Bài viết của Lý Thục Trân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-04-2021] Tôi tên là Lý Thục Trân, 75 tuổi ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh. Gần đây, lương hưu của tôi đã bị đình chỉ vì tôi kiên định tu luyện Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân đã bị chính quyền Cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Năm 1996, tôi nghỉ hưu tại Tổng Công ty Phân bón Hóa chất Thẩm Dương sau hơn 30 năm làm việc tận tụy. Đến năm 2020, tiền lương hưu của tôi đã tăng lên hơn 2.500 nhân dân tệ một tháng, đủ để trang trải các chi phí sinh hoạt cơ bản cho tôi và chồng.

Trong suốt 20 năm qua, tôi đã bị bức hại tàn bạo vì kiên định tu luyện Pháp Luân Công gồm hai lần giam giữ và chín năm tù giam. Gần đây, tôi đã bị bức hại tài chính – lương hưu bị đình chỉ. Hiện gia đình tôi đang lâm vào tình cảnh tuyệt vọng.

Pháp Luân Công đã cứu sống tôi

Tôi đã trải qua cuộc sống mệt mỏi và khó khăn từ nhưng năm đầu đời. Khi tôi ngoài 40 tuổi, toàn thân tôi đã đầy bệnh tật. Tồi tệ hơn nữa là tôi bị viêm gan B ở tuổi 45. Sau khi nhập viện hơn một tháng, bàc sỹ nói với tôi rằng bệnh của tôi không thể chữa khỏi và cho tôi về nhà.

Không lâu sau đó, tôi bị bệnh giun sán. Toàn thân tôi đầy những nốt sưng và tôi rất yếu. Bác sỹ rằng đó là bệnh mãn tính và kê cho tôi đơn thuốc Bắc. Bác sỹ còn nói nếu các nốt sưng lây lan lên não thì cơ thể tôi sẽ bị co giật và nếu nó lây lan tới tim thì tôi sẽ chết. Sau hai năm điều trị, bệnh của tôi cũng không thuyên giảm.

Tôi còn bị loét tá tràng ở tuổi 50 và tôi thường bị đau dạ dày dữ dội khiến tôi không thể ăn được nhiều. Tôi ngày càng gầy yếu hơn. Vấn đề dạ dày đã dẫn tới bệnh tim và thiếu máu cơ tim của tôi.

Năm 1985, tôi bị ngã xe đạp khiến tôi bị gãy xương ở thắt lưng và xương bi chồi ra. Sau đó tôi đi lại rất khó khăn.

Tháng 3 năm 1996, khi hàng ngày cả thân lẫn tâm đều kiệt quệ, một người hàng xóm tốt bụng đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Cô ấy giải thích rằng đây là pháp môn có thể nâng cao sức khỏe và dạy con người làm người tốt. Tôi đã thích pháp môn ngay lập tức và bắt đầu tu luyện. Tôi bắt đầu tham dự nhóm luyện công chung ở công viên vào mỗi buổi sáng.

Sau một tháng tu luyện, tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh. Thân thể tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và thoải mái. Tôi đạp xe đạp như có người đẩy và dễ dàng đi lên cầu thang hoặc xách hàng tạp hóa. Tôi tin rằng tất cả bệnh của tôi đã được trị khỏi, do đó tôi tới bệnh viên để kiểm tra và kết quả đã xác thực điều đó. Sự kỳ diệu này đã triển hiện với rất nhiều học viên.

Thế giới quan của tôi về cuộc sống cũng hoàn toàn thay đổi. Tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để chỉ đạo cho lời nói và hành vi của mình. Tôi hướng nội khi gặp mẫu thuẫn, mọi việc đều nghĩ cho người khác trước, từ bỏ danh vọng và lợi ích cá nhân, và cố gắng hết sức để giúp đỡ người khác.

Tôi tình nguyện trông con của người hàng xóm vào mỗi buổi chiều sau giờ tan trường tại nhà của mình. Cha cháu nói với tôi rằng anh ấy cảm thấy rất yên tâm khi để cháu ở với tôi. Bạn bè và người thân đã thấy sự thay đổi của tôi và một vài người trong số họ cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Pháp Luân Công đã cho tôi cuộc đời mới. Thân thể tôi được tịnh hóa không còn bệnh tật. Tôi đã được trải nghiệm vẻ đẹp của tu dưỡng bản thân và niềm vui trở thành người tốt với đạo đức cao thượng. Tôi đã tìm được niềm vui của cuộc sống mà không mất một xu, điều mà không mua được bằng tiền ở trên thế gian này.

Chín năm cầm tù

Nhưng niềm hạnh phúc của tôi chỉ kéo dài được ba năm khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công tàn bạo vào tháng 7 năm 1999. Là người nhận được thụ ích từ Pháp Luân Công, tôi đã kiên định với đức tin và lương tâm của mình trong khi đối mặt với cuộc bức hại phô thiên cái địa và tôi lựa chọn không từ bỏ đức tin của mình. Điều đó khiến tôi liên tục bị bắt giữ, giam giữ và bị kết án chín năm tù giam.

Trong dịp Tết Nguyên đán năm 2000, nhân viên Phòng 610 đã bắt giữ tôi và giam giữ tôi trong Trung tâm Phúc lợi Vu Hồng. Họ yêu cầu tôi từ bỏ đức tin của mình và viết ‘bảo chứng thư,’ nhưng tôi đã từ chối. Tôi đã được trả tự do sau 5 tháng giam giữ. Tuy nhiên, ba tháng sau tôi lại bị bắt giữ lần nữa và bị giam giữ ba tuần.

Ngày 15 tháng 1 năm 2004, cảnh sát của Đội An ninh Nội địa quận Thiết Tây trực thuộc Sở Cảnh sát Thẩm Dương đã kéo tới nhà tôi. Họ lục soát nơi ở và bắt giữ tôi. Họ giam giữ tôi tại Đội An ninh Nội địa quận Thiết Tây. Cảnh sát Lưu Ba sử dụng dùi cui điện để sốc điện tôi, cảnh sát trưởng đã tát vào mặt tôi, cảnh sát Liễu Thanh còng tay tôi vào ghế sofa và buộc tôi phải cúi người xuống nửa chừng và cảnh sát Dương Hải đã đá vào người tôi. Sau 48 giờ tra tấn, họ chuyển tôi tới Trại tạm giam Số 1 Thành phố Thẩm Dương.

Ngày 31 tháng 5 năm 2004, Tòa án quận Thiết Tây Thẩm Dương đã kết án tôi 9 năm tù giam với cáo buộc sai trái. Tôi bị giam cầm trong Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh.

Để cưỡng ép tôi từ bỏ Pháp Luân Công, lính canh và tù nhân đã sử dụng nhiều hình thức ta tấn và ngược đãi khác nhau. Tôi bị tra tấn đứng và ngồi xổm trong thời gian dài, và tôi còn bị cấm ngủ. Một lần tôi từng bị tra tấn tới mức không thể tự đi lại được.

Tôi hỏi các quan chức nhà tù trong khi họ đang nỗ lực buộc tôi từ bỏ đức tin của mình: “Tôi đang chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành người tốt, các ông muốn chuyển hóa tôi như thế nào? Chuyển hóa thành người giả dối, xấu xa và tranh đấu?”

Bởi tôi kiên định đức tin của mình, nên gia đình tôi bị từ chối thăm hỏi nhiều lần. Mỗi lần họ không cho phép gia đình gặp tôi, chồng và con tôi đều đẫm lệ quay về.

Hàng ngày tôi bị cưỡng bức lao động từ 6 giờ sáng, làm việc hơn 10 giờ mỗi ngày. Khối lượng công việc rất lớn khiến lưng của tôi vô cùng đau đớn và cuối cùng ngón trỏ bên tay phải của tôi đã biến dạng, đến bây giờ nó vẫn không thể phục hồi.

Tôi rất may mắn vì đã sống sót ra khỏi nhà tù vào ngày 15 tháng 1 năm 2013. Nhiều học viên Pháp Luân Công bị tra tấn đến chết ở Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh.

Đình chỉ lương hưu

Chín năm cầm tù đã gây tổn hại không thể bù đắp cho gia đình tôi. Mỗi ngày chồng tôi chỉ ăn một bữa vì ông ấy quá nhớ tôi nên ông ấy chán ăn. Ông ấy rất cô đơn nên thường ra ngoài nói chuyện với cụ ông sửa xe đạp gần nhà. Ông ấy nói với tôi rằng ông gặp khó khăn trong những ngày mưa tuyết vì ông không thể ra ngoài để nói chuyện với cụ ông sửa xe.

Con trai út của tôi đã ly hôn trong khi tôi bị cầm tù vì tôi không ở bên cạnh để giải quyết mâu thuẫn của gia đình.

Sau khi tôi về nhà, gia đình tôi vẫn không thể có được cuộc sống yên bình. Thỉnh thoảng, cảnh sát và nhân viên trung tâm cộng đồng vẫn sách nhiễu chúng tôi. Gia đình tôi luôn luôn lo lắng cho sự an toàn của tôi.

Chồng tôi hiện đã 76 tuổi, năm ngoái ông được chẩn đoán mắc bệnh ung thư bàng quang. Sau ca phẫu thuật ông không thể tự chăm sóc bản thân mình và phải dựa vào tôi. Bất chấp tình cảnh khó khăn của chúng tôi, họ vẫn đình chỉ lương hưu của tôi. Áp lực tài chính và tinh thần đã khiến gia đình tôi lâm vào tình cảnh tuyệt vọng.

Tôi hy vọng rằng Phòng An sinh Xã hội quận Vu Hồng và Phòng An sinh Xã hội Thẩm Dương không mù quáng thực thi lệnh tước đoạt lương hưu của tôi một cách phi pháp. Điều đó là vi phạm pháp luật và tất cả thủ phạm sẽ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình trong tương lai.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/11/423229.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/3/192153.html

Đăng ngày 31-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share