Biên tập theo lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 09-03-2021] Tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa Xuân năm 2004 và hiện tôi trên 70 tuổi. Trong 17 năm đó, tôi đã hòa tan vào Đại Pháp và cảm thấy rất hạnh phúc và vô cùng biết ơn Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp).

Bắt đầu tu luyện

Con trai tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Đại Pháp. Khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, con trai tôi đang ở Nhật Bản. Sau ngày đó, cháu gọi điện về nhà mỗi tuần. Cháu hầu như chỉ nói rằng Đại Pháp kỳ diệu ra sao và về cuộc bức hại của ĐCSTQ. Cháu đã thuyết phục chúng tôi đừng tin những lời dối trá của ĐCSTQ. Tuy nhiên, chúng tôi đã xem các chương trình tuyên truyền trên TV hàng ngày, nên đã không thể nhận ra bất kỳ chân tướng nào về Đại Pháp. Hơn thế, chúng tôi còn cố gắng bảo cháu từ bỏ tu luyện, nói rằng chính phủ không cho phép người ta tu luyện, nên chúng ta phải nghe theo chính phủ.

Trước khi con gái tôi đến Hoa Kỳ vào mùa Xuân năm 2004, cháu đã đưa chúng tôi đi kiểm tra sức khỏe tổng thể. Kết quả cho thấy tôi có một khối u và cần được điều trị tại bệnh viện. Tôi đã chết lặng đi. Khi con trai tôi biết tin này, cháu đã gợi ý rằng tôi nên học Pháp Luân Đại Pháp. Ngay lập tức, cháu đã gửi tôi một bản Chuyển Pháp Luân điện tử-cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi in cuốn sách đó ra, tôi nhận ra rằng mình không thể đọc được hầu hết cuốn sách này, do trình độ học vấn của tôi rất hạn chế. Tôi còn không biết viết nữa. Tôi chưa bao giờ kỳ vọng rằng đời này mình có thể biết đọc và biết viết. Nhưng trong tiềm thức, tôi rất có hảo cảm đối với cuốn sách này. Cho nên, tôi bắt đầu đề nghị mọi người giúp tôi đọc cuốn sách đó, từng chữ một. Dần dần tôi đã học được một câu, rồi đến một đoạn. Theo thời gian tôi đã học để đọc được trang đầu tiên của Chuyển Pháp Luân, hơn một tháng đã trôi qua. Lúc đó, tôi quay lại bệnh viện để điều trị tiếp. Khi bác sỹ điều trị cho tôi xem kết quả, anh ta nói với tôi là khối u đã không còn. Tôi đã không thể tin được điều này. Chỉ với việc đọc một trang trong Chuyển Pháp Luân, khối u đã biến mất?! Vị bác sỹ đó cũng rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, kết quả kiểm tra ngay ở đây và nó thể hiện rõ ràng là không có khối u nào cả.

Mặc dù tôi gần như mù chữ và không thực sự hiểu những gì mà Sư phụ giảng, nhưng tôi đã đặt cả trái tim mình vào việc đọc Pháp và đem từng từ vào trong tâm. Tôi đã ngộ ra rằng đó là vì Sư phụ đã nhìn thấy sự chân thành của tôi nên Ngài đã gỡ bỏ nghiệp bệnh cho tôi.

Tôi còn mắc nhiều bệnh khác nữa, như chứng loạn thần kinh chức năng, u xơ dạ dày, và bệnh phụ khoa. Do chứng mất ngủ, tôi đã không thể làm các việc nặng. Tôi vẫn thường cố gắng, và thực hiện một việc mà một người quen có lần đã bảo tôi: hãy cầu Chúa và Phật, cũng như nhờ đến sự trợ giúp y tế. Nhưng không một nỗ lực nào của tôi có tác dụng. Tuy nhiên, trong quá trình đọc Chuyển Pháp Luân, tất cả bệnh tật của tôi đã biến mất. Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, và cơ thể tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng từ sự vô bệnh.

Trong quá trình học Pháp, khi đọc đến thuật ngữ “tu thành” trong Chuyển Pháp Luân, tôi đột nhiên hiểu được hàm nghĩa bên trong thuật ngữ đó–Tu thành nghĩa là cùng với Sư phụ trở về nhà! Pháp Luân Đại Pháp là những gì tôi đã chờ đợi trong đời đời kiếp kiếp. Vì vậy tôi đã đi đến quyết định tu luyện Đại Pháp và theo Sư phụ trở về nhà.

Tu luyện Đại Pháp

Đầu năm 2005, tôi đã học cả năm bài công pháp khi đến Nhật Bản thăm con trai. Tuy nhiên, lúc đầu, tôi chỉ có thể ngồi ở thế đơn bàn với hai chân đặt ở vị trí rất cao. Lúc đó tôi không cách nào để có thể ngồi được song bàn. Khi ngồi ở thế đơn bàn, tôi ấn chân của mình xuống bằng cách đặt một bao gạo lên chân. Dù như vậy, ngày nào tôi cũng quyết luyện công. Dần dần, các chân tôi trở nên phẳng xuống trong thế đơn bàn. Rồi tôi bắt đầu thực hiện thế song bàn. Với sự trợ giúp của Sư phụ, cuối cùng sau khoảng hai năm tôi đã có thể ngồi ở thế song bàn trong một tiếng đồng hồ.

Vì tôi bắt đầu tu luyện muộn và học Pháp chậm chạp, tôi chỉ có thể bắt kịp bằng việc nắm bắt thời gian học Pháp và luyện công nhiều hơn.

Đại Pháp thực sự huyền diệu. Ngay khi người nào có nguyện vọng muốn học, Đại Pháp có thể làm được tất cả. Thông qua việc kiên trì học Pháp, và không tự biết, tôi đã có thể đọc được toàn bộ Chuyển Pháp Luân. Rồi tôi bắt đầu đọc các bài kinh văn mới. Có rất nhiều từ mới phải học, và tôi tiếp tục nhờ sự trợ giúp của các đồng tu và cố gắng ghi nhớ chúng. Dần dần tôi đã học được các từ mới đó. Giờ đây mỗi sáng tôi học một bài trong Chuyển Pháp Luân, còn buổi tối thì học kinh văn mới.

Khi Sư phụ công bố một bài kinh văn mới, thế nào cũng có những từ mà tôi không biết. Nhưng chẳng mấy chốc tôi đã học được các từ đó.

Tại điểm giảng chân tướng, để giúp mọi người thoái ĐCSTQ hay các tổ chức liên đới của nó, chúng ta cần cho họ một hóa danh hay biệt hiệu dùng để thoái. Quá trình này cũng khá thần kỳ đối với tôi. Khi tôi muốn viết ra một biệt hiệu, là tôi có thể; tuy nhiên, các kí tự mà tôi viết ra bị uốn éo và khó đọc, và thỉnh thoảng nét bút bị sai. Tôi mang chữ viết về nhà cho con trai tôi xem. Thỉnh thoảng cháu cũng không thể hiểu được chúng là gì và phải bảo tôi giải thích. Tôi nói với cháu mình định viết gì, và cháu sửa các chữ đó cho tôi. Cứ tiếp tục như thế, tôi đã có thể viết được ngày một nhiều từ hơn. Mặc dù so với các đồng tu khác có học hơn tôi, tôi vẫn còn tụt ở phía sau, nhưng tôi đã có thể viết ra được hóa danh hay biệt hiệu cho mọi người.

Thông qua việc chia sẻ với các đồng tu, tôi biết được rằng nhiều học viên có thể đọc thuộc lòng “Luận ngữ.” Tôi cũng muốn vậy và đã cố học. Nhưng tôi đã không biết làm thế nào để bắt đầu học thuộc và tôi trở nên lo lắng. Con trai tôi bảo tôi bắt đầu ghi nhớ hai từ và rồi ghép hai từ nữa cho đến khi tôi thuộc cả một câu. Rồi sau đó lại đến câu tiếp theo, cho đến cuối cùng tôi đã đọc thuộc toàn bộ “Luận ngữ”. Trên đường ra điểm giảng chân tướng, tôi đọc đi đọc lại “Luận ngữ.” Cảm giác hòa tan trong Pháp quả là rất tuyệt vời.

Tôi vẫn thường phải đeo kính mỗi khi khâu vá. Từ khi tu luyện, tôi vẫn đeo kính khi đọc; tôi không thể nhìn thấy nếu không đeo kính. Ba năm trước, tôi gặp một học viên lớn tuổi hơn tôi, nhưng không đeo kính ngay cả khi đọc Chuyển Pháp Luân với chữ in nhỏ. Tôi đã được truyền cảm hứng. Tôi tự nghĩ: Phải chăng Sư phụ đang điểm hóa cho mình? Nên tôi đã bỏ kính đi, và kể từ đó không bao giờ cần đến kính nữa.

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi mới chỉ có một ý tưởng và nguyện vọng như thế, thì Sư phụ đã giúp tôi biến chúng trở thành sự thật.

Bị báo cảnh sát vì thông tin cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp

Khi ở Nhật Bản, tôi đã học để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Vào mùa Thu năm 2006, tôi quay trở về Trung Quốc sau khi visa của tôi hết hạn. Tôi bắt đầu đi làm ở một nhà máy. Cứ khi nào có thời gian, tôi lại giảng chân tướng cho những đồng sự của mình. Họ đều sẵn lòng lắng nghe. Một số thậm chí còn nói: “Khi cuộc bức hại này kết thúc, chúng tôi sẽ học Đại Pháp từ chị.”

Sau khi giảng chân tướng trong làng mình, tôi đã đi giảng chân tướng trong một làng gần đó, rồi đến các làng khác nữa. Tôi tận dụng mọi cơ hội để nói về vẻ đẹp của Đại Pháp cũng như những sự thật về cuộc bức hại. Với công việc tuyệt vời này, tôi hy vọng nhiều người hơn nữa có thể đến học Đại Pháp.

Một hôm tôi đến một cửa hàng trong chợ cách nhà tôi chừng 10 dặm. Sau khi tôi nói chuyện với những người bán hàng về Đại Pháp, một người bán hàng rong đã báo tôi với cảnh sát. Các cảnh sát khu vực đã đến nhà tôi. Làng tôi khá hẻo lánh, và khi biết cảnh sát đến, nhiều dân làng đã đến xem có chuyện gì đang xảy ra. Đó cũng là lần đầu đối mặt với cảnh sát của tôi. Tôi đã lo lắng và sợ hãi. Khi bị hỏi có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay không, nỗi sợ hãi của tôi đột nhiên dâng lên. Tôi sợ thừa nhận mình có tu luyện, nên chỉ nói: “Tôi đã nghe về pháp môn ấy khi tôi ở Nhật Bản. Đại Pháp dạy người ta thành người tốt. Những ai thực hành Đại Pháp đều có sức khỏe tốt. Người dân tại nhiều nước đang thực hành Đại Pháp. Chỉ có ở đây tại Trung Quốc là chúng ta không được phép thực hành Đại Pháp.” Khi họ nghe thấy tôi không nói rằng tôi có tu luyện, họ đã rời đi.

Sau đó tôi đã rất hối tiếc. Khi đối mặt với tà ác, tôi đã không dám thừa nhận rằng tôi là một học viên. Mặc dù tôi đã đề cập đến sự thật rằng Đại Pháp đang được hồng truyền khắp thế giới, nhưng tôi vẫn khó vượt qua nỗi xấu hổ và ân hận vì đã không thừa nhận mình là một học viên. Nếu lại có cơ hội như thế, tôi sẽ thừa nhận với con người thế gian một cách ngay thẳng rằng tôi là một học viên.

Sau đó, khi ra ngoài nói chuyện với mọi người, tôi đã cẩn trọng hơn một chút. Nhận thức về những người mình đang nói chuyện sẽ giúp tôi xác định cần nói gì với họ. Chỉ khi gặp những người tốt bụng, tôi sẽ nói nhiều hơn. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã có thể kiên trì giảng chân tướng. Tôi không mang theo mình bất kỳ tài liệu nào; thay vào đó thông qua việc nói chuyện với mọi người tôi đã gắng sức đánh thức lương tâm của họ ở bất cứ nơi nào tôi tới.

Cảnh sát lục soát nhà tôi

Cuối năm 2007, tôi lại quay trở lại Nhật Bản để trông cháu gái. Khi tôi gọi điện về nhà trong dịp năm mới 2008, tôi biết rằng cảnh sát đã đến lục soát nhà tôi vào ngày sau khi tôi đi. Họ đã phá cửa, lục tung nhà tôi để tìm bằng chứng là tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và thậm chí đã làm vỡ một số đồ đạc. Cuối cùng, họ đã tịch thu một bản Chuyển Pháp Luân và các Pháp tượng của Sư phụ.

Tôi có một người bà con là phóng viên báo chí. Bằng việc tra soát các cuộc gọi của anh ấy, cảnh sát đã phát hiện rằng anh ấy có liên lạc với tôi. Họ đã dọa dẫm anh ấy và đã cố mua chuộc anh thông qua sếp của anh ấy, nhằm ép anh ấy cung cấp thông tin liên lạc của tôi ở Nhật Bản và mở rộng cuộc bức hại của họ ra nước ngoài. Vì không hợp tác với họ, anh ấy đã bị buộc thôi việc. Vì sự an toàn của tôi, anh ấy cảnh báo tôi không nên quay về Trung Quốc. Kể từ đó, tôi chưa bao giờ quay về. Mẹ tôi đã trên 90 và đang liệt giường. Bà thường gọi tên tôi và thực sự rất nhớ tôi. Thế nhưng, tôi lại không thể quay về để hoàn thành nghĩa vụ làm con của mình.

Giúp mọi người biết sự thật về cuộc bức hại và thoái Đảng Cộng sản

Một học viên ở Trung Quốc đại lục đã chia sẻ rằng anh ấy lúc đầu không biết phải nói gì khi giảng chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với Pháp Luân Đại Pháp. Thế nhưng anh ấy nghĩ cho dù anh ấy mỗi ngày chỉ có thể giúp được một người thoái ĐCSTQ thì cũng là tốt rồi. Sau đó, anh ấy đã ngày càng giúp được nhiều người hơn thoái ĐCSTQ. Tôi nghĩ mình cũng có cùng vấn đề như thế. Ngoài ra, tôi không biết nói tiếng Quan thoại. Tôi đặt ra mục tiêu giúp được một người thoái ĐCSTQ mỗi ngày. Tôi có nguyện vọng thức tỉnh lương tâm con người và giúp họ thoái ĐCSTQ.

Tôi đã cầu Sư phụ giúp đỡ. Ngay lập tức, Sư phụ đã an bài một đồng tu đưa tôi đến Ikebukuro, một khu mua sắm và giải trí ở Tokyo, để nâng cao nhận thức của người Hoa ở đó.

Lúc đầu, tôi không biết phải nói gì. Điều làm sự tình tệ hơn là tôi chỉ biết nói giọng địa phương mình, mà điều đó làm phần lớn người nghe khó hiểu. Một người Thượng Hải tầm trên 30 tuổi thường đến Ikebukuro. Phương ngữ của cậu ấy tương tự như của tôi nên cậu ấy không có vấn đề để hiểu được tôi. Lần nào cậu ấy đến, tôi cũng nói chuyện một chút với cậu ấy. Nhưng tôi không biết nói thế nào để cậu thoái ĐCSTQ. Cuối cùng, cậu ấy lại đề nghị tôi giúp cậu thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ tôi. Đó là lần đầu tiên tôi giúp được người thoái ĐCSTQ. Kể từ đó, tôi đã giúp được nhiều người hơn thoái Đảng.

Sư phụ đã an bài cho những người có quan hệ tiền duyên đến tiếp nhận chân tướng từ tôi. Kết quả là, ngày nào cũng có người thoái ĐCSTQ, và ngày càng có nhiều người hơn quyết định thoái ĐCSTQ. Số lượng người tôi giúp thoái ĐCSTQ mỗi ngày từ một chục cho đến mấy chục. Tôi cảm thấy thực sự rất vui cho những sinh mệnh được cứu đó, và chân thành cầu mong họ được bình an và hạnh phúc.

Vào khoảng năm 2010, tôi nghe nói khách du lịch Trung Quốc sắp đến Ginza đông hơn. Do đó, vị học viên phối hợp đó đã đã cố gắng thu xếp để tôi đến đó nói chuyện với người Trung Quốc đến thăm khu vực đó. Ginza Hakuchome có một cái cầu vượt, nơi chúng tôi có thể trú vào những ngày mưa. Và nhiều du khách Trung Quốc đã đến, đặc biệt là khi trời mưa. Tôi đã giảng chân tướng cho du khách tại thắng cảnh đó hàng ngày trong 10 năm rồi, bất kể thời tiết ra sao. Có rất nhiều trải nghiệm cảm động, mà tôi muốn lấy ra một số để chia sẻ.

Một lần, một quân nhân đã đến điểm du lịch đó. Anh ta có vẻ ngoài rất ngạo mạn và khoe rằng mình là một quân nhân cấp cao trong quân đội. Tôi nói: “Anh là quan chức cao mấy cũng không thành vấn đề, hay có nhiều tiền mấy cũng vậy, anh vẫn muốn đảm bảo sự an toàn cho mình, đúng không? ĐCSTQ đã phạm rất nhiều việc bất hảo, chẳng hạn bức hại đối với Đại Pháp. Trời sẽ diệt nó. Chỉ có cách thoái ĐCSTQ, người ta mới đảm bảo được sự an toàn cho mình. Tôi hy vọng anh sẽ bình an và hạnh phúc.” Nét mặt anh ta từ từ thay đổi và anh ta đã đồng ý thoái ĐCSTQ.

Lần khác, bốn cảnh sát Trung Quốc đã đến. Tôi đến chỗ họ và nói. “Cảnh sát các anh đang bảo vệ người dân. Tuy nhiên, giờ đây Trời sẽ diệt ĐCSTQ, tôi hy vọng các anh sẽ được bình an. Chỉ có thoái ĐCSTQ người ta mới đảm bảo được sự an toàn cho mình.” Cuối cùng, cả bốn người họ đã quyết định thoái khỏi ĐCSTQ.

Một ngày nọ một người đàn ông trên 50 tuổi đến điểm giảng chân tướng. Ngay khi nhìn thấy tôi, ông ta nói: “Chị đến từ Thiên thượng.” Ông ấy nói thiên mục của ông ấy đã khai mở và ông ấy có thể thấy được nhiều thứ. Tôi tự nhủ không được phát triển bất kỳ tâm hoan hỷ nào. Tôi nghĩ: “Tất cả học viên chúng ta, có ai không đến từ Thiên thượng chứ? Tôi chỉ giúp ông ấy thoái ĐCSTQ như mọi người khác thôi, và ông ấy đã vui vẻ đồng ý.”

Khi du khách Trung Quốc đến Ginza, tất cả họ đều ào ra từ các chuyến xe buýt. Nhìn thấy nhiều người Trung Quốc đến như vậy, tôi đã không biết phải bắt đầu thế nào. Rồi tôi quyết định cầm một cái bảng trưng bày và đi lẫn vào với họ để họ có thể nhìn thấy nó. Cái bảng trưng bày đó có các bức ảnh và các từ ngữ. Bất kỳ ai quan tâm nhìn vào nó sẽ có một cơ hội được cứu.

Một số du khách sẽ ngồi nghỉ bên vệ đường sau khi đã ngắm cảnh xong. Khi đó tôi chỉ cho từng người một cái bảng trưng bày đó. Nhiều người trong số họ sẽ chỉ vào nó và nói, “Pháp Luân Đại Pháp, Pháp Luân Đại Pháp.” Rồi họ nói chuyện về Đại Pháp. Khi tôi tình cờ gặp ai trongsố họ mà có hứng thú nghe tôi nói, thì rất có khả năng sau đó họ sẽ thoái ĐCSTQ.

Giảng chân tướng ở điểm du lịch đó cũng giống như việc người tu luyện đi vân du được mô tả trong bài giảng Pháp.

Sư phụ đã giảng:

‘Vân du’ rất khổ, bước đi ngoài xã hội, phải xin ăn, gặp các loại người, giễu cợt nó, nhục mạ nó, khinh nhờn nó, các sự tình đủ loại đều sẽ gặp phải.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Ví dụ, có một thanh niên tầm trên 20 tuổi. Khi tôi đưa một tờ rơi cho cậu ta, cậu ta đã chộp lấy nó từ tay tôi và xé nó. Tôi vẫn bình tĩnh. Rồi tôi nhìn cậu ta và nói nhẹ nhàng: “Chàng trai trẻ, việc này sẽ không tốt cho cậu. Cái tờ rơi đó là để cứu người.” Sau đó tôi bỏ cậu ta ở lại đó. Sau một lát, cậu ta quay lại. Khi tôi thấy cậu ta lại chủ động cầm lấy một tờ rơi, tôi nhanh chóng nói với cậu ta: “Hãy đọc đi, và nhanh chóng thoái ĐCSTQ để đảm bảo sự an toàn cho bản thân.” Cậu ta đã gật đầu và đồng ý.

Từ tháng 2 năm 2020, với sự bùng phát của virus Trung Cộng, khu vực Ginza đã trở thành một khu phố ma. Du khách Trung Quốc không còn đến đó nữa.

Vì thế, vị đồng tu phối hợp đã có một thu xếp khác. Từ tháng 4 năm 2020, chúng tôi đã đến Sở Di dân để giảng chân tướng. So với trước đây thì chúng tôi tiếp xúc với người Trung Quốc ít hơn, nên số lượng người thoái ĐCSTQ cũng giảm. Thỉnh thoảng chúng tôi chỉ giúp được vài người thoái ĐCSTQ; nhiều nhất, thì chúng tôi chỉ giúp được trên 30 người thoái. Tuy nhiên, chúng tôi thấy số lượng người ký vào đơn kiến nghị ủng hộ đưa cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân ra tòa vì vai trò của y trong việc chủ mưu bức hại Pháp Luân Đại Pháp lại tăng lên.

Vì tôi không còn đến địa điểm du lịch để giảng chân tướng nữa, tôi nghĩ cách làm thế nào để tiếp cận được mọi người ở quê nhà. Vào buổi tối, khi có thời gian, tôi đã gọi điện cho mọi người. Khi có du khách, tôi lại tận dụng cơ hội đó để giúp các du khách thoái ĐCSTQ. Em trai tôi vận hành một nhà máy, và cậu ấy ngày nào cũng có khách đến thăm. Nên tôi thường gọi điện cho cậu ấy. Khi tôi gặp những người có tiền duyên, họ đều thoái. Có lần, tôi đã giúp được năm người. Tôi cũng đề nghị những người đã biết chân tướng hãy chia sẻ chân tướng với các thành viên trong gia đình họ. Vì nói chuyện trên điện thoại, nên một số người vẫn sợ nghe tôi nói. Tôi bảo cháu gái tôi viết nội dung giảng chân tướng trên bảng trưng bày lên một mảnh giấy cho tôi, và tôi trưng nó qua video và bảo họ hãy nhớ những câu đó.

Vượt qua thống khổ nghiệp bệnh

Tôi đã trải nghiệm việc một vài nghiệp bệnh được tiêu trừ kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện. Một hôm khi đang giảng chân tướng tại Ginza vào năm 2018, đột nhiên tôi cảm thấy choáng váng ngay tại chỗ khiến tôi khó đứng lên được. Tôi nhanh chóng tìm một nơi gần đó để ngồi xuống và phát chính niệm tiêu trừ can nhiễu. Sau khi cảm thấy khá hơn, tôi đi về nhà. Tôi đã phải rất cố gắng mới về được đến nhà. Tôi nói với con trai rằng tôi không muốn nấu cơm, vì tôi không thể đứng vững được; tôi chỉ muốn ngủ một lát. Con trai tôi đề nghị tôi ăn chút gì đó rồi hãy đi nghỉ.

Sau khi tôi phát chính niệm để phủ nhận can nhiễu từ cựu thế lực, tôi đã cảm thấy khá hơn một chút. Vì bữa tối chưa được chuẩn bị, tôi đổi ý và muốn nấu bữa tối. Con trai tôi đề xuất rằng tôi đừng lo việc nấu nướng, mà nên đi tắm rồi đi ngủ. Tuy nhiên, tôi không đủ sức để đi vào buồng tắm. Tôi nghĩ mình không được thừa nhận an bài của cựu thế lực. Tự men theo tường, tôi đã bước tới trước Pháp tượng của Sư phụ và quỳ xuống. Tôi cầu Sư phụ: “Sư phụ Lý Hồng Chí, xin hãy cứu con!” Sau đó, tôi đứng dậy và cảm thấy tốt hơn nhiều. Rồi tôi đã có thể đi vào nhà tắm để tắm. Sau đó, mọi việc đã trở lại bình thường. Tôi tự nhủ rằng chỉ có Sư phụ mới có quyết định cuối cùng cho các học viên.

Vài lần khác, tôi đã bị sốt. Tôi sợ rằng mình sẽ gặp khó khăn khi luyện bài công pháp thứ hai-ôm bánh xe. Nên tôi đã cầu Sư phụ giúp đỡ. Rồi tôi đã ổn.

Sư phụ đã thanh trừ hầu hết nghiệp mà tôi đã gây ra đời này qua đời khác. Nhưng để giúp tôi đề cao, Ngài đã chia phần nghiệp còn lại thành nhiều phần và để tại mỗi tầng để giúp tôi đề cao tầng thứ và tiêu nghiệp. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ. Cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, tôi không bao giờ quên mình là một học viên.

Trước khi thực hành Pháp Luân Đại Pháp, tôi cũng từng gặp một vài sự việc làm tôi bối rối. Như tôi đã bị tai nạn ô tô nghiêm trọng vào 1988. Trong tai nạn đó, chân phải của tôi bị một chiếc xe đè lên, làm xương mắt cá chân tôi vỡ thành nhiều mảnh. Tôi đã được xe cứu thương đưa tới bệnh viện, và phải bó bột. Bác sỹ điều trị nói rằng chân tôi sẽ bị tàn phế vĩnh viễn. Tôi thở dài, nghĩ rằng mình sẽ không thể đi được nữa rồi. Một tháng sau khi tháo bột, bác sỹ đó nói rằng vết thương đã lành lại rất tốt và tất cả các mảnh xương vỡ do bị đè đã mọc lại, chỉ còn một vết sẹo nhỏ. Các bác sỹ đều thấy điều đó thật khó tin.

Nhớ lại lần đó, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã bắt đầu bảo hộ cho tôi từ lâu rồi. Khi đi ra điểm giảng chân tướng ở những chỗ mà tôi phải vác theo tài liệu rất nặng, tôi không kêu ca. Thay vào đó, tôi cảm thấy đó chính là việc mà tôi nên làm. Thực sự nó chẳng là gì nếu so sánh với những gì mà Sư phụ đã ban cho tôi.

Trong tu luyện của mình, có nhiều việc tôi cũng chưa làm được tốt, đặc biệt là trong việc hướng nội và tu luyện tâm tính. Tô cảm thấy mình đang tụt lại phía sau. Bước tiếp, tôi sẽ nỗ lực đề cao tâm tính, và tự đề cao trong mâu thuẫn. Khi một xung đột nào đó phát sinh, nó không xuất hiện một cách ngẫu nhiên. Nếu tôi có thể có được chính niệm trong mâu thuẫn, thì tôi có thể làm được tốt hơn. Nhưng nếu tôi chỉ muốn giải quyết xung đột trong bản thân mâu thuẫn đó, tôi sẽ bị mắc kẹt trong tầng thứ con người.

Tôi muốn tóm tắt chia sẻ của tôi bằng bài thơ sau:

“Sinh tại khổ nan trung

Tránh trát dĩ cầu sinh

Nhất triêu đắc đại pháp

Hồi quy bộ biệt đình

(Chí Kiên–Hồng Ngâm IV)

Diễn nghĩa:

Sinh ở trong khổ nạn

Tranh giành để cầu sinh

Một khi đắc Đại Pháp

Bước chân trở về chớ dừng lại”

(Chí Kiên-Hồng Ngâm IV)

Đây là trải nghiệm tu luyện của tôi. Xin từ bi chỉ ra những điều chưa phù hợp.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/9/-421542.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/22/191522.html

Đăng ngày 14-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share