Bài viết của mười học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2019] (Tiếp theo Phần 3)

Mười người chúng tôi sinh ra vào những năm thập niên 90 của thế kỷ 20 tại Trung Quốc. Chúng tôi từng cư xử như hầu hết những người trẻ tuổi ở đó. Chúng tôi tự cho mình là trung tâm, thích bon chen tranh đấu, thích xem phim và chơi điện tử, quan tâm đến danh tiếng của bản thân, quan tâm đến danh tiếng của bản thân, truy cầu sự nhìn nhận từ người khác và khát khao trở nên nổi tiếng. Chúng tôi nhiệt tình với bạn bè và sẽ làm tất cả vì họ, kể cả khi cần phải chiến đấu.

Trưởng thành trong môi trường tập thể

Sau một thời gian, chúng tôi tình cờ lại sống chung với nhau. Chúng tôi muốn có một mối quan hệ gần gũi hơn trong cuộc sống hàng ngày, và chúng tôi trân quý mối nhân duyên này hơn nữa. Chúng tôi khích lệ nhau cùng bước đi trên con đường tu luyện, và cùng nhau giảng chân tướng về Đại Pháp.

Tình cờ gặp một học viên lâu năm trẻ tuổi

Ở trường đại học, chúng tôi có môi trường tập thể, và chúng tôi cũng có những học viên lâu năm nhắc nhở chúng tôi những vấn đề về tu luyện. Tuy nhiên, đôi khi, chúng tôi cũng dễ sa vào giải đãi trong tu luyện. Với những cô gái trẻ độc thân, rất dễ bị cám dỗ bởi trào lưu xã hội, sử dụng mỹ phẩm, mua sắm quần áo cũng như những món đồ xa xỉ khác. Nếu không kiểm soát tốt bản thân, cô ấy có thể tiêu xài hoang phí. Hơn nữa, nếu người đó quá chú trọng tới hình thức bề ngoài, thì sẽ khởi lên chấp trước sắc dục. Với các chàng trai, “tư tưởng phấn đấu” lại khiến họ loay hoay kiếm tiền, mua nhà, được thăng chức… tất cả những thứ đó đều ảnh hưởng đến chúng tôi. Nếu chúng tôi trở nên quá chấp trước vào chúng, chúng tôi sẽ bị cột chặt vào việc kiếm sống và lãng phí thời gian quý báu lẽ ra nên dành cho tu luyện.

Vào thời điểm chúng tôi đang vật lộn với những vấn đề này, một bạn nam trẻ cùng độ tuổi với chúng tôi đã tham gia với chúng tôi. Sự xuất hiện của cậu ấy đã giúp chúng tôi có thể ngộ sâu sắc hơn về tu luyện.

Tên cậu ấy là Ngọc Mỹ, cậu ấy đã tu luyện cùng với bố từ khi lên bốn tuổi. Khi lớn lên, cậu ấy giảng chân tướng cho các bạn cùng lớp. Nhưng hiện nay vì có quá nhiều người tin theo thuyết vô Thần, họ không thể chấp nhận các Pháp lý, chẳng hạn như, “…đả bất hoàn thủ mạ bất hoàn khẩu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996]), v.v… Họ thích thú với cuộc sống ích kỷ và truy cầu lợi ích cá nhân hơn. Họ coi thường cậu ấy và phớt lờ cậu ấy. Ngọc Mỹ rất buồn, cậu ấy tự hỏi rằng sao cậu không thể gặp bất kỳ học viên trẻ tuổi nào.

Khi cậu học năm thứ ba đại học, bố cậu bị tuyên án bất hợp pháp bốn năm tù vào năm 2014 vì tu luyện Đại Pháp. Mẹ và cậu ấy kiên trì đi đến những Cơ quan chính quyền khác nhau để thỉnh nguyện, nhưng kết cục cả hai đều bị bắt vào trại tạm giam với cáo buộc là “thỉnh nguyện sai.” Tại trại tạm giam, một người nghiện ma túy đánh cậu nhiều lần. Kết quả là kính của cậu bị vỡ và thân thể cậu bầm tím. Cậu rất buồn, trong tâm cầu xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con làm không tốt và đã làm Ngài thất vọng. Tuy nhiên, con tới đây để giảng chân tướng và thức tỉnh mọi người. Con không muốn họ phạm tội với Đại Pháp. Xin Ngài hãy giúp con.” Khi cậu nhìn vào người nghiện kia, cậu cảm thấy tiếc cho anh ta.

Một hôm, người nghiện ma túy kia lên cơn nghiện–anh ta lăn lộn, toàn thân run bần bật. Hôm đó trời lạnh và gió, những cơn gió ào ạt thổi vào phòng từng đợt từng đợt. Ngọc Mỹ đã đưa cái áo khoác cho người nghiện kia. Anh ta xúc động đến nỗi từ đó trở đi đã thay đổi thái độ với Ngọc Mỹ. Một lần, lính canh không cho Ngọc Mỹ ăn trong vài ngày. Người nghiện đó đã kín đáo cho cậu một vài thứ đồ ăn, bất chấp việc này có thể sẽ gây rắc rối cho bản thân anh ta. Anh ta cũng dần dần hiểu ra chân tướng về Đại Pháp, đồng ý thoái ĐCSTQ và trở thành một người bạn tốt của Ngọc Mỹ.

Sau khi Ngọc Mỹ được thả ra, các quan chức chính quyền thành phố đã không cho phép cậu tìm việc làm, vì thế cậu ấy phải đi đến thành phố khác để xin việc. Công việc đầu tiên của cậu ấy là dạy học, nhưng ông chủ đã chậm trả lương cho cậu năm tháng.

Rồi cậu nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“Như vậy những người tu luyện chúng ta lại càng không nên thế; những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Cậu nghĩ rằng vì ông chủ đã cho cậu một ít quần áo cũ, cho thấy bản chất thiện lương của ông ấy nên cậu quyết định không quản việc đòi tiền lương nữa. Hơn nữa, cậu còn mua snack cho học sinh, còn mình thì chỉ ăn loại rau kém chất lượng để tiết kiệm tiền. Chỗ ở mà cậu thuê vô cùng ẩm ướt. Vì Ngọc Mỹ là một giáo viên xuất sắc, học sinh thường vây quanh cậu sau giờ học để trao đổi thêm. Phụ huynh cũng coi trọng cậu. Sau khi cậu rời bỏ công việc này, ông chủ cũng đã trả tiền lương cho cậu.

Khi Ngọc Mỹ gặp được nhóm chúng tôi, cậu rất xúc động. Cậu sớm trở thành một phần của nhóm và tu luyện rất tinh tấn.

“Cháu là một người tuyệt vời!”

Chúng tôi thường xuyên đọc những câu chuyện của các học viên trên Minh Huệ Net, những người vì kiên trì đức tin của mình, đã trở thành mục tiêu của nạn cưỡng bức thu hoạch tạng, lạm dụng tình dục và bị tiêm nhiều loại thuốc không rõ nguồn gốc. Chúng tôi không chỉ tức giận mà còn cảm thấy rất đau lòng. Dần dần chúng tôi nảy sinh tâm sợ hãi.

Có một đoạn thời gian khi ĐCSTQ phát động chiến dịch gõ cửa để sách nhiễu học viên. Mỗi lần có người nào gõ cửa, tôi luôn giật thót tim. Tôi lo lắng liệu họ có tới để sách nhiễu chúng tôi hay không.

Có lần khi có tiếng gõ cửa, Du Du tình nguyện đi mở cửa. Ngay khi cô ấy đến cửa, cô ấy nghe thấy tiếng ai đó la hét bên ngoài: “Có học viên Pháp Luân Công ở đây không?” Cô ấy sững sờ, chạy vội về phòng và bật khóc. Sau đó cô ấy phát hiện ra rằng câu hỏi ấy là “Có chủ nhà ở đây không?”

Tất cả chúng tôi đều trẻ tuổi và chưa từng trải trong xã hội. Tuy chúng tôi không trải qua nhiều ma nạn, nhưng những chấp trước của chúng tôi không ít hơn những người khác. Để giúp chúng tôi đề cao, Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của chúng tôi dựa trên khả năng chịu khổ của chúng tôi. Sự việc trên làm chúng tôi nhận ra rằng đã đến lúc chúng tôi cần tu khứ tâm sợ hãi.

Dần dần chúng tôi đã có chính niệm hơn. Mặc dù tâm sợ hãi đôi lúc vẫn còn nổi lên, nhưng nguyện ý của chúng tôi là giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người và giúp mọi người thoát khỏi tà Đảng vẫn mạnh mẽ hơn. Chúng tôi dần minh bạch rằng vì sao nhiều học viên lâu năm đã mạo hiểm cả tính mạng để giảng chân tướng về Đại Pháp. Lòng tốt của họ đã chuyển thành từ bi. Điều này là những gì mà học viên nên có–sợ hãi thực sự không đáng để nhắc đến. Sau đó chúng tôi đã bắt đầu giảng chân tướng cho đồng nghiệp, và với bất kỳ người nào chúng tôi gặp.

Có lần, khi Mạch Tử đang ăn tối tại nhà hàng, cậu nhìn thấy một người khiếm thị đi qua và dường như ông ta đang tìm kiếm thứ gì đó. Mạch Tử lập tức đến gần ông ấy và hỏi xem liệu cậu có thể giúp được gì không. Ông ấy nói rằng ông ấy đang định đến ngân hàng để rút tiền nhưng không biết ngân hàng nằm ở đâu. Vì thế Mạch Tử đã giúp ông ấy tìm một ngân hàng. Người khiếm thị này nói: “Cháu đúng là một người tuyệt vời! Thời buổi này khó mà tìm được người như cháu.” “Vâng ạ, cháu đồng ý với bác là người tốt bây giờ khó tìm thật. Tuy nhiên, Sư phụ Đại Pháp dạy chúng cháu trở thành người tốt. Cháu là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Bác có nghe nói đến chưa ạ?” “Cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ư? Không phải đó là thứ gì xấu xa ư?” “Là tuyên truyền phỉ báng của ĐCSTQ đó ạ-bác đừng tin nó. Những người tu luyện Đại Pháp là những người tốt.” Sau đó Mạch Tử trả lời nhiều câu hỏi của bác ấy.

Đối mặt với nghiệp bệnh

Một lần, Tiểu Đào thấy một nốt nhỏ màu đỏ trên chân. Sau đó nốt đỏ ấy phình to lên, sưng phù rồi lan xuống đến các ngón chân. Kết quả là nó làm cho cô ấy phải đi khập khiễng. Một hôm, chân của cô ấy bị đau đến tận 3 giờ sáng. Tất cả chúng tôi đều khích lệ cô ấy và luyện công cùng cô ấy. Trong quá trình này, cô ấy ấy phải tựa vào tường vì cô ấy không thể đứng vững. Khi luyện công, cô ấy cảm thấy như thể chân cô ấy đang bị đặt trên một chiếc đĩa nóng bỏng và dường như cô ấy không thể chịu đựng thêm chút nào nữa.

Mỗi khi không thể kiên trì, những lời giảng của Sư phụ hiện lên trong tâm trí cô ấy:

“khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Có Pháp của Sư phụ trong tâm, cô ấy đã có thể hoàn thành việc luyện công. Luyện công được một nửa thời gian, cô cảm thấy cơn đau đã giảm bớt. Sau đó, chúng tôi nghe thấy mùi thơm tỏa ra từ cơ thể cô ấy, điều này càng củng cố tín tâm của cô ấy.

Hai ngày sau, cô ấy bị sốt và cảm thấy nóng rát. Các đốm đỏ xuất hiện khắp người, và chỗ sưng nơi chân bắt đầu hình thành một cái lỗ nhỏ. Khi cô ấy luyện công, mủ bắt đầu chảy ra từ cái lỗ đó. Chúng tôi luyện công, học Pháp và phát chính niệm với cô ấy. Vào ban đêm, khi cô ấy sốt cao, chúng tôi thức dậy mỗi giờ để phát chính niệm liên tục cho cô ấy. Một thời gian sau, chân cô ấy đã lành và da non đã mọc lên.

Sau khi hồi phục, cô ấy cảm thấy rất thoải mái. Mỗi khi ra ngoài cô ấy nhảy chân sáo vui vẻ, và còn muốn gánh hết việc nặng nhọc trong nhà mà không cảm thấy mệt. Mẹ cô ấy nói: “Chắc hẳn đây là vết rắn cắn vì bố con đã từng bị như vậy. Ông ấy phải nhập viện và phải mất hơn một tháng mới chữa lành. Con thì không dùng thuốc gì cả mà lại hồi phục rất nhanh!”

Thanh lý tà ác bằng chính niệm

Trong một giai đoạn, chúng tôi cảm thấy rất áp lực và giữa chúng tôi thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Có lần, sau một trận xung đột, Du Du đột nhiên cảm thấy tệ kinh khủng và muốn tự tử. Ngay lúc đó, Yến Tử trông thấy những vật chất màu đen đang di chuyển đến giường của Du Du, nhưng cơ thể của cô ấy đã được bảo vệ bằng một luồng ánh sáng màu trắng. Yến Tử ngay lập tức phát chính niệm để thanh lý những vật chất xấu này.

Khi Du Du nói rằng cô ấy không còn muốn sống nữa, Yến Tử thấy một con mãng xà trong áo giáp màu vàng kim cầm khiên nhảy xổ vào cô ấy, ngăn không cho cô ấy phát chính niệm. Cô ấy nói với tất cả chúng tôi và chúng tôi cảnh giác ngay lập tức. Chúng tôi ngồi xuống phát chính niệm. Sau một lúc, chúng tôi nghe thấy tiếng sấm bên ngoài, rồi không gian trở nên yên tĩnh trở lại. Con mãng xà tan biến, và những ý niệm bất hảo của Du Du cũng biến mất.

Đêm hôm đó, chúng tôi cùng nhau chia sẻ. Qua đó, chúng tôi trở nên minh bạch hơn và dung nhẫn hơn với người khác. Chúng tôi nhận ra rằng: “Khi những ý niệm bất hảo xuất hiện, ngoài những nguyên nhân đến từ tự thân chúng ta, còn có thể có những nhân tố tà ác từ không gian khác cưỡng ép lên chúng ta.” Cũng giống như những suy nghĩ cực đoan mà một bệnh nhân tuyệt vọng ôm giữ, những ý nghĩ này không nhất thiết xuất phát từ tâm trí của họ. Vì thế, chúng ta phải kịp thời tìm ra những ý niệm và hành vi bất hảo để bảo trì cho trường không gian của chúng ta kiền tịnh và tường hòa, khiến những vật chất bại hoại sẽ không thể lợi dụng chúng ta được.

Những cơ hội đề cao quý báu

Chúng tôi cũng tham gia vào một số hạng mục giảng chân tướng bằng cách sử dụng những kỹ năng mà chúng tôi có. Trong vài năm, chúng tôi cảm thấy rằng chúng tôi đã thực hiện phần lớn những hạng mục đó.

Sau khi bắt đầu tu luyện, dù là trong học tập hay công tác ở cơ quan, chúng tôi luôn luôn là những sinh viên hàng đầu hoặc là những nhân viên xuất sắc. Tuy nhiên, khi chúng tôi gặp nhau, xung đột lại phát sinh, bởi vì mỗi cá nhân đều có thể ngộ của riêng mình. Tôi cảm thấy thế này là tốt, người khác lại cảm thấy thế kia mới tốt. Trên bề mặt thì chúng tôi đồng ý với nhau nhưng trong tâm lại không như vậy. Đặc biệt khi nói đến giảng chân tướng, chúng tôi cảm thấy rằng làm mọi việc cho đúng còn quan trọng hơn. Khi tôi cố gắng thay đổi, thì tôi lại đi sang một cực đoan khác. Chẳng hạn, tôi ôm giữ những suy nghĩ như: “Sao cũng được!” hoặc “Lần này mình sẽ không nói gì nữa,” điều đó cho thấy tôi có chấp trước vào việc tránh né rắc rối, lo lắng ý kiến của mình sẽ bị người khác phản đối và sợ rơi vào xung đột.

Sư phụ vẫn đang lặng lẽ trợ giúp chúng tôi. Thậm chí khi chúng tôi làm không tốt, Ngài vẫn sẽ cho chúng tôi cơ hội và khích lệ chúng tôi thông qua lời nói của những học viên khác. Chúng tôi dần minh bạch rằng thực hiện những việc này không những là cứu chúng sinh mà còn là cơ hội quý báu để đề cao chính mình.

Sư phụ giảng:

“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.” (Nhận thức tiếp nữa–Tinh tấn yếu chỉ)

Sư phụ cũng giảng:

“Tâm oán hận ấy, chính là dưỡng thành [từ] việc thích nghe điều dễ nghe, thích [gặp] chuyện vừa ý, nếu không bèn oán hận. Mọi người nghĩ đi, thế là không được đâu, tu luyện không thể tu như thế.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)

Dần dần, trong quá trình làm hạng mục, bằng cách đối tốt với người khác, buông bỏ tự ngã và viên dung trong chỉnh thể, chúng tôi đã học được cách bao dung người khác. Chỉ đến lúc đó, chúng tôi mới thực sự nhận ra rằng tất cả năng lực của chúng tôi đều đã được an bài và chúng tôi bổ sung cho nhau. Phối hợp tốt với nhau, chúng tôi có thể hoàn thành công việc một cách dễ dàng.

Kết luận

Trong sáu năm qua, Sư phụ đã giúp chúng tôi thay đổi từ những người có cá tính mạnh mẽ thành những người trưởng thành và bao dung. Vào thời khắc này, chúng tôi đã trở thành đệ tử của Sư phụ-không có từ ngữ nào có thể diễn đạt lòng biết ơn của chúng tôi với Ngài.

Vì tình trạng virus ĐCSTQ như hiện nay, xã hội đang trải qua những thay đổi khó đoán. Không như thế nhân đang run rẩy, lo sợ và tuyệt vọng, chúng tôi vẫn kiên định với những việc chúng tôi phải làm. Cho dù thiên tai nhân họa gì đi nữa, chúng tôi thực sự hy vọng rằng những người tốt bị ĐCSTQ lừa dối sẽ sớm biết được chân tướng, chứng kiến vẻ đẹp của Đại Pháp, thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, và có một tương lai tươi sáng!

(Hết)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/16/406406.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/28/185248.html

Đăng ngày 13-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share