Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Úc
[MINH HUỆ 12-02-2021] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong 23 năm. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ Lý Hồng Chí-nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã nhiều lần thoát khỏi bắt giữ và bức hại của cảnh sát một cách thần kỳ.
Tôi cũng bắt đầu giảng chân tướng trực diện trong cửa hàng hoa nhỏ của mình, thiết lập một điểm sản xuất các tài liệu thông tin về Đại Pháp tại nhà, tăng cường nỗ lực phát chính niệm và giải thể tà ác, và để nhiều người hơn biết sự thật.
Giảng chân tướng và giúp mọi người dưới sự bảo hộ của Sư phụ
Vào một mùa Đông, tôi tới một khu dân cư lớn để phát lịch có thông tin giảng chân tướng, nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, và khuyến khích họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ban đầu, tôi đến thăm hết gia đình này đến gia đình khác, và mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Tôi gần như đã tặng hết lịch thì thấy một người đàn ông đi theo tôi, thì thầm với ai đó trong gia đình cuối cùng mà tôi vừa rời đi. Lúc đó, như thể có ai đó kéo tôi đi, trong tiềm thức tôi muốn rời đi sớm nhất có thể.
Tôi bình tĩnh vẫy chào tạm biệt họ. Ngay khi tôi rẽ xuống một con hẻm khác, tôi nhìn một chiếc xe cảnh sát đi tới.
Vài cảnh sát trong xe đang nhìn quanh như thể tìm kiếm ai đó. Tôi nhận ra rằng tôi có lẽ đã bị ai đó báo cảnh sát.
Sư phụ đã bảo vệ tôi và giúp tôi nhanh chóng thoát khỏi tình huống nguy hiểm đó. Một lần khác chị gái tôi và tôi tới một công ty khoáng sản để giảng chân tướng và phát đĩa DVD về Pháp Luân Đại Pháp.
Cảnh sát đến ngay sau khi chúng tôi lái xe đi. Nhiều lần xảy ra tình huống như vậy, và dưới sự bảo hộ của Sư phụ, không có nguy hiểm nào.
Vào buổi trưa ngày 1 tháng 8 năm 2014, chị gái tôi và tôi đã tới một cộng đồng cách xa nhà tôi để phát tài liệu. Chị ấy và tôi phát tài liệu ở những tòa nhà khác nhau.
Tôi đi tìm chị ấy sau khi phát xong một tòa nhà, và lúc đó, tôi thấy nhiều người đang tụ tập xung quanh và các cảnh sát ở giữa.
Tôi nhận ra rằng có lẽ có chuyện gì đó đã xảy ra với chị tôi. Lúc đó, còn hơn 20 đĩa Cửu Bình và một số tài liệu giảng chân tướng trong túi tôi.
Tôi đi nhanh tới hành lang tòa nhà bên cạnh và phát các đĩa cho từng tầng. Sau đó tôi đi thang máy xuống và ra ngoài một cách tự nhiên và đi ra cổng của khu dân cư.
Một lúc sau, tôi nghe thấy một cảnh sát chạy ra khỏi tòa nhà la lớn: “Nhìn xem, đây là những đĩa CD mới được phát. Tôi nghe có người nói rằng họ có hai người.”
Sau đó một cảnh sát lái xe máy theo sau tôi. Tôi cảm thấy chân mình mềm như bún lúc đó, nhưng tôi muốn đứng vững.
Lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong đầu tôi:
“Một cái bất động sẽ ức chế vạn động!” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc)
Đúng lúc đó, người cảnh sát nọ quay lưng bỏ đi. Nghe tiếng xe máy xa dần, tôi nghĩ thật tốt nếu có một chiếc taxi quanh đó.
Ngay lúc đó, một chiếc taxi chầm chập đi tới sau lưng tôi; Sư phụ đã an bài để chiếc xe taxi đón tôi! Tôi trở về nhà an toàn và tôi quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ và hướng nội.
Tôi nhận ra rằng những quan niệm con người của tôi đã gây ra một việc lớn như vậy ngày hôm đó. Tôi cũng xin Sư phụ cứu chị gái tôi và cho tôi chính niệm để yêu cầu thả chị.
Vì cộng đồng đó có camera giám sát, tôi đã thay quần áo và tới phòng an ninh dân cư. Họ nói rằng chị gái tôi không ở đó, và chị ấy có lẽ là ở đồn cảnh sát.
Hai học viên khác và tôi lên kế hoạch lên mạng để phơi bày những gì đã xảy ra với chị tôi thì chị ấy gọi cho tôi và nói rằng chị đã được thả ra. Chị gặp một người quen tại đồn cảnh sát và người này đã thông báo cho gia đình chị.
Vì vậy người thân của chị đã đến đón chị về. Tất cả là nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ!
Giảng chân tướng trực diện tại cửa hàng hoa
Một ngày mùa Hè năm 2007, có hai người đàn ông bước vào cửa hàng hoa của tôi để mua lẵng hoa. Ngày hôm đó tôi rất bận rộn bởi vì cửa hàng của tôi là một cửa hàng nằm trong một cửa hàng.
Bên ngoài cửa hàng hoa là một cửa hàng kinh doanh điện thoại di động mà tôi có một phần vốn trong đó. Vì tôi bận, nên hai người đàn ông bắt đầu giúp tôi bó hoa.
Họ nói: “Không sao, chị có thể làm việc khác, chúng tôi có thể tự mình bó hoa.” Tôi nghĩ họ rất tốt bụng và muốn nói chân tướng với họ và cho họ cơ hội biết về Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi giảng chân tướng cho họ trong khi làm lẵng hoa. Họ chân thành cảm ơn và thoái ĐCSTQ.
Đó là lần đầu tiên tôi dám thể hiện danh tính của mình tại cửa hàng, giảng chân tướng và thuyết phục khách hàng làm tam thoái. Sau khi tiễn họ đi và quay trở lại cửa hàng, một cảnh tượng cảm động xuất hiện trước mắt tôi.
Nhiều Pháp Luân trong suốt đang quay trong không trung, thật kỳ diệu và tuyệt vời. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi giảng chân tướng ở đây để giúp mọi người.
Kể từ đó, tôi bắt đầu giảng chân tướng trong cửa hàng và thuyết phục khách hàng làm tam thoái. Trong 10 năm, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, không ai báo tôi cho cảnh sát.
Tôi rất biết ơn Sư phụ vì sự bảo hộ từ bi của Ngài. Đôi khi cảnh sát đến cửa hàng của tôi, và tôi như một bên thứ ba, đã giúp họ làm tam thoái và liên tục nói với họ: “Đừng bắt các học viên Pháp Luân Đại Pháp, và bạn sẽ được ban phước.”
Sau khi tôi hoàn toàn buông bỏ tâm sợ hãi, việc kinh doanh trong cửa hàng ngày càng tốt hơn. Tôi thu xếp các hoạt động trong cửa hàng mỗi ngày như sau: Sau khi đến cửa hàng vào buổi sáng, tôi luyện bốn bài công pháp đầu tiên, và sau đó bắt đầu học Pháp.
Tại quầy, có một đầu đọc đĩa DVD để xem đĩa giảng chân tướng, cuốn giới thiệu cửu bình, đĩa chương trình biểu diễn nghệ thuật Shen Yun, v.v…
Các khách hàng đã có cơ hội để biết sự thật. Khi tôi bán hoa cho khách, tôi đã giảng chân tướng và làm tam thoái cho họ và đưa đĩa DVD để họ xem.
Tôi coi mỗi khách hàng khi đến với tôi là để làm tam thoái. Tôi cảm thấy sâu sắc rằng mọi điều này đều là an bài của Sư phụ và là để tôi cứu người.
Mỗi đệ tử Đại Pháp gánh vác trách nhiệm cứa người. Cửa hàng nhỏ của tôi là một cửa hàng bên trong một cửa hàng như tôi đã đề cập, không thể tránh khỏi là có đủ mọi loại âm nhạc làm phiền tôi.
Tôi nghĩ đến việc nói với những người khác vặn nhỏ âm lượng nhiều lần. Tuy nhiên, cuối cùng tôi nhận ra là suy nghĩ của mình là không đúng.
Tôi tự hỏi: “Tại sao mình lại bị can nhiễu như vậy? Làm sao mình có thể yêu cầu như thế với người khác?
Sư phụ đã giảng:
“Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ Tư-Chuyển Pháp Luân)
Tôi hướng nội và thấy tâm mình không thuần tịnh. Vì vậy tôi quyết định biến việc xấu thành việc tốt.
Một số tiếng ồn tạo điều kiện thuận lợi để tôi giảng chân tướng vì những người bên ngoài không thể nghe thấy tôi nói với khách hàng. Khi tôi giảng chân tướng, tôi nói một cách tự tin, khiến người nghe thấy thuyết phục, không nghi ngờ và e ngại.
Do đó, họ sẵn sàng làm tam thoái. Vào ngày lễ Valentine một năm nọ, hơn 40 người đã làm tam thoái tại cửa hàng trong thời gian hai ngày.
Cửa hàng này thực sự là nơi để tôi giúp mọi người thoát khỏi ĐCSTQ tà ác. Khi tôi nghĩ đến điều này, thỉnh thoảng tôi cảm thấy rất xúc động.
Một buổi tối nọ, con gái tôi và tôi đã phát xong tài liệu giảng chân tướng và về nhà. Chúng tôi gặp hai người đàn ông dường như từ nơi khác đến và đang vội vã trên đường.
Tôi đưa họ hai cuốn tài liệu. Thấy họ đang vội, tôi không nói với họ về tam thoái.
Vừa đi được hơn 10 mét, họ đột nhiên gọi tôi từ phía sau: “Chị có thể làm tam thoái cho chúng tôi không?” Hóa ra là họ muốn làm tam thoái từ lâu, tuy nhiên, họ vẫn chưa gặp được học viên Pháp Luân Đại Pháp nào.
Một người họ nói rằng anh ấy là trưởng thôn, và cả hai họ đều lên án ĐCSQT tà ác đã làm điều xấu, và cả hai đều dùng tên thật để tam thoái.
Sư phụ khích lệ tôi phát chính niệm thường xuyên hơn
Vào ngày 9 tháng 1 năm 2009, tôi thiết lập một điểm sản xuất tài liệu. Với sự hỗ trợ kỹ thuật của các học viên khác, tôi đã mua một máy in và một máy tính, tải về và in các thông tin giảng chân tướng từ trang Minh Huệ và cung cấp tài liệu cho nhiều học viên địa phương để phân phát.
Các học viên khác muốn trả tiền làm tài liệu giảng chân tướng cho tôi, nhưng tôi nói với họ rằng tôi sẽ không lấy. Các học viên thường đến chỗ tôi để lấy tài liệu.
Một lần có một học viên bị báo cảnh sát và bị bắt trong khi phát tài liệu. Con trai của bà ấy đến cửa hàng của tôi và bảo tôi rằng mẹ cậu ấy đã bị bắt và khuyên tôi nên chuyển máy in tới một nơi an toàn.
Lúc đầu tôi có chút hoảng sợ, nhưng rồi nhanh chóng phân phát hết số tài liệu còn lại. Sau khi gia đình tôi biết chuyện, họ muốn đưa thiết bị tới một nơi khác.
Tôi đã không đồng ý. Họ sợ có rắc rối và đã chuyển thiết bị tới nơi khác khi tôi không có nhà.
Tôi bắt đầu phát chính niệm thời gian dài để giải thể bức hại của tà ác. Người học viên bị bắt đã bị giam giữ trong hơn nửa năm nhưng không tiết lộ nơi cung cấp tài liệu giảng chân tướng.
Năm 2011, một ngày nọ khi tôi đang phát chính niệm, một tượng Kim Phật cao lớn với tư thế đơn thủ lập chưởng từ xa tiến lại phía tôi và dừng lại cách tôi khoảng 2 mét.
Tượng Phật lấp lánh ánh vàng. Tôi được bao bọc bởi một trường năng lượng lớn, và cơ thể tôi rất thoải mái.
Tôi biết đó là Pháp thân của Sư phụ. Tôi hào hứng nhận được sự gia trì của Sư phụ.
Sau đó, tôi nhận ra rằng trong cuộc bức hại lúc đó, rất cần có chính niệm mạnh để làm tốt ba việc và mọi thứ đều được Sư phụ chăm nom.
Kể từ đó, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân phát chính niệm mỗi giờ trong cửa hàng để làm sạch trường không gian của bản thân và can nhiễu của tà ác.
Hai đứa cháu đắc Pháp
Tháng 8 năm 2015, tôi bị cảnh sát sách nhiễu bời vì tôi đã sử dụng tên thật để kiện cựu Tổng bí thư ĐCSTQ Giang Trạch Dân, thủ phạm cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Dường như sự việc đã được an bài khi tôi chuyển ra nước ngoài vào tháng 1 năm 2017.
Vào đêm ngày 1 tháng 9 năm đó, bốn cảnh sát đã đột nhập vào nhà tôi để bắt tôi. Người nhà tôi đã nói với họ: “Các anh đã chậm rồi, bà ấy đã rời đi.”
Trước khi tôi ra nước ngoài, con gái tôi vừa sinh cháu thứ hai. Hai đứa cháu của tôi cách nhau một tuổi, và đứa lớn là con trai.
Tôi biết rằng chúng đều đến gia đình tôi để đắc Pháp, nhưng tôi không có bên cạnh chúng. Tôi đã luôn mong muốn giúp hai đứa trẻ đó đắc Pháp.
Sư phụ biết mọi việc, và giấc mơ của tôi đã thành hiện thực vào năm 2020. Con gái tôi cuối cùng đã tới Úc thăm tôi cùng hai đứa trẻ.
Trong ba tháng chúng ở thăm tôi, tôi đã dạy các cháu luyện công và học Pháp. Chúng cúi lạy Sư phụ mỗi ngày và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Phần kết
Một ngày nọ, tôi có một giấc mơ mà tôi sẽ không bao giờ quên. Trong mơ, tôi là một bé gái 5 hoặc 6 tuổi.
Sư phụ cho phép tôi lên thiên đường. Ở phía Tây Bắc, xuất hiện một tòa lâu đài lớn lấp lánh ánh bạc, uy nghiêm và thần thánh.
Sư phụ nói với tôi bằng truyền cảm âm thanh: “Hãy trở về, đó là nhà của con.”
Giọng nói rền vang và từ bi vang vọng khắp bầu trời. Tôi không biết cảm ơn Sư phụ như thế nào, vì vậy tôi rời khỏi tay của Sư phụ và tới thẳng nhà của mình.
Tòa lâu đài trong một khoảnh khắc gần sát với tôi, và lúc sau lại cách xa, trở thành một ngôi sao. Tôi nghĩ: “Khi nào mình sẽ có thể trở về nhà?”
Giấc mơ này luôn là nguồn động lực cho tôi tu tốt bản thân và làm tốt ba việc để trở về ngôi nhà thực sự của mình. Bất cứ khi nào tôi nghĩ đến giấc mơ này, tôi sẽ khóc và biết ơn sự từ bi và ơn cứu độ của Sư phụ.
Mục đích viết bài này là để chứng thực Đại Pháp và bày tỏ lòng biết ơn vô hạn của tôi đối với Sư phụ. Đồng thời, tôi hy vọng rằng thông qua việc viết bài chia sẻ kinh nghiệm này, tôi có thể trở lại với trạng thái tu luyện ban đầu của mình.
Không cách nào để tôi có thể báo đáp ân Sư. Tôi chỉ có thể nỗ lực tinh tấn để trợ Sư chính Pháp!
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/12/420461.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/11/191821.html
Đăng ngày 10-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.