Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Melbourne, Úc

[MINH HUỆ 10-05-2021] Ngày 13 tháng 5 là Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới và là ngày sinh nhật của Sư phụ từ bi vĩ đại. Dù mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được một năm, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cảm ân vô tỷ. Với tấm lòng tôn kính nhất, con xin được kính chúc Sư phụ sinh nhật vui vẻ. Khấu tạ Sư ân!

Những ma nạn trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Tôi từng là một giáo viên tiểu học. Tôi là người thẳng thắn và không đồng tình với sự chuyên chế độc tài của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi thường bày tỏ quan điểm khác biệt với những tuyên truyền của ĐCSTQ. Kết quả là trường học và chính quyền địa phương đã đàn áp tôi.

Trong phong trào đấu tranh dân chủ của sinh viên vào ngày 4 tháng 6, tôi đã cùng các sinh viên của mình xuống đường để ủng hộ sinh viên ở Bắc Kinh và quyên góp cho họ. Trường học của tôi đã giáng chức tôi xuống làm nhân viên tạp vụ. Tôi cảm thấy lạc lối và chán nản, nhưng khi đó vị giám đốc cũ của tôi, một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đã giúp tôi. Ông ấy nói với tôi ý nghĩa và giá trị của cuộc sống và dạy tôi các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Rất tiếc, tôi đã không bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay lập tức. Nhưng từ khi đó, vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp đã cắm rễ trong tâm tôi.

Tôi đã trải qua những khổ nạn do bị ĐCSTQ bức hại. Tôi buộc phải rời khỏi Trung Quốc và chuyển đến nước Úc tự do và yên bình.

Khi đến nước Úc, thân tâm của tôi rơi vào tình trạng tồi tệ. Tôi thường mất bình tĩnh và khóc mà không rõ lý do — tôi cũng không thể ngủ được. Tôi bị “đau dây thần kinh sinh ba”, bác sĩ nói nếu cơn đau khi phụ nữ sinh con là cấp 8, thì căn bệnh này đau cấp 10. Cơn đau đến không báo trước và có thể quay trở lại trong vòng vài phút hoặc thậm chí vài giây. Tôi cảm thấy như thể bị điện giật hoặc bị kim đâm. Tôi không thể nói to, không thể cười, không thể ăn đồ ăn nóng hay lạnh và thậm chí không thể rửa mặt. Lúc tồi tệ nhất, tôi đã nghĩ đến việc kết liễu cuộc đời.

Vào tháng 10 năm 2019, trong khi tôi đang gội đầu, cơn đau lại tái phát. Tôi phải nhập viện tại một bệnh viện lớn. Bác sĩ nói rằng tôi phải dùng thuốc trong suốt phần đời còn lại của mình. Tôi sẽ phải tăng liều cho đến khi nó không còn tác dụng. Sau đó, tôi sẽ cần phẫu thuật để cắt bỏ dây thần kinh. Nhưng tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật đó rất thấp, và tôi có thể bị liệt mặt.

Vì bị những cơn đau hành hạ, tôi đã không còn dũng khí để sống tiếp và nghĩ đến việc tự tử. Tôi nhờ con gái chụp những bức ảnh đẹp cho mình. Tôi đã viết điếu văn cho bản thân và lên kế hoạch nhảy xuống biển tự tử.

Con gái tôi và bạn bè đã rất lo lắng cho tôi. Họ bảo tôi đến một nhà thờ để tìm kiếm sự an ủi. Khi ở trong nhà thờ, tôi nghe thấy một giai điệu quen thuộc và cố gắng nhớ lại đó là gì. Cuối cùng tôi nhớ rằng đó là nhạc luyện công của Pháp Luân Đại Pháp mà tôi đã từng nghe nhiều năm trước đây. Vì vậy, tôi bắt đầu tìm kiếm Đại Pháp. Tôi đã đến các công viên và thư viện nhưng không tìm thấy. Rồi vào một buổi sáng thứ Bảy khi đang trên đường đến phòng khám, tôi nghe thấy tiếng nhạc Đại Pháp bên ngoài một trường học. Tôi thấy một nhóm người đang luyện công. Tôi đã tham gia cùng họ mà không do dự.

Tu luyện tinh tấn

Từ đó trở đi tôi luôn là một học viên Pháp Luân Đại Pháp tinh tấn. Vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, Pháp Luân Đại Pháp đã vươn đôi tay ấm áp đón lấy tôi, mang lại cho tôi cơ hội sống và tôi đã được tái sinh. Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi thức dậy vào lúc 5 giờ sáng mỗi ngày. Tôi học cuốn Chuyển Pháp Luân và các bài giảng khác của Sư phụ và hiện tại đang học thuộc lòng Hồng Ngâm.

Tôi đeo tai nghe và nghe đài phát thanh Minh Huệ và các cuộc điện thoại mà các học viên gọi cho người dân ở Trung Quốc. Tôi luyện công sau khi đi làm về. Hằng ngày tôi đều đắm mình trong Phật quang.

Con gái nói rằng tôi đã trở thành một con người khác kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi ăn nói nhẹ nhàng và không còn nổi nóng nữa. Tinh thần của tôi cũng tốt hơn. Giám đốc của tôi cũng nói rằng tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Tôi nhanh chóng đi bộ về nhà sau giờ làm việc để có thêm thời gian luyện công. Tôi trải nghiệm được cảm giác mỹ diệu khi luyện công. Ngày nào không luyện công liền cảm thấy dường như không có tinh thần. Tôi chưa bao giờ bỏ lỡ một ngày nào.

Một tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chứng đau dây thần kinh sinh ba của tôi đã hoàn toàn bình phục. Tôi đã không dùng bất kỳ loại thuốc nào trong thời gian một tháng đó. Một ngày nọ, bác sĩ gia đình của tôi gọi điện và hỏi tại sao tôi không đến văn phòng của ông ấy. Tôi nói rằng mình đã bình phục và không còn dùng thuốc nữa. Ông ấy đã rất ngạc nhiên và nói rằng ông ấy sẽ nói với những bệnh nhân khác của mình.

Trong năm qua, tôi đã rất chú ý đến mọi ngôn hành của mình. Tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng bây giờ mình là một người tu Pháp Luân Đại Pháp và phải hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Tôi đã chứng kiến được uy lực của Đại Pháp. Niềm tin của tôi đối với Đại Pháp không thể lay chuyển. Thông qua việc học cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp giúp các học viên đồng hóa với nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và đề cao đạo đức và nhân cách.

Với sự tu luyện vững chắc và trải nghiệm khỏi bệnh, chính niệm của tôi càng được củng cố. Tôi phát nguyện rằng mình sẽ tiếp tục tu luyện cho đến cùng. Tôi học Pháp nhiều hơn và luyện công tinh tấn hơn. Hằng ngày, tôi học một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân cũng như học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi ngộ ra những ý nghĩa sâu xa hơn của Đại Pháp. Tôi cũng học thuộc những bài thơ trong Hồng Ngâm. Khi học thuộc bài thơ thứ 10, tôi không ngăn được nước mắt tuôn rơi. Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, trí nhớ của tôi rất kém và tôi không thể nhớ được gì. Tôi thường xuyên quên hết mọi thứ nhưng giờ đây Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ.

Tín Sư tín Pháp và cứu độ chúng sinh

Tôi nhớ rằng các học viên Đại Pháp phải làm tốt ba việc và cứu độ chúng sinh. Một ngày nọ, tôi nói chuyện với một phụ nữ trong khi đợi xe buýt. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy là một “cô nhi Thượng Hải.” Do nạn đói toàn quốc từ năm 1959 đến năm 1961 (ĐCSTQ gọi đó là ba năm “thiên tai”), do không đủ sức nuôi con, người dân ở tỉnh Giang Tô và tỉnh Chiết Giang đã bỏ con cái của họ ở Thượng Hải, vì vậy chúng được gọi là “cô nhi Thượng Hải.” Sau đó, chúng được gửi đến một trong 20 tỉnh, chẳng hạn như Sơn Tây và Nội Mông. Theo ước tính, trong số này có đến 50.000 trẻ mồ côi.

Cô ấy nói rằng cô ấy muốn cảm ơn ĐCSTQ, nếu không cô ấy sẽ chết đói. Tôi nhận ra đây là một cơ hội mà Sư phụ đã an bài để tôi cứu cô ấy.

Tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Cô ấy nói rằng cô đã ở Melbourne được hai năm. Tôi đã bảo cô ấy tìm hiểu thêm về ĐCSTQ, và những gì đã xảy ra kể từ khi ĐCSTQ nắm quyền. Tôi nói: “Ba năm đói kém này không phải do thiên nhiên gây ra, chúng là do con người tạo ra. ĐCSTQ đã phát động một chiến dịch chính trị mang tên ‘Đại nhảy vọt’, gây ra nạn đói lớn. Hàng ngàn hàng ngàn người chết đói. Cha mẹ của chị có thể nằm trong số đó. Nếu không phải vì sự chuyên chế của ĐCSTQ, chị có thể đã sống hạnh phúc với cha mẹ của mình. Cha mẹ chị sẽ không bỏ lại chị ở Thượng Hải. Điều đó hẳn đã làm họ đau lòng biết bao! Nếu chị biết sự thật, cô sẽ không muốn cảm ơn ĐCSTQ. ĐCSTQ đã gây ra cái chết của cha mẹ chị. ĐCSTQ đã biến nhiều người tốt bụng trở thành tay sai, trở thành ‘những kẻ ngốc hữu ích’ như Lenin đã nói.“

Tôi nhận ra rằng cô ấy đã bị ĐCSTQ đầu độc sâu sắc và cần thời gian để thay đổi suy nghĩ — tôi phải kiên nhẫn. Tôi nói: “ĐCSTQ đã gửi 3.000 trẻ mồ côi Thượng Hải đến Nội Mông. Chị đã sống sót. Nhưng chị đã sống sót như thế nào? Chị có nhớ cha mẹ không? Liệu có công bằng khi chị không bao giờ gặp lại cha mẹ mình nữa?” Cô ấy không nói gì và ngây người nhìn tôi. Xe buýt đến gần, vì vậy tôi xin số điện thoại của cô ấy. Chúng tôi đã trao đổi số. Cô ấy nhìn tôi một chút và nói: “Những điều chị vừa nói, trước đây tôi chưa được nghe. Chị thật tốt bụng. Tôi nghĩ tôi sẽ bắt chuyến xe buýt tiếp theo. Chị thấy như vậy có được không?”

Chúng tôi tiếp tục nói chuyện. Chúng tôi đã nói về phong trào dân chủ của sinh viên ngày 4 tháng 6 và về Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt nhưng vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn không tốt. Tôi nói với cô ấy rằng đó là một trò lừa bịp, rằng ĐCSTQ đã sử dụng nó để vu khống Pháp Luân Đại Pháp, kích động lòng căm thù đối với Pháp Luân Đại Pháp và lấy đó làm một cái cớ để tăng cường bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. ĐCSTQ mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp còn sống để thu lợi. Đây là điều xấu xa nhất trên thế giới. Tôi nói với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp đã hồng truyền đến hơn 100 quốc gia, và cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã được dịch sang hơn 40 thứ tiếng. Tôi nói với cô ấy, Pháp Luân Đại Pháp dạy con người hướng thiện và tuân theo nguyên lý Chân, Thiện và Nhẫn. Đó là một điều quý giá. Những gì các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang làm không phải cho bản thân họ mà cho tất cả mọi người.

Nếu một đảng cầm quyền chống lại Chân – Thiện – Nhẫn, thì đảng đó sẽ phải đối mặt với điều gì? Tôi cao giọng và nói rằng nó sẽ bị đào thải, rằng Trời sẽ diệt nó. ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Đại Pháp, đàn áp những người bất đồng chính kiến, lừa dối người dân và che giấu sự thật. Tôi hỏi cô ấy liệu cô ấy có còn cảm ơn ĐCSTQ không. Cô ấy hỏi tôi một cách thận trọng rằng tôi có phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp không. Cô ấy nói rằng, khi cô ấy ở Trung Quốc, một học viên đã gọi điện và khuyên cô ấy thoái khỏi ĐCSTQ. Nhưng cô ấy đã không làm. Cô ấy không tin điều đó. Nhưng bây giờ sau khi nghe những điều tôi vừa nói, cô ấy sẽ nghĩ lại. Chúng tôi bắt tay và chia tay nhau.

Cô ấy gọi cho tôi một tuần sau đó, chúng tôi đã nói chuyện rất lâu. Cô ấy đã lắng nghe tôi và kể cho tôi nghe về các video giảng chân tướng mà cô ấy đã xem. Vài ngày sau, cô ấy gọi cho tôi và nhờ tôi giúp cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ bằng tên thật của mình. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ nói với những đứa trẻ mồ côi khác ở Thượng Hải rằng họ nên cảm ơn ai và họ nên ghét ai. Tôi nói rằng tôi mừng cho cô ấy và sẽ đưa cô ấy vào bài viết chia sẻ kinh nghiệm của tôi. Cô ấy đồng ý và nói rằng, miễn là điều đó có thể giúp cứu người, hãy cứ viết về cô ấy.

Giảng chân tướng tại nơi làm việc

Tôi nhắc nhở bản thân rằng mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp mọi lúc và tại nơi làm việc tôi cần giúp các đồng nghiệp biết rằng các học viên là người tốt và Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người làm người tốt. Tôi giảng chân tướng cho họ và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Một ngày nọ, tôi đeo tai nghe và nghe đài phát thanh Minh Huệ. Đồng nghiệp ngồi đối diện tôi hỏi tôi hằng ngày đang nghe gì vậy, có thể cho cô ấy nghe cùng không. Tôi nhận ra rằng Sư phụ muốn tôi giảng chân tướng tại nơi làm việc thông qua cô ấy. Tôi đã kết nối điện thoại di động của mình với loa và phát Bài giảng thứ ba của Sư phụ ở Quảng Châu. Mọi người yên lặng lắng nghe và một tiếng đồng hồ đã trôi qua thật nhanh. Một đồng nghiệp hỏi tôi đó là gì và tôi có có thể bật tiếp không vì anh ấy muốn tiếp tục lắng nghe, anh ấy cảm thấy rất hay. Tôi nói với anh ấy rằng đó là một bài giảng của Sư phụ Lý của Pháp Luân Đại Pháp, rằng Ngài yêu cầu mọi người hãy hướng thiện, hướng nội khi gặp mâu thuẫn và “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu.” Tôi hỏi mọi người có nhận thấy sự thay đổi của tôi trong một năm qua không. Mọi người đều nói rằng tôi giống như thay da đổi thịt vậy.

Nhờ sự giúp đỡ của các học viên khác, tôi đã tải chín bài giảng của Sư phụ vào điện thoại di động của mình. Tôi bật bài giảng tại nơi làm việc và mọi người yên lặng lắng nghe. Khi chúng tôi nghe Bài giảng thứ tư, Sư phụ đề cập rằng các nhân viên đã trả lại nhà máy những mảnh khăn mà họ đã mang về nhà. Giám đốc của tôi đã ngồi đó lắng nghe mà tôi không nhận ra. Sau khi Bài giảng thứ tư kết thúc, anh ấy di chuyển chiếc loa đến một chiếc ghế ở giữa phòng. Chúng tôi đã nghe lại Bài giảng thứ tư. Sau đó chúng tôi đã nghe Pháp của Sư phụ mỗi khi có điều kiện. Mỗi khi có điều gì đó không hiểu, các đồng nghiệp của tôi sẽ hỏi tôi. Điều này đã thúc đẩy tôi học Pháp nhiều hơn. Nếu tôi không hiểu, tôi sẽ học Pháp nhiều hơn, đọc thêm tài liệu và chia sẻ với các học viên khác. Tôi đã giải thích cho đồng nghiệp của mình tại sao họ cần thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Họ đã hiểu và đồng ý thoái.

Một đồng nghiệp đến từ một tỉnh ở Đông Bắc Trung Quốc đã đưa cho tôi một mảnh giấy có tên của vợ chồng anh trai cô ấy ở Hoa Kỳ. Cô ấy nhờ tôi giúp họ làm tam thoái. Cô ấy nói với tôi rằng hãy giúp bố của chị dâu cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ông ấy đã qua đời và là một tướng lĩnh của ĐCSTQ. Tôi có thể cảm thấy rằng cô ấy rất biết ơn Sư phụ. Nhìn thấy chúng sinh và người nhà của họ được cứu, tôi cảm thấy hạnh phúc cho họ. Con xin cảm tạ Sư phụ đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi và điểm hoá để tôi có thể cứu những người tại nơi làm việc, các thành viên trong gia đình của họ, cũng như những người đã qua đời.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã cho con sống với hạnh phúc như vậy mỗi ngày và mỗi ngày có thể học Pháp, luyện công và tu luyện bản thân. Sư phụ đã bảo hộ tôi trong tất cả các lần chuyển sinh của tôi. Tôi không biết làm thế nào để trả ơn Ngài. Tôi muốn trở thành một lạp tử của Đại Pháp, cứu độ chúng sinh, xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ và không phụ sự kỳ vọng của chúng sinh.

Một lần nữa con xin kính chúc Sư tôn từ bi sinh nhật vui vẻ!

Xin chúc các đồng tu của tôi trên khắp thế giới Ngày Pháp Luân Đại Pháp vui vẻ!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/10/424254.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/23/193275.html

Đăng ngày 26-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share