Bài viết của Ngữ Hàm, học viên Pháp Luân Đại Pháp ngoài Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-12-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ nhập cư từ Trung Quốc đến Hoa Kỳ vào tháng 1 năm 2020. Mặc dù virus corona, cũng được biết đến là virus Trung Cộng, bắt đầu bùng phát, tôi đã có thể đến được Hoa Kỳ trước khi lệnh cấm nhập cảnh được ban hành. Đó là nhờ Sư phụ đã từ bi bảo hộ và tiếp năng lực cho tôi. Kết quả là, trí huệ của tôi đã được khai mở. Cho dù tiếng Anh của tôi rất hạn chế, sau một tháng học để thi chứng chỉ của Hệ thống Kiểm tra Ngôn ngữ Quốc tế (IELTS), tôi đã đỗ kỳ thi một cách thần kỳ và được nhận vào chương trình học Thạc sỹ.
Trong thời khắc cuối cùng này, tôi hy vọng chúng ta có thể củng cố vững chắc chính niệm của mình, sống theo sứ mệnh của chúng ta, và cùng nhau phối hợp để hoàn thành thệ ước từ tiền sử của mình.
Trước khi tu luyện: Một đứa trẻ ốm yếu
Lên bốn tuổi, tôi đã là một đứa trẻ rất ốm yếu. Tháng nào tôi cũng cần phải tiêm, và tôi đã bị nhồi hàng tấn kháng sinh. Các vết châm kim tiêm thường xuyên đã làm các ven trên cánh tay tôi dày và cứng. Vì thế, các y tá thường mất thời gian khá lâu để tiêm. Ngoài ra, những cơn ho và sốt liên miên của tôi làm các chuyên gia y học bối rối, vì họ không thể tìm ra nguyên nhân hay cách chữa trị.
Tôi vẫn nhớ cơn đau mà tôi phải chịu mỗi khi tôi bị ho. Vì điều đó, tôi đã tránh ăn vào thời gian ban ngày, nếu không, một khi tôi bắt đầu ho, thì tôi sẽ nôn ra hết mọi thứ mà tôi đã ăn vào. Sau khi đi nằm thì tình trạng của tôi còn tệ hơn. Với mỗi cơn ho, tôi cảm tưởng như mấy lá phổi của mình sắp tung ra khỏi lồng ngực. Tôi cũng không thể khóc được. Sự thổn thức chỉ làm cơn ho tồi tệ hơn.
Để làm dịu tình trạng của tôi, mỗi khi nấu ăn, mẹ tôi thường chỉ sử dụng rất ít muối hay các loại gia vị khác. Sau thời gian ngắn, lông tóc trên cơ thể tôi chuyển sang màu trắng do thiếu muối. Mặc dù vậy, việc ấy chỉ làm thay đổi chút ít tình trạng ốm yếu này của tôi. Dù đang là mùa nào, cứ hễ gặp một cơn gió, là tôi lại bắt đầu ho.
Cuộc sống khi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp
Bà tôi là một học viên bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ 1996. Từ tháng 7 năm 1999, khi chính quyền họ Giang phát động cuộc bức hại, bà đã đến Bắc Kinh vài lần. Một số lần bà đã bị bắt giữ phi pháp tại đồn cảnh sát.
Sau khi bố mẹ tôi ly dị, mẹ đã đưa tôi về nhà mẹ vào tháng 7 năm 2004. Vào tháng 8, bà tôi đã được thả về nhà sau thời gian bị giam giữ tại Trại cưỡng bức lao động Vương Thôn ở thành phố Truy Bác, tỉnh Sơn Đông trong hai năm. Khi chúng tôi gặp bà, dù thân thể bà hơi gầy, nhưng bà vẫn khỏe mạnh.
Sau khi chứng kiến sự trân quý của Đại Pháp, mẹ tôi bắt đầu đi theo bà ngoại và tu luyện Đại Pháp. Về phần nhạc luyện công, tôi chưa bao giờ nghe thấy gì huyền diệu như vậy. Do đó, tôi thường đề nghị bà và mẹ đợi cho đến khi tôi đi học về thì hãy luyện công. Tôi cũng rất thích nghe các bài giảng của Sư phụ và giọng của Ngài thì thật dễ chịu.
Sau đó nửa tháng, tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp với bà và mẹ. Từ đó tôi đã luyện công hàng ngày. Sau khi đi học về, tôi học Pháp khoảng một tiếng trước khi làm bài tập về nhà và tôi đã trở thành một trong các học sinh đứng đầu lớp.
Vài tuần sau đó, vào một buổi sáng, tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Khi bà tôi mang cái chậu đến, ngay lập tức, một miếng mủ màu vàng đặc quánh vọt ra khỏi miệng tôi. Sau khi ngừng nôn, tôi ôm ngực và nói: “Dễ chịu quá!” Tôi biết chính là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho mình. Trước đó, vì tôi đã uống quá nhiều thuốc, hết lần này đến lần khác, nó đã trì hoãn biểu hiện nghiệp bệnh của tôi lên bề mặt.
Tôi thực sự biết ơn Sư phụ vì sự bình phục khỏi trọng bệnh của mình. Sau đó, tôi không còn ho nữa, và tôi đã vứt bỏ hết đám thuốc của mình. Từ khi bắt đầu thực hành Đại Pháp, tôi không còn dùng thuốc hay phải tiêm nữa.
Khi tôi còn nhỏ, bà ngoại rất nghiêm khắc với tôi. Khi tôi đọc Pháp, bà mắng tôi dù tôi chỉ mắc một lỗi. Bà nói rằng Đại Pháp là trân quý nhất, nên không ai được mắc bất kỳ lỗi nào. Cùng với việc học Pháp nhiều hơn, tôi dần dần đã hiểu được bà. Vì đây là Pháp trân quý nhất, chúng ta phải dùng trái tim thuần khiết nhất mà hành xử với Đại Pháp. Mỗi khi tôi mắc lỗi trong khi đọc Pháp, đó là do tôi đã sao nhãng.
Tôi cũng cùng với các học viên khác dành cả ngày đọc Chuyển Pháp Luân–loạt bài giảng chính của Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi lên chín, tôi đã đi cùng mẹ đến Quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện đến chính phủ. Tôi đã hô to hết mức có thể “Pháp Luân Đại Pháp thật huyền diệu!”
Hàng năm, vào dịp nghỉ hè tôi đều tham gia nhóm học Pháp của tiểu đệ tử. Trong các dịp nghỉ lễ, tôi đi cùng với mẹ và bà ngoại đến các bệnh viện, trung tâm thương mại, và các tòa chung cư để phát tận tay các cuốn sách nhỏ giảng chân tướng. Với tuổi của tôi, người ta thường không mấy chú ý đến tôi. Nên tôi có thể hành động như một liên lạc viên để giúp các học viên khác chuyển tiếp tài liệu thông tin, tôi sử dụng thời gian kỳ nghỉ của mình để gọi điện giảng chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại và giúp họ thoái ĐCSTQ.
Tu luyện Đại Pháp đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời tôi. Tôi không chỉ trở nên khỏe mạnh trở lại, mà thành tích học tập cũng được cải thiện rất lớn. Ví dụ, tôi đã được miễn kỳ thi vào trung học.
Kỳ tích ở kỳ thi Đại học và Thạc sỹ
Để trở thành sinh viên mỹ thuật, trước khi tham dự cuộc thi vào trường này, tôi phải qua được bài kiểm tra mỹ thuật. Lúc đó, tôi đã thực sự muốn vào một trường đại học nào đó. Thật không may, tôi đã làm bài thi không tốt. Tuy nhiên, vào tháng Sáu, trường này đã công bố điểm số để đỗ vào trường được hạ gần 10 điểm không có lý do. Ngoài ra, hạn ngạch vào trường từ một tỉnh khác đã được chuyển sang tỉnh tôi, nhảy từ sáu lên mười ba sinh viên. Tôi đã được nhận vào.
Sau khi theo học ở trường đại học, tôi phát hiện rằng con đường nghệ thuật mà tôi theo đuổi đầy rẫy xu nịnh và hối lộ. Các giáo viên nam biến lớp học thành một nơi mà sinh viên nữ phải học hút thuốc và uống rượu. Họ thậm chí còn đi xa đến mức nói rằng phụ nữ mà không biết uống rượu sẽ không biết cuộc sống là gì và không có hy vọng trở thành một nghệ sỹ. Tôi thực sự thấy được sự bại hoại về đạo đức trong xã hội hiện tại. Khi người thầy dẫn dắt sinh viên của họ làm điều xấu, đó là điều đáng buồn nhất trong thế giới ngày nay.
Khi tôi làm việc cho một viện đào tạo nghệ thuật cho trẻ em liên kết với một kênh truyền hình, ai cũng theo đuổi lợi ích cá nhân trên cơ sở phá hoại lợi ích của người khác và làm suy đồi đạo đức. Vì vậy, sau vài lần, tôi đã nói chuyện với quản lý nhân sự của chúng tôi về vấn đề đạo đức. Tôi thậm chí lên cả bệ giảng để công khai chỉ ra rằng phương thức hoạt động hiện tại là không hợp lý, vì không có đạo đức, thì một doanh nghiệp không thể đạt được sự tăng trưởng dài hạn. Tất cả họ đều nghĩ rằng tôi đã làm chuyện bé xé ra to.
Thấy rằng người chủ được mọi người gọi là “lão đại trong giới giang hồ,” tôi đã nộp đơn từ chức. Thế là, họ đã trừ đi tiền công của tôi trên 10.000 nhân dân tệ. Nhưng điều mà người ta không ngờ tới là một tháng sau khi tôi từ chức, một tổ chức lớn như vậy, với các chi nhánh bao trùm toàn thành phố, đã đóng cửa. Khi các nhân viên kháng cáo cho quyền lợi của họ, họ đã bị các lãnh đạo của đài truyền hình đưa tới đồn cảnh sát.
Ngay sau đó, tôi đã trở về quê nhà. Tôi chuẩn bị cho kỳ thi cao học và lên kế hoạch ra nước ngoài. Thực sự tôi đã phải đối mặt với khó khăn lớn, đó là: “Kể từ năm học lớp 12, tôi đã tập trung toàn lực vào bài kiểm tra mỹ thuật đầu vào. Tại trường đại học, trong chương trình học của tôi không có khóa tiếng Anh nào. Suy cho cùng, tôi đã không động đến tiếng Anh sáu năm rồi. Nhưng mà, tôi phải tham dự kỳ thi IELTS như bình thường.
Nhưng sau khi tôi có thái độ học tập đúng đắn, được Sư phụ gia trì, trình độ tiếng Anh của tôi đã được cải thiện đáng kinh ngạc. Tôi đã đi từ chỗ không biết nói năng thế nào, đến chỗ nói được câu cú trôi chảy. Trong bài thi nghe, lúc đầu tôi đã chỉ có thể nghe được một số điện thoại, nhưng rồi tôi đã có thể hiểu được ý tưởng chính. Toàn bộ quá trình này chỉ mất một tháng sau khi tôi bắt đầu học IELTS.
Trong thời gian đó, tôi luyện các bài công pháp vào các buổi sáng rồi đi đến viện đào tạo để học vào buổi chiều. Sau đó vào buổi tối, tôi học Pháp cùng với bà và mẹ. Mặc dù lo lắng về kết quả kiểm tra, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ. Tôi có lòng tin chắc chắn rằng Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời mới và tôi chắc chắn sẽ đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài cho mình để tiến về phía trước. Rồi tôi đã vượt qua kỳ thi IELTS một cách thành công ngay từ lần thi đầu tiên. Trong cuộc phỏng vấn lấy visa của tôi, người phỏng vấn chỉ xem thư và đơn xin visa của tôi, rồi cấp visa cho tôi.
Cả hai kỳ thi vào đại học và cao học đều có thể là những ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Tôi đã cố gắng vượt qua được các kỳ thi đó một cách thành công nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.
Sư phụ đã dạy chúng ta:
“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Chỉ cần cơ điểm của chúng ta là đúng đắn, kiên tín vào Sư phụ và Đại Pháp, chúng ta có thể thực sự cảm nhận được sự cứu độ của Sư phụ.
Buông bỏ tình đối với mẹ
Tôi đã rất chấp trước đối với mẹ của mình bởi vì bà đã nuôi nấng tôi. Ngay sau khi tôi tới Hoa Kỳ, lệnh phải ở yên trong nhà đã được ban hành và tôi là sinh viên duy nhất còn ở lại ký túc xá. Đối mặt với những con phố vắng lặng và sự trống trải bủa vây, tôi đã có một khoảng thời gian khó khăn để quen với nó.
Nỗi cô đơn đột ngột làm tôi càng chấp trước đối với mẹ mình hơn. Khi tôi học Pháp và luyện công, tôi không thể tĩnh tâm xuống được. Dù hiểu rõ trong tâm mình rằng đó là một sự can nhiễu lớn, nhưng tôi khó có thể thoát khỏi tình cảm ủy mị này. Nó thậm chí còn mạnh hơn khi tôi biết rằng gia đình mình lại bị quấy rối.
Trong trạng thái đó, tôi chỉ có thể học Pháp nhiều hơn để tự cứu lấy mình. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã học Pháp trong 3 tiếng mỗi ngày. Và tôi đã có thể thật sự cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ và cảm thấy xấu hổ vì trạng thái tu luyện bất ổn của mình. Cứ vậy, tôi đã dần buông bỏ tình.
Ngay sau đó, Sư phụ lại giúp tôi. Các đồng tu từ một vài nhóm hạng mục đã liên lạc với tôi. Sau đó tôi đã được giới thiệu vào một câu lạc bộ học viên trẻ. Khi các học viên trẻ chúng tôi chia sẻ, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Chứng kiến các học viên bền bỉ làm việc trong các hạng mục không một lời kêu ca, khi họ quan tâm và an ủi tôi, tôi đã có thể thấy rõ khoảng cách trong tu luyện của mình.
Sau khi loại bỏ được chấp trước tình cảm đối với mẹ, tôi bắt đầu viết thư cho bà để chia sẻ với bà những thể ngộ của mình từ việc học Pháp. Trước khi tôi ra đời, bà tôi đã mơ thấy một cây hoa anh thảo mọc lên ở nhà tôi. Mỗi khi nghĩ về điều này, tôi lại củng cố chính niệm của mình rằng mối quan hệ tiền duyên giữa chúng tôi chính là Đại Pháp.
Sư phụ đã giảng:
“Chấp trước vào tình thân quyến, ắt sẽ vì thế mà luỵ, mà dày vò, mà ma, tơ vương tình cảm mà nhiễu cả một đời, tuổi đời qua đi, thì hối hận đã muộn rồi.” (Người tu cần tránh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Mỗi khi đọc qua đoạn Pháp này, tôi lại cảm nhận được đó là một gậy cảnh tỉnh đối với mình. Rất nhiều học viên đã xả thân để giữ vững đức tin của mình, còn tôi lại mắc kẹt trong tình nơi xã hội tự do này.
Cơ hội này sẽ không kéo dài. Để đắc được Pháp, chúng ta đã phải chịu đựng muôn vàn thống khổ. Trong thời kỳ tối hậu của Chính Pháp, chúng ta hãy dũng mãnh tinh tấn tiến về phía trước và hoàn thành thệ ước tiền sử của chúng ta.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/1/415838.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/27/191147.html
Đăng ngày 15-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.