Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-12-2020] Vào ngày mà tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1996, thiên mục của tôi đã được khai mở trong khi tôi đang luyện công. Tôi nhìn thấy bản thân đang ôm bánh xe Pháp đứng kế bên một cái tôi khác. Cái tôi khác kia trẻ trung, xinh đẹp, có làn da mịn màng, và trông hết sức thuần khiết. Tôi ngộ ra đó chính là trạng thái mà tôi sẽ đạt được vào ngày mà tôi viên mãn.

Sư phụ tịnh hoá thân thể cho tôi

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã trải qua căn bệnh viêm đại tràng (viêm ruột kết), viêm túi mật, và bệnh sỏi mật. Tuy nhiên căn bệnh nguy hiểm nhất mà tôi mắc phải đó là giảm tiểu cầu (số lượng tiểu cầu trong máu thấp).

Không một phương thuốc nào có thể giúp kích lượng tiểu cầu của tôi lên. Bác sĩ nói bệnh của tôi đã vô phương cứu chữa rồi, và dặn chồng tôi về nhà chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Chồng và con tôi đã khóc khi ở một mình để tôi không trông thấy họ. Tôi cảm thấy có lẽ mình sắp chết đến nơi vì ngay cả khi chỉ chạm vào da thôi cũng khiến tôi thấy đau đớn.

Vào một đêm không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã bị đánh thức bởi tiếng nước chảy quanh chân mình. Chồng tôi lúc đó đang ở trong phòng tắm. Tôi nói với anh rằng tôi nghe thấy có tiếng nước chảy. Anh bảo tôi rằng đã bị giấc mơ làm cho hồ đồ rồi. Nhưng khi anh ấy bật đèn lên, anh nhìn thấy ga trải giường, đệm, những chiếc chăn, và ngay cả giấy lót dưới đệm đều bị ướt sũng. Anh ấy rất ngạc nhiên. Tôi biết Sư phụ đang tịnh hoá cơ thể cho tôi. Vài ngày sau, nước còn chảy ra từ rốn tôi trong hơn hai giờ đồng hồ, và sau đó nó lại lặp lại.

Sau vài ngày luyện công, toàn bộ triệu chứng bệnh của tôi đều biến mất. Kể từ đó tôi đã hạ quyết tâm sẽ vĩnh viễn tu luyện Đại Pháp.

Hoá giải ân oán 40 năm với mẹ chồng

Từ khi trở thành một học viên Đại Pháp, tôi nghiêm túc yêu cầu bản thân chiểu theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn, và tâm tính tôi cũng được đề cao nhanh chóng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy thật khó buông bỏ tâm oán hận đối với mẹ chồng mình.

Gia đình nhà chồng tôi sống ở vùng nông thôn, và anh ấy đi làm ở thị trấn lân cận sau khi tốt nghiệp đại học. Mẹ chồng tôi đã yêu cầu chúng tôi gửi cho bà một khoản tiền dưỡng lão trong khi bà chưa tới 50 tuổi. Chúng tôi thường phải vay mượn tiền để hỗ trợ bà.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi thường nghiến răng mỗi khi nhắc đến mẹ chồng. Bà ấy cả năm còn không tắm rửa, nên tôi cảm thấy bà rất bẩn và bốc mùi hôi thối. Vào thời điểm đó, chúng tôi không tránh mặt nhau nên oán hận chỉ càng tích tụ nhiều thêm.

Sư phụ giảng:

“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị”. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi luôn cố gắng chiểu theo Pháp lý Sư phụ giảng, và dần dần tôi đã có thể thiện đãi với mẹ chồng. Tôi thường mua đồ ăn, quần áo và những vật dụng sinh hoạt hàng ngày cho bà.

Khi mẹ chồng tôi nói bà muốn ăn vài trái táo gai, tôi đã ra chợ và hỏi người bán hàng để mua táo gai cho mẹ chồng. Chồng tôi nói tôi là một người con dâu tốt, và bảo tôi hãy chọn những trái táo mà tôi muốn. Ngày hôm đó, lúc đưa táo gai cho mẹ chồng, bà đã nói với tôi rằng trước đây bà từng nhiều lần nhờ hai cô con gái mua cho bà ăn nhưng chẳng ai bận tâm đến yêu cầu của bà.

Khi bà đến tuổi 83, tôi đã đưa bà tới Bắc Kinh và các địa điểm khác để du lịch. Bởi tôi tu luyện Đại Pháp nên trong quá trình đi tôi vẫn trảm yêu trừ ma, và tiếp tục làm ba việc. Để thuận tiện chăm sóc cho bà, chúng tôi đã ngủ chung một giường, tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp cho bà, giặt quần áo và tắm cho bà v.v… Bà đã rất hạnh phúc và mỉm cười suốt cả ngày. Bà cũng sẵn sàng kể cho tôi nghe bất cứ điều gì về bản thân bà, đồng thời nói rằng Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã kéo dài tuổi thọ cho bà.

Sau khi chúng tôi trở về nhà, mỗi khi tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp hoặc ĐCSTQ với thân bằng hảo hữu trong lúc chồng tôi có mặt ở đó, thì chồng tôi đều nói với họ rằng: “Pháp này quả thực là tốt, Sư phụ Đại Pháp thật thần kỳ!”

Vận dụng thần thông để chứng thực Đại Pháp

Trong khoảng thời gian chín tháng từ năm 1998 đến năm 1999, tôi đã bay lên không trung vào mỗi buổi sáng khi thiền định, với hai chiếc đệm mà tôi dùng nằm ngay bên dưới hông tôi. Tôi ngồi đả tọa trong phòng khách, và mọi người phải đi qua phòng khách để tới được phòng vệ sinh. Một ngày nọ khi tôi đang lơ lửng trên không thì chồng tôi đi ngang qua, tôi đã thầm nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ xin hãy quyết định giúp con rằng có nên để anh ấy nhìn thấy tình trạng con như này không”. Và kết quả là chồng tôi đã nhìn thấy tôi lơ lửng trên không hai lần, còn ba đứa con gái của tôi nhìn thấy một lần.

Không lâu sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, vào lúc nửa đêm, một Pháp Luân (bánh xe Pháp) kích cỡ lớn như một chiếc giỏ tre đang xoay tròn bên cạnh cửa sổ phòng ngủ của tôi, và nó chiếu sáng cả căn phòng như giữa ban ngày. Bởi vì nó quá chói lọi nên tôi chỉ có thể nhìn thấy chữ Vạn ở giữa. Tôi đứng dậy ngay lập tức vì nghĩ rằng đã là buổi trưa, và tự hỏi tại sao tôi có thể ngủ đến giờ này. Tôi nhìn lên đồng hồ và nhận thấy giờ đang là nửa đêm. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi hãy kiên định vào Đại Pháp. Giờ đây tôi mới nhận ra rằng đó chính là khúc mở màn cho việc vận dụng thần thông để chứng thực Pháp.

Con đường chứng thực Pháp bằng thần thông rất gian nan, bởi nó yêu cầu bảo trì tâm tính cao và khả năng khống chế bản thân tốt. Có một đoạn thời gian khi tôi luyện công, chủ nguyên thần của tôi thường ly thể và lang thang ở các không gian khác. Nó nhìn thấy một dãy những thứ rực rỡ thần kỳ như quả cà tím dài vài mét, những hạt đậu dài hơn 3 mét, những cái cây phóng ra ánh sáng đầy màu sắc, và một cái cây nở ra nhiều loại hoa màu sắc khác nhau. Sau đó, tôi nghĩ rằng mình nên bảo trì trạng thái tĩnh trong khi luyện công và không nên chấp trước vào thần thông.

Không có cảnh tượng nào đáng để xem ở cựu vũ trụ cả; vì thế tôi nên tu luyện thật tốt và cùng Sư phụ hồi gia để nhìn ngắm tân vũ trụ. Tôi đã cầu xin Sư phụ đóng thiên mục của mình lại trong khi luyện công, và Ngài đã đáp ứng nguyện vọng của tôi.

Sau khi Sư phụ yêu cầu các đệ tử Đại Pháp phát chính niệm, tôi cũng bắt đầu truy đuổi tà ác từ thượng thiên cho tới mặt đất, và dần biết cách vận dụng thần thông của mình. Có một lần, tôi nhìn thấy vô số những con rắn đang bay về phía tôi, chúng khiến tôi rất sợ hãi. Nhưng tôi nghe thấy Sư phụ nói: “Không cần sợ những tiểu ma này”. Sau đó tôi đã có thể khống chế thần thông của mình và vận dụng chúng theo ý muốn của bản thân.

Tôi biết học Pháp là bảo đảm căn bản để có thể tu luyện viên mãn. Sau khi đọc những bài Kinh văn mới đăng của Sư phụ, tôi lập tức minh bạch được nên diệt trừ những ma nào. Tôi ghi nhớ toàn bộ bài giảng của Sư phụ. Nhờ vận dụng Pháp lý Sư phụ giảng, một số ma đã bị tiêu diệt ngay lập tức, và một số khác đã bị các chính Thần xử lý.

Vào một ngày khi đang phát chính niệm, tôi nhìn thấy các sinh mệnh trong trường chính niệm trông giống với tôi. Tôi nghĩ đây là hình ảnh do ma diễn hoá ra, nên tôi đã đặt họ vào trong bốn đến năm cái túi. Vài ngày sau, tôi nhìn thấy những chiếc túi vẫn nằm trong trường chính niệm, và mọi thứ đang chuyển động bên trong. Tôi nhận ra rằng những sinh mệnh này không nên bị tiêu huỷ. Chỉ tới lúc đó tôi mới nhận thấy họ không phải là hình tượng mà rất chân thực.

Tôi mở những chiếc túi để họ bước ra ngoài. Vì họ bị khoá trong túi quá lâu nên một số người có thể bay và một số thì không thể, một số người bị tàn tật còn một số người không thể di chuyển. Tất cả họ đều sống sót và hoàn toàn bình phục sau một thời gian.

Tôi từng có một quan niệm rằng tôi sẽ giữ lại nhục thân sau khi đạt viên mãn. Có một lần Sư phụ đã cho tôi được thể nghiệm cảm giác mỹ hảo khi không mang theo thân thể. Chỉ cần động niệm là tôi có thể đi đến bất cứ nơi nào tôi muốn. Tôi xuống mặt đất để truy bắt tà ma, và các chính Thần đã chiếu sáng con đường cho tôi. Tôi có thể lấy bất kỳ Pháp khí nào tôi muốn. Các chính Pháp khí tự động xuất hiện cho tôi sử dụng, và chúng muốn được đặt ở những nơi thích hợp. Ban đầu, tôi không biết làm thế nào để sử dụng chúng.

Tôi muốn có 10 toà bảo tháp, và 10 toà xuất hiện, sau đó tôi muốn 20 toà và 20 toà cũng hiện ra. Sau đó, tôi nhớ đã đọc trong Chuyển Pháp Luân rằng Pháp Luân giăng như hoa tuyết rơi ở trong phòng. Tôi muốn các Pháp khí cũng nhiều như hoa tuyết, và vô số Pháp khí đã xuất hiện. Cuối cùng, những Pháp khí này tổ hợp thành những dòng chữ cự đại “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân–Thiện–Nhẫn hảo”, “Phật”, v.v… Cảnh tượng ngoạn mục đến nỗi không ngôn từ nào có thể hình dung được.

Tôi lên trời xuống đất để tìm bắt và diệt trừ tà ác. Tôi hiểu và nắm chắc sứ mệnh của mình. Giờ tôi có thể điều động toàn bộ chính Thần và chính Pháp khí. Tôi đã học được cách sử dụng chúng và có thể kiểm soát nhiều thứ cần thiết. Mỗi khi tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, tôi sẽ cầu xin Sư phụ gia trì và Ngài luôn xuất hiện để giúp đỡ tôi.

Tôi từng bị ốm rất nặng trước khi đắc Pháp, nhưng sinh mệnh của tôi đã được tái sinh sau khi bắt đầu bước vào tu luyện Đại Pháp. Khi tôi đạt tới một tầng thứ mới, tôi đã nhìn thấy những vị Thần hộ Pháp trên cơ thể tôi đang hạ xuống thành hai hàng dài vô tận. Tôi cảm tạ họ, và họ lập tức hợp thập và cảm ơn tôi. Tôi không lý giải được hành động của họ. Họ nói: “Bởi vì bạn tu luyện Đại Pháp nên chúng tôi sẽ đặt định được một vị trí tốt đẹp trong tương lai”.

Trong khi tôi đang phát chính niệm, ở một không gian khác tôi trông thấy một học viên tà ngộ ở địa khu của tôi đang bị ma quỷ tra tấn khốc hình. Người phụ nữ đầu tóc rối bù, trên người đầy vết cắn và bị bầm tím, cô ấy bị nhốt trong một cái lồng, và gào thét trong đau đớn. Không từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi thống khổ của cô ấy. Chứng kiến cảnh tượng này cũng khiến tâm tôi cảm thấy buồn bã. Phá hoại Đại Pháp là một tội ác vô cùng nghiêm trọng.

Tại đây tôi cũng xin khuyến cáo những ai đang đi sang tà ngộ: Chính Pháp vẫn chưa kết thúc và vẫn còn thời gian để sửa đổi, vì vậy mọi người hãy mau tỉnh ngộ. Một khi cơ duyên qua đi, sẽ không còn cơ hội lần thứ hai nữa. Đây chỉ là cảnh tượng tôi nhìn thấy tại tầng thứ sở tại của mình – địa ngục vô gián sẽ còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Cũng có những lần mà tôi không vượt qua được quan nạn. Bởi tôi có công năng tha tâm thông, nên khi trong đầu não ai đó nghĩ đến tôi thì tôi liền biết. Tôi thậm chí còn biết cả tà ác nghĩ những gì. Đôi lúc có học viên khác thêu dệt những thứ phụ diện về tôi, trong tâm tôi cũng cảm thấy thật khổ. Tôi sẽ hướng nội và tu tốt bản thân, và Sư phụ sẽ đả nhập Pháp vào đầu não và gia trì cho tôi. Sau đó, tôi sẽ lập tức vượt qua được khảo nghiệm.

Kỳ thực thần thông mà tôi có được là do Sư phụ cấp cho, nên tôi chưa từng nảy sinh tâm hoan hỉ. Tôi đã khống chế tốt bản thân và bước đi bình ổn trên con đường tu luyện của bản thân cho đến hiện tại.

Ghi chú của người biên tập: Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả và tác giả phải chịu trách nhiệm cá nhân về tính đúng sai. Mong độc giả tự mình cân nhắc.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/29/417165

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/3/191216.html

Đăng ngày 22-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share