Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Nga

[MINH HUỆ 25-03-2021] Khi lần đầu nhận được cuốn sách Tinh Tấn Yếu Chỉ và đọc mục “Giàu mà có đức” vào năm 2009, tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi ngưỡng mộ tác giả vì tôi cảm thấy ông có trí huệ tuyệt vời. Từ sâu trong tâm, tôi tự nhủ: “Đây là điều mình đang tìm kiếm!”

Tôi đã rất xúc động! Tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế trước đây. Tôi quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Có lẽ là cơ duyên của tôi với Đại Pháp đã mở khóa những ký ức sâu thẳm nhất của tôi. 10 năm đã trôi qua và những kỷ niệm tuyệt vời khi tôi mới bắt đầu tu luyện vẫn còn như mới trong tâm trí tôi.

Trải nghiệm tuyệt vời sau khi bắt đầu tu luyện

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi chuyển đến ký túc xá trường đại học. Trong khi xem video các bài giảng của Sư phụ, tôi cảm thấy thân thể mình chìm vào trạng thái tĩnh lặng. Tôi đã trải nghiệm những gì Sư phụ giảng trong Bài giảng thứ hai của Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ giảng:

“Trong khi tôi đang giảng về thiên mục, trên trán của mỗi người chúng ta đều có cảm giác căng lên, thịt tụ lại, tụ lại xoáy vào trong.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Đây chính xác là cảm giác ở trán của tôi.

Nhiều người đã luyện công khi tôi bắt đầu tham dự điểm luyện công tập thể tại một công viên cạnh ký túc xá đại học. Khi tôi nhắm mắt trong lúc luyện bài công pháp thứ hai, tôi thấy những bông hoa màu đỏ liên tục nở ra. Đúng như Sư phụ đã giảng:

“Tu luyện một thời gian, họ phát hiện rằng trước trán lần lần sáng lên, sáng dần lên thành màu đỏ. Đến lúc này thì nó như hoa nở; nó tương tự như trong điện ảnh, trên TV: nụ hoa nháy mắt một cái là khai nở; sẽ xuất hiện cảnh ấy. Màu hồng này ban đầu là bình phẳng, sau đó ở giữa chuyển sang dạng ống, [từ đó] không ngừng nở, không ngừng nở.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi nở một thời gian, nó lại tối trở lại. Tôi biết Sư phụ chỉ hé mở một chút cho tôi thấy.

Một buổi chiều, khi đang nghỉ ngơi trên giường, tôi mơ thấy những vòng tròn đang quay về phía tôi. Khi các vòng tròn đến gần hơn, tôi thức dậy và nhận ra rằng thực ra đó là Pháp Luân! Màu sắc của Pháp Luân không sáng và rõ như Sư phụ đề cập trong Chuyển Pháp Luân. Tôi ngộ ra rằng đó là vì tôi mới bắt đầu tu luyện.

Khi mở mắt và ngồi dậy, tôi nhận ra có một chùm sáng từ giữa hai mắt. Có một cái rương gỗ băng ngang căn phòng và chùm ánh sáng, to bằng đồng xu, chiếu vào nó. Khi tôi cử động đầu, chùm sáng cũng di chuyển theo. Sự việc này kéo dài trong khoảng một phút sau đó nó từ từ biến mất.

Sự cố tại công viên

Một ngày nọ, tôi ngồi đả tọa tại một điểm luyện công nằm trong công viên bách thảo. Bầu không khí bình yên tĩnh lặng đột nhiên bị tiếng chó sủa làm gián đoạn. Con chó bứt đứt dây xích và bắt đầu chạy lung tung. Công viên chật kín người và họ đều chạy trốn.

Tôi không bị dao động và vẫn nhắm mắt. Tiếng chó sủa ngày càng gần hơn cho đến khi tôi có thể cảm thấy hơi thở nặng nề của nó phả vào mặt mình. Con chó ở ngay bên cạnh tôi và ngừng sủa. Nó lặng lẽ đứng cạnh tôi cho đến khi chủ nhân của nó gọi nó lại.

Khi nhạc luyện công kết thúc, tôi nhận ra rằng mình là người duy nhất kiên trì luyện công cho đến phút cuối. Tôi vẫn còn khá lo lắng vì tôi mới bắt đầu luyện công nhưng tôi đã quyết tâm nhắm mắt trong suốt thời gian luyện. Bằng quyết tâm của mình, tôi đã vượt qua khảo nghiệm.

Sư phụ giảng:

“Có câu rằng: ‘Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh’. Ý tứ là đối với người tu luyện chính Pháp mà nói, năng lượng mà họ mang theo rất là lớn, ở những chỗ họ đi qua, trong phạm vi mà năng lượng của họ che phủ, thì có thể chỉnh lại cho chính tất cả những trạng thái bất thường, khiến cho biến thành trạng thái bình thường” (‘Khí’ và ‘công’, Pháp Luân Công)

Tiền duyên

Tôi rất hào hứng khi lần đầu tham gia nhóm học Pháp ở địa phương. Khi bước vào phòng, chỉ có một người ở đó nhưng chúng tôi chưa gặp nhau bao giờ. Tôi chỉ gật đầu và mỉm cười khi anh ấy đặt câu hỏi cho tôi.

Vị học viên này đã giúp tôi rất nhiều trong những năm đầu tu luyện, anh ấy và tôi đọc các bài giảng mỗi tối. Tôi đã có một giấc mơ sống động: Tôi trùm một chiếc chăn dày và đi cạnh học viên này. Anh ấy đi trước và giục tôi bước nhanh hơn. Tôi toát mồ hôi và phải lấy hết sức để bám theo anh ấy và tiếp tục bước đi. Khi tỉnh dậy, tôi ngộ ra rằng “cái chăn” có nghĩa là tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước con người mà tôi chưa bỏ được. Tôi bắt đầu tu luyện tương đối muộn và vị học viên này đã giúp tôi tinh tấn hơn bằng cách thúc giục tôi tiếp tục tiến về phía trước.

Người học viên này đã trở thành chồng tôi và chúng tôi tiếp tục giúp đỡ nhau trên con đường tu luyện. Hôn nhân là do trời định và hôn nhân của các học viên là do Sư phụ ban cho. Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta không được giống như người thường – chúng ta cần phải đi con đường hôn nhân chân chính nhất.

Chồng tôi và tôi không cần hẹn hò kể từ khi chúng tôi biết nhau trong nhiều năm. Khi anh ấy đề xuất việc kết hôn, chúng tôi cùng đồng ý và tiến hành vào tháng sau đó. Chúng tôi đang ngồi trên ghế đá ở công viên thì tôi nhìn thấy một đám mây ngũ sắc trên bầu trời cùng một chùm sáng vàng ở giữa. Tôi lập tức hợp thập để bày tỏ kính trọng. Đám mây vẫn còn trên bầu trời trong vài phút trước khi từ từ biến mất. Chúng tôi là những người duy nhất chú ý đến đám mây và chúng tôi nghĩ rằng có lẽ chính là sinh mệnh tầng thứ cao hơn đang chúc mừng cho cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Vào ngày kết hôn, chúng tôi đã cúi đầu trước Pháp tượng của Sư phụ. Tôi biết Sư phụ đã an bài để chúng tôi giúp đỡ và khích lệ nhau trên con đường tu luyện để chúng tôi có thể tinh tấn hơn. Chúng ta không nên sống như một cặp vợ chồng bình thường. Chúng tôi không chỉ là vợ chồng mà còn là hai học viên Đại Pháp.

Vượt quan trả nghiệp

Ngay khi thức dậy vào một buổi sáng, tôi nhận thấy da mình nổi đầy mụn đỏ. Nó dai dẳng trong nhiều ngày, lan từ bắp đùi đến khắp cơ thể. Nó trông thật kinh khủng và tôi nghĩ mình bị dị ứng với thứ gì đó. Tôi từ chối dùng bất kỳ loại thuốc nào và chịu đựng cơn đau, điều này thực sự rất kinh khủng. Các vết sưng rất ngứa và tôi biết mình không được gãi nếu không chúng sẽ chảy máu và thậm chí còn đau hơn. Tôi biết đây là một khảo nghiệm đối với mình.

Sau khi chịu đựng cơn đau trong vài ngày, chồng tôi tìm thấy những con rệp đỏ trên tường. Chúng là nguyên nhân gây ra tất cả những mụn đỏ trên da của tôi. Dù ngủ chung giường nhưng chồng tôi chỉ bị một vài vết cắn. Có vẻ như những con rệp chỉ đang tấn công tôi. Thật kinh hãi khi nhìn thấy rất nhiều vết rệp cắn trên cơ thể tôi, trong khi chồng tôi hầu như không có.

Tôi cố gắng bình tâm và đả tọa. Tôi thực sự khó ngủ với cơ thể phủ đầy những vết cắn đỏ đau đớn. Khi ngọn đèn ngủ đang le lói trong màn đêm tĩnh mịch thì đột nhiên một luồng gió mạnh thổi vào phòng khiến cửa sổ kêu cót két. Âm thanh khiến tôi nổi da gà và sợ hãi. Tôi biết có điều gì đó đang cố gắng tấn công tôi. Tôi kìm nén nỗi sợ và bắt đầu đọc thuộc lòng các bài giảng của Sư phụ. Sâu trong tâm tôi, tôi biết mình phải vượt qua khổ nạn này. Chồng tôi đột nhiên tỉnh dậy và tôi nói với anh ấy có thứ gì đó ở đây là vì tôi. Anh lập tức hiểu ra và bắt đầu phát chính niệm. Mọi thứ trở lại bình thường sau vài phút.

Không lâu sau, chồng tôi có một giấc mơ sống động: Một nhóm người trông có vẻ xấu xa đang gọi tên tôi và nói rằng họ đến để đòi nợ. Chồng tôi chặn cửa không cho họ vào. Chồng tôi nói với họ rằng tôi không có ở trong phòng. Sau khi anh ấy kể cho tôi nghe về giấc mơ của anh, tôi hiểu rằng khổ nạn này là để tôi trả những món nợ mà tôi đã nợ từ tiền kiếp. Những món nợ mà tôi mắc phải cần được trả bằng “máu” và thống khổ. Do đó, những con rệp ở đó để đòi món nợ mà tôi đã nợ chúng.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện chân chính không hề dễ dàng như chư vị tưởng tượng đâu; [hễ] chư vị muốn tu luyện, thì chư vị [liền] tu luyện lên được sao? Nếu chư vị tu luyện một cách chân chính, thì lập tức gặp [những chuyện] nguy hiểm đến sinh mệnh, lập tức vấp phải vấn đề này. Có rất nhiều khí công sư không dám truyền công đưa con người lên cao tầng. Tại sao? Chính là [vì] họ không làm được điều này, họ không bảo hộ chư vị được.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tu luyện trong quá khứ nói về “thiếu một mạng trả một mạng”. Nếu không tu luyện, ai biết được tôi sẽ phải trả nợ bao nhiêu kiếp cho tất cả những sinh mệnh mà tôi đã giết hay hãm hại. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã gánh chịu phần lớn nghiệp lực cho mình và cho phép tôi vượt qua khổ nạn này và tiêu nghiệp của mình.

Kinh nghiệm tu luyện của tôi

Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi bị phụ thể can nhiễu. Một buổi tối, tôi bị tiếng mèo kêu ở tầng dưới đánh thức. Nó không giống những con mèo bình thường, thay vào đó là âm thanh ghê rợn và đáng sợ.

Tôi đã có một giấc mơ sống động: Một con mèo làm cử chỉ đe dọa tôi. Nó đang chờ cơ hội để làm hại tôi. Tôi tóm lấy nó nhưng nó đã bỏ chạy. Sau khi nó rời đi, tôi nhìn thấy nửa dưới của một sinh mệnh và một cánh tay đang nâng lên nhẹ nhàng. Tôi nhận ra rằng sinh mệnh này đang điều khiển con mèo để làm hại tôi. Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra rằng đây có thể là an bài của cựu thế lực. Ngày nay, người mẫu bắt buộc phải đi “catwalks” và các nữ diễn viên phải “trang điểm mắt mèo.” Không phải tất cả những động vật này đang can nhiễu con người sao? Tôi thấy “quỷ sắc dục” cũng là một loại mèo.

Tôi cũng có một số trải nghiệm hay. Trong những ngày đông giá rét và thực phẩm khan hiếm, tôi lấy một ít bánh mì thừa cho chim sẻ ăn. Tôi cảm thấy tiếng hót của chim sẻ đang cảm ơn mình.

Tôi từng dạy một cậu bé có nuôi một con mèo, một con chó và một con rắn. Con chó sẽ vẫy đuôi nhiệt tình và dụi thân thể nó dọc theo người bạn bất cứ khi nào có ai đến nhà cậu bé. Một lần tôi nhận thấy nó trông có vẻ mệt mỏi. Tôi thầm bảo con chó hãy nằm xuống một lúc và nghỉ ngơi. Gần như ngay lập tức, con chó ngừng vẫy đuôi và nằm xuống. Tôi mỉm cười khi con chó bình tĩnh lại.

Một ngày hè, chúng tôi đang luyện bài công pháp thứ hai tại một công viên. Tôi nhận thấy một con chim đang bay quanh chúng tôi. Lúc đầu, tôi không chú ý đến nó. Nó tiếp tục bay xung quanh chúng tôi và hót líu lo vì vậy tôi quyết định lắng nghe những gì nó đang nói. Con chim tiếp tục nói: “Đại Pháp hảo! Đại Pháp hảo!” trong 15 phút trước khi bay đi.

Lời kết

Chúng tôi đi ngang qua sông Volga để tham dự một hoạt động Pháp Luân Đại Pháp ở một thành phố khác. Nhìn những con sóng sau khi ra khỏi xe, tôi hỏi chồng: “Sóng có phải cũng là sinh mệnh không?” Chồng tôi nói với tôi rằng chúng cũng có sinh mệnh.

Vào lúc đó tôi tràn đầy thiện niệm và nói với dòng sông: “Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Nếu các bạn có thể nghe thấy tôi, xin hãy vẫy chào!” Ngay lúc đó, chồng tôi nhìn thấy những cơn sóng lớn từ giữa sông bất ngờ nổi lên và lao thẳng vào chúng tôi. Khi thấy sóng tiến gần hơn, tôi bảo nó dừng lại vì chúng tôi không muốn bị ướt. Tôi vừa nói xong thì cơn sóng chậm dần lại. Tôi chắp tay hợp thập.

Vạn vật đều có linh. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra rằng những gì mắt thường cảm nhận được không phải là tất cả và mọi thứ xung quanh chúng ta vẫn còn ẩn chứa nhiều điều bí ẩn.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/25/421641.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/4/191714.html

Đăng ngày 25-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share