Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-02-2021] Tôi bắt đầu tu luyện vào năm 1996 và chồng tôi tham gia cùng tôi hai năm sau đó. Hành trình tu luyện của tôi đã được Sư phụ Lý từ bi dẫn dắt.
Tịnh hóa thân thể
Trước khi bước sang tuổi 30 tôi đã chịu đựng nhiều căn bệnh, gồm viêm khớp dạng thấp, bệnh tim, viêm dạ dày, đau đa khớp và nhiều bệnh khác nữa. Hàng tháng chúng tôi tiêu gần hết tiền lương của chồng tôi vào thuốc men, nhưng tôi vẫn đau ốm. Sau đó, vào tháng 11 năm 1996, tôi đã nôn ra máu nhưng không có tiền đi khám bệnh. Tôi cầu trời cho mình được chết-để không còn có thể là gánh nặng cho gia đình nữa.
Một bác sỹ đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. “Đó là một công pháp Phật gia,” ông nói. “Nhiều người đang tu luyện môn này. Nó có thể tốt cho chị đấy.” Từ “công pháp Phật gia” đã chạm đến tâm tôi. Tôi đồng ý đến thử môn tu luyện này, hy vọng nó sẽ giúp tôi giảm gánh nặng tài chính, đặc biệt là bởi vì công pháp này được dạy miễn phí. Bác sỹ nói với tôi rằng băng giảng Pháp của Sư phụ sẽ được chiếu trong một phòng hội thảo của bệnh viện chiều hôm đó, và ông ấy đề nghị tôi tham dự.
Căn phòng chật kín người. Khi tôi thấy Sư phụ trên màn hình, tôi cảm thấy một luồng nhiệt thông thấu toàn thân. Tôi đã xúc động rơi lệ, vì tôi đã nhìn thấy tia hy vọng rồi. Tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân vào ngày hôm sau. Đọc sách của Sư phụ là cách để tôi quyết tâm chiểu theo lời giảng của Ngài và sống theo tiêu chuẩn cao hơn của Đại Pháp. Sau khi tham dự khóa học 9 ngày, tôi đã tham gia luyện công tập thể vào ngày thứ 10. Trong vòng một tháng, tôi đã khỏi hết mọi bệnh tật và cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Đã 24 năm qua rồi.
Chồng tôi đã chứng kiến uy lực của Đại Pháp, vì vậy anh ấy bắt đầu tu luyện vào năm 1998. Anh ấy cũng khỏi hết các căn bệnh của mình như huyết áp thấp và varocp. Chúng tôi đã chứng kiến uy lực kỳ diệu của Sư phụ và Đại Pháp. Sự cảm kích của chúng tôi không thể diễn tả bằng lời. Chúng tôi biết để cảm tạ Sư phụ chúng tôi phải chiểu theo lời giảng của Ngài và làm tốt ba việc.
Tôn kính và tín Sư tín Pháp
Sư phụ đã giảng cho chúng ta:
Các đệ tử Đại Pháp cần phải đi cho tốt con đường của bản thân mình, hoàn thành tốt ba việc; nhất định phải học Pháp tốt, đối đãi nghiêm chỉnh việc học Pháp […] Vì Pháp là cơ sở, là căn bản của đệ tử Đại Pháp, là bảo đảm cho hết thảy, là thông lộ từ con người trở thành Thần (Gửi Pháp hội Úc-Tinh tấn Yếu chỉ III)
Chúng tôi làm theo lời dạy của Sư phụ, đó là luyện công và học Pháp mỗi buổi sáng. Tôi thường ngồi song bàn học Pháp. Cuốn Chuyển Pháp Luân của tôi đã bị cảnh sát tịch thu. Sau khi được thả khỏi trại cưỡng bức lao động vào năm 2004, tôi bắt đầu chép Chuyển Pháp Luân để học. Bản ghi chép của tôi trông ngay ngắn và trông như thể là bản in chính thức. Nhiều học viên đã khen ngợi nó. Tôi đã chép sách hơn 10 lần trong những năm qua. Tôi đã đưa một số bản cho những học viên không có sách. Chồng tôi cũng chép cuốn sách ba lần.
Năm 2005, tôi cảm thấy tu luyện của mình đã bị tắc lại tại một tầng thứ suốt một thời gian dài, vì vậy tôi đã quyết định học thuộc Pháp. Lần đầu tiên tôi mất 9 tháng, sau đó tôi đã học nhanh hơn. Bây giờ tôi tham gia học Pháp nhóm. Mỗi ngày chúng tôi đọc hai bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân. Sau khi học Pháp nhóm, tôi học thuộc một bài giảng. Tôi cũng định kỳ đọc các kinh văn mới. Tôi đã thuộc gần hết các bài thơ trong Hồng Ngâm I-IV, và một số kinh văn trong các cuốn sách khác.
Kể từ khi nhạc luyện công mới được đăng tải, tôi và chồng tôi đã thức dậy lúc 3 giờ sáng hàng ngày để luyện công. Bây giờ tôi cảm thấy thân thể mình được bao bọc bởi trường năng lượng, và các dòng năng lượng ấy đang xoay chuyển đang tuần hoàn. Chồng tôi hiện 72 tuổi và rất khỏe mạnh. Ông ấy chỉ mới về hưu vài năm trước.
Sư phụ hóa giải ma nạn
“Nợ thì phải hoàn [trả]; do vậy trên đường tu luyện có thể phải gặp một số điều nguy hiểm. Nhưng khi gặp những sự việc loại này, chư vị sẽ không sợ hãi, cũng không để cho chư vị thật sự gặp nguy hiểm.” (Bài giảng thứ ba-Chuyển Pháp Luân)
Khi đang đạp xe, tôi đã bị một chiếc xe máy đâm vào. Sau khi tôi ngồi dậy, tôi thấy mình không thể cử động cánh tay trái. Xương đã bị gãy. Người tài xế muốn đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nói với ông ấy rằng tôi tu luyện “Chân-Thiện-Nhẫn.” Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi luôn nghĩ cho người khác trước. Tôi nói với ông ấy: “Đừng lo về điều đó. Tôi không cần phải đi bệnh viện đâu.”
Ông ấy cố đưa tiền cho tôi, nhưng tôi đã từ chối. Ông ấy thực sự cảm động và đã khóc. Chiếc xe đạp của tôi bị gãy, nhưng tôi không yêu cầu ông ấy bồi thường. Sau khi về nhà tôi bắt đầu học Pháp, luyện công, và trong vòng 9 ngày cánh tay tôi đã ổn lại.
Một lần khác, vài học viên và tôi giảng chân tướng về Đại Pháp. Một học viên bị ngã và bất tỉnh. Lúc đó trời đang mưa. Anh ấy nằm trên con đường ướt nhẹp và tai anh ấy bị chảy máu. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Chúng tôi đã mang anh ấy về nhà, chăm sóc anh ấy và phát chính niệm. Chúng tôi có tín tâm mạnh mẽ vào Sư phụ và Pháp. Chính niệm của chúng tôi đã giải thể tà ác. Anh ấy đã bình phục trong 10 ngày, và đã có thể ra ngoài giảng chân tướng cùng chúng tôi.
Chồng tôi cũng gặp hai vụ tai nạn xe cộ. Một chiếc xe máy đã lao vào ông ấy khi ông đang ở trước đèn giao thông vào năm 2015. Ngay trước vụ va chạm, ông ấy hô lên “Sư phụ, xin cứu con.” Chiếc xe đạp của ông ấy bị gãy, nhưng ông ấy vẫn ổn. Ông ấy đã tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho người điều khiển xe máy, và giúp anh ta thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Sau đó ông ấy bị một chiếc xe tải đâm vào khi đang đạp xe vào mùa Hè năm 2017. Lần nữa, ông ấy hô lên “Sư phụ, xin cứu con.” Ông ấy ngồi dậy và thấy chỉ bị xước chân. Chúng tôi biết rằng chúng tôi không thể tu luyện khi không có sự bảo hộ của Sư phụ.
Giảng chân tướng
Lần đầu tiên đọc Tuần báo Minh Huệ, tôi đã cảm động bởi hành động giải cứu các học viên bị cầm tù của các học viên hải ngoại. Đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể. Chúng ta nên trợ giúp lẫn nhau. Vì vậy tôi bắt đầu phối hợp với một học viên để làm tài liệu giảng chân tướng. Tôi cung cấp nguyên vật liệu, còn cô ấy thì in ấn tài liệu, và tôi phân phát chúng. Tuy nhiên, chồng cô ấy đã lo lắng cho sự an toàn của cô ấy, nên đã không cho phép cô ấy qua lại với tôi. Tôi ước mình có thể biết cách tải tài liệu từ internet và in chúng ra.
Sư phụ đã nghe thấy nguyện vọng của tôi và ban cho tôi một cơ hội. Một tháng sau con trai tôi mua cho tôi một chiếc máy vi tính dù tôi không yêu cầu, và đã giúp tôi truy cập internet. Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã học cách tải, in và làm đĩa DVD. Tôi biết đây là những gì mình nên làm. Tôi đã lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà vào năm 2008. Nó đã vận hành suôn sẻ cho đến hôm nay.
Để tiết kiệm thời gian tôi chỉ ăn một bữa mỗi ngày. Tôi ra ngoài giảng chân tướng vào buổi sáng. Ban đêm tôi ra ngoài phát tài liệu và treo biểu ngữ cùng với chồng tôi.
“Tuy nhiên đã là đệ tử Đại Pháp mà giảng, những việc chư vị cần làm, đặc biệt là ba việc này, là không được buông lơi, quyết không được lơi lỏng. Uy đức của chư vị, tu luyện của chư vị, hết thảy những gì chư vị gánh vác, đều ở trong đó.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp-Giảng Pháp tại PHáp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011, Giảng Pháp tại các nơi XI)
Hơn 10 năm qua, chúng tôi đã đến từng khu vực dân cư, thôn làng, thị trấn, đường phố, tiểu khu quanh thành phố chúng tôi. Sư phụ đã luôn bên cạnh chúng tôi. Đôi khi mọi người không thể nhìn thấy chúng tôi khi chúng tôi phân phát tài liệu ở những khu vực lân cận nhà họ. Tôi biết đây là vì Sư phụ đã đặt một tấm khiên vô hình lên chúng tôi. Một đêm, chúng tôi bị một cảnh sát thường phục theo dõi. Tôi thầm nhủ: “Mình cần giúp mọi người hiểu chân tướng. Họ không được phép can nhiễu mình. Nếu họ ngừng làm vậy họ sẽ có một tương lai tốt đẹp.” Sau đó họ thực sự đã ngừng can nhiễu.
Khi phân phát tài liệu, chân tôi bắt đầu đau. Tô đã đau đến phát khóc. Tôi biết đây là can nhiễu của cựu thế lực. Tôi đã nói với tà ác: “Mi không muốn ta đi, vậy thì ta sẽ dẫm lên mi mà bước đi.” Tôi đã dậm chân xuống đất 2 lần và cơn đau chấm dứt. Tôi lại tiếp tục phát tài liệu.
Một lần khác tôi bị ngã mạnh khi đang phát tài liệu. Ngày thứ hai chân tôi sưng phồng lên, và tôi bị sốt. Nhưng tôi vẫn luyện hết năm bài công pháp. Sau khi luyện công tôi phát chính niệm suốt buổi sáng, ngồi ở thế song bàn. Sau bữa trưa tôi tiếp tục phát chính niệm và sau đó chân tôi đã hồi phục. Tôi lại đi ra ngoài phát tài liệu.
Sư phụ ban cho tôi trí huệ
Khi tôi lần đầu giảng chân tướng nơi công cộng, chồng tôi luôn lo lắng về sự an toàn của tôi nếu tôi về nhà muộn. Có lần tôi đi ra ngoài với ông ấy và cố gắng giảng chân tướng cho một phụ nữ. Đầu tiên tôi khen bộ váy thời trang của cô ấy. Chúng tôi nói chuyện một chút thì cô ấy bảo với tôi cô là một cô giáo dạy ở trường trung học. Tôi bắt đầu giảng chân tướng, bảo cô ấy hãy ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Cuối cùng tôi chúc cô ấy may mắn. Người phụ nữ đó đã liên tục cảm ơn tôi. Chồng tôi ngạc nhiên khi thấy việc giảng chân tướng lại dễ đến vậy. Ông ấy không còn lo lắng cho sự an nguy của tôi nữa. Ông ấy cũng bảo với các con tôi: “Mẹ các con rất lý trí, vì vậy các con cũng không cần phải lo lắng gì cả.”
Mỗi buổi sáng tôi đều cầu xin Sư phụ đưa người hữu duyên đến với tôi, để tôi có thể gặp gỡ được nhiều người hơn. Trong vài năm qua tôi đã phối hợp với hai đồng tu. Chúng tôi đã có thể thuyết phục hơn 40 người thoái Đảng mỗi ngày. Khi một người nói, những người khác phát chính niệm. Chúng tôi đã có được một số kinh nghiệm, như cách để bắt đầu một chủ đề, cách nói chuyện với những người khác nhau và cách để chạm vào tâm mọi người bằng lòng từ bi.
Một cách tốt để gây xúc động với mọi người là ca hát. Một hôm tôi nói chuyện với một người bán hàng rong trên phố. Chúng tôi nói vài ba câu. Vì không có ai nên tôi đã hát cho cô ấy bài “Đắc Độ,” một bài hát do một học viên sáng tác. Cô ấy đã bật khóc. Tôi nói: “Đây là âm nhạc từ thiên thượng.” Tôi đã giảng chân tướng cho cô ấy và chúc cô ấy may mắn. Mãi khi đó tôi mới biết rằng tiếng hát của tôi lại có thể cảm động đến vậy. Chắc hẳn là Sư phụ đã giúp tôi. Từ đó tôi thường hát cho mọi người nếu có cơ hội, và hầu hết mọi người sẵn lòng thoái Đảng sau khi nghe tôi hát.
Tôi mới chỉ học đến trung học. Nhưng nhiều người mà tôi giảng chân tướng lại nghĩ rằng tôi là một giáo viên có trình độ, và hiểu biết nhiều. Đây là nhờ Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ.
Khi các học viên khác và tôi giảng chân tướng, chúng tôi luôn bảo trì chính niệm và tâm thuần tịnh. Chúng tôi không tốn thời gian vào những chuyện phiếm vô nghĩa, và chúng tôi cố gắng không bỏ lỡ bất kỳ ai. Chúng tôi biết rằng đây là một thời khắc trọng yếu và nhiệm vụ của chúng ta là trợ Sư cứu người. Vì thế chúng ta không thể bỏ lỡ dù chỉ một người.
Năm 2007 tôi đã giảng chân tướng cho một người thợ hàn chì khi anh ấy làm việc trong căn hộ của tôi. Tôi đã đưa cho anh ấy một tấm bùa và các tài liệu thông tin Đại Pháp. Buổi sáng ngày thứ hai, khi anh ấy đến nhà tôi, điều đầu tiên anh ấy làm là quỳ gối và khấu đầu. Tôi ngăn anh ấy lại và hỏi chuyện gì đã diễn ra.
Anh ấy nói:“Ngày hôm qua trên đường về nhà tôi đã bị một chiếc xe tải đâm vào. Người lái xe chắc hẳn cho rằng tôi đã chết, nên anh ấy đã bỏ chạy. Vào lúc tôi bị ngã, tôi đã nhớ rằng chị đã bảo tôi niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ và điều đó sẽ cứu sống tôi. Vì thế tôi đã làm như chị nói. Tôi đứng dậy và thấy rằng mình vẫn ổn. Chiếc xe đạp thậm chí còn không bị gãy. Màn hình điện thoại của tôi bị vỡ, nhưng da tôi không hề bị xây xước. Là Sư phụ của Pháp Luân Công đã cứu mạng tôi. Nếu không nhờ chị đã nói cho tôi điều đó, tôi đã không ở đây hôm nay.”
Những công nhân khác rất ngạc nhiên. Tôi giảng chân tướng cho họ, giúp họ thoái Đảng và đưa cho họ các tấm bùa cùng những tài liệu Đại Pháp khác.
Vài tháng sau, người thợ hàn chì đưa cậu con trai đang học đại học về thăm nhà, đến gặp tôi. Anh ấy nói với con mình: “Hãy để cô ấy nói cho con nghe về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó chúng ta sẽ mời cô ấy đến làng mình để cô ấy có thể nói chân tướng cho những người hàng xóm của chúng ta.”
Một lần khác tôi nói với một người làm việc trong nhà tôi. Một tháng sau tôi thấy anh ấy đang đợi tôi ở cửa tiểu khu nhà tôi. Trông thấy tôi anh ấy nói lớn: “Đĩa DVD mà chị đưa cho tôi thực sự rất tuyệt. Cuộc đời tôi hẳn đã kết thúc nếu tôi không xem DVD này.”
Ngày hôm qua tại một công trường xây dựng, một thanh cốt thép đã rơi từ tòa nhà cao tầng xuống chỗ tôi. Điều kỳ lạ là nó rơi vào giữa những ngón chân tôi, và sau đó cắm xuống đất. Mọi người xung quanh rất sốc. Họ đưa tôi tới bệnh viện. Tôi không hề hấn gì và chỉ bị xước da. Đó là một thanh cốt thép rất nặng. Nếu nó rơi vào chân tôi, tôi hẳn sẽ phải dành cả đời còn lại trên xe lăn. Làm sao mà tôi còn kiếm sống được nữa chứ. Tôi thực sự cần phải cảm ơn chị.”
Tôi bảo anh ấy hãy chia sẻ các tài liệu Đại Pháp với những người khác. “Hãy cho những người khác xem DVD nữa,” tôi nói. Anh ấy đáp lại: “Tất nhiên rồi!”
Chồng tôi và tôi cũng giảng chân tướng và phát tài liệu cho bạn bè tại các buổi họp lớp và các bữa tiệc khác nhiều lần. Phần lớn mọi người đều vui vẻ tiếp nhận và cảm ơn chúng tôi.
Tôi biết rằng mình vẫn còn xa mới đạt tới tiêu chuẩn mà Sư phụ yêu cầu chúng ta. Tôi vẫn còn nóng giận, không thích nghe lời phê bình và muốn thay đổi người khác mà lại không thay đổi bản thân mình. Đôi khi tôi thấy khó để tha thứ cho người khác. Nhưng tôi sẽ tinh tấn tu luyện và chính lại bản thân. Tôi sẽ chiểu theo lời dạy của Sư phụ và trân quý cơ hội tu luyện, làm tốt ba việc và không cô phụ kỳ vọng của chúng sinh và sự cứu độ của Sư phụ.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/14/-419373.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/27/191589.html
Đăng ngày 23-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.