Bài viết bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-2-2011]Chuyện này xảy ra  chẳng bao lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Con trai tôi đã từng là một cậu bé chậm phát triển ngay từ khi còn nhỏ. Nó rất yếu ớt và không thể theo kịp chế độ giáo dục bình thường. Nó không thể đạt được tiêu chuẩn yêu cầu về giáo dục thể chất. Các thầy cô giáo của nó thường yêu cầu tôi chuyển con sang một trường khác. Thế nhưng, tôi có thể đưa con tôi đi đâu bây giờ, sẽ không có trường nào khác chịu nhận nó.

Một ngày nọ sau khi tan trường, giáo viên thể dục đã cho con trai tôi luyện môn đẩy tạ. Một đứa trẻ khác bất ngờ ném quả tạ trúng ngay đỉnh đầu của con trai tôi, làm nó ngã vật xuống đất. Máu trên đầu của nó chảy thành dòng.

Người giáo viên lao tới bên con trai tôi, quấn lấy đầu nó bằng quần áo và gọi taxi đưa con trai tôi thẳng đến bệnh viện. Một cậu học sinh khác thì gọi điện về nhà tôi từ một bốt điện thoại công cộng và nói rằng đầu của ai đó đã bị thương và chuyện đó liên quan đến con trai tôi; cậu ta nói rằng người này đã được đưa đến bệnh viện và hiện đang ở đó. Cậu ta đã không nói rõ ràng cho tôi biết người bị thương ở đầu là ai, do vậy tôi không biết liệu con trai tôi làm đầu của người khác bị thương hay là đầu của con trai tôi bị thương. Tôi nghĩ rằng tôi phải trả chi phí điều trị bất kể là tình huống nào đã xảy ra đi nữa, do vậy tôi đem theo tiền và lao đến bệnh viện. Khi đến bệnh viện, tôi mới biết là đầu của con trai tôi bị thương bởi quả tạ sắt, và nó đang được phẫu thuật.

Tôi rất căng thẳng, quả tạ sắt đó rất nặng! Nước mắt của tôi cứ tuôn dài. Hiệu trưởng trường học, giáo viên thể dục và giáo viên chủ nhiệm đều đang ở trong bệnh viện và không dám về nhà. Ở tại đó còn có một cậu học sinh nữa, khoảng chừng 15 – 16 tuổi, đứng trước phòng phẫu thuật. Cậu bé đang run rẩy. Tôi hỏi xem cậu bé là ai và biết rằng cậu đã ném quả bóng sắt trúng vào đầu con trai tôi.

Trong nước mắt, tôi đã nhớ lại một câu trong Chuyển Pháp Luân:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau”.

Tôi nói với thầy hiệu trưởng và các giáo viên: “Các vị đã có ý tốt khi luyện tập thêm cho học sinh, các vị không làm gì sai cả”. Tôi cũng nói với cậu bé: “Không có chuyện cãi cọ giữa cháu và con trai cô, cháu chỉ vô ý làm nó bị thương thôi”. Tôi nói với mọi người rằng tôi không trách họ và tôi có đủ tiền viện phí. Sau đó tôi bảo mọi người về nhà. Khi tôi nói như vậy, mọi người chết lặng. Không ai trong số họ rời đi. Họ đã đợi ở đó cho đến khi con trai tôi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.

Sau cuộc phẫu thuật, đầu của con trai tôi được băng bó và áo của nó dính đầy máu. Bác sĩ yêu cầu tôi trả phí chụp CT kiểm tra. Khi có kết quả chụp CT, bác sĩ xem tấm phim và lắc đầu mãi, làm cho chúng tôi cứ nghĩ rằng tình trạng của con trai tôi rất nguy kịch. Thế mà, vị bác sĩ ấy nói: “Thật là phi thường! Não của bệnh nhân này không hề chảy máu sau khi đầu bị quả bóng sắt ném trúng. Làm sao có thể như thế được?”. Rồi vị bác sĩ nói rằng con trai tôi có thể nằm viện một thời gian, bởi vì mặc dầu não của cháu không bị chảy máu ngay khi bị thương, nhưng rất có thể sau này sẽ bắt đầu chảy máu và tình trạng sẽ rất nguy hiểm. Mặc dù vậy, tôi tin chắc rằng con trai tôi sẽ ổn.

Ghi nhớ lời dạy của Sư Phụ: “Tốt hay xấu xuất phát từ một niệm của con người”, tôi đã mang con trai về nhà.

Sau khi về nhà, tôi lau sạch máu trên thân con. Lúc đó con trai tôi 14 tuổi. Tôi lo rằng nó sẽ làm cho miếng băng trên đầu rơi ra trong lúc ngủ, do vậy tôi để nó nằm trên giường của mình, còn tôi ngồi bên cạnh và trông chừng nó. Lúc nửa đêm, con trai tôi bất thình lình ngồi dậy và nói: “Mẹ, mẹ đã đẩy con”. Tôi nói với nó rằng tôi không có làm thế. Con trai tôi nói: “Không, rõ ràng có ai đó đã đẩy con, có một giọng nam đã bảo con đưa đầu về phía bên này”. Tôi liền hiểu ra rằng Sư Phụ từ bi đã cứu con trai tôi. Nước mắt chảy dài trên mặt, tôi không biết dùng từ ngữ nào để cảm tạ Sư Phụ.

Vết thương của con tôi lành lặn chỉ sau bảy ngày. Nó quay lại trường học, mặc dù ai cũng nghĩ rằng nó không bao giờ đi học lại. Trường học thậm chí vẫn chưa hoàn thành bản báo cáo bảo hiểm khi con tôi đi học lại.

Điều kinh ngạc nhất là con trai tôi đã không còn bị chậm phát triển nữa. Sau tai nạn, nó trở nên sáng dạ và lý trí. Con trai tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cả gia đình tôi được hưởng nhiều lợi ích nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/2/27/征文选登–铅球砸头后的奇迹-236841.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/16/123839.html
Đăng ngày:  24 – 03-2011: Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share