Bài viết của một Đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Úc châu
[MINH HUỆ 02-04-2021] Ngày 18 tháng 2 (mùng 7 Tết), báo cáo tin tức tổng hợp ở Đại Lục của Minh Huệ Net cho thấy, trong 3 ngày liên tục từ mùng 2 đến mùng 4 Tết, bí thư Uỷ Ban Chính trị Pháp luật ở một huyện phía Bắc Trung Quốc, cùng đội trưởng Đội An ninh Nội địa, và 5 cảnh sát đã bắt giữ 5 học viên Pháp Luân Công. Trong vòng 15 ngày từ ngày 18 tháng 2 đến 4 tháng 3, Minh Huệ Net đã 5 lần đưa tin cập nhật về trường hợp bức hại này.
Báo cáo nêu rõ: “Năm nay, vào dịp Tết truyền thống, người của Đội An ninh Nội địa ở huyện này đã gây ra nhiều việc ác. Họ đã giam giữ hình sự bốn học viên, sau đó chuyển họ đến một trại tạm giam. Một người đã bị bức hại đến mức bị ốm nặng, do đó trại giam đã không đồng ý tiếp nhận. Các nhân viên cảnh sát thuộc Độ An ninh Nội địa cũng đe dọa và sách nhiễu một vài học viên. “Họ thậm chí còn thực hiện những hành động xấu xa trong dịp Tết truyền thống. Họ lục soát nhà của các học viên nhiều lần, sau đó tịch thu xe và đồ đạc cá nhân của họ, đồng thời tuyên bố tìm kiếm bằng chứng để có thể định tội các học viên.”
Khi đọc những thông tin này, trong tâm tôi cảm thấy rất nặng nề. Tôi đã tham gia vào nền tảng gọi điện cứu người được hơn ba năm. Trong những năm qua, tôi đã thấy những trường hợp bức hại xảy ra vào dịp Tết, nhưng chưa có vụ nào nghiêm trọng như lần này.
Khi những người dân trên cả nước đang tận hưởng ngày Tết, thì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và những tay sai của nó lại có thể đi bắt bớ các học viên một cách phi pháp trong những ngày đầu năm mới. Những học viên thiện lương này đã bị tước đoạt tự do và niềm vui được đón Tết. Chúng ta cần phải giải cứu các đồng tu và đánh thức lương tâm của những người đang làm việc tại Uỷ ban Chính trị và Pháp Luật, những người đã bị đầu độc sâu sắc và đang bị ĐCSTQ lợi dụng.
Thực hiện hành động: Không bỏ cuộc
Tôi lập tức lên mạng để tìm kiếm thông tin về những người liên quan đến trường hợp bức hại này. Sau đó tôi bắt đầu gọi điện thoại. Những người tham gia vào bức hại là Bí thư Uỷ ban Chính trị và Pháp Luật của huyện, đội trưởng Đội An Ninh Nội địa, và một vài cảnh sát, tổng cộng có bảy người.
Trong số đó, bốn người có 2 số điện thoại, do đó tổng cộng có 11 số điện thoại để gọi. Ngày đầu tiên khi tôi gọi điện, không có ai nhấc máy. Ngày thứ hai, tôi thay đổi cách gọi điện – gọi hai lần mỗi buổi sáng, và lặp lại một như vậy vào buổi chiều, tuy nhiên vẫn không có kết quả.
Tôi không hề thất vọng vì theo kinh nghiệm trước đây của mình, tôi biết rằng những kẻ bức hại trong những vụ bức hại gần đây rất lo lắng, họ sợ rằng hành động xấu xa của họ sẽ bị bại lộ. Do đó, một cách vô thức, họ không muốn nghe những cuộc điện thoại này, đặc biệt khi nhìn thấy số điện thoại từ nước ngoài, họ biết rằng các học viên Pháp Luân Công đang gọi.
Ngày thứ ba, tôi tiếp tục gọi điên với một tâm thái bình hoà, nhưng kết quả không cải thiện. Tối hôm đó, tôi chia sẻ với vợ mình, cũng là đồng tu. Cô ấy nói: “Đây cũng là một cuộc chiến chính tà. Mặc dù ba ngày liền họ không nhấc máy, nhưng những tín tức chấn nhiếp tà ác vẫn liên tục được phát vào tâm trí của họ. Nhất định phải kiên trì. Sư phụ sẽ gia trì cho chúng ta.” Tôi nói: “Đúng vậy. Sư phụ đã nhiều lần giảng Pháp lý liên quan đến phương diện này, ai tới đây cũng đều có lai lịch. Những nhân viên trong ngành công an, kiểm sát, tư pháp đã tham gia vào cuộc bức hại, chỉ có một số ít khăng khăng bám lấy ĐCSTQ, còn lại đa số vẫn có thể được cứu, vì họ vẫn còn chút lương tâm. Những người này cần sự kiên nhẫn và giúp đỡ của chúng ta. Lý do họ quay lưng với chúng ta là vì họ bị các nhân tố tà ác và tà linh cộng sản khống chế.”
Sư phụ đã giảng:
“Nếu chư vi có chính niệm rất mạnh, thì tà ác sẽ bị giải thể. Lực lượng từ bi chân chính có thể giải thể hết thảy nhân tố bất chính…” (Giảng Pháp tại Manhattan [2006], Giảng Pháp các nơi X)
Ngày thứ tư, tôi tiếp tục vững tâm gọi điện, nhưng không có ai nhấc máy. Buổi tối, tôi chia sẻ với vợ. Cô ấy mỉm cười nói: “Ngày mai vẫn tiếp tục. Tiếng chuông reo không ngừng sẽ tiêu trừ các nhân tố tà ác phía sau.” Buổi tối, chúng tôi học Pháp, khi chúng tôi học đến kinh văn “Về xáo động từ một bài viết về phó nguyên thần,” Pháp của Sư phụ giống như một ngọn đèn đã soi sáng tâm của chúng tôi.
Sư phụ giảng:
“Đệ tử Đại Pháp là trong từ bi trong loạn thế loạn Pháp mà cứu chúng sinh, đương nhiên gồm cả các sinh mệnh trong phạm vi của mình. Cứu chúng sinh nhất định sẽ cho chúng sinh cơ hội, có [trường hợp] là cho cơ hội thời gian lâu dài.” (Về xáo động từ một bài viết về phó nguyên thần)
Tôi nhận ra rằng chỉ cần chúng tôi kiên trì, Sư phụ sẽ khiến họ mở lòng để tiếp thu và lắng nghe chúng tôi.
Vào ngày thứ năm, tôi gọi lại 11 số điện thoại này, cuối cùng thì cuộc gọi đến Đội trưởng Đội An ninh Nội địa cũng được bắt máy. Lúc đầu, tôi chào ông ấy, sau đó tôi nói rằng ông ấy rất may mắn khi nhận được cuộc gọi này và đây là cơ duyên giữa chúng tôi. Sau đó, tôi nói: “Đội trưởng, từ ngày mùng 2 đến mùng 4 Tết, anh đã dẫn đội của mình đi bắt năm học viên Pháp Luân Công. Kết quả là anh đã khiến gia đình của họ khổ sở trong dịp Tết. Và những học viên này cũng phải chịu khổ ở trại giam. Huynh đệ của tôi, anh cảm thấy thế nào? Anh đã nghĩ về cảm giác của họ chưa? Trong khi đó, liệu anh và gia đình đã đón Tết một cách vui vẻ?” Đối phương giữ im lặng, bản năng mách bảo với tôi rằng ông ấy đang lắng nghe.
Tôi tiếp tục: “Huynh đệ à, đệ tử Đại Pháp tu luyện bản thân để trở thành những người tốt, điều đó có gì sai trái? Cả thế giới ủng hộ Đại Pháp, chỉ có ĐCSTQ bức hại Đại Pháp, anh có biết điều đó không? Anh nên tránh xa những việc liên quan đến bức hại những người tốt và thiện lương! Anh có thể nói rằng mình không có lựa chọn nào khác, anh được trả tiền để làm nên anh chỉ làm theo mệnh lệnh. Tuy nhiên, điều anh đang thực hiện là một mệnh lệnh bất hợp pháp, đi ngược lại với luật pháp.”
Tôi tiếp tục: “Điều 35 và 36 của Hiến pháp quy định công dân có quyền tự do tín ngưỡng và ngôn luận. Không có luật nào ở Trung Quốc nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là trái luật. Ngược lại, Bộ Công an đã ba lần công bố rằng trong số 14 loại tà giáo không có đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công). Các quyết định của Thường uỷ Đại hội Đại biểu Toàn quốc, và các diễn giải tư pháp của hai cơ quan cấp cao cũng không đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp. Ngay từ đầu, cuộc bức hại Đại Pháp đã trái với Hiến pháp và pháp luật. Vì vậy, trong 21 năm qua, ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công nhưng chưa từng dám đưa ra văn bản chính thức nào.“
“Cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp đã bị Tòa án Quốc tế coi là tội ác chống lại loài người, diệt chủng và tra tấn, đó cũng là những tội ác mà Đức Quốc xã đã gây ra. Vì tội ác của mình, cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã bị truy tố và bị kiện ở hơn 30 quốc gia. Vào ngày 10 tháng 12 năm 2020, là Ngày Nhân quyền Quốc tế, Chính phủ Hoa Kỳ đã tuyên bố lệnh trừng phạt 17 kẻ vi phạm nhân quyền trên toàn thế giới. Trong số đó có cảnh sát Ngô Nguyên hồng thuộc Đồn cảnh sát Ngô Thôn ở quận Tư Minh, thành phố Hạ Môn. ”
“Xin hãy nghĩ kỹ, từ cựu lãnh đạo ĐCSTQ đến một viên cảnh sát phổ thông, tất cả những người đã tham gia cuộc bức hại đều nằm trong danh sách bị tính sổ. Về vấn đề Pháp Luân Đại Pháp, anh không nên tiếp tục hồ đồ nữa. ĐCSTQ đã dùng những tuyên truyền xấu xa để lừa dối anh, và sử dụng các phong trào chính trị để bắt anh phải nghe theo. Nhưng cuối cùng, ĐCSTQ vẫn là mượn tay kẻ khác để giết người. Anh nên biết rằng sự tham gia của ngày hôm nay là bằng chứng phạm tội khi tới ngày đại tính sổ!”
“Thiện ác hữu báo, không ai có thể thoát khỏi nó. Quả báo sẽ không chỉ xảy ra với thủ phạm mà còn có thể ảnh hưởng đến con cháu của họ. Hãy ngừng tham gia vào cuộc bức hại và để lại một lối thoát cho bản thân càng sớm càng tốt. Giờ đây, sau khi ngày càng nhiều cảnh sát biết được chân tướng, họ cố gắng hết sức để đối xử tốt và bảo vệ các học viên. Huynh đệ, sau này, khi phải tuân theo quyết định từ cấp trên, xin hãy nhớ rằng: ‘Trên có chính sách, nhưng ở dưới cũng có đối sách.’”
Ngay sau đó ông ấy nói: “Cảm ơn anh đã nói với tôi những điều này. Tôi hiểu rồi.” Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng nhân tính và lương tâm của ông ấy đã dần dần thức tỉnh. Tôi động viên ông ấy: “Anh là người có lương tâm. Anh chắc chắn biết rõ các chính lý và có thể phân biệt thiện ác. Bức hại Phật Pháp là một tội ác tày trời. Xin đừng bao giờ đi vào con đường hắc đạo này.”
Ông ấy lặng lẽ lắng nghe, vì vậy tôi tiếp tục: “Anh có thấy trong những kẻ tham ô hủ bại, sát nhân phóng hoả, cờ bạc gái gú và những kẻ gian lận hiện nay có ai là học viên Pháp Luân Công không? Trong 21 năm qua, có bao nhiêu học viên đã bị bắt, giam giữ, kết án và tra tấn? Tuy nhiên, có trường hợp nào trên toàn quốc mà các học viên trả thù những người đã bức hại họ không? Không có. Ai mà không có cha mẹ, anh chị em, vợ chồng và con cái? Nếu đó là gia đình của anh, nếu anh thấy họ là người tốt nhưng lại bị ngược đãi và gia đình bị hủy hoại, anh sẽ cảm thấy thế nào? Hãy nghĩ về điều đó!“
Sau đó, tôi nói về vụ Tự thiêu giả được dàn dựng tại Quảng trường Thiên An Môn, tội ác cưỡng bức mổ cướp nội tạng sống từ các học viên, tội ác của ĐCSTQ và sự hỗn loạn trong xã hội. Tôi cũng đề cập đến việc các quan chức cấp cao của ĐCSTQ đưa người thân của họ ra nước ngoài, văn hóa truyền thống của Trung Quốc, và sự khác biệt giữa ĐCSTQ và Trung Quốc. Tôi cũng bảo ông ấy hãy nhanh chóng nói các bạn học cũ, đồng nghiệp và bạn bè của ông tại các cơ quan công an, kiểm sát và tư pháp hãy tránh xa cuộc bức hại. Cuối cùng, khi tôi cố gắng giúp ông ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, ông ấy đã cúp máy.
Sau đó tôi nhận ra ông ấy đã lắng nghe tôi nói trong 15 phút. Khi đặt điện thoại xuống, tôi đã rơm rớm nước mắt, vì cuối cùng ông ấy cũng đã biết được chân tướng. Tôi đã hợp thập tỏ lòng biết ơn những lời dạy của Sư phụ và sự gia trì của Sư phụ.
Bước đột phá tôi thực hiện vào ngày thứ năm đã mang lại kết quả tốt ở bước tiếp theo. Đúng như Sư phụ đã giảng:
“Phật quang phổ chiếu lễ nghĩa viên minh.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Vào ngày thứ sáu, ba cuộc gọi đã có người bắt máy. Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật yên lặng lắng nghe tôi nói trong hơn 10 phút. Dựa vào chức vụ và bản chất công việc của ông ấy, tôi đã giải thích mọi thứ với ông ấy và đề cập đến tất cả các sự kiện cơ bản. Cuối cùng, khi tôi cố gắng giúp ông ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, ông ấy đã cúp máy. Một viên cảnh sát thuộc Đội An ninh Nội địa đã lắng nghe tôi nói trong 42 giây, và một viên cảnh sát khác lắng nghe trong 19 giây.
Vào ngày thứ bảy, tôi lại gọi vào số điện thoại của viên cảnh sát Đội An ninh Nội địa, vốn đã nghe trong 42 giây trong lần gọi trước. Lần này, anh ấy cởi mở hơn và đã lắng nghe tôi nói trong hơn 10 phút.
Tôi nghĩ rằng việc anh ấy nghe được chân tướng là phúc phận của anh ấy. Tôi hy vọng lương tâm của anh ấy sẽ sớm được thức tỉnh để từ nay có thể ngừng bắt bớ người tốt.
Trong vụ việc này tôi đã kiên trì gọi điện suốt 7 ngày, trong số 7 người bức hại, có 4 người nghe điện thoại, trong đó có 3 người lắng nghe chăm chú trong 10 đến 15 phút, trong đó hai người chủ chốt là Bí thư Uỷ ban Chính trị Pháp luật và Đội trưởng Đội An ninh Nội địa.
Qua việc gọi điện thoại lần này, tôi thực sự hiểu được tầm quan trọng của việc kiên trì cứu người với tâm từ bi. Đúng như Sư phụ đã giảng:
“Từ bi năng dung thiên địa xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/2/422856.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/8/191787.html
Đăng ngày 11-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.