị ảnh hưởng ở những mức độ khác nhau, và một vài tiệm thậm chí còn phải đóng hẳn. Nhưng tiệm tóc nhỏ của tôi đang chạy tốt hơn bao giờ hết, với những khách hàng mới hàng ngày. Tôi biết rằng Sư phụ đang đưa họ đến cho tôi để nghe chân tướng.

Việc kinh doanh của tôi phát triển tốt đến mức mà tôi phải thuê người thợ thứ hai. Người thợ mới của tôi đã từng làm quản lý của một chuỗi cửa hàng 13 năm. Anh ấy bỏ công việc bán lẻ $5000 và đến làm ở tiệm tóc của tôi. Anh ấy đến và nói rằng: “Ở tiệm này có năng lượng rất tốt.” Chỉ trong hai tháng anh ấy thấy tôi khác và nói rằng tôi là thần tượng người Mỹ của anh ấy. Dù là khi tôi cắt tóc đẹp thế nào, làm việc nhanh đến đâu, quản lý kinh doanh ra sao hoặc tương tác với khách hành thế nào, anh ấy đều thán phục. Và điều mà thậm chí còn khiến anh ấy ngạc nhiên là thu nhập của tôi chỉ trong một ngày mà bằng tổng các cửa hàng trong chuỗi cửa hàng cũ của anh ấy làm. Giờ đây anh ấy đang đọc cuốn Pháp Luân Công.

Một hôm tôi lịch sự bảo anh ấy bật vài bản nhạc Mỹ nhẹ nhàng. Nhưng ngay khi có nhiều khách hàng bước vào thì họ đã hỏi: “Nhạc của tôi đâu rồi?” ý nói đến “Phổ độ” và “Tế thế.” Nhiều khách hàng nói rằng họ đến đây không chỉ vì tôi làm tóc đẹp cho họ, mà còn vì nơi này khiến họ cảm thấy dễ chịu.

Từ phương diện tu luyện mà xét thì không chỉ kỹ năng làm tóc của tôi rất tốt mà là một học viên, cơ thể tôi phát ra năng lượng thuần chính, và năng lượng này thấm vào mọi thứ tôi làm.

Sư phụ giảng:

“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Những người đến để cắt tóc có thể cảm nhận được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp qua dịch vụ của tôi.

Chủ của một hãng linh kiện máy bay nói với tôi rằng ông ấy quyết định bán cơ sở kinh doanh rất phát đạt đi và chuyển đến sống ở một bang khác vì kết quả bầu cử Tổng thống Mỹ khiến ông ấy rất buồn. Khi ông ấy rời đi, ông đã xin thông tin liên lạc của tôi và nói rằng: “Tôi thực sự thừa nhận tín ngưỡng của chị-Pháp Luân Đại Pháp. Hãy nhớ rằng, khi chị cầu nguyện (phát chính niệm), thì hãy mang tôi theo, và tôi sẽ ở ngay đó cạnh chị, cùng cầu nguyện với chị vì công lý và cho tương lai của nước Mỹ!” Tôi thực sự vui vì sự lựa chọn mà mọi người có được sau khi hiểu được chân tướng.

Thỉnh thoảng tôi gặp người Trung Quốc và tôi đưa cho họ những cuốn Cửu bình và cuốn Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản. Họ không hề nghĩ rằng có người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở một thị trấn xa xôi như thế ở nước Mỹ, và họ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi không giống với những gì ĐCSTQ tà ác nói về chúng tôi. Một vài người bọn họ hiểu được chân tướng và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Có rất nhiều điều cảm động xảy ra hàng ngày ở tiệm tóc nhỏ của tôi mà tôi không thể kể hết được. Chồng tôi (là một người Mỹ) đùa rằng: “Đây không phải là một tiệm làm tóc mà là một điểm thông tin Pháp Luân Đại Pháp.” Nhiều lần khi tôi đang cắt tóc, tôi nhìn thấy những khách bộ hành dừng lại để đọc những tờ thông tin kêu gọi kết thúc ĐCSTQ được dán trên cửa sổ của tiệm tôi. Tôi lập tức đưa họ những tờ thông tin và tiếp tục cắt tóc. Người khách hàng lúc ấy nói đùa với tôi rằng: “Chị thật sự là chuyên nghiệp!”

Bất cứ khi nào tôi thấy khách hàng của mình rời đi cầm tài liệu giảng chân tướng trong tay và những bông hoa sen nhỏ, tâm tôi lại tràn đầy sự cảm ân vô hạn đối với Sư phụ!

Tất cả những người mà tôi gặp được trong đời và trong công việc thì đều là người Tây phương. Tôi thường mang theo tất cả các loại tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp. Bất cứ đi đến đâu, tôi đều truyền chân tướng, không kể là tôi đi sắm đồ, đi đổ xăng hay gặp một vị bác sỹ nha khoa ở trên đường.

Có một lần, chồng tôi lái xe quá tốc độ và bị phạt. Chúng tôi phải đến tòa và chúng tôi vào đó, tôi đã đưa cho người phụ trách an ninh một tờ giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp và một tờ “Kết thúc ĐCSTQ.” Khi chúng tôi xong việc ra đi ra, người đàn ông đó đã chào tôi rất thân mật và nói chuyện với tôi khá lâu. Ông ấy nói rằng ông ấy đã nghe đến thông tin này và đã ký thỉnh nguyện trực tuyến rồi. Ông ấy cũng nói rằng vợ của ông nói về việc sẽ học một môn thiền định phương Đông. Khi chúng tôi rời đi, chồng tôi nói đùa với tôi rằng: “Bị thế này không phải là lãng phí thời gian nhỉ!”

Vào ngày sinh nhật Sư phụ năm 2020, khi chúng tôi chia sẻ với các đồng tu trên nền tảng gọi điện thoại, chúng tôi nói rằng chúng tôi cảm ân sự khổ độ từ bi của Sư phụ! Chúng tôi trân quý cơ duyên thần thánh này và hứa sẽ tiếp tục duy trì nhóm học Pháp. Con tạ ơn Sư phụ đã cho con cơ hội tu luyện trong môi trường đặc biệt này.

Ở thời điểm then chốt của lịch sử Chính Pháp vũ trụ này, tôi muốn trân quý từng ngày hơn nữa và tu luyện bản thân vững chắc. Không kể tôi ở đâu, tôi sẽ luôn giữ Đại Pháp trong tâm và không bao giờ quên sứ mệnh của mình. Tôi sẽ giúp nhiều người hơn nữa biết được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp qua công việc của mình.

Trên đây là trải nghiệm tu luyện của tôi trong ba năm vừa qua. Nếu có điều gì không phù hợp, xin hãy từ bi chỉ ra.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/12/421875.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/29/191622.html

Đăng ngày 09-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share