[MINH HUỆ 16-11-2020] Tôi được sinh ra vào những năm 1960 và may mắn tìm được Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997.

Trước khi tu luyện, tôi hay bị ốm và rất yếu. Khi còn trẻ, tôi bị trĩ, suy nhược thần kinh, viêm ruột thừa, huyết áp thấp (hay chóng mặt, thoáng ngất đi), đau nửa đầu, viêm tá tràng, viêm vùng chậu, đau khớp gối, cóng vai, đau bụng kinh, táo bón và thường xuyên bị cảm lạnh. Khi thời tiết thay đổi vào mùa xuân, tôi sẽ bị khó thở, toàn thân yếu ớt và khó nói. Cảm giác như tôi bị bao trùm trong một đám mây phiền muộn không bao giờ nguôi ngoai.

Bố mẹ tôi cố gắng giúp đỡ tôi. Họ đã chi rất nhiều tiền và thậm chí còn mua nhân sâm tốt nhất để bổ sung vào chế độ ăn uống của tôi nhưng không tác dụng. Cơn đau luôn trở lại.

Khi lớn lên, tôi bắt đầu có gia đình và sự nghiệp của riêng mình, nhưng sức khỏe của tôi không được cải thiện. Bố tôi năm nào cũng đưa tôi đến bệnh viện để truyền máu; thậm chí ông còn thuê người theo dõi tôi tại nơi làm việc. Mối quan hệ của tôi với chồng và bố mẹ chồng rất căng thẳng. Chồng tôi nghiện hút thuốc và cờ bạc, tôi oán hận bố mẹ chồng vì bênh vực anh ấy. Anh ấy luôn nói dối và đứng về phía họ. Tôi trút giận lên anh và không ai trong chúng tôi chịu lùi.

Được kéo ra khỏi cửa tử

Tôi và chồng cuối cùng cũng ly thân – tôi về sống cùng với bố mẹ đẻ. Bố tôi bị lở loét ác tính ở đầu gối. Cơn đau không thể chịu đựng được và ông gặp khó khăn khi cử động. Vợ chồng anh trai tôi sống cùng gia đình vợ ở một vùng nông thôn, vì vậy việc chăm sóc bố tôi phụ thuộc vào tôi và mẹ.

Tháng 2 năm 1998, bố tôi qua đời. Tôi cảm thấy kiệt quệ. Tôi đến thăm mộ ông nhiều lần và nhớ ông đến nỗi bị suy sụp về thể xác. Tất cả những suy nghĩ của tôi đều tiêu cực và tôi không muốn sống nữa.

Khi mọi thứ dường như đã chạm đến đáy, dì tôi mời tôi đến thăm bà. Mẹ tôi cũng muốn đi xa để thăm em gái, nên trong kỳ nghỉ hè, tôi và mẹ đã lên tàu đến thăm dì. Đó là lần đầu tiên tôi thấy có người luyện các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp.

Tối hôm đó, dì tôi đã chia sẻ với tôi và mẹ tôi về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên chúng tôi tu luyện cùng bà. Tôi lập tức đồng ý. Sáng hôm sau, vợ chồng dì tôi đến công viên để luyện công nhưng họ không đánh thức chúng tôi.

Tôi mơ thấy mình nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ở ngưỡng cửa. Có vẻ như ông đang đợi để luyện công. Tôi đột nhiên tỉnh giấc. Tràn đầy cảm giác vui mừng, tôi chạy đến kể cho mẹ nghe về giấc mơ của mình. Chúng tôi đến công viên và tôi chia sẻ với dì của mình. Dì nói rằng tôi có căn cơ tốt, rằng chính Sư phụ đã nhìn thấy tâm nguyện muốn tu luyện của tôi nên Ngài đã đến để thu nhận tôi.

Vào ngày hôm đó, tôi và mẹ bắt đầu tu luyện. Vợ chồng dì tôi đều là điều phối viên của địa phương. Chúng tôi luyện công và học Pháp cùng nhau mỗi ngày. Nội tâm của chúng tôi phong phú, tinh lực tràn đầy, tất cả bệnh tật đều không cánh mà bay. Cơn đau dạ dày từng hành hạ tôi cũng biến mất một cách thần kỳ. Tôi đã tăng cân và bắt đầu mỉm cười.

Sư phụ từ bi đã tiêu trừ nghiệp lực cho tôi mà không đòi hỏi một xu nào! Những ngày tháng hạnh phúc luôn trôi qua nhanh chóng. Kỳ nghỉ của tôi trôi qua trong nháy mắt. Trước khi khởi hành quay về, dì tôi đã bật bài giảng của Sư phụ ở Tế Nam cho chúng tôi. Khi tôi quan sát, một quả cầu ánh sáng màu đỏ và một quả cầu màu xanh lá cây bắn ra từ phía bên trái của TV. Khi tôi chia sẻ điều này với dì mình, dì nói rằng tôi đã nhìn thấy Pháp Luân. Tôi vô cùng hào hứng.

Sư phụ nhiều lần giải cứu tôi khỏi nguy hiểm

Tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị bức hại vì giảng chân tướng và phân phát tài liệu chân tướng. Tôi bị giam giữ bất hợp pháp và bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức. Tôi cũng bị đơn vị sa thải mà không có bất kỳ giải thích nào. Tôi phải rời nhà và đi lang thang trong nhiều năm. Tôi đã nhiều lần gặp nguy hiểm – nhờ có Sư phụ từ bi bảo hộ tôi mới có thể vượt qua được. Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm của mình.

Năm 2011, khi tôi ra tù, các nhân viên đồn cảnh sát địa phương, văn phòng tư pháp và cán bộ ủy ban khu phố; cán bộ thôn; và gia đình tôi đều đến đón tôi. Họ biết được từ cảnh sát trại giam rằng tôi đã không từ bỏ đức tin của mình nên họ khăng khăng rằng tôi phải báo cáo với họ bất cứ khi nào tôi ra ngoài. Chồng tôi buộc phải ly hôn với tôi trong khi tôi đang ở trong tù nên tôi phải ở với gia đình anh trai mình. Ngay sau khi được trả tự do, tôi đã đến đồn công an để giải quyết việc đăng ký cư trú. Cảnh sát đăng ký hộ khẩu cho tôi biết rằng hộ khẩu của tôi đã được chuyển đến một thị trấn và huyện khác. Tôi hỏi ai đã đăng ký cho tôi ở đó. Anh ta trả lời rằng anh ta không biết.

Tôi đã tìm gặp phó trưởng đồn và yêu cầu được giải thích. Anh ta khai man rằng người thân của tôi đã thay đổi đăng ký của tôi. Tôi nói rằng điều đó không thể xảy ra. Luật quy định rằng nếu người được đề cập không đồng ý thì không ai có quyền thay đổi đăng ký cư trú của người đó. Tôi đã nói rằng chỉ có một quan chức chính quyền mới có thể làm được điều này. Viên phó trưởng đồn lắng nghe nhưng không đáp lại. Tôi nói: “Tôi sinh ra ở đây. Tôi sống ở đây đã hơn 40 năm. Ai mà không biết? Tôi sẽ không đi đâu cả. Anh đã chuyển hộ khẩu của tôi thì anh cũng có thể chuyển lại.” Sau đó tôi rời đi.

Chiều hôm sau, cháu trai của tôi đi cùng tôi tới đồn cảnh sát ở một huyện lân cận và nhờ cảnh sát hộ khẩu kiểm tra cho tôi. Anh ta nói có người đã thay đổi đăng ký cư trú của tôi sang một khu vực pháp lý khác. Nhờ được Sư phụ giúp đỡ, hộ khẩu của tôi đã được thay đổi trở lại. Vài ngày sau, tôi đến đồn cảnh sát và nhận lại sổ hộ khẩu. Phó trưởng đồn thấy tôi và thốt lên: “Để chuyển hộ khẩu của cô về, tôi đã phải chịu nghe cấp trên la mắng!” Sau đó, tôi mới nhận ra rằng chính giám đốc công an huyện đã làm điều tồi tệ này. Kế hoạch của họ nhằm trục xuất tôi khỏi huyện đã thất bại.

Mặc dù lần này nó không có tác dụng nhưng họ vẫn chưa từ bỏ. 10 ngày sau, tôi gọi điện cho một đồng tu, đồng tu nói: “Sao bạn vẫn ở nhà? Một học viên khác nói rằng bạn đang gặp nguy hiểm và nên rời đi.” Tôi cúp máy, nói chuyện với chị dâu, rồi rời đi.

Thông qua người nhà tôi, phó trưởng đồn cảnh sát đã biết được nơi tôi ở. Họ gọi điện cho tôi và lịch sự yêu cầu tôi quay về. Họ nói rằng họ sẽ trả lại hộ khẩu cũ của tôi và chỉ giữ hồ sơ tại đồn công an. Họ sẽ không hỏi tôi đi đâu mà chỉ muốn tôi quay về. Tôi không biết đó là một cái bẫy nên đã lên một chiếc xe trung chuyển cá nhân và trở về nhà. Trên đường đi, viên phó đồn đã gọi điện hỏi tôi đang ở đâu và bảo tôi đến thẳng đồn cảnh sát trước khi về nhà.

Khi về đến thị trấn, một thanh niên từ cơ quan chính quyền đã đang đợi tôi. Ngay khi nhìn thấy tôi, anh ta nhấc điện thoại và nói: “Cô ta đang ở đây.” Tôi nghe thấy được anh ta nói và nghĩ rằng có điều gì đó không ổn.

Không lâu sau, có người bảo tôi đến đồn cảnh sát. Tôi thấy phó trưởng đồn, người đứng đầu cơ quan chính quyền và bí thư thị trấn đã ở đó. Họ vờ tốt bụng và nói: “Cô đã không có bảo hiểm trong 5 năm. Cô không thể quay lại nơi làm việc của mình. Chúng tôi đã chi hàng chục nghìn nhân dân tệ để gia hạn bảo hiểm của cô và thủ tục giấy tờ đã được hoàn tất. Giờ cô có thể nhận tiền từ bảo hiểm. Chúng tôi cũng đã sắp xếp một công việc cho cô ở gần đây. Các vật dụng trong phòng ngủ có thể bán để có thêm tiền. Nếu cô ký tên, liền có thể lĩnh tiền.” Anh ta đặt 1.000 nhân dân tệ trên bàn. Tôi nói rằng những thứ đó là đồ dùng cá nhân của tôi trong phòng và chúng giá trị hơn 1.000 nhân dân tệ. Tôi từ chối ký, mặc dù họ đã gây sức ép với tôi.

Sau đó, khoảng 10 người bước vào phòng. Một trong số họ nói: “Nhưng cô sẽ phải đến một thành phố nào đó để ‘học tập’ (có nghĩa là bị tẩy não và tra tấn) trong một thời gian.” Tôi biết ngay rằng họ muốn gửi tôi đến một cơ sở tẩy não địa phương để bức hại tôi. Tôi nói: “Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi sẽ về nhà.” Người đàn ông nói: “Chúng tôi đang quan tâm cô!” Tôi nói: “Sao ông không quan tâm đến những người nghèo đang thất nghiệp và phải ngủ trên đường phố?” Khi họ thấy tôi sẽ không hợp tác, tất cả họ ra ngoài sân để nói chuyện. Tôi tình cờ nghe được một người đàn ông nói rằng có người nào đó từ thành phố sẽ đến vào buổi chiều.

Cuối cùng, họ cử hai người phụ nữ từ thị trấn đến để theo dõi nhất cử nhất động của tôi, kể cả khi tôi đi vệ sinh. Tôi cố gắng giảng chân tướng cho họ, nhưng họ không nghe. Khi tôi được đưa ra ngoài, tôi thấy hai túi quần áo phụ nữ trên băng ghế. Tôi nhận ra rằng chính quyền thị trấn đã sắp xếp cho hai người phụ nữ này làm người kèm tôi trong lớp tẩy não. Thật đáng buồn cho họ!

Sau bữa trưa, có thêm lính canh được giao theo sát tôi. Một thanh niên từ bên chính quyền cũng đến. Viên phó trưởng đồn ngồi bên kia đường và giả vờ nhìn vào điện thoại di động. Anh ta trông như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn.

Tôi có chiếc điện thoại di động kiểu cũ của con trai tôi. Khi họ rời khỏi phòng, tôi gọi điện cho anh trai, con trai và cháu trai để báo cho họ biết tình hình của mình. Tôi đã nhờ cháu trai đến đón.

Lúc hai giờ, cháu trai tôi đến và nói: “Cô ơi! Đi thôi!” Cháu chộp lấy túi xách của tôi, không để ý đến những người đang theo dõi chúng tôi, và đi thẳng về phía trước. Trong vòng chưa đầy 20 mét, chúng tôi thấy bí thư thị trấn đứng cách đó không xa trên đường với chiếc điện thoại di động trên tay. Ông ta dường như bị đóng băng bởi uy lực của Sư phụ, trơ nhìn chúng tôi đi qua ngay trước mặt. Được Sư phụ giúp đỡ, chúng tôi đã nhanh chóng rời thị trấn.

Tôi biết mình không thể quay trở lại nhà anh trai mình. Sau đó, ở ngã tư tôi nhìn thấy một chiếc xe buýt đang chạy ra khỏi thị trấn. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài nó cho tôi. Vì vậy, tôi cảm ơn cháu trai, lên xe buýt và lên đường đến một địa điểm xa.

Tình huống vừa rồi thực sự nguy hiểm. Các quan chức đều cầm điện thoại di động trong tay. Tôi chỉ còn cách một cú điện thoại nữa là sẽ bị bỏ tù. Nếu không nhờ được Sư phụ bảo hộ, tôi đã không thể trốn thoát.

Sau đó tôi được biết rằng, không lâu sau khi rời đi, cảnh sát đã đến nhà anh tôi để tiến hành khám xét bất hợp pháp, nhưng họ không thể tìm được tôi.

Sư phụ giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm

Tôi quay lại sống cùng mẹ đẻ. Anh trai và cháu trai của tôi cũng trở về thành phố sau công việc, và tôi dự định sẽ rời đi sau kỳ nghỉ Tết. Sáng hôm sau, tôi để ý thấy cháu gái đang xem phim hoạt hình thiếu nhi nên tôi đến ngồi cùng cháu. Ngay sau đó, một người máy và một cô bé xuất hiện trên màn hình. Người máy nói: “Tiểu Lan đang gặp nguy hiểm! Tiểu Lan đang gặp nguy hiểm!”

Tiểu Lan là bí danh của tôi. Tôi nghĩ hẳn Sư phụ đang điểm hóa cho mình qua TV.

Hóa ra, cảnh sát địa phương đã gọi cho chị dâu tôi vào khoảng một giờ chiều hôm đó và nói với chị ấy rằng họ sẽ đến nhà. Ngay sau khi nghe được điều này, tôi đã rời đi. Sau đó tôi nhận ra rằng họ đang theo dõi các cuộc điện thoại của mình.

Nếu không được Sư phụ từ bi bảo hộ, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.

Lời kết

Sau 22 năm tu luyện với những thử thách và khổ nạn, tôi cảm thấy Sư phụ thậm chí còn khó khăn hơn khi bảo hộ chúng ta. Chính là do những chấp trước con người của tôi mà tôi đã bị cựu thế lực lợi dụng, dẫn đến việc tôi bị bức hại. Do đó, Sư phụ đã phải phó xuất nhiều hơn để gia trì cho tôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu con. Con xin cảm tạ Sư phụ đã tiêu trừ nghiệp lực cho con từ đời này qua đời khác và hóa giải khổ nạn cho đệ tử của Ngài!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/16/415174.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/11/191343.html

Đăng ngày 09-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share