Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-11-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 69 tuổi. Trong suốt 20 năm tu luyện, tôi đã trải qua nhiều thăng trầm.

Bị xe ô-tô đâm

Vào chiều ngày 5 tháng 7 năm 2020, khi đang đi xe tay ga về nhà thì trời bắt đầu có mưa phùn. Vì nghĩ rằng cũng sắp về đến nơi, nên tôi đã không dừng lại để trú mưa.

Khi trời thực sự bắt đầu đổ mưa, một chiếc xe ô-tô lao vào phía bên trái và tông vào tôi. Tôi nghe thấy một âm thanh lớn và bất tỉnh. Sau một thời gian, tôi cảm thấy những hạt mưa lạnh trên mặt mình. Tôi tỉnh lại, nhưng không thể mở mắt.

Tôi biết một chiếc xe ô-tô đã đâm vào mình. Ngay lập tức, tôi tự nhủ: “Mình là người tu luyện. Mình không sao. Sư phụ, xin cứu con.” Tôi cố gắng đứng dậy hai lần nhưng không được. Lần thứ ba, tôi hô lớn: “Sư phụ, xin cứu con!”

Đôi mắt của tôi chợt mở ra. Tôi cử động tay chân, và chúng không đau. Phía sau đầu của tôi bị đau, và tôi cảm thấy có một vết sưng lớn ở đó. Hai người đàn ông bước xuống xe.

Người đàn ông trẻ hơn hỏi: “Bà có sao không? Để tôi gọi xe cấp cứu!”

Tôi nói: “Không cần. Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp, và tôi được Sư phụ bảo hộ, vì vậy không cần phải sợ.”

Tôi bị văng xa ba mét, và chiếc xe tay ga văng cách xa hơn ba mét nữa. Người đàn ông muốn giữ nguyên hiện trường, nhưng tôi nói: “Đừng lo về hiện trường, vì tôi sẽ không lừa các anh đâu. Các anh có thể giúp tôi thu lại đồ đạc và dựng lại chiếc xe máy.”

Người đàn ông lớn tuổi nói: “Bà quả thực là người tốt và rất may mắn! Bà thực sự không sao chứ?”

Tôi bước vài bước và nói: “Vâng, tôi không sao. Nhưng trước khi rời đi xin các anh nán lại một chút. Tôi muốn nói chuyện với anh.” Vụ tai nạn đã khiến chúng tôi hội ngộ, và Sư phụ đã cứu tôi. Tôi biết mình phải giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ để họ cũng được cứu.

Tôi nói: “Rất nhiều điều tồi tệ gần đây đã xảy ra ở đất nước chúng ta. Đại dịch vẫn chưa kết thúc, và mọi người đều muốn được an toàn. Các anh từng nghe về việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chưa?” Họ nói rằng họ chưa từng nghe, nhưng cả hai người họ đều thừa nhận rằng họ gia nhập các tổ chức liên đới của ĐCSTQ.

Tôi nói: “Các anh có thể thoái ĐCSTQ trong tâm, và tôi có thể giúp các anh phần việc còn lại. Thần Phật sẽ biết tâm nguyện của các anh. Họ sẽ bảo hộ các anh.” Cả hai người họ đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Khi chúng tôi chia tay, tôi khuyên họ ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Họ nói: “Bà thực sự là người tốt. Mong bà về nhà an toàn.”

Trên đường về nhà, tôi nghĩ đến việc Sư phụ vừa cứu mạng mình như thế nào. Nghĩ về việc Sư phụ đã làm quá nhiều điều cho mình, nước mắt của tôi hòa cùng nước mưa giàn dụa khắp mặt.

Sau khi thay quần áo khô, tôi dâng hương trước Pháp tượng của Sư phụ và bái lạy chín lần. Chồng tôi thấy tôi khóc, nên tôi đã kể lại cho ông những gì đã xảy ra. Tôi nói rằng tôi sẽ không thể sống để gặp lại ông ấy nếu không được Sư phụ bảo hộ.

Sư phụ giảng:

“chư vị từng thời khắc đều đang trên con đường tu luyện, từng thời khắc đều là tôi đang quản chư vị” (Lại một gậy cảnh tỉnh)

Đây là một lời cảnh tỉnh đối với tôi. Sau khi suy xét, tôi nhận ra tiến độ tu luyện của mình quá chậm.

Tôi biết mình có nhiều chấp trước của con người vẫn cần phải được loại bỏ, như tâm truy cầu thoải mái, tâm hư vinh, tâm tranh đấu, tâm hiển thị và đố kỵ. Tôi đã đào sâu và loại bỏ chúng khỏi tư tưởng của mình.

Sức khỏe của chồng tôi

Một vài ngày sau vụ tai nạn của tôi, chồng tôi kêu đau lưng. Tôi khuyên ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Sáng hôm sau, tay ông cảm thấy yếu, và một bên miệng bị xệ xuống. Ông muốn đi bệnh viện. Tôi nghĩ: “Ông ấy không phải là một học viên, vì vậy tôi nên đưa ông đi bệnh viện nếu đó là điều ông muốn.”

Kết quả xét nghiệm cho thấy ông bị nhồi máu não, sỏi thận và đường huyết cao. Chồng tôi rất sợ hãi.

Sư phụ giảng:

“…một người luyện công, cả gia đình được lợi ích…” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

“khi bạn bè thân quyến gặp chuyện thống khổ, chư vị có bất động tâm hay không, chư vị nhìn nhận sự việc như thế nào đây; làm người luyện công khó khăn như vậy đấy!” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Chồng tôi là một người ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp và giúp tôi bất cứ khi nào có thể trong các hạng mục Đại Pháp. Tôi nghĩ ông sẽ ổn thôi. Có lẽ những gì xảy ra với ông thực ra là nhắm vào tôi, vì có điều gì đó tôi cần đề cao. Sẽ là nói dối nếu tôi nói tâm tôi không hề dao động.

Tôi nói với chồng mình: “Đừng lo lắng. Ông cứ làm những gì cần làm, nhưng hãy ghi nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Ông nói ông sẽ làm theo, và qua giọng nói của ông, tôi biết ông thật lòng.

Bác sĩ nói lẽ ra chúng tôi nên đến sớm hơn, vì đã hơn 12 giờ kể từ khi các triệu chứng của chồng tôi xuất hiện. Điều duy nhất họ có thể làm là giữ tình trạng của chồng tôi được ổn định. Bác sĩ nói rằng tình trạng của chồng tôi không xấu đi là may mắn rồi. Tôi nghĩ: “Những gì bác sĩ nói không được tính – Sư phụ mới là người quyết định vận mệnh của ông ấy.”

Sáng hôm sau, chồng tôi có cảm giác ở chân. Ông nói rằng ông có cảm giác ngứa ran ở chân ba lần vào đêm hôm trước. Ông có thể đi lại và khuôn mặt của ông trông bình thường trở lại. Bác sĩ chăm sóc đã rất ngạc nhiên về việc chồng tôi đã hồi phục nhanh như thế nào.

Tôi biết Sư phụ đã giúp ông ấy.

Bác sĩ cho biết: “Đường huyết của chồng bà đang ở mức cao. Cả hai đều nhận được tiền trợ cấp từ chính phủ, vì vậy nếu ông ấy được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường, bà sẽ được trả thêm 6.000 nhân dân tệ mỗi năm cho chi phí y tế.”

Bác sĩ tiếp tục nói: “Sáng mai bà có thể cho ông ấy uống đồ uống có đường, đường huyết của ông ấy sẽ tăng lên và chúng tôi có thể chẩn đoán bệnh tiểu đường cho ông ấy.”

Tôi nghĩ: “Đây hẳn là một khảo nghiệm. Là một học viên Đại Pháp, tôi không được tham lam.”

Tôi đã hỏi ý kiến chồng mình về việc này. Ông nói: “Nếu lượng đường của tôi không đủ cao, thà tôi không lấy 6.000 nhân dân tệ đó còn hơn, tôi cũng không cần bệnh tiểu đường.”

Tôi nói: “Ông nói đúng; chúng ta không muốn tiền hay bệnh tiểu đường.”

Sau 10 ngày nằm viện, chồng tôi muốn về nhà. Ở nhà, tôi hỏi ông: “Ông nghĩ sao về bệnh tiểu đường?” Ông nói: “Tôi không nghĩ mình có bệnh tiểu đường.” Chúng tôi đã kiểm tra nó trước và sau khi ông ấy ăn. Những chỉ số của ông vẫn bình thường.

Hàng xóm của chúng tôi nhận xét rằng chồng tôi trông khá tốt và ông hầu như không bị đi khập khiễng.

Giờ đây ông thường xuyên nghe các bài giảng của Sư phụ và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Sư phụ giảng:

“…con người trên thế gian đều là thân nhân của tôi.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

“…chúng sinh đều là vì Pháp mà đến” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2004)

Qua sự việc này, không chỉ tâm tính của tôi đề cao, mà Sư phụ còn dẫn dắt chồng tôi bước vào con đường tu luyện. Chúng tôi biết ơn tất cả những gì Sư phụ đã làm cho chúng tôi.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/25/414866.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/18/191449.html

Đăng ngày 20-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share